Khúc Giang nằm ở Thăng Bình phường phía đông nam thành Trường An. Lạc Du
viên trong Thăng Bình phường ở tại nơi có địa thế cao nhất Trường An,
tựa như một bàn cờ ngay ngắn, thu hết vào tầm mắt toàn bộ thành Trường
An khí thế khoáng đạt hùng vĩ. Phía nam Lạc Du viên lại ở nơi địa thế
cực thấp, nơi đây sóng biếc dập dờn, một dòng sông dài chảy qua, gọi là
Khúc Giang.
Hai bên bờ Khúc Giang, liễu rũ tựa mây, hoa sắc nhân ảnh, chính là nơi
thắng địa của Trường An. Mỗi năm vào lễ Thượng Tỵ mồng ba tháng ba và
tết Trung Nguyên ngày rằm tháng bảy, các gia đình quyền quý thương nhân
giàu có đều tụ tập tại đây, tiệc tùng kết giao bạn bè, múa hát không
ngừng, vậy nên mới có câu "Tam nguyệt tam nhật thiên khí tân, Trường An
thủy biên đa lệ nhân." (1)
(1) Trích "Lệ nhân hành" của Đỗ Phủ:
Mồng ba tháng ba khí trời trong xanh
Trường An lắm mỹ nhân bên sông
Dương Phàm lần đầu tới nơi này, đến bên hồ Khúc Thủy, chỉ thấy hoa cỏ
vây quanh, long lanh khói nước, bờ hồ quanh co uốn khúc, trong làn sóng
xanh biếc lại có vài chiếc thuyền con, hoa sen, xương bồ mọc um tùm bên
hồ, đình lâu điện các thấp thoáng trong đám cỏ cây, liễu âm tứ hợp, thủy quang vô sắc, trầm lặng khả ái, lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ thoải
mái.
Dương Phàm vì không quen đường xá, nên lúc đến nơi sớm hơn nhiều so với
thời gian đã hẹn, hiện giờ thấy phong cảnh nơi đây quả thật không tầm
thường, không khỏi nổi hứng muốn dạo chơi, bèn xoay người leo xuống
ngựa, nắm lấy dây cương, một người một ngựa, ung dung nhàn nhã, chậm rãi dạo quanh bờ hồ ngoằn ngoèo quanh co.
Tiết trời đã vào cuối thu, du khách ở Khúc Giang không nhiều, động tiên
thanh tĩnh, vừa vặn làm dịu bớt tâm trạng phấn khích tán thưởng phong
cảnh đất trời nơi đây.
Thời tiết cuối thu, hoa sen thưa dần, nhiều lá sen cũng đã dần tàn lụi,
nhưng lại để lộ ra từng mảng từng mảng những đài sen chắc khỏe. Cuống
sen dài mảnh nâng đóa đóa đài sen nổi lên, vươn cổ ló đầu ra nhìn giữa
đám lá sen xanh thẫm, tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh hiếu kỳ nhìn ngó
những vị khách đang dạo chơi trên bờ.
Sau lưng Dương Phàm cách khoảng một tầm tên bắn, có hai người dẫn ngựa
cũng đang chậm rãi thưởng ngoạn phong cảnh Khúc Giang, ngoài họ ra không còn người nào khác.
Lá sen xanh tốt um tùm chen chúc nhau. Gió lướt qua cũng chỉ có thể
khiến chúng khẽ lay động một chút. Trong làn sóng xanh biếc tình cờ nổi
lên một chút đỏ tươi, lại là một đóa phù dung nở muộn, lúm đồng tiền yêu kiều trắng nõn vừa mới hé mở, y như một thiếu nữ mảnh mai duyên dáng,
đang chèo một chiếc thuyền ngọc xanh biếc, thò đầu ra giữa đám lá sen
liếc mắt trộm nhìn người trên bờ.
Lại một cơn gió nữa thổi đến. Vị thiếu nữ hoa sen thẹn thùng vội vã
cuống quýt kéo đám lá xanh làm tay áo. che đi khuôn mặt đỏ bừng của
nàng, ngăn chặn tầm mắt Dương Phàm. Dương Phàm mỉm cười nhìn đóa hoa sen giấu mình dưới tán lá, rồi lại liếc mắt nhìn hai người dắt ngựa ngừng
lại phía sau hắn.
