Tuy hiện giờ người bị ép tới không thể không cúi đầu là Lư gia, nhưng vì
cùng là Thất tộc Ngũ tính Thế gia vọng tộc, Lư gia không thể không cúi
đầu với một tên tiểu tử hậu sinh khả úy, trên mặt Lý Mộ Bách còn vẻ vang hay sao? Cho nên Lý thái Công cười gượng, hỏi:
- Tiểu lang quân rốt cục muốn một câu trả lời thỏa đáng như thế nào?
Lý Mộ Bạch hôm nay là tới vì Dương Phàm, người mà Lâm Tử Hùng từng nói
có thểi muốn gặp Dương Phàm chính là Lý Mộ Bạch, đứng sau Khương công tử là Lư thái công, phía sau Thẩm Mộc là Lý thái công. Lý Mộ Bạch coi
trọng Thẩm Mộc, yêu ai yêu cả đường đi, đối với Dương Phàm, người mà ở
thời khắc then chốt có tác dụng quan trọng, y cũng có cảm tình.
Nhưng ước nguyện ban đầu của ông chỉ là gặp vãn bối này, hỏi thăm vài
câu, hoặc là còn có thể cho hắn một vài sự giúp đỡ, để Dương Phàm có sự
nâng đỡ nhiều hơn với Thẩm Mộc. Từ tận trong xương tủy mà nói, giống như là người có địa vị thân phận cao như ông, không thể bình đẳng đối xử
giống như với Dương Phàm, ông muốn dành cho Dương Phàm một sự giúp đỡ,
chính xác là ban cho hắn một sự ưu ái.
Nhưng bây giờ thì sao? Không chỉ là ông, còn có cả Lư Lão đầutính khí tệ hơn cả ông, so với ông còn không coi ai ra gì hơn, hai người cộng lại
với nhau sắp thành một lão già hai trăm tuổi, không thể không cúi đầu
với một tiểu tử hậu sinh. Ban thưởng là không thể rồi, liền vội vàng đưa tiền, tặng phụ nữ, còn sợ người ta không cần, sự ngược đời nàythực sự
là…
Dương Phàm quả quyết nói:
- Rất đơn giản, ta muốn hắn chết.
Dương Phàm chỉ vào Lư Khách Chi.
Dương Phàm đã từng nói câu này, nhưng lúc đó không ai coi là thật, ai
cũng chỉ coi hắn là đang nói lời hận mà thôi. Nếu có người có ý đồ gây
bất lợi cho Lư gia, bị Lư gia bắt được, ép tới tự sát, đó là hoàn toàn
chính đáng, nhưng ngược lại thì lại là điều không thể tưởng tượng rồi.
Huống chi Dương Phàm chưa bị thương cũng chẳng bị chết, gia quyến và bạn bè thân thiết của hắn cũng không có ai bị thương. Hắn lại muốn Lư gia
chết? Đó là Lư thị Phạm Dương, từng là Thế gia đệ nhất thiên hạ, tới nay cũng chỉ xếp dưới Thôi thị mà thôi, yêu cầu như vậy…thật đúng là kiêu
ngạo, ngông cuồng vô cùng.
Lư Trọng Già đột nhiên biến sắc, Lý Mộ Bạch kinh ngạc, Độc Cô Vũ vẻ mặtt hoang mang, Lư Khách Chi bị chọc giận tới muốn điên. Chỉ có Độc Cô Ninh Kha là…
Ninh Kha nhìn Dương Phàm, trong mắt đầy sự dò la, nghi hoặc và tò mò,
nàng từng gặp rất nhiều đàn ông. Ai cũng đều là long phượng trong thiên
hạ, thiếu niên tuấn tú, nhưng không có một người đàn ông nào có thể
khiến nàng lại có hứng thú tới như vậy.
Dương Phàm này rút cuộc là người đàn ông thế nào chứ? Hắn lại không
giống một kẻ điên, cũng không giống một thằng ngu, càng không giống một
kẻ bụng dạ hẹp hòi, thà làm kẻ thất phu cuồng ngạo chịu bỏtính mạng của
mình cũng không muốn nhường người khác nửa bước, nhưng tại sao hắn có
thể có hành động đáng kinh ngạc như vậy chứ?
Đôi mắt thông minh kia của Ninh Kha nhìn chằm chằm Dương Phàm, quan sát
từng nét mặt nhỏ nhất trên gương mặt của hắn, mỗi một lần hắn nháy mắt,
mỗi một lầnchau mày, mỗi một cái nếp nhăn trên khóe môi của hắn, nàng
vẫn không biết Dương Phàm rút cuộc muốn làm gì, nhưng nàng lại đoán chắc Dương Phàm nhất định có mục đích.
