Lý Chiêu Đức từ Vạn Tượng Thần cung đi ra, ưỡn thẳng lưng, cảm thấy một
cảm giác mệt mỏi rã rời thật sâu. Đối với lão tể tướng Lý Chiêu Đức hơn
sáu mươi tuổi gần bảy mươi tuổi này vẫn vô cùng khỏe mạnh chán, nhưng
toàn bộ thiên hạ đều đặt trên vai lão, lão cảm thấy mình có chút lực bất tòng tâm.
Ngày hôm nay triều hội thảo luận rất nhiều chuyện, chuyện thứ nhất còn
quan trọng hơn, chính là một chiến tích mà Võ Tắc Thiên đắc ý nhất: Thu
phục An Tây tứ trấn.
Công lao này của bà chính là một chiến tích huy hoàng nhất của Võ Chu,
cho nên Võ Tắc Thiên vui vẻ tuyên dương, sung sướng phong thưởng. Hơn
một trăm vị văn võ quan viên tham dự thu phục An Tây Tứ trấn đều nhận
được khen ngợi, chủ soái Vương Hiếu Kiệt, từng là Tả Vệ đại tướng quân,
dời hạ quan thượng thư, đồng Phượng các loan đài, trở thành Tể tướng
đương triều.
Vương Hiếu Kiệt lập hạ đại công như vậy, quang vinh thăng Tể tướng là
điều tất nhiên, Lý Chiêu Đức sẽ không ngăn cản, cũng không cần ngăn cản. Tể Tướng Vương Hiếu Kiệt và Tể tướng Lâu Sư Đức cũng như nhau, chỉ là
một vinh dự xưng hô chứ không gánh vác chia sẻ quyền lực của lão.
Quyền lực, là một thứ mà con người luôn khát khao, là cẩm y mỹ thực khó
có được, con cháu ôm chân cũng không được, mỹ nhân đẹp mấy lại càng
không bằng, sống lâu trăm tuổi cũng càng không được, nó là một sự mê
hoặc lớn nhất trong cuộc sống, Nữ hoàng đế vì quyền lực mà ngay cả con
cháu người nhà, thân sinh cốt nhục cũng đều giết hết, lão chỉ là một kẻ
già nua, khổ cực một chút, mệt mỏi một chút, đây được tính là gì chứ?
Hôm nay vào triều, chuyện thứ hai nghị luận có thể nói là dệt hoa trên gấm từ chuyện thứ nhất: Thiên khu đã thành công rồi!
Thiên Khu lập ở Đoan môn Hoàng thành, tiêu tốn một số lượng sắt thép mà
cả nước dùng trong hai năm, Thiên Khu cao hơn một trăm linh năm xích,
đường kính mười xích, tám mặt, mỗi mặt đều có đường kính năm xích, Thiên Khu được đúc kim loại thiết sơn, chu vi dài một trăm bảy mươi xích. Cao hai trượng, lấy đồng làm bàn long, kỳ lân vòng quanh bên ngoài, đỉnh
đúc đằng vân lộ một nửa, đường kính ba trượng, bốn con rồng nâng hỏa
châu, cao một trượng. Trên Thiên Khu có khắc công lao sự nghiệp của Võ
Tắc Thiên truất Võ lập Chu cùng với công lao của văn võ bá quan và tứ di tù trưởng; mặt trên còn có mấy chữ lớn do đích thân Võ Tắc Thiên viết:
Đại Chu Vạn quốc tụng đức Thiên Khu!
Ngày Thiên Khu thành công, cũng là ngày Vương Hiếu Kiệt hoàn triều. Võ
Tắc Thiên trắng trợn lấy ngày lành khen ngợi những thần tử có công, chữ
khắc về công lao sự nghiệp của Võ Tắc Thiên lại càng có sức thuyết phục, cho nên Võ Tắc Thiên nhân cơ hội khó có được này để tuyên dương công
tích, lệnh văn võ bá quan tổ chức nghi thức chúc mừng long trọng.
Hôm nay Lý Chiêu Đức đối với đại sự trong triều một lời mà quyết, cái
gọi là bách quan nghị sự, hoàn toàn chỉ là một mình lão thể hiện, tạo
nên uy phong của buổi lễ long trọng, xuất ra đủ khí phái, Lý Chiêu Đức
vắt hết óc, cuối cùng cũng khiến cho Nữ hoàng đế thỏa mãn, chuyện này
đương nhiên cũng làm tiêu hao tinh thần của lão.
