Dương Phàm sở dĩ muốn tộc nhân Lư thị cấm túc ba năm, đây cũng là suy tính mà hắn nghĩ đến lúc mà thanh trừ quan viên Nam Cương vừa rồi. Mối thù giữa hắn và Lư gia là đã kết rồi, không có lý nào để đối phương có cơ hội
lớn mạnh thêm, có thể tấn côngchút nào hay chút ấy, huống hồ tẩy trừ
những quan viên Nam Cương vốn là một cơ hội mà hắn tạo ra, vậy mà để Lư
gia lấy được lợi ích từ trong đó, hắn hẳn là uất ức?
Ngoài ra, chính là vì hắn sớm đã chuẩn bị đối phó với trưởng tôn Khương
công tử của Lư lão đầu rồi, kế hoạch này, hắn đã bắt đầu thực hiện ở Lạc Dương. Chỉ là lúc đó hắn không biết thân phận thực sự của Khương công
tử, tuy biết y nhất định là nhân vật trong Thất tông Ngũ tính, nhưng lại không có cách nào xác định là nhà nào.
Hiện giờ nếu biết y là người của Lư gia, đương nhiên phải lập tức khiến
Lư thị phải thề: trong vòng ba năm, tất cả mọi xung đột phát sinh giữa
hắn và con cháu Lư thị, Lư thị sau khi nhậm chức sẽ không được truy
cứu.Như vậy, hắn có thể thoải máichiến đấu một trận với Khương công tử,
nếu đã phải đối đầu với Thế gia ngàn năm như vậy, đưa cả gia đình nhỏ bé tới Trường An cũng không an toàn, e là phải đem toàn bộ gia quyến tới
Oa Quốc mới được.
Lư Trọng Già bị ép tới tới không còn cách nào khác, chỉ có thể ký kết
điều bất đắc dĩ này với Dương Phàm.Theo Lư thái công, chẳng qua chỉ là
đánh mất đi một số chức quan ở vùng Nam Cương thôi, cũng không ảnh hưởng lớn lắm đếnLư gia, nhưng đến chết lão cũng không ngờ được, mấy năm nay
vừa hay là thời khắc then chốt thay đổi cục diện chính trị của thiên hạ, sức mạnh của Thế gia to lớn vô cùng, không qua mấy năm nữa sẽ lại ngóc
đầu trở lại.
Một bước trễ, trăm bước chậm! Bỏ lỡ cơ hội này, bước chân của Lư gia mãi mãi không theo kịp được người khác.
Sau khi Võ Tắc Thiên chèn ép Thế gia một thời gian ngắn, sức mạnh của
Thế gia rất nhanh sẽ ngóc đầu lên được, Thất tôn Ngũ tính vẫngiữ đủ các
chức quan như cũ, Điều này cũng là không có cách nào khác, bọn họ nắm
chắc tài nguyên giáo dục tối ưu, con cháu trong môn vốn là lớp lớp tuấn
kiệt. Người trong triều đình lại vô cùng hùng hậu. “khí hậu” tốt một
chút, sao có thể không trưởng thành chứ?
Giống như Thôi Thị trong Thất Tôn Ngũ Tính, lịch sử triều Đại Đường hơn
hai trăm năm, toàn là Thôi gia đưa ra hơn hai mươi Tể tướng.Nhưng Lư Thị lại vẫn yên ắng, cho tới thời kì trung và hậu triều Đại Đường mới dần
khôi phục lại nguyên khí. Đều là thiên niên Thế gia, ở một triều Đại
Đường người của Lư gia đảm nhận chức Tể tướng chỉ có tám người,chỉ bằng
một phần ba của Thôi gia.
Một người sớm nhất trong đó vẫn là cách đây hơn chín mươi năm, mới đảm
nhiệm chức Tể tướng trong một thời gian ngắn.Nói cách khác, một câu nói
hôm nay của Dương Phàm, khiến cho TThế gia ngàn năm này đủ sa sút trăm
năm. Dương Phàm ở trong nhân gian một ngày, Lư gia sẽ không thể có ai có thể phong làm Tướng nữa.
