Phù Dung viên được xây dựng trên mặt nước, đắp đất làm đảo, trên đảo xây
dựng lầu các. Từ bờ đến đảo ước chừng hơn mười trượng, nối với nhau bởi
một cây cầu cong, mặt cầu lát đá xanh, hai bên là lan can bằng cẩm thạch có điêu khắc sư tử hổ báo và các loài mãnh thú, chỉ cao đến thắt lưng
người trưởng thành. Hai bên cầu vẫn là sông nước, lá sen mọc um tùm.
Dương Phàm buộc ngựa vào dưới tán cây liễu bên bờ sông, ung dung bước về phía đầu cầu.
Đảo kia không nhỏ, đưa mắt nhìn thoáng qua, chí ít cũng phải đến năm sáu tòa hồng lâu, bảy tám tòa đình các. Dương Phàm đoán chừng Độc Cô Vũ
không thể nào chỉ chiêu đãi khách tại một nơi, nhưng bao hết cả Phù Dung viên, đó là kiểu đốt tiền của nhà giàu mới nổi, chứ không phải là hành
vi của con cháu gia đình danh giá, có điều trên thiếp mời của Độc Cô Vũ
lại không nói rõ địa điểm mời.
Thu hồi lại ánh nhìn, trông thấy ở đầu cầu có hai gã đầy tớ áo xanh mũ
nồi đang nhìn đông ngó tây, Dương Phàm trong lòng khẽ động, liền đi về
phía trước, nói:
- Bỉ chức họ Dương, Dương Phàm. Được Độc Cô công tử mời đến Phù Dung
viên dự yến. Hai vị đồng tử là do Độc Cô huynh phải đến tiếp đón sao?
- A, đúng thế! Lang quân đến thật sớm quá!
Hai tiểu đồng không ngừng vội vã đáp lễ, vui mừng hớn hở nói:
- Xin lang quân đợi một chút, tiểu nhân sẽ bẩm báo công tử đến đây đón tiếp!
Nói xong, một tên tiểu đồng liền xoay người chạy đi.
Dương Phàm vừa nghe họ chính là người do Độc Cô Vũ phái đến đón tiếp,
còn cho rằng hai người họ sẽ dẫn đường, tự mình đến đảo kia là được rồi, không ngờ rằng họ lại trịnh trọng kì lạ, bèn cười cười, dừng bước,
trong lòng thầm nghĩ:
- Lễ nghi khách sáo, quy củ thế này, chỉ e Độc Cô Vũ đúng là người của
gia đình mà mình suy đoán, nhưng không biết tại sao hắn lại cố tình muốn kết giao với mình, hai người đi theo sau mình, liệu có phải là do hắn
phái đến không?
Dương Phàm nghĩ đến đây, theo bản năng quay đầu lại nhìn, hai người dắt
ngựa luôn dừng lại phía sau hắn không biết đã biệt tích từ lúc nào, bất
giác ngẩn ra, bằng không hắn đã tin chắc rằng hai người đó suốt đoạn
đường nhắm mắt bám đuôi theo dõi hành động của hắn, giờ đây lại phải
nghi ngờ mình đã nhìn nhầm.
Dương Phàm nghĩ ngợi một hồi, nhưng cũng không tiếp tục tìm kiếm tăm
tích hai người kia nữa. Lúc này theo hắn thấy, hai người nọ mười phần
thì hết tám chín phần là do Độc Cô Vũ phái đến theo dõi hắn, nếu đã như
vậy, lại càng khiến hắn thêm lòng hiếu kỳ, Độc Cô Vũ làm đủ trò như thế, rốt cuộc là có ý muốn gì đây?
Hai bên cây cầu dài, trong dòng sông lại mọc hoa sen. Lá sen dần dần tàn lụi, đài sen lộ ra ngoài. Vì khoảnh sông này nằm dưới ánh mặt trời,
thường được mặt trời chiếu rọi, nên giữa đám lá sen héo rũ lại có mấy
đóa sen nở muộn, hoặc trắng hoặc đỏ, vẫn nở rộ như trước.
Dương Phàm bỗng phát hiện một con thuyền nhỏ, đang lẳng lặng đỗ lại
trong đám lá sen. Vì nó từ đầu đến cuối chẳng hề nhúc nhích, nên ban nãy Dương Phàm mới không chú ý.