Ngoài ra còn có một việc khác, tựa như đối với cục diện vui mừng này
không có chút nào thích hợp. Bởi vì chuyện thứ ba là giết người, giết
người của Ngự sử đài. Vốn là có đại thần kiến nghị kéo dài thời hạn xử
phạt, hôm nay là đại hỷ, thấy máu tựa như không may mắn. Nhưng Võ Tắc
Thiên lại phản đối, bà chính là người đạp lên vô số thi thể, từ trong
biển máu mà đấu tranh đi lên, sao có thể để ý tới một chuyện giết người
này. Giết người trong mắt bà ta, chỉ là càng tăng thêm bầu không khí
trang nghiêm mà thôi, đồng thời còn thể hiện trước mặt hơn trăm vị quan
đã thu phục An Tây, chính là bà ta thưởng phạt phân minh.
Hoàng đế đã không thèm để ý, Lý Chiêu Đức đương nhiên nghe theo, huống
chi lão cũng muốn mau chóng xử lý đám ác quan Ngự Sử đài này, tránh đêm
dài lắm mộng. Từ lúc Võ Tắc Thiên đăng cơ tới nay, triều đình bao lần
thay đổi bất ngờ khó lường, sớm giết những người này thì càng an toàn
hơn.
Vì vậy, sau khi triều nghị kết thúc, cũng chính là lúc công bố hành vi
phạm tội của đám ác quan Ngự sử đài, công khai xử quyết. Hoàng Cảnh
Dung, Lưu Quang Nghiệp đã chết ở Nam Cương, miễn đi quan chức là xong
việc. Còn những người khác như Vạn Quốc Tuấn, Ngô Nhượng, Triệu Cửu
Long, Vương Đức Thọ tất cả đều bị xử trảm. Ngự Sử đài đã từng quang vinh nở mặt ngay cả chúng Tể tướng Chính sự đường cũng phải sợ như rắn rết
đã một lưới bị bắt hết, văn võ bá quan cả triều đều được nhờ, tựa như ác quan chính trị của Võ Chu một triều theo sự tử vong của những người này mà tuyên cáo kết thúc.
Tội phạm diễu phố, sau đó phân chia kéo ra các chợ Nam Bắc Đông Tây để công khai xử trảm, bêu đầu thị chúng ba ngày.
Pháp trường chợ Bắc người người tấp nập, hầu hết đều là người nhà của
những quan lại đã từng bị Ngự Sử đài hãm hại, mặc dù lần này chúng ác
quan Ngự sử đài là bởi vì vơ vét tài sản thổ man Nam Cương, hãm hại lưu
nhân mưu phản mà chết, sẽ không vì vậy mà sửa oán sai cho bọn họ, nhưng
bọn họ vẫn còn một số ít người thân, bạn bè tại kinh thành, đều vây
quanh pháp trường bày hương án, điểm hương nến, đốt tiền vàng, chờ giây
phút đầu người rơi xuống đát, cảm thấy an ủi linh hồn người thân đã chết đi.
Trong đông đảo những thân nhân bị hàm oan đang bày những hương án khác
nhau hé ra một hương án nho nhỏ không quá bắt mắt, hai thiếu niên một
nam một nữ đang quỳ gối trước linh vị. Bọn họ là chính là tỷ tỷ Phùng
Mẫn Nhi và đệ đệ Phùng Nguyên Nhất con của Thứ Sử Phan Châu Phùng Quân.
Phùng Mẫn Nhi vốn bị bắt vào giáo phường, sung nhập làm quan nô, nhưng
Phùng Quân được sửa lại án sai, nàng được phóng thích, cũng được Dương
Phàm tiếp nhận, tạm thời bố trí trong nhà mình. Hôm nay triều đình công
khai xử trảm một đám ác quan, hai tỷ đệ cũng tới pháp trường, bày hương
án cho người nhà.
Trên pháp trường im ắng, muôn người đổ xô ra đường, ngay cả một thanh âm cũng không có, thanh âm nghiêm trang lạnh lùng của Giám trảm qua khiến
tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng. Đợi khi đao phủ giơ cao yêu đao
lên cao, toàn pháp trường lặng ngắt như tờ, giống như một cây kim châm
rơi xuống đất cũng có thể nghe được.