Hai người dắt ngựa đang đứng xoay mặt về hướng hoa sen trong hồ, chỉ chỉ trỏ trỏ, gật gù đắc ý, tựa như đang ngâm thơ tác phú. Dương Phàm xoay
người lại, bước từng bước thong thả, chậm như rùa tiếp tục đi về phía
trước. Hai người dắt ngựa cũng giống như bị hắn "dắt" bằng một sợi dây
cương vô hình, bước từng bước theo hắn...
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※※
Một thanh tiểu đao trong tay Tiểu Man linh hoạt xoay chuyển, tán lê bị
nàng cuốn vòng vòng vẫn như trước dán vào thân cây lê, thủ pháp cực kỳ
linh động.
A Nô và Công Tôn Lan Chỉ ngồi bên cạnh. Hai người lại đang cãi nhau.
Công Tôn Lan Chỉ dụ hoặc nói:
- Kỹ thuật không bằng người ta cũng chẳng sao, nhưng không có gan chiến
đấu, thế mới là chẳng còn gì để nói. Sao? Cuối thu khí trời quang đãng,
ta và ngươi nhàn rỗi chẳng có gì làm, có muốn khoa tay múa chân một chút không?
A Nô hừ một tiếng, nói:
- Bị người hành hạ đủ trò, ngươi đã vui chưa! Ta thì không vui. Kiếm
pháp của ngươi xuất chúng. Ta không phải là đối thủ, có điều sở trường
của ta vốn không phải là kiếm thuật. Sao phải bỏ sở trường lấy sở đoản,
cứ phải tranh cao thấp với ngươi làm gì?
- Thế sở trường của ngươi là gì?
- Giết người! Giết người bằng bất kì thủ đoạn nào!
- Nghe có vẻ rất lợi hại.
- Đương nhiên.
Cái mũi nhỏ của A Nô kiêu ngạo hếch lên:
- Đấu kiếm, ta không bằng ngươi. Nhưng nếu thật sự là trận đấu sinh tử, ta có thể giết chết ngươi!
Công Tôn Lan Chỉ sáng mắt lên:
- Chi bằng chúng ta thử xem?
A Nô lắc đầu:
- Thử không được, bản lãnh giết người, chỉ có thể dùng để giết người, ta lại không muốn giết ngươi!
Công Tôn Lan Chỉ nhìn nàng cười lạnh, tỏ vẻ khinh thường:
- Khoác lác!
A Nô không bị nàng khích tướng, nói:
- Thích tin hay không thì tùy. Dù sao, ta cũng không muốn lại động thủ với ngươi.
Công Tôn Lan Chỉ tròng mắt khẽ chuyển động, bỗng nhiên cười toe toét nói:
- Ta thấy Dương Phàm có vẻ rất lợi hại, chi bằng ngươi nói với hắn, kêu hắn tỉ thí với ta một chút.
A Nô nghiêm mặt nói:
- Không được đấu!
Công Tôn Lan Chỉ trừng đôi mắt xinh đẹp nói:
- Tại sao? Ngươi sợ hắn thua?
A Nô thở dài nói:
- Ta sợ ngươi thua!
Công Tôn Lan Chỉ trừng mắt không nói gì. A Nô lại nói:
- Lạc Dương tấc đất tấc vàng, nơi ở của Dương gia thực không coi là lớn, nhưng không chứa nổi nhiều tỷ muội như vậy!
Tiểu Man nhịn không nổi mỉm cười hòa giải:
- Được rồi được rồi, thật không biết hai người có phải là oan gia đối
đầu từ kiếp trước không nữa! Vừa gặp mặt đã đấu kiếm, giờ lại đấu võ
mồm. Này! Ăn lê đi!
Tiểu Man cầm đầu quả lê kéo một cái, giống như kéo ra được một con rắn
dài, lộ ra phần thịt lê sáng óng ánh bên trong. Tiểu Man ném vỏ đi, xẻ
một đao ở giữa, hai miếng lê trắng liền rơi vào trong mâm:
- Mỗi người một nửa, công bằng không thiên vị.