Chiếc thuyền không lớn, giống như một con thuyền độc mộc. Thuyền nhọn
nhọn như con thoi, một đầu là một cô nương chèo thuyền áo nâu tay cầm
cây sào dài, đầu đội nón trúc, ống quần xắn lên, chân trần đang đứng.
Đầu kia là một thiếu nữ áo xanh nhạt đang ngồi.
Thiếu nữ ngồi ở đầu thuyền, con thuyền rất mỏng manh, đầu thuyền lại hẹp dài, từ xa nhìn lại, càng giống như đang ngồi giữa đầm sen. Bên cạnh
nàng, một đóa sen tịnh đế đang nở, dáng vẻ thướt tha, màu sắc trắng nõn, càng thêm tôn lên bóng hình nhỏ nhắn mà tràn đầy sức sống đó. Giống như thiếu nữ kia cũng là một đóa hoa sen, bạch liên hoa đang chớm nở.
Tình này cảnh này, thật có thể vẽ nên một bức tranh. Dương Phàm không khỏi chú tâm nhìn kĩ.
Gió mát chầm chậm thổi đến, hoa sen khẽ mở ra. Đài sen lắc lư, hoa sen
khe khẽ lay động, mặt nước hơi gợn sóng, mái tóc đen nhánh của thiếu nữ
kia cũng nhẹ nhàng vén lên. Dương Phàm lúc này mới phát hiện ra thiếu nữ đó chưa búi tóc cũng chưa cài lược, mái tóc dài chỉ dùng một dải băng
màu xanh nhạt tùy tiện buộc lên sau lưng.
Gió thổi mặt hồ lay động, thiếu nữ không hề động đậy, tuy rằng mái tóc
nàng bị cuốn bay lên, nhưng từ đầu đến cuối lại luôn tạo cho người ta
một cảm giác tĩnh lặng, cực kỳ tĩnh lặng!
Thiếu nữ đang nhìn về phía xa, thân hình có chút đẫy đà, thần thái cực
kỳ điềm tĩnh, nhưng Dương Phàm vẫn nhìn nàng một cách chăm chú, vì vậy
cũng khiến cho nàng ta chú ý, không khỏi quay đầu sang nhìn về phía
Dương Phàm.
Núi xa bóng mờ, nước xanh trong vắt.
Dáng người bên rặng liễu tựa như dải lụa uyển chuyển nhảy múa, nhảy múa
đến mức con thuyền nhỏ bên sông tựa như cũng động đậy theo, nhưng thiếu
nữ đó vẫn lặng yên như trước, chỉ có cái quay đầu lại nhìn này, đôi mắt
long lanh ngời sáng chạm phải tầm mắt Dương Phàm, mới khiến Dương Phàm
cảm thấy nàng ta đang cử động.
Ánh mặt trời phản chiếu lên khuôn mặt nàng, khuôn mặt trắng như tuyết
tựa gần như trong suốt, mái tóc đen nhánh, bờ môi đỏ hồng, làn da trắng
trẻo. Đây là một cô gái cực kỳ thanh lệ.
Trông thấy ánh nhìn chăm chú của Dương Phàm, cô gái không hề xấu hổ,
cũng không hề lảng tránh. Nàng nhìn ra Dương Phàm chỉ có ánh mắt tán
thưởng, thế nên khóe miệng hơi cong lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Gió
lại thổi đến, hất tung mái tóc trên vai nàng, tạo nên cảm giác mát mẻ
trong lành của mùa thu.
Dương Phàm mỉm cười gật đầu chào hỏi. Trong một khoảnh khắc, hắn chợt
cảm thấy một cô gái linh lợi thuần khiết như vậy, chỉ có thể hợp sinh ra ở vùng sông nước Giang Nam, tạo cảm giác bao bọc dịu dàng, chứ không
phải là đặt trong khung cảnh mùa thu đìu hiu, lá sen lụi tàn thế này.
Nhưng ý nghĩ chợt thay đổi, lại cảm thấy quả thực không còn cảnh tượng
nào đẹp hơn, có thể dung nạp và làm nổi bật nét thanh lệ và linh lợi của nàng.
Dung mạo của nàng ta cũng không hẳn là tuyệt mỹ. Chí ít thì vẻ dịu dàng
của Uyển Nhi, diễm lệ của Thái Bình, xinh tươi của A Nô, tuấn tú của
Tiểu Man, mỗi người đều có nét đặc sắc, không hề thua kém nàng ta. Ngay
cả vị Huân Nhi cô nương ở Diêu Châu Nam Cương kia cũng không hề thua
kém. Thế nhưng lại không ai có được cảm giác cực kỳ tĩnh lặng như nàng.
