Say Mộng Giang Sơn

Chương 472: Q.1 - Chương 472: Chương 565: Bão táp hồ điệp




Trước bàn trang điểm, một người thị nữ đứng phía sau Thái Bình công chúa, vuốt vuốt mái tóc dài cho nàng.

Tòa phủ đệ này, ngày trước Thái Bình ở không nhiều, từ lúc nàng còn rất nhỏ, phụ hoàng và mẫu hậu thường di giá Lạc Dương, những năm tháng thơ ấu của nàng mặc dù là sống ở Trường An, nhưng lúc đó nàng vẫn còn nhỏ, vẫn còn sống trong cung. Đợi lúc nàng trưởng thành, xuất giá, được ban cho tòa phủ đệ này, nàng mới ở Lạc Dương lâu dài.

Nhưng tòa phủ đệ này giữ gìn vô cùng tốt, cho dù nàng không đến Trường An, mỗi năm sẽ đều quan tâm một chút đến việc tu sửa và giữ gìn chỗ này. Lần này sau khi về Trường An, trong phủ chỉ mua thêm một số đồ dùng hàng ngày, cả phủ công chúa liền có hơi người.

Rèm giường trong phòng ngủ rực rỡ, đồ nữ trang chăn gối đều xa xỉ, phía sau sáu tấm bình phong ngọc thạch được mạ vàng và khảm da đồi mồi, chính là một chiếc giường Hồ cực lớn có màn che cao rủ xuống, trên giường đệm chăn mềm mại và thơm phức, vải vóc phát sáng.

Trên bàn trang điểm vân gỗ tử đàn, đặt một chiếc gương đồng chạm trổ hoa ngọc, đang phản chiếc gương mặt xinh đẹp động lòng người của Thái Bình công chúa, tóc mai ôm lấy gò má trắng như tuyết.

Hình ảnh phản chiếu của Thái Bình công chúa trong gương, từ góc độ của nàng, vừa hay có thể nhìn thấy một bóng người ở cạnh tấm bình phong được phản chiếu trong gương.

Người kia đầu đội khăn, mặc trường bào, đứng khom người, là một người nam tử. Người nam tử này đang bẩm báo với Thái Bình công chúa:

- Người của Ngự sử đài xuất kinh, ngông cuồng ngạo mạn, lần lượt bức phản người Ô Man, Bạch Man, Tạ Man và Lý Liêu ở Kiếm Nam Đạo, Kiềm Trung Đạo, Lĩnh Nam Đạo.

Bây giờ những thủ lĩnh Thổ Man đó tới Kinh thành tố cáo tình trạng, bọn họ không chỉ tố cáo Ngự Sử đài, mà còn tố cáo cả những lưu quan địa phương ở đó, nói bọn chúng tham lam vô độ, nói bọn chúng ngồi không ăn bám, Hoàng Cách giận tím mặt, bây giờ đã lệnh cho Chính sự đài điều tra việc này...

Thái Bình công chúa ngồi lẳng lặng, vừa nghe gã bẩm báo, vừa tiện tay mở tráp kính, cửa bên trái của bàn trang điểm nhẹ nhàng mở ra, bên trong trượt ra một tiểu thị nữ làm bằng gỗ, đầu búi tóc, hai tay đỡ phía trước, trong tay cầm những vật dụng như khăn che mặt, phấn, chì kẻ lông mày...

Thái Bình công chúa từ nhỏ đã lấy một hộp trang điểm tử tay người thợ mộc, nghe gã nói đến đây, tay bỗng nhiên dừng lại, nàng chau mày suy tư một lát, chậm rãi nói:

- Nói như vậy, Kiếm Nam Đạo, Kiềm Trung Đạo, Lĩnh Nam Đạo sẽ có một loạt quan viên bị bãi chức rồi!

Thái Bình khoát tay, tiểu thị nữ phía sau ngừng tay, lui xuống một bước.

Thái Bình công chúa tóc dài ngang vai, bước đi thong thả trong phòng:

- Ngự Sử đài trải qua chuyện này là sụp đổ hoàn toàn rồi, những quan viên có dây mơ rễ má với Ngự Sử đài cũng sẽ gặp xui xẻo. Quan viên các đạo phía nam sẽ đổi một loạt người, trong triều tất phải có một số lượng lớn chức vị bị trống...

