Dương Phàm vừa giải quyết xong một việc lớn, trong lòng kiên định lại, bây
giờ chỉ muốn về nhà chơi đùa với con trai bảo bối của mình, tận hưởng
cuộc sống gia đình hạnh phúc, nhưng Lý lão đang hứng thú nói chuyện,
muốn cùng hắn chỉ điểm giang sơn, Dương Phàm bất đắc dĩ, đành chăm chú
lắng nghe.
Lý Mộ Bạch nói:
- Thế gia nằm ngoài triều đình, lại cùng một nhịp thở với triều đình;
Thế gia độc lập với thiên hạ, lại phụ thuộc sâu sắc với thiên hạ; người
ngoài nhìn con cháu Thế gia, đều cao cao tại thượng, dường như không ăn
khói lửa nhân gian, thực sự Thế giaThế gia còn nhập thế hơn so với bất
cứ ai.
Lý Mộ Bạch hoàn toàn đã dùng lời dạo đầu mà thu hút Dương Phàm, hắn không ra vẻ có lệ nữa mà bắt đầu nghiêm túc lắng nghe.
Lý Mộ Bạch nói;
- Sự tích lũy của Thế gia thiên niên, tích lũy một khối lượng tài sản
khổng lồ. Tài sản này không phải đơn giản là tài sản trên ý nghĩa, không phải giống như một Kim phật ngọc phật La Hán chôn vùi trong Từ Ân tự,
tài sản mà Thế gia nắm giữ, là thứ mà tương quan với dân sinh dân kế, là tài sản hoàn toàn giữ gìn hơn nghìn năm của nhân loại, là sức mạnh căn
bản nhất của Thế gian này.
Ví dụ, trồng dâu, nuôi tằm, canh cửi, thả ngựa, trồng hoa màu..,, mỗi
người đều là người hèn mọn nhất trong thiên hạ, không đáng nói nhất,
nhưng nếu tập trung sức mạnh của họ lại thì sao? Thế gia không phải
triều đình, không thể vận dụng được chính lệnh quốc pháp và quân đội
trong thiên hạ, nhưng có thể dùng cách này để hoàn thành.
Những người trồng dâu, nuôi tằm, dệt cửi, thả ngựa, trồng hoa màu.., mỗi một người đều có một thứ không nhìn ra được, nắm bắt được họ. Ngươi mở
ra vải che, ngươi nắm giữ được tất cả những người trồng dâu, nuôi tằm,
ngươi mua ngựa, bán ngựa, ngươi nắm giữ được những người chăn ngựa đó,
ngươi thu mua lương thực, vận chuyển lương thực, bán lương thực, ngươi
nắm bắt được tất cả gia trang thiên hạ, sự nắm bắt này đương nhiên rất
nhẹ, thật sự giống như một sợi tằm, chỉ cần giằng nhẹ một cái là có thể
chặt đứt.
Cho nên nắm bắt được những người này, không phải là đi thống trị họ,
cũng không phải đi thu tô thu thuế của họ, càng không phải để họ thay
mình đi đánh giặc, những cái đó là quyền lực của triều đình. Thế gia là
thông qua sự khống chế tiềm ẩn này, thông qua dân chúng để ảnh hưởng tới triều đình, lại thông qua triều đình để phản lại ảnh hưởng tới thiên
hạ.
Tiếng nói của mỗi người trong thiên hạ đều quá yếu ớt, triều đình nghe
không thấy! Chúng ta gộp lại tiếng nói của họ lại, triều đình nghe sẽ
rõ! Nếu Hoàng đế tuyên bố một chính lệnh bất lợi với nông dân thiên hạ,
nếu đợi hậu quả xấu của chính lệnh này tự mình hiện ra, lúc đó thiên hạ
sớm đã sụp đổ, dân chúng lầm than, không thể cứu chữa.
Còn chúng ta, có thể lợi dụng tất cả tránh thần mà chúng ta bồi dưỡng,
phản đối những ý kiến mà triều đình đề xuất! Nếu hoàng đế vẫn không thay đổi, chúng ta có thể thông qua sự thay đổi của giá lương thực, sự thiếu thốn của lương thực, khiến họ hiểu được sự lợi hại trong đó.