Cảnh tượng đó, chỉ có thể thuộc về thiên đình.
Tuy rằng cô gái đó rộng lượng, Dương Phàm cũng không hề có chút ý nghĩ
khinh nhờn nào mà chỉ là sự tán thưởng đơn thuần, nhưng cũng không hay
lắm nếu cứ nhìn chằm chằm quá lâu vào một cô gái không hề quen biết. Vì
vậy sau khi khẽ mỉm cười hắn liền thu hồi lại ánh mắt, ánh mắt vừa thu
lại, bèn trông thấy Độc Cô Vũ dẫn theo tiểu đồng chạy đi báo tin ban nãy từ đầu kia của cây cầu nhỏ nhanh chân bước đến.
Dương Phàm bước lên định nghênh đón, nhưng mới chỉ bước được một bước, liền cảm thấy mùi nguy hiểm.
Lúc trước, khi hắn từ Diêu Châu vội vã quay về Man Châu, trên đường đi
cũng từng có cảm giác đề phòng giống như bản năng động vật thế này, đáng tiếc là thủ pháp thổi tiễn của người Miêu đó thật sự lặng lẽ không một
tiếng động, hắn không né kịp. Nhưng ở cố đô Đại Đường này, hiển nhiên là không ai sử dụng thứ đồ chơi đó.
Dương Phàm đột nhiên xoay người, phát hiện bốn đại hán cao to vạm vỡ,
không biết từ lúc nào đã đến gần đầu cầu, đang ôm hai vai, ánh mắt không thiện cảm nhìn hắn.
Dương Phàm chỉ nhìn một cái, liền từ thân pháp, vị trí mũi chân, động
tác ôm vai của họ phát hiện ra đây là bốn cao thủ đô vật, e là kỹ thuật
ắt hẳn không hơn kém bao nhiêu so với tám nữ đô vật kỹ thuật cực cao bên cạnh Thái Bình công chúa.
Dương Phàm nhướng nhướng mày, cảm giác có chút phiền phức. Một cao thủ
quyền thuật, đánh chín mười người bình thường dễ như trở bàn tay, nhưng
nếu đối phương cũng là cao thủ quyền thuật, mà khu vực lại khá hẹp,
không cho phép hắn di chuyển quá nhiều, thế thì hơi phiền phức.
Việc lúc trước hắn nổi giận xông vào phủ tể tướng, bị nữ đô vật thuộc hạ của Thái Bình công chúa lấy tay chế trụ cổ chân kéo từ trên ngựa xuống, hắn hãy còn chưa quên. Lúc đó nữ đô vật kia vốn không muốn làm hắn bị
thương, còn ánh mắt của bốn người trước mặt đây lại tràn đầy sát khí.
- Biết rõ yến hội hôm nay có chút kì quái, mình đáng ra nên mang theo thanh đao!
Dương Phàm giương mắt lên, nhìn về phía sau bốn tay đô vật. Phía sau lại có tám người chậm rãi bước đến, thân thể tám người kia còn xa mới cường tráng bằng bốn tay đô vật này, nhưng khỏe mạnh và nhanh nhẹn còn có ý
nghĩa hơn nhiều. Tám người đến gần, giống như con sói xám bước đi nhẹ
nhàng. Điều quan trọng nhất là, bọn họ đều mặc áo bào rộng thùng thình,
dưới tấm áo căn phồng ra, không biết là mang theo vũ khí gì.
Dương Phàm cười khổ:
- Tuy biết yến tiệc hôm nay có vẻ cổ quái, nhưng chỉ đoán được mục đích
của Độc Cô Vũ không chỉ đơn thuần là kết giao bạn bè. Ai lại ngờ rằng
đây một bữa tiệc Hồng Môn Yến chứ?
Dương Phàm quay đầu lại nhìn, quả đúng như dự đoán, phía sau Độc Cô Vũ
cách khoảng hơn hai mươi bước, cũng có hơn mười người đi theo.
Hắn bị bao vây rồi, vây dưới Đại Nhạn tháp, đầu cầu Phù Dung.
Dương Phàm nhìn chằm chằm Độc Cô Vũ. Những người theo sau còn cách Độc
Cô Vũ hơn hai mươi bước. Dương Phàm đang nghĩ nếu phi thân qua đó, có
thể kịp "bắt giặc phải bắt vua trước" trước khi những người kia trợ giúp hay không? Nhưng hắn còn chưa có động tác gì, vì phát hiện ra Độc Cô Vũ chưa chắc đã là vị "tặc vương" đó!