Điều này còn không tính. Nguyên nhân hôm nay không chỉ dẫn tới thế lực
của Lư gia từng bước bị suy bại trong Thất Tông Ngũ Tính, thế lực trong
nhị tông Hiển Ẩn “Thừa tự đường” cũng ngày càng sa sút.
Tới những năm cuối của ngũ đại, Thất Tông Ngũ Tính sụp đổ, “Thừa tự
đường” lại vẫn hưng thịnh như cũ, Lư gia không thể không bí quá hóa
liều, ý đồ diệt trừ các nhân vật quan trong của đại Thế gia khác trong
“Thừa tự đường”, để nắm trong tay toàn bộ “Thừa tự đường”, chấn hưng gia tộc.
Kết quả kế hoạch thất bại, Lư gia bị gạt bỏ tận gốc, chỉ chạy thoát có
hai thiếu niên. Một tên là Lư Cửu Tử, một tên là Lư Nhất Sinh, bọn họ
vẫn không quên chấn hưng gia tộc. Cuối cùng, đối với huynh đệ cũng mất
mạng. Thật trùng hợp, người xử lý bọn họ cũng là người họ Dương
Tìm lại nguồn gốc, tất cả nguyên do đều là hôm nay.
Nếu Lư Trọng Già sớm biết Lư gia đồng ý điều kiện này, có thể trả giá
thảm thế này, lão thà rằng để hai đứa cháu ruột đều chết, thậm chí đích
tôn cũng chết hết cũng tuyệt đối không đồng ý, đối với một Thế gia ngàn
năm mà nói, không có sự đả kích nào thảm hại hơn thế.
Lư Trọng Già thề xong, liền buông tay, bình tĩnh nhìn về phía Dương
Phàm. Lão dù saocũng là người đứng đầu, mọi việc đã định, cũng không cần phải giận dữ , làm như vậy chỉ có thể khiến người khác khinh bỉ. Nhưng
cháu của lão - Lư Khách Chi vẫn hung ác trừng mắt nhìn Dương Phàm, bộ
dạng hận không thể nhào lên người hắn xé nát từng miếng thịt.
- Nếu Dương Phàm bức tử Lư Khách Chi, hắn cũng chết chắc, toàn gia đều
chết chắc. Làm như vậy tất sẽ dẫn tới nhiều người tức giận, Thất Tông
Ngũ Tính nhất định không bỏ qua cho hắn. Nhưng hôm nay như vậy, Lư gia
trong ngoài đều đánh mất thể diện rồi, Dương Phàm trái lại càng an toàn, hơn nữa, hắn sẽ có được sự ưu ái của lục gia khác trong Thất Tông Ngũ
Tính.
Ninh Kha vừa nghĩ, vừa dùng ánh mắt đầy thú vị nhìn Dương Phàm.
Người này hiện rõ trí tuệ và dũng khí của hắn, đương nhiên, ở ðầu cầu
Phù Dung, hắn còn thể hiện sự dũng mãnh và thân thủ phi phàm của mình.
Con cháu kiệt xuất như vậy, trong Thế gia không thiếu, nhưng con cháu
Thế gia từ lúc nhỏ sống trong cái vòng luẩn quẩn nhỏ hẹp, bị một tầng
tầng các chế độ quy định trói buộc, đâu có ai có thể đường hoàng như
hắn, như vậy đấy…
- Có chất nam nhi..
Khi bốn chữ này chạy lên não, không biết làm sao, Ninh Kha thấy trên mặt nóng lên, vì thế lập tức thay đổi một từ trong lòng: khí chất của Dương Cương.
Ninh Kha cô nương từ trong bụng mẹ đã mang bệnh, thể chất vốn ốm yếu, mà con gái lại luôn thích đàn ông mạnh mẽ, phụ nữ càng mềm yếu càng như
vậy, sự phóng túng ngang ngược và uy mãnh của Dương Phàm, Ninh Kha rất
thích thú.
Yêu thích Dương Phàm lại không chỉ có Ninh Kha cô nương, Lý Mộ Bạch Lý
Lão Thái giagià mà không chết, gian thành tặc còn yêu thích Dương Phàm
hơn nàng, chẳng qua là bây giờ lão vẫn quắt miệng như trước, bày ra bộ
dạng cùng chung mối thù với Lư gia. Giận thể hiện ra ngoài, yêu giữ
trong tâm, điều này còn lợi hại hơn cả việc vui buồn không hiện ra mặt.