Đao vung lên, hạ xuống, một chùm máu tươi bắn lên như mưa máu!
Theo một đao này hạ xuống, theo mưa máu kia bắn lên, tựa như quỷ môn
quan ngày mười lăm tháng bảy mở ra, tiếng khóc thê lương kinh khủng
nhanh chóng tràn ngập toàn pháp trường, vô số người nước mắt tuôn như
mưa gào khóc to lớn, bọn họ khóc không phải là vì ác quan bị chém, mà là khóc cho người thân của mình bị chết đi: Kẻ thù, rốt cuộc cũng bị chém
đầu rồi!
Trong tiếng gào khóc, bọn họ tế bái người chết, chửi bới ác quan, đương
nhiên cũng bởi vậy mà bọn họ nhắc tới Dương Phàm, nếu như không phải
Dương Phàm mạo hiểm khó khăn, xuất sinh nhập tử, thì kẻ thù sao bị chém
đầu, người thân họ sao được nhắm mắt? Thế nhưng, khi bọn họ cung kính
nâng bài vị, dập đầu trước ân nhân, căn bản không hề nghĩ Dương Phàm
đang đứng ngay trong bọn họ.
Dương Phàm mặc y phục màu đen, đứng sau tỷ đệ Phùng Nguyên Nhất, chờ hai người châm hương, tế bái vong phụ, trút ra nỗi đau đớn bi thương, hắn
khẽ thở dài, bước lên, cầm một chén rượu, nhẹ nhàng đứng trước linh vị
của Phùng Quân, quay sang tỷ đệ Phùng Nguyên Nhất, nhỏ giọng nói:
- Người chết đã chết rồi, kẻ thù đã bị chém đầu, phụ thân hai người đã có thể nhắm mắt rồi, hãy nén bi thương lại.
- Dương đại ca!
Phùng Nguyên Nhất nhào vào lòng hắn, gào khóc. Dương Phàm nhẹ nhàng vỗ bờ vai cậu, vừa nói với Phùng Mẫn Nhi đang lau nước mắt:
- Hôm nay lệnh tôn đã được sửa án sai, hai người đã khôi phục sự tự do,
qua vài ngày nữa, ta sẽ cho người hộ tống hai đứa về Lĩnh Nam.
Phùng Nguyên Nhất đang khóc lóc trong lòng hắn, nghe hắn nói vậy thì há
mồm định nói, nhưng chớp mắt nhìn thấy linh vị của phụ thân, ở trước
linh vị phụ thân, cậu sao có thể nhẫn tâm nói ra quyết định của mình,
khiến vong phụ trên trời có linh thiêng lại đau khổ bất an không? Lời
đến bên mép lại nuốt trở vào.
***
Lý Chiêu Đức trở lại Chính Sự đường, trong Chính Sự đường đang có hai đống công văn chờ lão.
Lý Chiêu Đức vừa đứng ở triều đường đến trưa, chân đã rất đau rồi, liền
phân phó tiểu nội thị mang chậu nước nóng, cởi giày, bỏ hai chân vào
chậu nước, lúc này mới thoải mái thở nhẹ ra.
Công văn trên án tuy nhiều, nhưng lão không thấy phiền chán chút nào,
ngược lại, thấy đống công văn cao ngất, trong lòng lão lại có sự hưng
phấn khó hiểu. Mỗi một bản công văn đều là một phần quyền lực, hoặc là
có người thuật công ứng với lên chức, hoặc là có người phạm pháp ứng với trừng phạt nghiêm khắc, hoặc là nơi nào đó gặp thiên tai ứng với việc
cấp thuế ruộng để giúp đỡ, hoặc là nơi nào đó cần phê chuẩn hạng mục
tiền công để xây dựng, tất cả những điều này đều là do lão định đoạt.
Trong nước có thảo dược, làn nước nóng ngấm vào da thịt lão, huyết mạch
lưu chuyển, mỗi khi phê duyệt một bản tấu chương, thì đầu óc của lão lại bay bổng, có một cảm giác vui sướng kỳ lạ.
- Làm chính nghiệp thì cần cù, bổ nhiệm nhân sự có can đảm, là cánh tay của trẫm, không thể thiếu được.
Đây là đánh giá của Nữ hoàng đế đối với lão.