Độc Cô Vũ vốn đang bước rất nhanh qua nghênh đón. Lúc sau lưng Dương
Phàm đột ngột xuất hiện bốn gã cao to, bước chân của Độc Cô Vũ chợt
ngừng lại một lát, tựa như có chút kinh ngạc. Lúc lại có tám người nữa
từ trong rừng hiện ra, rõ ràng là tiếp cận Dương Phàm thì y dừng hẳn
bước chân, quay đầu nhìn ra đằng sau lưng, lúc quay đầu lại, cả khuôn
mặt mang đầy vẻ hoang mang.
Nếu cục diện này là do y bố trí, y đương nhiên chẳng cần phải đến lúc
này còn giả vờ giả vịt. Trong lòng Dương Phàm nhất thời khẽ động:
- Nếu không phải là hắn ta, thì là ai muốn đối phó với mình?
Độc Cô Vũ tăng tốc bước chân, tựa như chạy về phía Dương Phàm, trong đám lá sen có vài con thủy điểu, thậm chí còn có mấy con vịt trời. Con
thuyền nhỏ và thiếu nữ trên thuyền kia đã nán lại trong đám lá sen lâu
như thế mà không hề làm kinh động đến mấy con thủy điểu này, nhưng tiếng bước chân thình thịch của Độc Cô Vũ lại dọa chúng chạy mất.
Thủy điểu giương cánh, kêu to rồi bay xa.
Dương Phàm không khỏi thở dài: Tên Độc Cô Vũ này vốn không biết võ công. Hắn thà rằng Độc Cô Vũ chạy bán sống bán chết, cũng không muốn y chạy
đến đây tỏ vẻ anh hùng. Hắn bị những người này vây quanh, tuy tình cảnh
không phải tốt đẹp gì, nhưng nếu có thêm một người bằng hữu không biết
võ công nữa, hắn muốn chạy thoát được lại càng thêm khó rồi.
Độc Cô Vũ nhanh chân bước qua. Y tuy không biết võ công, nhưng lại là
thanh niên cường tráng, mấy bước này không đến mức khiến y thở hồng hộc, nhưng hô hấp của y vẫn gấp gáp như vậy, là vì căng thẳng và phẫn nộ:
- Nhị lang, chuyện này là sao?
Dương Phàm xòe tay ra:
- Ta chỉ mang theo cái bụng đến đây uống rượu ăn cơm mà thôi. Ta chẳng
có kẻ thù nào ở Trường An, có khi nào là tìm ngươi không ?
Độc Cô Vũ đáp lại còn tuyệt hơn:
- Ở Trường An, ai dám tìm ta báo thù?
Nói xong, Độc Cô Vũ ưỡn ngực, sầm mặt tiến lên nghênh tiếp:
- Trường An Độc Cô thế gia ở đây mời khách quý, mấy thứ đui mù các ngươi là ai? Gọi chủ tử các ngươi ra đây gặp ta! Chuyện hôm nay, các ngươi
nếu không cho Độc Cô Vũ ta một lời giải thích rõ ràng, thế thì ta sẽ
tính sổ với các ngươi!
Câu này của Độc Cô Vũ nói ra rất hùng hồn, đáng tiếc y chưa kịp nói
xong, nhưng người đó lại giống như tai điếc, họ quả thực là có phản ứng, cử động của họ chính là, "đôi càng" mở ra của bốn tên cao thủ đô vật
tựa như cái càng cua, dàn hàng ngang bước đến, bả vai hơi hạ xuống, làm
ra tư thế muốn đấu vật.
Bốn người dàn hàng ngang, che kín cả đầu cầu đến mức một giọt nước cũng
không chạy lọt. Tám người thân hình cường tráng mặc áo bào thùng thình
phía sau cũng lôi vũ khí từ trong áo ra. Dương Phàm và Độc Cô Vũ nhìn
thấy vũ khí trong tay họ, sắc mặt hơi tái đi: Thứ họ cầm trong tay là
nỏ, nỏ của quân đội!
Thiết tiễn đã lên dây, ngón tay đã móc vào huyền đao, cánh tay giương
cái nỏ có thể bắn trong vòng ba trăm bước xuyên thủng bảy lớp gỗ, chim
bay vụt qua, cũng đừng hòng tránh nổi!