Hắn nhất định có lý do rất toàn vẹn.
Nàng cứ nhìn hắn như vậy, dường như lập tức nhìn thấu trong tâm hắn.
Ninh Kha rất thông minh, nhưng nàng không có bản lĩnh nhìn thấu lòng
người, nhưng không biết tại sao, Nàng nhìn Dương Phàm, dường như có thể
cảm nhận được một số thứ trong lòng hắn.
Thế gian này, có một số thứ khiến người ta không có cách nào hiểu nổi,
giống như có một số người vốn không quen biết. Có một số người vừa gặp
đã như quen từ lâu, có một số người vừa gặp đã ghét, không có bất cứ lý
do gì. Phật gia gọi thiện duyên và ác duyên, đều là “nhân” mà kiếp trước gieo xuống. Lại không có cách nào giải thích, đành giải thích như vậy.
Thế là, Ninh Kha lại liếc mắt nhìn huynh trưởng của nàng, Độc Cô Vũ tuy
suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, lại là kẻ muội muội nói gì
nghe nấy, nên liền án binh bất động, vậy thì người tiến lên khuyên giải
Dương Phàm cũng chỉ có một mình Lý Mộ Bạch Lý lão thái công mà thôi.
Lý lão đầu đã đánh cược với cái mặt mo này rồi, phong độ thần tiên lúc
này bày ra đãkhông còn sót lại chút gì! Thể diện ư? Mấy nếp nhăn trên
mặt đáng tiền sao? Hôm nay nếu ép Dương Phàm mượn tới thiên uy, thật sự
làm cho Lư Khách Chi tự sát, đó mới là mất thể diện, không chỉ là Lư thị mất thể diện, tất cả người trong Thất tông ngũ tính đều hổ thẹn theo.
Đáng tiếc, Dương Phàm vẫn bất động, đột nhiên ở cầu thang có tiếng vang
lớn, một tên giáp sĩ bước nhanh lên lầu, chắp tay bẩm báo nói:
- Khởi bẩm khâm sai, xa xa có lá cờ xa xa phấp phới, có binh mã điều
động,đoán là Trường An lệnh đã điều binh tới Khúc Giang rồi, xem tốc độ
của cờ, trong giây lát sẽ tới.
Mọi người trên lầu Phù Dung sắc mặt lại biến đổi, Lý Mộ Bạch gấp gáp nói:
- Tiểu lang quân, giết một người, đắc tội một Thế gia, tội gì chứ?
Dương Phàm hoàn toàn không để ý, cười nói:
- Ta tin, để bảo vệ cho toàn bộ Lư gia, liền để cho Lư thái công tự sát, Lư lão thái công cũng tình nguyện chết. Nếu các người không nỡ để Lư
Khách Chi chết, như vậy, đợi cả Lư gia đều gặp họa diệt môn đi! Liễu
Tuẫn Thiên nếu tới rồi, ta có thể không giấu nổi.
Nếu chết một người có thể đổi lại thái bình cho Lư gia, Lư Trọng Già
thực sự không tiếc mạng sống, nhưng lão nỡ để mình chết, lại không nở để cháu chết, bậc cha mẹ không bỏ được con cháu, cháu đích tôn của Lư gia
cũng chỉ có hai huynh đệ này, trưởng tôn ưa thích sạch sẽ, ngay cả việc
ân ái phu thê cũng không ngừng ghét cay ghét đắng, chỉ sinh một đứa con, sau đó thì không bao giờ động phòng với thê tử nữa, con cháu muốn sinh
sôi nảy nở, toàn bộ nhờ vào đứa cháu thứ hai này rồi.
Sắc mặt Lư thái công trầm hẳn xuống, đủ loại ý niệm trong đầu ùn ùn kéo tới, lại không sao nghĩ ra được nổi một chủ ý.
Xa xa một tiếng ồn ào, mọi người ngẩng đầu nhìn lại, một đoàn người ngựa từ xa đã đi tới cây cầu dài.
- Được rồi! Ta chết.
Đôi mắt đục của Lư Khách Chi phóng hỏa, căm tức nhìn Dương Phàm, rút cây kiếm đeo bên hông của thị vệ ra, đặt ngang lên cổ mình.
- Khách Chi, đừng.
Lư Trọng Già hoảng sợ kêu lên, may mắn nhờ vào thân thủ của thân vệ bên
cạnh Khách Chi khá cao, vội giơ tay ngăn cản tay của Lư Khách Chi,
trường kiếm sắc bén đã cắt một vết trên cổ của Lư Khách Chi.
