Lão Phương Trượng của Từ Ân tự đi dạo cùng Lý Mộ Bạch tới Phù Dung viện, dần dần đi tới phía dưới Đại Nhạn tháp.
Lão Phương trượng cười nói;
- Báo cho Lý lão thí chủ được biết, Vi lão thí chủ, Bùi lão thí chủ hôm
nay cũng tới Từ Ân tự bái Quan Âm đại sĩ, bọn họ còn đang trên Đại Nhạn
tháp, Lý lão giáo chủ muốn gặp họ không?
Lý Mộ Bạch hừ một tiếng, nói:
- Mấy lão già đó, mặt mày đáng ghét, ăn nói không có gì thú vị. Ta sẽ
không gặp, đi dạo khắp nơi, sau khi bái lạy Quan Âm đại sĩ, lão phu sẽ
trở về.
Lúc nói chuyện, hai người đi vào trong miếu thờ Quan âm đại sĩ, bên
trong đang có một người dâng hương cúng bái, miệng lẩm bẩm cầu xin:
- Nam mô đại từ đại bi quảng đại linh cảm xin quan âm bồ tạt ước gì được nấy.
Lão phương trượng không nhận ra họ là ai, vội vàng nháy mắt với tăng nhi đang tiếp khách, để gã lui sang một bên, nhường đường cho Lý lão thái
công, không ngờ khách tăng đó chưa tiến lên, Lý Mộ Bạch “a” một tiếng,
cười nói:
- Đây chẳng phải là Dương lang trung sao? ngươi cũng là đệ tử Ngã phật sao?
Dương Phàm cầu xin đã xong, vừa mới cắm ba nén nhang vào lư hương, sau
đó nghe thấy phía sau có người nói chuyện, quay đầu nhìn lại, vội vàng
thi lễ:
- Vãn bối Dương Phàm, tham kiến Lý lão thái công.
Lạy đã xong, Dương Phàm nâng người lên, mỉm cười nói:
- Đương kim thánh thượng sùng Phật giáo, vãn bối nghĩ, Thánh thượng là
người có đại trí tuệ, đại đức hạnh hơn nữa còn tín ngưỡng phật giáo, vãn bối đương nhiên cũng nên thành kính thờ phụng.
Lão Phương trượng nghe xong hơi lộ vẻ kiêu ngạo, khẽ vuốt chòm râu mỉm cười không nói.
Dương Phàm nói như gió, lại nói:
- Vài ngày trước vãn bối có mắc trọng bệnh, hôm nay vừa mới lành, lại
thêm một đứa con trai, sau có gia môn, hôm nay là ngày Thích Phùng Quan
âm đại sĩ xuất gia thành đạo, cho nên đặc biệt tới thắp một nén nhang.
Lý Mộ Bạch cười ha ha nói:
- Tốt! Đợi lão phu thắp một nén hương cho đại sĩ, rồi chúng ta cùng rời khỏi đây.
Lý Mộ Bạch tiến lên, quỳ trên gối, khấn một lúc, thắp nhang thơm, thành
kính dâng lên, lúc này mới đứng dậy. Lại viết vài nét bút vào sổ công
đức, lão phương trượng chắp hai tay, nhìn trộm, thấy Lý lão thái công
xuất thủ bất phàm, ra một khoản tiền lớn, hai hànglông mày trắng không
khỏi run lên, vội vàng lại nhịn xuống, cố gắnggiữ bộ dáng cao nhân thế
ngoại như trước.
Lão phương trượng cung kính đưa Lý Mộ Bạch đi thẳng lên chùa, lúc này
mới dừng bước, đợi đám người Lý Mộ Bạch rời khỏi, lão phương trượng vội
vàng quay về Đại Nhạn tháp, vừa đúng gặp mấy vị Quan Lũng thế gia đang
quyên góp từ trong tháp có người nói người cười bước ra, vội vàng cao
tuyên Phật hiệu tiếp đón.
Mấy vị thiện tín còn chưa quyên góp tiền dầu hương, lão phương trượng đâu có thể không tận tâm thị phụng chứ.