Ánh mắt Thái Bình lấp lánh, dần dần trở lên sáng:

- Chẳng trách Ninh Kha trước nay không hay lộ diện lại mời ta đi dự tiệc, ha ha e là có liên quan đến chuyện này!

Thái Bình công chúa bỗng nhiên quay đầu, chăm chú nhìn gã nói:

- Trong triều bây giờ có động tĩnh gì không?

Người nọ hạ thấp người nói:

- Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư đang hoạt động mọi nơi, nhưng bọn họ không có hứng thú nhiều với vùng đất biên hoang, chỉ là muốn lợi dụng đợt giao dịch này, nắm lấy càng nhiều ghế trống trong triều từ trong tay các bè phái khác, để lại cho người của y.

Ngoài ra, huynh đệ Trương Dịch Chi và Trương Xương Tông, cũng đã nghe phong thanh định thu lợi từ việc này, nhưng bọn họ cũng không mấy hứng thú với những quan viên ngoài Kinh thành, cách nghĩ cũng như Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự, cũng đều muốn lợi dụng cách giúp người khác tranh giành chức quan địa phương để sắp xếp người của mình vào.

Thái Bình công chúa nhíu nhíu mày, ban đầu chức vị Thái tử sắp sửa không giữ được, nàng dâng tặng Trương Xương Tông cho mẫu hoàng, mặc dù theo giao ước là do Trương Xương Tông hòa giải, tạm thời giữ được chức vị Thái tử, nhưng không ngờ đến huynh đệ Trương Thị cũng không cam tâm làm một đĩ đực, bọn họ cũng đều ham thích quyền lực.

Manh mối này khiến nàng không thoải mái, tuy nhiên bây giờ thế lực của huynh đệ Trương Thị vẫn còn rất hạn chế, Thái Bình công chúa cũng không cảm thấy đôi trai lơ này có thể trở thành mối họa tâm phúc cho nàng. Cho nên trong lòng nàng mặc dù có chút không vui, nhưng cũng không có ý nghĩ thù địch.

Thái Bình công chúa ngẫm nghĩ một lát, lại hỏi:

- Lý Chiêu Đức lẽ nào không có động tĩnh gì sao?

Người kia nói:

- Bây giờ Lí Chiêu Đức đang triệu tập Hình bộ, người của Đại Lý Tự và Ngự Sử Tả đài, điều tra rõ chuyện lưu quan Biên Châu làm việc không hợp pháp, nhưng không thấy y có động tĩnh gì.

Thái Bình công chúa khẽ mỉm cười, nói:

- Đúng rồi, bọn chúng làm quan được ăn lộc vua, đương nhiên là không vội!

Thái Bình công chúa suy tư một lát, nói:

- Không được! Cơ hội này, chúng ta không thể bỏ lỡ! Ta phải nhanh chóng quay về Lạc Dương!

Nói tới đây, đôi lông mày kẻ đen của Thái Bình khẽ chau lại, tự nhủ:

- Cũng không biết bây giờ hắn thế nào rồi, sau khi rời khỏi Phan Châu hắn lại đi đâu, đang trên đường về Kinh hay là..

Còn chưa nói xong, bên ngoài có tiếng người cao giọng bẩm báo:

- Khởi bẩm điện hạ, Dương Phàm, Hồ Nguyên Lễ, Tôn Vũ Hiên dẫn một đội Long Hộ Vệ, đã tới trước phủ, cầu kiến điện hạ!

Thái Bình công chúa mặt mày hớn hở, vui vẻ nói:

- Hắn đến rồi!

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※※

Thành hơn trăm vạn nhân khẩu, ở những năm đầu đời Đường này vô cùng hiếm thấy, nhưng cho dù như vậy khu phía nam thành Trường An lại dân cư thưa thớt, đất đai hoang vu, bởi vậy có thể thấy được sự rộng lớn của Trường An.