Lư lão thái công hơi lảo đảo, suýt bị hù chết, Lý Mộ Bạch tức giận tới
dậm chân, guốc gỗ dẫm lên trên ván gỗ, tiếng “cạch, cạch” giống như vó
ngựa:
- Dương nhị lang, ngươi thật sự không có tình như vậy sao? Ngươi nếu
không sợ giảm thọ, lão phu đây hành lễ với ngươi, xin ngươi tha cho
thằng tiểu súc sinh đó.
Lư lão thái công hoàn toàn mất hết kiêu ngạo, tức giận hô to nói:
- Lão phu chết thay cháu, tạ tội với ngươi, Dương lang trung, ngươi thấy thế nào?
- Ha ha ha…
Dương Phàm đột nhiên vươn người đứng dậy, đỡ Lý thái công đang thi lễ, nó với Lư thái công:
- Hai người già yêu quý vãn bối, trái tim đó khiến người ta cảm động.
Chỉ hy vọng tiểu tử ngông cuồng này có thể lĩnh hội được nỗi khổ tâmcủa
hai vị lão nhân mới được. Nếu các người muốn Dương mỗ không giết Lư
Khách Chi cũng không khó, nhưng phải đồng ý ba điều kiện của vãn bối.
Lư lão thái công vừa nghe còn có hy vọng, ngẩng đầu nhìn nhóm người vây
quanh Trường An lệnh đã đi tới đầu cầu, sốt ruột tới mức tim nhảy ra
khỏi lồng ngực, liên tục nói:
- Ngươi nói, ngươi nói đi, mau nói đi, Liễu Tuẫn Thiên lập tức tới rồi đấy.
Dương Phàm cười nói:
- Cái này không vội.
Hắn đi tới, ghé vào tai Mã Kiều nói nhỏ vài câu, Mã Kiều vừa nghe sắc
mặt lập tức trở nên kỳ quái, nhìn Dương Phàm, lại nhìn sang Ninh Kha cô
nương, có dáng vẻ hơi buồn cười đi xuống dưới lầu.
Dương Phàm quay người lại cười nói:
- Được rồi, Mã tướng quân có thể ngăn cản họ một lát, bây giờ nói điều kiện của ta đây.
Dương Phàm dựng thẳng ngón tay lên nói:
- Điều kiện thứ nhất: Lư Khách Chi lập tức quay lại nhà tổ của Phạm
Dương, đời này kiếp này, không được rời khỏi Phạm Dương một bước.
Phạm Dương chính là một bộ phận của Bắc Kinh và Bảo Định, ở đó là nơi
căn cơ của Lư thị Phạm Dương. Câu nói này của Dương Phàm, là muốn đuổi
Lư Khách Chi trở về quê nhà rồi. Lư Trọng Già đang hận cháu vô năng, hại lão nhiều tuổi như vậy rồi mà còn phải giơ mặt xấu ra,, cắn răng, giọng căm hận nói:
- Được.
Dương Phàm lại nói:
- Điều thứ hai: tộc nhân Lư thị rải rác khắp nơi đều phải trở về Phạm Dương, trong vòng ba năm, không thể nhậm chức nữa.
Lư Trọng Già ngẩn ra, sắc mặt lập tức biến đổi. Lúc này Nam Cương để
trống rất nhiều chức vị, Lư Thị Phạm Dương đangtích cực vạch kế hoạch,
muốnchia nhau một phần lợi ích trong đó, nếu tộc người Lư thị đều trở về quê nhà, chẳng phải để tuột mất cơ hội sao?
Nụ cười của Dương Phàm có chút lạnh:
- Thế nào ?
Lý Mộ Bạch nghe xong yêu cầu của Dương Phàm, sau khi ngẩn ra, hai mắt lại sáng lên.
Các đại Thế gia giằng co nhau vì các chức vị còn đang trống, nhưng chức
vị còn trống tuy không ít. Thế lực các phương muốn giành chức vị này lại càng nhiều, Thế gia chỉ là chiếm ưu thế về tài nguyên trên nhân lực.
Nhưng có thể một tay che trời chia cắt chức vị này, nếu thiếu một Lư
thị, các Thế gia khác có thể sắp xếp thêm con cháu.
Lý Mộ Bạch lập tức gật đầu với Lư Trọng Già, nói:
- Dương Phàm này thiếu niên khí phách, hung hãn không sợ chết, nếu không đồng ý, e hắn thật sự là để dù có chết cũng phải kéo Lư thị xuống nước, Lão huynh, cẩn thận.