Lý Mộ Bạch rời khỏi Từ Ân tự không đi luôn, còn gọi Dương Phàm cùng đi tới hồ Khúc Giang.
Hai người ven theo hồ chậm rãi bước đi. Lý mộ Bạch hỏi nói:
-Người nối nghiệp Quan Lũng giải quyết nhanh như vậy sao ?
Dương Phàm nói:
- Việc này nói khó cũng khó, nói dễ cũng dễ, việc Nam Cương chắc chắn
không thể bỏ Quan Lũng sang một bên, không phân biệt được tốt xấu, bọn
họ nhất định phải gây phiền phức cho mọi người.
Lý Mộ Bạch gật đầu.
Dương Phàm nói:
- Nhưng, chỗ tốt này lại không thể để họ chiếm rồi, thừa còn hơn thiếu,
đúng không? Đành để họ đè nén, sau này có gì tốt, phân thêm cho họ chút
là được. Quan Lũng tuy từ từ xuống dốc, nhưng dù sao vẫn là một lực
lượng khá mạnh. Hiện giờ, chúng ta có chung kẻ địch, vốn phải liên hợp
với họ, còn nghĩ cũng phù hợp với tâm ý của Lý lão thái công ông.
Lý Mộ Bạch gật đầu, nhướn lông mày liếc nhìn hắn, nói:
- Ngươi nói vậy bọn họ sẽ tin sao? Nói mà không bằng chứng đó!.
Dương Phàm nói:
- Lời ta nói, có lẽ họ không tin.Nhưng, lời của người đứng đầu Hiển
tông, bọn họ tin không? Huống hồ, còn có cả Độc Cô thế gia bảo đảm thay
ta.
Lý Mộ Bạch vuốt râu, thản nhiên nói:
- Đây là cuộc gặp của các thế gia, nha đầu Ninh Kha kia là một nữ tử,
vốn không nên tham dự. Huống hồ sức khỏe của cô ta không tốt, rất ít ra
ngoài, hôm nay lại được ngươi mời tới, ngươi nói do Độc Cô thế gia bảo
đảm, hay là do nha đầu Ninh Kha kia bảo đảm? Nha đầu Ninh Kha làm bảo
đảm…bọn họ tin sao?
Lý Mộ Bạch từ từ xoay người, đôi mắt già nua nhìn Dương Phàm, khẽ nhíu mày, nói:
- Ngươi không cần diễn trò, thật sự thích nha đầu Ninh Kha kia sao?
Dương Phàm không thấy kỳ lạ với việc ông biết Ninh Kha tham gia hội
nghị, nhưng với suy đoán của ông thì hắn lại có chút không biết nên khóc hay cười, nói:
- Lão thái công cho rằng, Dương Phàm không thể lấy con gái của Ngũ tính, có thể cưới cô nương Quan Lũng thế gia làm vợ sao?
Lý Mộ Bạch đảo mắt, nói:
- Vậy lão phu không hiểu.
Dương Phàm đi lên phía trước cùng ông ta, nói:
- Vãn bối từng nói, một, ta là lấy thân phận người đứng đầuHiển Tông để
bảo đảm với họ. Ngoài ra, Độc cô gia bảo đảm cho ta. Ninh Kha cô nương
ra mặt, thực sự có quan hệ với việc này, còn tình hình chi tiết không
phải như lão thái công tưởng tượng.
Tóm lại, lão thái công cứ yên tâm, vãn bối sẽ không làm tổn hại tới lợi
ích của mình để đi hùa với người khác, cũng không có ý lấy mạnh nạt yếu. Hơn nữa, bọn họ hiện quan tâm nhất bây giờ chính là những vị trí trống ở Nam Cương, việc này, trong năm nay phải giải quyết xong. Mà không có
thời gian ba năm bảy năm, vãn bối cũng không xây dựng được một lực lượng hoàn toàn thuộc về mình, nhất cử nhất động của ta bây giờ, lão thái
công đều nắm trong tay, còn về xa mà nhìn, lòng người lâu ngày sẽ rõ,
lão thái công lo lắng gì chứ?