Tiểu Man từ khi có thai, thân thể đẫy đà hơn nhiều so với trước đây,
hiện giờ ngay cả mặt cũng đã tròn lên, cái cằm vốn thon nhọn xinh đẹp
giờ đã hơi tròn, hai má căng mọng, lúc này cười lên, thật giống như một
em bé mũm mĩm mới sinh, vô cùng đáng yêu. Công Tôn Lan Chỉ và A Nô tuy
thích đấu qua đấu lại, nhưng đều yêu quý nàng, đặc biệt thích nhìn dáng
vẻ của nàng như hiện giờ.
Tiểu Man vừa mỉm cười ngọt ngào đáng yêu, hai người liền không đấu võ
mồm nữa. A Nô nhón lấy nửa quả lê. Công Tôn Lan Chỉ một tay cầm miếng lê nhìn dáng vẻ đáng yêu của sư muội, tay kia không nhịn được xoa xoa lên
khuôn mặt khỏe khoắn của nàng, nói:
- Sư muội à, muội lại thật sự nhẫn nại chờ đợi được sao? Cháu gái ta lúc nào mới có thể ra đời đây? Ta còn đợi dạy nó võ công nữa.
Hiện giờ, tính khí Tiểu Man đặc biệt tốt, nàng cười tít mắt chữa lời:
- Sao phải nhất định là cháu gái? Không thể là cháu trai sao?
Công Tôn Lan Chỉ nói:
- Cháu trai có gì hay, lớn lên thành xú nam nhân. Nam nhân đều chẳng phải là thứ tốt lành gì.
Lúc này, một thứ không phải là thứ tốt lành gì dẫn theo một thứ không phải là thứ tốt lành khác đi đến ngoài tiểu sảnh.
Phía trước là một tiểu quản sự của Công Tôn phủ, phía sau lại là một
người ngoài, nhìn trang phục của hắn, ắt hẳn cũng là nô bộc của gia đình nào đó.
- Dương gia đại nương tử, người này phụng mệnh chủ nhân hắn đến đưa thiếp mời muốn gặp Dương lang trung.
Quản sự Công Tôn phủ vừa nói, người bên cạnh liền mỉm cười vái chào hành lễ:
- Tham kiến ba vị nương tử!
Tiểu Man áy náy nói:
- Lang quân nhà ta đã đến Phù Dung viên Khúc Giang dự yến rồi, tạm thời
chưa thể về ngay được. Không biết quý tính đại danh của chủ nhân nhà
ngươi có lưu lại trên thiếp mời hay không? Đợi lang quân nhà ta quay về, sẽ lựa ngày đến bái kiến.
Người nọ ngạc nhiên nói:
- Dương lang trung đi dự yến rồi sao? Chưa từng nhớ Dương lang trung có
người quen nào ở Trường An, xin thứ cho tiểu nhân mạo muội, có thể hỏi
một câu được không. Người mời Dương lang trung đi dự yến là ai vậy?
Công Tôn Lan Chỉ trừng mắt nói:
- Ngươi đã biết là mạo muội rồi còn hỏi, mới hắn đi dự yến là người của Độc Cô thế gia. Sao?
Con ngươi người đó hơi lóe lên, mỉm cười nói:
- A! Hóa ra là người của Độc Cô thế gia, thế thì... tiểu nhân cứ chiếu
theo đấy mà trở về trả lời với chủ nhân. Ngày sau lại đến mới Dương lang trung gặp mặt. Cáo từ!
Người đó vài chào các nàng, dâng thiếp mời lên, rồi lập tức xoay người rời đi.
Tiểu Man mở phong thiếp mời đó ra, nhìn lạc khoản, nghi hoặc nói:
- Lâm Tử Hùng? A Nô, tỷ đã từng nghe đến người này chưa?
A Nô bĩu môi nói:
- Tên đó làm việc luôn thích thần thần bí bí, không biết có bao nhiêu
chuyện giấu diếm không dám để bọn ta biết. Có trời mới biết cái tên Lâm
Tử Hùng này là thần thánh phương nào?
Tiểu Man cười tít mắt bênh vực lang quân:
- Nếu chàng không nói, nhất định là vì sợ chúng ta lo lắng cho chàng. A Nô hà tất vì chuyện này mà trách cứ chàng.
