Dương Tái Tư nghe xong lại lần nữa cúi đầu, giả ý nhấp rượu, vội vàng suy tư.
Cẩn thận ngẫm lại vài vị quan viên có danh vọng trong triều đình nguyện
đứng ra ủng hộ y, tựa hồ cũng có thân hữu con cháu hoặc là môn nhân đệ
tử được đề cập đến trong bản danh sách của Dương Phàm kia, bọn họ nóng
lòng muốn giải quyết việc này, cũng là hợp tình lý, tuy nhiên Dương Tái
Tư, cảm thấy sự tình không đơn giản giống như đối phương đã nói .
Dương Tái Tư trầm tư thật lâu sau, mới ngẩng đầu lên, hỏi:
- Như vậy, giúp một người, người này... , là ai?
Người kia nói:
- Triệu Càn!
Dương Tái Tư ánh mắt sắc bén co rụt lại, trong mắt hiện lên một tia ngạc nhiên.
Người nọ cười lạnh một tiếng nói:
- Cái việc xử án này, hiện tại tìm ai tới thu thập? Triệu Càn, cũng
không biết từ chỗ nào mà biết nhiều chuyện riêng tư của các vị quan lại, xem ra lại là noi theo Chu Hưng, Lai Tuấn Thần, mưu đồ lấy đường tắt mà thượng vị, thấy lợi tối mắt mất rồi, nhưng là bất kể như thế nào, hiện
tại nhân tuyển thích hợp ra mặt thu thập tàn cục, không có ai so với kẻ
đó thích hợp hơn .
Hắn không phải biết rõ các chuyện của quan gia như lòng bàn tay sao? Vậy hãy để cho hắn để làm Khảo Công Lang trung, khi đó, ai còn nói gì nữa?
Dùng hắn, ngoại trừ có thể phong lại miệng của hắn, đem cái cục diện rối rắm này ném cho hắn thu thập, còn có thể chứng minh Dương huynh ngươi
không kết đảng, không lập phái, một lòng vì công, bệ hạ tất sẽ long nhan vui mừng!
Dương Tái Tư nghe xong, lại lần nữa cúi đầu.
Đề cử Triệu Càn xét đến cùng cũng có cái lợi, hướng chỗ gần nói, khiến
tên đó đạt tới mục đích thăng quan, miễn cho hắn học Chu Hưng Lai Tuấn
Thần, như chó điên mà loạn cắn người, đám quan viên mấy ngày trước còn
liều mạng muốn nhét người vào danh sách tuyển quan viên, hiện tại cả đám đều ước gì có thể chạy trốn càng xa.
Càng nói càng xa vấn đề cũ, việc tuyển quan viên này cũng không phải là
việc tốt, mặc kệ danh sách của Triệu Càn cân bằng thế nào đi nữa, khẳng
định cũng phải đắc tội một nhóm người, hắn cuối cùng có thể trở thành
tay sai của Hoàng đế như Chu Hưng Lai Tuấn Thần hay không cũng còn chưa
biết, nhưng trước tiên cứ để hắn tự có thêm cho mình một đám kẻ thù đã.
Đây là thủ đoạn chỉnh người giết người không thấy máu. Tuy nhiên. . ."
Dương Tái Tư cân nhắc trước sau, cảm giác, cảm thấy trong đó có cái gì
đó không phù hợp. Y tính toán thật lâu sau, bản thân vẫn là không rõ
ràng lắm toàn bộ mục đích của đối phương, tuy nhiên lại thật ra phân
tích toàn bộ rõ ràng sự lợi hại cho bản thân.
Bất kể như thế nào, nếu y đáp ứng, đối với y mà nói đều là có lợi không
có hại. Y đáp ứng, lập tức có thể đạt được một cỗ trợ lực thật lớn,
khiến y khi cạnh tranh với Diêu Sùng có thêm một ưu thế thật lớn. Chuyện kế tiếp phải đợi y chân chính thành Tể tướng mới có thể thực thi, nếu y thành Tể tướng, lại thuận thế đề xuất yêu cầu này, vừa lấy được Thánh
tâm, lại bảo toàn được thanh danh của những quan viên này, theo đó có
thể mở rộng nhân mạch cảu mình , còn có thể tại trong triều đình và dân
gian có một thanh danh chí công vô tư, lưu lại cho Hoàng đế ấn tượng tốt về bản thân có quyết đoán, có năng lực, một lòng vì thiên tử phân ưu
giải nạn, vô luận tính toán như thế nào , đều không hề bị thiệt.
Nghĩ đến đây, Dương Tái Tư nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, đặt chén xuống "BA~" một tiếng, trầm giọng nói:
- Được! Cứ làm như thế!
***
Võ Tắc Thiên vẻ mặt không vui trở lại tẩm cung.
Gần đây trong triều xảy ra một loạt sự tình làm cho bà rất không thoải
mái, hôm nay cố ý đi vào Long Môn hành cung thưởng thức ôn tuyền, chỉ vì thư giãn một tí tâm tình lo âu, ai ngờ Võ Tam Tư lại đuổi tới Long Môn
đến khóc lóc kể lể ủy khuất.