Dương Phàm hình như không nhìn thấy vẻ mặt của lão, còn đi tới gần, cười rất khách khí :
- Liễu Tuần Thiên đang ở dưới lầu, nếu Lý thái công và Lư thái công bị
hắn nhìn thấy, chỉ e hắn luôn có thể suy nghĩ ra những hương vị bất
thường, hai vị lão nhân có thể tránh đi một lát được không?
Lão đầu nổi giận đùng đùng nói:
- Ngươi thật có cách giấu được Liễu Tuần Thiên sao? Tên tiểu bối kia vô cùng giảo hoạt đấy.
Dương Phàm vẫn cười rất khách khí:
- Vãn bối thử xem thế nào.
Lão đầu hồ nghi nhìn hắn mấy cái, nói với Lư lão thái công:
- Đi thôi, ở đây là thiên hạ của thiếu niên rồi, hai ông già chúng ta tốt nhấtnên tránh đi một lát.
Dương Phàm cười chào hỏi:
- Lư công tử không thể đi, vẫn phải ở lại giúp đỡ chút.Cái cung nỏ Bát
Cụ Kình kia cũng xin bỏ đi , tốt nhất là ném xuống sông, tránh để lại
dấu vết.
Hai ông già không để ý tới gã, xị mặt đi sang mái hiên, Dương Phàm quay
người đi tới trước mặt Ninh Kha cô nương, lạy dài một cái, nho nhã lễ độ nói:
- Dương Phàm có một việc, làm phiền cô nương.
Ninh Kha vốn rất tinh xảo, người lại gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn
tay, cằm đầy đặn, duy chỉ có đôi mắt to giống như là được điểm sơn, chợt thấy Dương Phàm đi tới phía nàng, vái chào một cái, đôi mắt to của Ninh Kha không khỏi càng mở to hơn, kinh ngạc nói:
- Làm sao?
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
- Ai dà, Liễu phủ quân, sao lại tới đây?
Mã Kiều nhìn thấy Liễu Tuấn Thiên, lập tức lộ ra bộ dạng còn kinh ngạc hơn nhiều so với Liễu Tuấn Thiên.
Liễu Tuấn Thiên cũng trên dưới bốn mươi. Mặt trắng, có mộtchòm râu,
khuôn mặt thanh nhã, chỉ là đôi mắt có chút không đủ thần, hơi cười là
híp lại, thấy lộ ra một chút giảo hoạt giống như đang tính kế với ai.
Thực ra Liễu Tuấn Thiên chỉ là có chút tật, cũng chính là cận thị nên
phải híp mắt mới nhìn rõ đồ vật.
Dáng người tướng mạo của Liễu Tuần Thiên đều rất tốt, chỉ có đôi mắt
không to là kém cỏi nhất trong ngũ quan, lại có thói quen híp mắt như
vậy, mắt càng nhỏ lại, ảnh hưởng nghiêm trọng tới phong độ khí chất của
y.
Liễu Tuần Thiên híp mắt nhìn sát Mã Kiều. Vừa nhìn thấy gã không vấn đề gì, thở phào một cái, nói:
- Mã lữ soái, có chuyện gì vậy. Sao ngay cả thiết kỵ cấm quân cũng xuất
động rồi? Liễu mỗ lúc trong nha môn nghe nói chuyện này mà kinh hãi,
trong Phù Dung viện này có người tạo phản hay sao?
Mã Kiều dường như không hiểu việc, cười ha ha, nói:
- Ồ! Không có chuyện gì, chỉ là có một thứ đui mù, xảy ra va chạm với
Dương khâm sai nhà ta, ta thân là hộ vệ của khâm sai, đương nhiên phải
điều động rồi.
Liễu Tuần Thiên ngẩn ra, căng thẳng nói:
- Va chạm? Sao lại va chạm? Hay là có người muốn gây bất lợi cho khâm sai?