Dương Phàm hiện lên một nụ cười thoáng qua nơi khóe miệng, một chút mỉa mai nói:
- Nói như vậy, Thế gia thật sự càng quan tâm tới dân chúng trong thiên hạ hơn triều đình rồi.
Lý Mộ Bạch cười ha ha, chỉ vào hắn nói:
- Tiểu tử ngươi, ngươi xuất thân hàn tộc, đương nhiên không quen nhìn
Thế gia bọn ta, luôn cảm thấy bọn ta tác oai tác quái, đàn áp dân chúng. Ta biết ngươi có thể có những lời nói hận đời đấy.
Dương Phàm hoảng sợ, không ngờ ông ta có thể nghe ra được sự mỉa mai trong lời nói của mình, vội vàng giải thích nói:
- Vãn bối…
Lý Mộ Bạch lắc đầu cười nói:
- Được rồi, được rồi, không cần giải thích, lão phu đã nhiều tuổi vậy
rồi, việc gì mà không từng gặp chứ, lý lẽ nào mà còn không hiểu chứ?
Không sai, Thế gia cũng có tính toán riêng, cũng phải có tính toán cho
mình, nhưng Thế gia tiếp xúc với thiên hạ này, hoặc là có thể chiếm chỗ
tốt, nhưng ngươi tưởng nó sẽ nghịch lại lợi ích thiên hạ sao?
Lý Mộ Bạch quay sang nhìn Dương Phàm, ánh mắt sáng ngời nói:
- Chúng ta kế thừa ngàn năm, từng có suy bại, có hưng thịnh, rút kinh
nghiệm xương máu, liền có nhiều giáo huấn: Bọn ta không giống triều
đình, nhưng thông qua chính quyền khống chế thương sinh linh thiên hạ
còn giỏi hơn, cho nên chúng ta càng tìm hiểu cái gì mới là có lợi cho
thiên hạ hơn triều đình.
Đương nhiên, Thế gia cũng có tư tâm, nhưng ai không có tư tâm chứ? Hoàng đế không có tư tâm hay là bất cứ người nào trong thiên hạ không có tư
tâm? Ngươi có không? Ngươi sẽ không muốn lợi dụng tất cả tài nguyên, mời người thầy giỏi nhất giáo dục cho con trai của ngươi ư? Khi chúng lớn
lên thành người, ngươi sẽ không lợi dụng mạng lưới quan hệ của ngươi, để trải đường bằng cho nó đi ư?
Dương Phàm á khẩu không trả lời được.
Lý Mộ Bạch nói:
- Mọi việc mà chúng ta làm không khác gì mấy so với mỗi người các ngươi, có thể đủ để chiếu cố thiên hạ. Ngươi cho rằng, đẩy Thế gia sang một
bên, đổi lại là một số con cháu Hàn tộc đi lên, bọn họ lập tức có phẩm
đức vi công thiên hạ? Sẽ vì thiên hạ, có thể không nhặt của rơi trên
đường, tuyệt đối không thể nào. Nếu có một ngày Thế gia không còn tồn
tại, thiên hạ này sẽ trở thành thiên đường sao?
Lý Mộ Bạch lắc đầu nói:
- Có lẽ sẽ không kém hơn so với hiện tại, lại cũng không thể tốt hơn so
với hiện tại. Đổi lại một đám người quê mùa đi lên, cũng chẳng qua là
tạo ra một đám quý tộc mới. Cho dù nó vốn dĩ là thế nào, cũng không thể
quay lại. Trần Thắng, Ngô Quảng nếu ngồi trên thiên hạ, bọn họ cũng sẽ
không đại diện cho cơ quan chính quyền để nắm bắt huyết mạch của thiên
hạ.
Trên một người nghèo hai trắng, hắn cũng muốn giữ gìn gia tộc của mình
như vậy, muốn xây dựng thế lực của mình, thế là hắn cần vơ vét của cải,
hắn cần kết bè kết đảng, những con quỷ đói này càng hung ác hơn những
người mà muốn tích góp từng tí một cho con cháu của mình.