Công Tôn Lan Chỉ rùng mình ớn lạnh, tuyệt vọng nói:
- Nhớ lúc đầu Tiểu Man đáng yêu là thế, gả cho người ta rồi đã thành
dáng vẻ gì đây. Nếu đây gọi là nhàn thê lương mẫu thì ta tình nguyện
không lấy chồng.
Thiên Ái Nô lập tức tiếp lời:
- Giỏi lắm! Người mà ngươi ngày nhớ đêm mong nếu mà đến thì ngươi ngàn vạn lần đừng để ý đến hắn.
Công Tôn Lan Chỉ trừng mắt nói:
- Để ý hắn thì sao?
Thiên Ái Nô hếch cằm lên, nói:
- Ta sẽ coi thường ngươi!
Công Tôn Lan Chỉ nói:
- Ta mới coi thường ngươi, có bản lĩnh thì tỉ kiếm với ta đi!
Tiểu Man khổ não thở dài, nâng cái cằm vốn thon nhọn giờ đây lại tròn vo, đau khổ nói:
- Lại bắt đầu ầm ĩ rồi, hai người không thể ngừng nghỉ được một khắc nào sao...
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※
Dương Phàm chậm rãi bước đi, vì thời gian còn sớm nên hắn cũng không
vội, thong thả dạo bước men theo bờ hồ Khúc Giang. Con đường phía trước
bỗng nhiên trông thấy một người bán thức ăn vặt. Cuối thu, du khách quá
ít, không có cơ hội tốt để làm ăn, người bán hàng rong đó đang uể oải
tựa vào tảng đá lớn bên bờ sông, mũ rơm úp lên mặt đánh một giấc.
Dương Phàm đi đến thò đầu vào trong xe thăm dò, ngửi thấy một mùi hương
ngọt ngào. Thức ăn trên xe dùng vải đậy lại, chỉ vén một góc lên, để lộ
ra một món long lanh như ngọc với hai màu trắng đỏ xen lẫn. Đây là bánh
tăng cao, món ăn vặt nổi tiếng của Quang Trung, còn có tên là bánh thủy
tinh long phụng, màu sắc tươi sáng, mềm dẻo ngon ngọt, hương thơm nức
mũi.
Lúc này ánh mặt trời mùa thu phản chiếu lên một góc bánh tăng cao được
vén lên, gạo nếp trắng sáng, nhân táo đỏ tươi, nho khô xanh biếc, bị ánh mặt trời chiếu sáng long lanh, khiến người ta thèm thuồng. Dương Phàm
mỉm cười hỏi:
- Này! Bánh ngọt này của ngươi bán thế nào?
Người bán hàng rong đó đang tựa mình vào tảng đá ngủ gà ngủ gật, vừa
nghe thấy có mối làm ăn đến nhà, liền vội vã kéo cái mũ rơm lên đỉnh
đầu, niềm nở nhảy dựng lên, tươi cười trả lời:
- Khách quan muốn mua tăng cao sao? Đây chính là món ngon nhất, thơm
ngon vừa miệng, mùi vị cực tuyệt, giá cả cũng không đắt, hai văn tiền có thể mua được một miếng lớn...
Hai người dắt ngựa ở phía xa thấy Dương Phàm dừng lại mua bánh, cũng vội vã dừng bước, người này tiện tay chỉ ra mặt hồ, người kia liền gật gù
liên tục, làm bộ làm tịch kéo dài thời gian. Dương Phàm mua một miếng
tăng cao, lại liếc mắt nhìn về phía hai người nọ rồi mỉm cười bước tiếp.
Một miếng tăng cao, người ăn một phần ba, ngựa ăn hai phần ba, rửa tay
bằng nước sông trong veo, rồi đi về phía trước không xa, thì trông thấy
một tòa bảo tháp bảy tầng cao ngất tầng mây. Đó chính là tòa tháp Đại
Nhạn do Huyền Trang sau khi từ Thiên Trúc thỉnh kinh trở về đã tự mình
chủ trì việc thi công, bên trong thờ phụng xá lợi, Bối Diệp Phạn Văn
chân kinh cùng với nhiều loại bảo vật phật môn.
Phù Dung viên ở phía nam tháp Đại Nhạn, trông thấy tháp Đại Nhạn, cũng tức là đã đến Phù Dung viên.