Mã Kiều nói:
- Ngay từ đầu cũng không có gì va chạm, sau đó lại xảy ra xung đột. Khâm sai tới đây dự tiệc, chưa từng mang theo hộ vệ, lúc này mới sai người
đi thông báo với hạ quan, hạ quan vừa nghe thấythế, vội vàng dẫn người
tới, ha ha, bây giờ đã không có chuyện gì rồi. Bởi vì sự tình gấp gáp,
tại hạ quên không chào hỏi phủ quân, làm phiền phủ quân chạy tới một
chuyến, thật sự rất áy náy.
Mấy cầu nói này của Mã Kiều không đầu không đuôi, Liễu Tuần Thiên đương
nhiên nghe không rõ ràng, không hiểu gì, y híp đôi mắt nhỏ lại, giảo
hoạt nhìn lên lầu, lại túm lấy cổ tay Mã Kiều, gấp giọng hỏi:
- Rút cuộc là tình trạng thế nào, vẫn mong Mã lữ soái nói rõ ràng.
- Khụ khụ, xem ra đã để Liễu phủ quân gấp gáp rồi, ha ha, việc này, thực là là thế này…
Mã Kiều vung tay múa chân múa tay nói một lần, Liễu Tuần Thiên có chút ngây ngốc mà buông tay Mã Kiều, đờ đẫn nói:
- Là như vậy?
Mã Kiều đương nhiên gật đầu, nói:
- Đúng vậy, chính là như vậy.
Liễu Tuần Thiên quay đầu nhìn những tướng sĩ Long Võ Vệ đao ra khỏi vỏ,
tên trên dây cung kia, sát khí đằng đằng, như lâm đại địch, lại nhìn
những quan binh Trường An đông đúc như rừng cùng với nhưng công sai phủ
Trường An thắt lưng dắt đao, giọng nói chát chát cất lên:
- Liễu mỗ.. lên xem một chút!
- Cạch! Cạch! Cạch.
Liễu Tuần Thiên nhấc cao chân, bước nhẹ, hai tay nâng bào, bước từng
bước lên lầu, đợi y trèo lên lầu xem, liền thấy Dương khâm sai đang ngồi ở ghế thượng, vẻ mặt hưng phấn, lỗ mũi hướng lên trời. Bên cạnh là một
thiếu nữ dáng người mảnh khảnh đang ngồi, khuôn mặt trái xoan bằng bàn
tay, làn da trắng như ngọc, ngũ quan đẹp đẽ vô cùng, một nụ cười dịu
dàng rót trên người của y.
Ngồi bên trái là một công tử mặc áo bào đen, Liễu Tuần Thiên nhận ra, đó là gia chủ của Cô Độc Thế gia Cô Độc Vũ. Cô Độc công tử vẻ mặt bất đắc
dĩ, đang buồn bực uống rượu.
Ngồi bên phải là một công tử mặc áo bào trắng, Liễu Tuần Thiên cũng
quen, đó là Lư Khách Chi của Lư thị Phạm Dương. Nétmặt Lư công tử chỗ đỏ bừng chỗ tái xanh, rất khó coi, trên trán gã nổi gân xanh, có thể nhìn
ra được sự tức giận ở gã, nhưng gã lại không dám bộc phát ra.
Phía sau “Hắc Bạch vô thường” này đều có bảy tám thị vệ, mỗi thị vệ đều
hai tay trống không đứng ở đó, giống như một đám dê đợi làm thịt, phía
sau bọn họ có đứng hai hàng đàn ông vạm vỡ trong quân, ai ai cũng thân
mặc thiết giáp, tay cầm hoành đao, giống như là một đám hung thần trên
bảo điện.
Cơ thịt trên gò má Liễu Tuần Thiên bỗng co quắp vài cái:
- Khâm sai giận dữ, ba quân binh phát Khúc trì, hại ta không biết ở đây
xảy ra tai họa lớn gì mới phong phong hỏa hỏa chạy tới, hóa ra vẫn là
khâm sai tranh đánh ghen với người ta! Trường An là kinh đô cũ, nhưng
ngài cũng không cần phải tái diễn “Phong hỏa hí chư hầu” chứ?