Dân số của thành Trường An chủ yếu phân bố ở nửa thành phía bắc, trong đó dân số ở phường Sùng Nhân là nhiều nhất, những người Trường An gốc sống đời đời kiếp kiếp ở đây, cho dù bây giờ không sống ở đây nữa, chỉ cần trong nhà còn chưa bị đổ nát, cũng nhất định có một ngôi nhà ở trong phường này.

Phường Sùng Nhân gần với đường cổng của Hoàng Thành, lại liên kết với chợ Đông, Đại Chu vẫn là thời Đại Đường, đô thành thiết lập ở đây, có Tiến Tấu Viện của hai mươi mốt châu phủ đều được thiết lập ở đây, những người ở các tỉnh vào Kinh thành làm việc công, được tuyển vào Kinh thành đợi quan, tất cả đều tập trung ở đây, lúc nào cũng mở tiệc chiêu đãi, mỗi khi tới đêm, những nơi khác đều yên tĩnh, nhưng ngoại trừ phường Vĩnh Khang ra, phường Sùng Nhân này là náo nhiệt nhất, ồn ào đến tận đêm, đèn đuốc sáng trưng.

Phủ đệ của của Triệu Quốc Công Trưởng Tôn Vô Kỵ và Thân Quốc Công Cao Sĩ Liêm cũng đều trong phường này, hai người đều là nhân vật trong nội các ở Lăng Yên, một người đứng thứ nhất, một người đứng thứ sáu, nhưng công trạng lớn như thế cũng không thể đảm bảo bọn họ cùng hưởng anh nhàn với nước, Trưởng Tôn Vô Kỵ bị Cao Tông Lý Trị ban chết, Cao Sĩ Liêm lúc đó đã chết, con trai của lão cũng bị liên lụy, bị giáng chức quan.

Trưởng Tôn Vô Kỵ là cậu ruột của Cao Tông Lí Trị, Cao Sĩ Liêm lại là cậu ruột của Trưởng Tôn Vô Kỵ, là cậu ngoại ruột của Lí Trị. Cao Tông lúc tuổi già lại phục hồi chức vị cho hai người này, dù sao thì hai người cũng đã chết, Võ Tắc Thiên không muốn vì thế mà trở mặt cãi nhau với Lí Trị, liền để mặc không quan tâm.

Đời sau của hai người kia tuy rằng may mắn khôi phục được chức vị cha truyền con nối, từ đó ngược lại lại trầm vô cùng, ru rú trong xó nhà, không dám can dự việc nước nữa, chỉ làm một Quốc công gia thanh tĩnh vô vi, cũng bởi vậy tránh được việc gạt bỏ chính trị hết lần này đến lần khác.

Bây giờ, trong một phòng rộng lớn ở nhà sau của phủ Thân Quốc Công, khó mà xuất hiện mười mấy vị khách tụ tập rầm rộ.

Phòng lớn bố trí không xa hoa, nhưng lại rất sạch sẽ và thanh lịch.

Những người khách không mặc trang phục gấm vóc, quần áo màu sắc mộc mạc, sạch sẽ thoải mái. Từ vị trí mà những vị khách này ngồi xuống mà nhìn, càng lộ ra một chút cổ quái. Những người khách này đa số là những người già bảy tám mươi tuổi, thỉnh thoảng cũng có một hai người thanh niên trai tráng, nhưng thứ tự mà bọn họ ngồi lại không có quy tắc nhất định.

Những người này chưa chắc tất cả đều có tước vị, cũng không phải người làm quan, vậy thì thứ tự ngồi nên dựa theo tuổi tác lớn nhỏ. Nhưng trên thực tế lại không như vậy, một văn sĩ khoảng bốn mươi tuổi ngồi ở ghế thứ tư của bề trên, còn ghế thứ sáu lại là một thanh niên tuấn tú xem ra mới chừng hai mươi tuổi, thế nhưng những người so le ngồi xuống hai bên trái phải đều là những lão già tóc trắng xóa, thật không biết bọn họ ngồi dựa theo quy tắc nào.

Những người này đều là quỳ dưới đất mấy người một chiếu, cho dù là lão già tóc trắng xóa, đều là cổ thẳng tắp, sống lưng thẳng, ngồi vô cùng có sức sống, rõ ràng bọn họ từ nhỏ đã chịu sự huấn luyện nghiêm khắc về việc ngồi nằm đi đứng, sớm đã trở thành thói quen. Cho nên lời nói hành động của bọn họ, từ trong xương cốt đều lộ ra vẻ tôn quý và ung dung.