Những điều Dương Phàm nói đều là sự thật, Lý Mộ Bạch cũng rất thoải mái, cười hai tiếng “haha”, khoanh tay đi lên trước, không hỏi thêm nữa.
Quan lũng thế gia giữ chữ tín, phải kéo họ lại mà không phải đẩy họ đi,
đây là một chiến lược của toàn bộ sĩ tộc Sơn Đông khi đối kháng với nữ
hoàng đế, trên cơ sở này, hoặc nhiều hoặc ít giành được một phần lợi
nhuận cho Quan lũng thế gia, điểm này trong lòng các vị gia chủ đều hiểu rõ, cho nên lời hứa của Dương Phàm với Quan Lũng thế tộc là bọn họ ngầm hiểu.
Chẳng qua, Quan Lũng thế gia duy bởi vì suy yếu, cho nên càng xem trọng
cơ hội này, nếu như không cho bọn họ chút lợi lộc, điểm này khá là khó.
Đặc biệt là trận náo nhiệt này của các sĩ tộc Sơn Đông có thể bọn họ
nhìn rõ, điều này lại càng khó. Lý Mộ Bạch cũng có chút tò mò, muốn biết Dương Phàm thuyết phục họ thế nào
Dương Phàm cố tỏ ra huyền bí, ông cũng không hỏi nữa. Phải nói Dương
Phàm thân ở Tào doanh nhưng lòng đang ở Hán, điểm này ông nghĩ cũng
không nghĩ được. Quan Lũng thế gia có thể cho Dương Phàm lợi ích nhưng
cũng không thểvượt qua lợi ích của người đứng đầu Hiển Tông, Dương Phàm
không có lý do phản bội. Hơn nữa, hắn bây giờ có thể chi phối lực lượng
lớn mạnh của Hiển Tông, lại không thể bắt nó biến thành của bản thân,
cắt đứt liên hệ giữa nó với các thế gia khác, Dương Phàm dù có một chút
gió thổi cỏ lay cũng không thể giấu được họ, căn bản không cần e dè.
Ông mãi mãi cũng không nghĩ ra được, Dương Phàm giữ lời với Quan Lũng
thế gia thế nào. Dương Phàm chỉ làm một việc: Gạt bỏ những người bên
cạnh trưởng giả của các Quan Lũng thế gia kia, bao gồm cả Thuyền nương
bên cạnh Ninh Kha cô nương, sau đó nói rõ một việc với những người đứng
đầu của Quan Lũng thế phiệt: Quan hệ giữa hắn và Thượng Quan Uyển Nhi .
Từ lúc tiếp xúc với Cô Độc thế gia, đã tỏ rõ ý nguyện hợp tác với hắn,
khi bắt tay vào thúc đẩy hắn làm người đứng đầu Hiển tông của Thừa tự
đường, hắn đã để ý tới thế lực của Quan Lũng rồi.
Nếu hấn có thể trở thành chủ nhân Hiển tông, hắn rất cần ngoại lực này,
hắn mới không muốn làm một con rối cho những lão già kia điều khiển, đâu sợ chỉ là tạm thời. Điểm này, hắn và Thẩm Mộc, Khương công tử đều có
cách nghĩ giống nhau. Nếu hắn không thể trở thành chủ nhân của Hiển
tông, hắn càng cần thế lực này.
Cho nên, hắn sớm đã nói việc này với huynh muội Cô Độc, và mời họ ra mặt chứng minh việc này.
Gia tộc Thượng Quan vốn là một lực lực quan trọng của Quan Lũng thế gia, hơn nữa là lợi ích của tập đoàn Quan Lũng rơi vào tay Võ Tắc Thiên,
hiện giờ gia tộc Thượng Quan còn chưa được sửa lại tội danh bình phản,
nhưng vì Thượng Quan Uyển Nhi là một trong những cận thần quan trọng
nhất của Võ Tắc Thiên, cho nên đã có được sự tự do nhất định, có được sự liên hệ nhất định với Quan Lũng thế gia.