Lý Mộ Bạch vuốt râu, giảo hoạt liếc mắt nhìn Dương Phàm, nói:
- Lão phu sẽ không ép ngươi phải thay đổi cách nghĩ của ngươi. Ngươi bây giờ đã là quan, lại sắp trở thành chủ nhân của Hiển tông, hàng trăm năm sau, thế hệ con cháu của ngươi cũng sẽ trở thành một đại gia đại tộc,
nếu lúc đó ngươi vẫn còn sống, ngươi lo lắng hết lòng cũng là sự tồn tại và phát triển của chúng.
Lý Mộ Bạch vươn tay ra, bắt đầu vẽ tranh trên mặt hồ, nói :
- Trong cái vòng tròn này, với những người thân của mình; trong một cái
vòng tròn lớn hơn, giúp đỡ bạn bè của mình: trong cái vòng tròn lớn hơn
tí nữa, phải chiếu cố tới hương thân của mình. Ngươi là Hà đông đạo, ta
là quan nội đạo, hai người cãi nhau, ngươi phải giúp người mà chúng ta
có quan hệ; Ngươi là người thổ phiên, ta là người Đường, hai chúng ta
đánh nhau, trước đây là như vậy, bây giờ là như vậy, sau này cũng sẽ là
như vậy.
Dương Phàm không lời nào để nói.
Lý Mộ bạch cười một tiếng, lại nói:
- Thế gia cũng là một một vòng tròn lớn trong cái vòng tròn luẩn quẩn
đó, có gì tốt dùng ngòi bút làm vũ khí hay sao? Được rồi, nói lại vấn đề của chúng ta. Ngươi muốn nắm bắt lực lượng thế nào? Lão phu đã dùng củi gạo dầu muối, lương thực vải vóc là ví dụ, những thứ khác như văn hóa
giáo dục, tài nguyên quan trường cũng như vậy.
Tiếng nói lớn lao hiếm có, voi lớn vô hình, sức mạnh lớn thực sự trong
thiên hạ, từ trước tới giờ đều là giấu ở phía sau triều đình, nhìn không thấy, sờ không được, lại thực sự phát hiện ra tác dụng. Đương nhiên,
chúng ta không thể việc việc ảnh hưởng tới Hoàng đế và thiên hạ, chúng
ta cũng chịu sự cân bằng lực lượng lớn trong thiên hạ.
Có nhiều việc, cùng là chúng ta không làm được, chúng ta chỉ là trên một trình độ nhất định, có tác dụng ảnh hưởng. Còn Thừa tự đường, chính là
sức mạnh chỉnh hợp của các Thế gia, với sức ảnh hưởng của chúng ta có
thể lớn hơn nữa. Hiện giờ, ngươi biết ngươi nắm trong tay lực lượng hùng hậu thế nào không?
Lý Mộ Bạch nói rất dễ hiểu, thẳng thắn nói với Dương Phàm một câu:
- Không vương mà vương.
Cho tới nay, đây chính là triết học sinh tồn không thay đổi. Đây chính
là một vận mệnh quốc gia của một vương triều ngăn ngủi chỉ có hai ba
trăm năm, còn Thế gia lại có thể kế thừa mấy ngàn năm. Bọn họ tuy chưa
từng cướp lấy chính quyền, bọn họ chỉ là phụ thuộc vào chính quyền, lại
hoàn toàn độc lập.
Vì sự sinh tồn tốt hơn, bọn họ phải không ngừng nuôi dưỡng một chính
quyền, đồng thời lại hấp thụ chất dinh dưỡng mà bọn họ cần, cùng sinh
cùng tồn, làm sinh mạng của chính quyền này tới cuối cùng, liền vứt bỏ
nó, tìm kiếm một cây “đại thụ”, tiếp tục cộng sinh cộng hưởng cùng tồn
tại.