Võ Tắc Thiên không có cách nào khác, đành phải từ trong ôn tuyền đi ra,
thay đổi ăn mặc để tiếp kiến đứa chất tử không hăng hái tranh giành này
của bà, nghe hắn khóc lóc kể lể nửa ngày ủy khuất, bà chẳng chút kiên
nhẫn mà đuổi hắn đi.
Gia sự và quốc sự, đâu có thể nào được chia rõ ràng như vậy, quốc gia
thiên hạ đều là của bà, nếu sự tình của Võ Tam Tư và Dương Phàm mà làm
thật khéo, làm người khác không lời nào để nói, bà căn bản không ngại,
nhưng chuyện này lại thành ra như vậy, Võ Tắc Thiên có chút tiếc vì
đã“rèn sắt không thành thép”.
- Người tới!
Trong nội thất không có ai, nhưng Võ Tắc Thiên vừa ra lệnh một tiếng,
lập tức hai bóng người mảnh khảnh xuất hiện như quỷ mị, lẳng lặng mà
đứng ở đó.
Mai Hoa Nội Vệ, ở thời điểm Võ Tắc Thiên còn chưa đăng cơ, kiêm đủ nhiều chức năng như đặc vụ, thị vệ và tùy tùng, nhưng khi nàng trèo lên ngôi
báu, Mai Hoa Nội Vệ đã chỉ còn lại một công năng là thiếp thân hộ vệ .
Hiện giờ tin tức của Tam pháp ti gần như tê liệt, bà không thể không để
Mai Hoa Nội Vệ lại trở lại chức vụ cũ.
- Dương Phàm có hành động gì?
- Hồi bẩm bệ hạ, Dương Phàm những ngày qua đóng cửa không ra ngoài, ngẫu nhiên có đồng liêu đăng môn bái phỏng, phẩm cấp cao nhất cũng chỉ là
ngũ phẩm.
- Dương Phàm không có đi Lương Vương phủ? Cũng không có đi Thái Bình công chúa phủ ư?
- Không có!
- Ừ!
Võ Tắc Thiên khoát tay, hai nữ thị vệ lặng yên biến mất.
Võ Tắc Thiên thầm nghĩ: " Dương Phàm này cũng là kẻ thông minh, biết
đúng chừng mực, không có dựa vào vì bản thân làm việc cho Tam Tư và được Thái Bình sủng ái liền không kiêng nể gì, nơi nơi khẩn cầu, đưa tới đủ
bách quan lại cùng công kích, so với đồ khốn khiếp Hoài Nghĩa kia có
tiền đồ hơn.
Võ Tắc Thiên chợt nhớ tới tin tức Lạc Dương lệnh vừa gửi tới, Tiết Hoài
Nghĩa chạy đến phủ Lạc Dương, đòi Lạc Dương huyện lệnh ba trăm tấm tơ
lụa, hai mươi lăm con trâu, còn dùng danh nghĩa của Hoàng đế, nói muốn
vì bàmở một tràng đại pháp hội gì đó, Lạc Dươnglệnh không thể không cho, nhưng số lượng lớn vậy không biết xử lý thế nào, đành phải báo cáo chi
tiêu cho Hoàng Đế
Nhớ tới Tiết Hoài Nghĩa, Võ Tắc Thiên càng thêm phiền não: "Dương Phàm,
đứa nhỏ này nhìn cũng coi như thông minh, lần này làm sao lại phạm vào
hồ đồ, để lại nhiều nhược điểm như vậy khiến người ta tra ra. Cuối cùng
cũng là tuổi trẻ nha, một khi đắc chí, không khỏi đắc ý vênh váo, lúc
này đây, bất kể như thế nào cũng phải cho hắn ăn một ít khổ sở, nếu
không sao có thể cấp công đạo cho bách quan lại? Chỉ có điều, chuyện này nhất định phải mau chóng chấm dứt, không thể để cho Triệu Càn lại tìm
thêm ra được cái gì, lại tra được gì, mất mặt không chỉ là trẫm, mà
chính là Võ gia rồi!"
Sau tấm bình phong, đột nhiên truyền đến một trận đùa tiếng nước và
tiếng cười to của Trương Xương Tông, Trương Dịch Chi, Võ Tắc Thiên khẽ
dãn đầu mi ra, trên mặt mỉm cười.
Hiện tại cũng chỉ có thời điểm ở cùng một chỗ với Ngũ Lang và Lục Lang,
bà mới cảm thấy vô ưu vô lự, mới có loại cảm giác trở lại tuổi thanh
xuân.
Võ Tắc Thiên nghĩ, nhẹ nhàng kéo đai lưng, đi đến, phong tư lả lướt, mơ hồ khôi phục vài phần phong thái năm đó.
Khi đi tới chỗ bình phong, áo bào đã lặng yên thoát xuống.