Thượng Quan thế gia hiện giờ căn bản chính là lấy Thượng Quan Uyển Nhi
làm hạch tâm, Thượng Quan thế gia hiện không có gia chủ, Thượng Quan
Uyển Nhi chính là gia chủ trên thực tế. Phụ nữ làm chủ của một gia tộc
tuy có chút không tự nhiên, nhưng tình huống của Thượng Quan thế gia căn bản rất đặc biệt, hơn nữa Quan Lũng thế gia coi trọng hồ phong , cũng
không phải quá để ý.
Nếu nói Thượng Quan thế gia thuộcmột phần tập đoàn Quan Lũng là thê tử
của Dương Phàm, như vậy, bọn họ còn có gì không thể tín nhiệm Dương Phàm chứ? Dương Phàm đã đồng ý nói bí mật lớn này cho họ nghe, là đủ để có
được sự tín nhiệm của họ rồi. Do đó, khi Ninh Kha viết thư cho Uyển Nhi, trên Đại Nhạn tháp đã hòa hợp êm thấm.
Ta muốn đạt được sự tín nhiệm của tất cả mọi người, thì phải thành thật
với mọi người. Nhưng người ở trên Đại Nhạn tháp kia, không người nào
không phải là nhân tinh cả? Ai cũng đều là hồ ly thiên niên, cũng chỉ có lấy thành tín để đối đãi. Chính vì Dương Phàm đã tế ra đại sát khí này, cho nên cuộc trò chuyện của họ mới có thể tiến hành thuận lợi như vậy.
Phải biết rằng, cho dù họ vừa đấm vừa xoa, lợi ích dành được từ trong
việc Nam Cương lần này cũng có hạn, nhưng nếu chủ nhân Thừa tự đường của Sơn Đông sĩ tộc là con rể của Quan Lũng bọn họ, như vậy trong thời gian dài mà thấy, bọn họ sẽ có biết bao lợi ích?
Vấn đề suy xét của các thế gia này cho tới bây giờ cũng không phải lấy
tháng, lấy năm làm đơn vị tính, bọn họ kế thừa quá xa, suy xét cũng quá
xa, một cử động bình thường cũng phải suy xét tới mấy chục năm, trên
trăm năm thậm chí là sự ảnh hưởng của hàng ngàn năm, nếu có lợi ích lâu
dài như vậy, bọn họ đương nhiên muốn nhượng bộ có lợi ích trong thời
gian ngắn.
Lý Mộ Bạch đi vài bước, đứng lại bên sông, nhìn dòng nước sông chiếu rọi mây trắng trời xanh, liền nói:
- Sứ giả của triều đình sắp tới Trường An rồi, ngươi nhanh chóng phải
trở về Lạc Dương. Khi xuất kinh, ngươi vẫn là một Lang trung bộ Hình,
khi về Kinh…, ha ha…
Lý Mộ bạch cười, khoanh tay xoay người nhìn Dương Phàm, nói:
- Ngươi hiểu rõ, ngươi sắp nắm giữ điều gì trong tay chứ?
Lão nhân chỉ nói nửa chừng, hơn nữa ngữ điệu lại rất hưng phấn,Dương
Phàm đương nhiên sẽ không làm mất đi sự hưng phấn của ông ta, Dương Phàm khom người nói:
- Xin lão thái công chỉ giáo..
Lý Mộ Bạch cao giọng nói:
- Lực lượng! Một thứ lực lượng đặc thù.
Ông ta ngạo nghễ nhìn Dương Phàm, nói:
- Ngươi đấu trận này với Lư Tân Mật, dựa vào trí càng phải dựa vào lực,
ngươi cho rằng hắn nắm trong tay cái gì? Là giang hồ hào kiệt của Tam
Sơn Ngũ Nhạc, quyền thuật cao thủ? Sai rồi, sai to rồi, nói tới cùng, đó chẳng qua chỉ là một đám thị vệ, lực lượng bé nhỏ không đáng kể nhất,
thậm chí không thể gọi là lực lượng! Ngươi biết lực lượng thật sự mà
ngươi có trong tay là gì không? Là tiếng nói lớn mạnh hiếm thấy, là voi
vô hình, là lực lượng thực sự có thể khiến biển cả hóa thành nương dâu.