Theo triết học sinh tồn này, chính trị sĩ tộc Trung Quốc, nảy sinh ở
trung kỳ Đông Hán, huy hoàng ở Lưỡng Tần Bắc Triều, tới hậu kỳ triều
Đường thì phát triển huy hoàng. Cho tới Ngũ đại Thập quốc, thế lực các
phương giết tới giết lui, chết chóc tới hàng trăm năm, Thế gia cũng bị
binh đao giết sạch, mới chính thức kết thúc sự tồn tại của nó. Chỉ còn
lưu lại duy nhất một Thừatự đường, với phương thức khác, kéo dài sự huy
hoàng khiêm tốn của nó.
Nhưng cũng chính như lời nói của Lý Mộ bạch, sau đó xây dựng một vương
triều, không có sự tồn tại của Thế gia, thiên hạ không thể trở lên tốt
hơn, cũng không thể trở nên tệ đi. Hán Đường từng huy hoàng, Tống Minh
cũng từng huy hoàng; Hán Đường từng khuất phục, Tống Minh cũng khuất
nhục.
Lách không khỏi được cái vòng luẩn quẩn này, thể chế căn bản không thay đổi, thiên hạ cũng sẽ không thay đổi.
Không có Thế gia, còn có những vòng luẩn quẩn to nhỏ khác. Thế giới này mãi mãi đều là một chiến trường danh lợi.
***
Con mọt sách Trịnh Vũ đang mặc đồ thợ săn, khi giương cung, thật có phong thái hiên ngang gọn gàng lưu loát.
Gã mang theo mấy chục tên thị vệ, còn có mấy cỗ xe ngựa, ra khỏi thành Trường An, đi về phía Nam.
Trên xe có rượu ngon và đồ ăn, có cả đồ dùng nhà bếp, xem ra, gã muốn đi Tần Lĩnh săn bắn, chuyến đi này không mất ba tới năm ngày, là sẽ không
trở về.
Trong con cháu Thế gia, vì cá tính của Trịnh Vũ ngay thẳng tới mức độ
chất phác, cho nên luôn không bị đám Thôi Thực, Vương Tư Viễn tự xưng là phong lưu kia mỗi lần giao lưu trong cái vòng nhỏ bé giữa con cháu Thế
gia này, gã luôn là bị bài xích ra ngoài.
Cho dù đám người Thôi Thực bình thường gặp mặt gã cũng là hi hi ha ha,
không thiếu đi chút lễ nghĩa và nhiệt tình nào, nhưng với gã thực sự là
không hợp. Thêm vào đó lần trước hắn ở Lư gia, bị Dương Phàm vừa quát
vừa lắp bắp nói ra những việc Lư Tân Mật đánh xe bỏ trốn, suýt nữa chôn
vùi tính mạng của Lư Tân Mật, tạo ra một sự mâu tuẫn không đáng có giữa
các sĩ tộc Sơn Đông, liền không nhận được sự chào đón của con cháu quý
tộc.
Cho nên, chuyến đi săn lần này, chỉ có một mình gã mang theo tùy tùng, ngay cả một người bạn cũng không có.
Đoàn xe cách xa thành trường An, khi gần tới chân Tần Lĩnh, trời đã tối muộn, các thị vệ bắt độc hạ trại dưới chân núi.
Trịnh Vũ vẫn ngồi trên lưng ngựa, thấy đám thị vệ bận rộn, lâu lâu mới thúc ngựa, quay đầu.
Phía sau gã, có hai thị vệ như hình với bóng đứng ở phía sau rất lâu,
ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu lên người họ, một thị vệ đang cúi đầu vỗ bờm
ngựa, ngựa nghiêng đầu sang, vô cùng thân thiết liếm vào bàn tay gã.
Một thị vệ khác vẫn ngồi thẳng trên lưng ngựa không hợp với hoàn cảnh
xung quanh, tuy gã cũng mặc y phục thị vệ, lại không thể che hết sự cao
ngạo như trước, ánh hoàng hôn chiếu nửa mặt gã đỏ ửng, ánh mắt của gã
tỏa sáng trong ánh rạng rỡ: Lư Tân Mật…Khương công tử.
Ai cũng cho rằng lúc này Lư Tân Mật đang chật vật trốn về Lạc Dương,
thậm chí có thể đã một đường trốn về Phạm Dương, nhưng không ngờ gã vẫn ở đây.