Lư Trọng Già hung hăng trừng mắt với ông ta, trầmgiọng nói:
- Gia tộc Lư thị ta tới nay đã làm quan trong triều không dưới hai mươi
người, theo như lời của ngươi, lẽ nào phải từ quan về quê? Hắc! Hoàng đế tuy muốn chèn ép Thế gia, nhưng chỉ e Lư thị ta thật sự phải làm như
vậy, Hoàng đế ngược lại ngày đêm bất an?
Dương Phàm nói:
- Con cháu gia tộc Lư thị đã làm quan, đương nhiên không có lệ ở đây.
Lư Trọng Gia nghe tới đây, trong lòng an tâm, nghĩ một lát, đành phải nhịn mà bỏ qua những cái ghế trống kia, cắn răng nói:
- Điều kiện này, ta cũng đồng ý.
Dương Phàm nói:
- Điều thứ ba, con cháu Lư thị khó tránh khỏi mang lòng khó chịu với
Dương Phàm. Nếu trong ba năm này, có con cháu nào của Lư Thị chưa quay
về Phạm Dương ý đồ gây bất lợi cho ta, hai bên chúng ta song đấu, sinh
tử là do thiên mệnh, tộc nhân Lư thị tương lai lại nhậm chức, bất đắc dĩ sẽ là địch của ta.
Điều này so với điều thứ hai thực sự không tính gì, Lư Trọng Già không chút nghĩ ngợi, liền nói:
- Lão phu đồng ý.
Dương Phàm nói:
- Được! Như vậy vẫn xin Lư lão thái công thề với danh nghĩa của liệt tổ
liệt tông Lư gia, nếu Lư gia vi phạm lời thề này, thiên niên Thế gia sẽ
bị hủy hoại trong chốc lát, từ nay về sau không thể tiếp tục kế thừa
nữa.
Lời thề này, đối với một đại Thế gia như vậy mà nói, thực sự là hữu dụng hơn bất cứ lời thề độc nào, Lư Trọng Già nếu đồng ý rồi, cũng không do
dự, lập tức thẳng tay lên trời, cao giọng thề.
Dương Phàm nghe thấy Lư Trọng Già thề rồi, trên mặt dần nở ra nụ cười
nhẹ nhõm. Từ đầu tới cuối, hắn không nghĩ sẽ thực sự ép chết Lư Khách
Chi, nếu ép chết Lư Khách Chi, Lư gia ắt sẽ không tha cho hắn, cho dù là phát động thế lực quan trường của Lư gia để tính kế với hắn, vẫn là vận dụng tử sĩ để ám sát, đều vô cùng nguy hiểm, phiền toái không thể nào
tả nổi.
Hơn nữa, Thất tông Ngũ tính các đại Thế gia nếu là đối thủ cạnh tranh
lại có những mối quan hệ lợi ích rắc rối với nhau, bao nhiêu năm nay,
Thanh Hà Thôi, Huỳnh Dương Trịnh, Triệu QUận Lý, Lũng Tây Lý, Thái
Nguyên Vương, Bác Lăng Thôi, Phạm Dương Lư mấy đại Thế gia chỉ thông gia với nhau trong nội bộ, nhưng đánh gãy xương cốt với gân, thật sự ép Lư
Gia tới mức này, chính là đắc tội với tất cả mọi người rồi.
Ngoài ra, Lư thị tuy kết thù với Dương Phàm, Ẩn tông với Dương Phàm và
Hiển Tông Khương công tử lại có thù , nhưng về điểm đối phó với Võ Tắc
Thiên, bọn họ lại là đồng minh, thêm một đồng minh càng thêm một sức
mạnh, nếu thật sự diệt trừ Lư gia, thu lợi chỉ có thể là Võ Tắc Thiên.
Cái Dương Phàm muốn thật sựchính là bức Lư lão thái công lập ba lời thề
này, trước hết là ép Lư Khách Chi tự sát, sau đó lùi một bước, dễ dàng
để đối phương tiếp nhận.
Để Lư Khách Chi cấm túc quê cũ Phạm Dương, căn bản chính là một viên đạn che giấu mục đích thực sự của Dương Phàm. Mục đích thực sự của hắn chỉ
có hai điều phía sau, điều Dương Phàm để ý nhất đương nhiên là điều thứ
ba, nhưng hắn cũng không ngờ, hắn chỉ là muốn làm suy yếu Lư thị mới đưa ra điều thứ hai, nhưng thực sự tạo ra nỗi khổ tâm cho Lư gia, hoàn toàn chính là điều thứ nhất này.
Điều này, gây cho Lư gia nỗi đau khổ trăm năm.