Bọn người như vậy, đại đa số lại là những người thường không hay đi lại bên ngoài, cả thành Trường An đã rất khó tìm ra một người có thể nhận ra toàn bộ những người trong phòng, nếu như có thể tìm thấy một người có thể nhận ra toàn bộ, e là phải ngạc nhiên thán phục không ngừng, bởi vì những lão già, thanh niên và thiếu niên không đáng để mắt tới ở đây đã tập trung toàn bộ quản gia của những nhà quyền thế ở Quan Lũng.

Những người này tụ tập cùng một chỗ, mưu mô đương nhiên là chuyện lớn, nhưng trong ngoài Cao phủ, liên tiếp trong vòng ba con ngõ, toàn bộ đều bố trí trạm canh gác ngầm của bọn họ, đến một con ruồi cũng đừng hòng bay vào trong được, sao có thể có người nhìn thấy bọn họ tụ tập?

Xem ra bọn họ đã nói chuyện rất lâu, bây giờ đã đến lúc lặng im tạm thời.

Một lát sau, một lão già tóc bạc phơ ngồi ở ghế đầu chậm rãi nói:

- Những năm gần đây, chúng ta vẫn luôn nỗ lực đòi lại những thứ mất đi vốn thuộc về chúng ta! Đáng tiếc chúng ta hao tổn sức lực, đã tổn thất một đám người trong khi tranh giành, cho tới nay vẫn không hề có kết quả.

Giọng nói của lão già rắn rỏi mà khàn khàn, nhưng không có ai dám coi lão như một người già không có sức lực, giọng nói của lão vẫn có lực như cũ, ánh mắt vẫn sắc bén như chim ưng như cũ.

Lão dùng ánh mắt lạnh lùng quét trái phải một cái, nhấn mạnh thêm:

- Đây là cơ hội chúng ta phục hưng, một cơ hội khó có được. Có lẽ...là cơ hội cuối cùng của chúng ta!

Lão cũng không nói nhiều lắm, những người ở đây đều là người thông minh, mọi người chắc cũng hiểu ý của lão. Cơ hội này đã quan trọng với mọi người như vậy, vậy thì cho dù là ai trong đó thu được lợi nhiều một chút, ai thu được lợi ít một chút, mọi người đều nên toàn lực ứng phó. Nếu như có ai vì điều này mà phản đối lão, thì đều là kẻ thù chung của mọi người.

Lão Thanh Địch ngồi ở vị trí thứ hai ho nhẹ một tiếng, cao giọng nói:

- Lão phu năm đó ngao du Đông Hải, từng tới vùng ven biển đẹp như tiên cảnh, thấy người ngư dân bắt cua. Cua có tám chân, lại có hai càng, những sọt làm bằng cành liễu kia không hề mượn lực bên ngoài, cua có thể bò ra ngoài.

Nhưng điều kì lạ là, ngư dân lúc bắt con cua thứ nhất, phải đậy lên cái mai phòng ngừa nó leo ra ngoài, đợi đến lúc cua nhiều rồi, lại không cần phải đậy nữa. Lão phu lúc ấy vẫn là thiếu niên, còn hiếu kỳ, liền đi thỉnh giáo ngư dân, ngư dân cười:

- Con cua nào muốn bò ra, tự có con khác vịn vào để bò ra, bọn chúng không con nào có thể bò ra ngoài được. Lão phu quan sát cẩn thận, quả là thế!

Lão nói tới đây, âm thanh đột nhiên ngừng lại, cười cười nói:

- Ý của Vi Công, ta nghĩ mọi người đều hiểu. Hi vọng mọi người có thể từ bỏ thành kiến, từ bỏ lợi ích của bản thân, dốc sức toàn bộ cho hi vọng chung của chúng ta! Ai muốn làm con cua khiến mọi người không ai leo ra ngoài nổi...

Lão cười ha ha hai tiếng, trong âm thanh có vài phần tiêu điều:

- Vậy thì đó... chính là kẻ địch chung của chúng ta!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.