Cũng không biết là phê được bao nhiêu công văn rồi, đôi mắt của Lý Chiêu Đức đã nhòe đi, sống lưng đã sắp rớt ra rồi, lão tiếc nuối buông bút
xuống, kêu tiểu nội thị mang khăn ướt tới lau mặt, rút chân ra khỏi chậu nước đã nguội, xỏ vào đôi guốc gỗ, định là đến sau bình phong để tiểu
nội thị xoa bóp vai cho mình một chút.
Lý Chiêu Đức vừa đứng dậy, liền có một tiểu nội thị khẽ khàng đi vào, khom lưng bẩm báo:
- Lý tướng, tiền nhiệm Thiên Quan lang trung Dương Phàm cầu kiến!
- Ừm?
Lý Chiêu Đức không chút nào ngạc nhiên, tựa như đã biết Dương Phàm sẽ đến, vẫn đi về phía bình phong, lãnh đạm phân phó:
- Gọi hắn vào đi!
Dương Phàm đi theo Tiểu nội thị vào Chính Sự đường, vẫn chưa thấy Lý
Chiêu Đức, đuôi lông mày hắn hơi nhướng lên, tiểu nội thị kia vẫn bước
đều, đi tới bên bình phong thì quay lại ra hiệu với hắn, ý bảo hắn theo
sau.
Dương Phàm hiểu ý cười cười, bước theo, vòng qua bình phong, chỉ thấy
bình phong vây một không gian, ở giữa có một cái giường, đầu giường là
một đàn hương có tác dụng thanh lọc tinh thần, Lý Chiêu Đức cởi áo bào,
hai chân để trần, chỉ mặc áo lót màu trắng đang nằm trên giường, một
tiểu thái giám đang thành thạo xoa bóp cho lão.
Lý Chiêu Đức gác cằm lên mu bàn tay, nhắm hai mắt, nghe tiếng Dương Phàm đến cũng không mở mắt ra.
Dương Phàm dừng bước, vái chào lão:
- Hạ quan Dương Phàm bái kiến Lý tướng.
Lý Chiêu Đức vẫn nhắm mắt, nói:
- Ồ, hôm qua mời Nhị Lang tới phủ dự yến tiệc, không ngờ lệnh sư cũng
bày tiệc đón gió cho ngươi. Hôm nay bề bộn công vụ, cũng không rảnh uống rượu, còn dự tính ngày mai lại mời Nhị lang, sao giờ lại tới rồi?
Dương Phàm khách khí cười cười, nói:
- Hạ quan lúc nhận được lời mời của Lý Tướng, hôm qua vừa quay về kinh,
lúc gặp bệ hạ xong đã muốn đi thăm hỏi Lý Tướng rồi, không ngờ gia sư đã lâu không gặp Dương Phàm, quá vui mừng nên đã bày tiệc tại Kim sai túy, cho nên hôm nay hạ quan mới đến đây thăm hỏi.
- Ha ha...
Lý Chiêu Đức cười to, mở mắt, nhìn Dương Phàm, nói:
- Lần này Nhị Lang quay về kinh, quang vinh thăng làm Thiên Quan lang
trung, quyền tri Thiên Quan Nhị Lang, đáng mừng, đáng mừng.
Dương Phàm nghe vậy, mặt cười khổ:
- Hạ quan trẻ tuổi, lời nói không có sức thuyết phục, tân quan tiền
nhiệm càng không có gì đáng nói, một trúc bè nhỏ bé mà phải đảm nhận
trọng trách nặng nề, hạ quan lo lắng... khó mà đảm đương!
Lý Chiêu Đức nhướng hàng mi hoa râm lên, lườm hắn một cái:
- Ngay cả đám ác quan Ngự sử đài khiến văn võ cả triều sợ như rắn rết
Nhị Lang còn không sợ hãi chút nào, làm một Thiên Quan nhị lang, còn
phải sợ sao?
Dương Phàm lắc đầu, cười thấp thỏm, lắc đầu:
- Đám ác quan Ngự sử đài răng sắc móng sắc, thấy được, mò được, không
coi là lợi hại. Nhưng vị trí Thiên Quan Lang trung này lại khác, nhất là phong ba Nam Cương tuyển quan, mạch nước ngầm cuộn trào mãnh ịiệt, hiểm ác đáng sợ dị thường, một khi vô ý thì thịt nát xương tan, nếu không có Lý Tương vì hạ quan hộ giá hộ tống, Dương mỗ làm sao mà dám đạp sóng
lộng triều chứ?