Say Mộng Giang Sơn

Chương 597: Q.1 - Chương 597: Chương 750: Áo nhẹ vào hang hổ




Ngoài trướng, tuyết rơi nhiều, trong trướng cũng vô cùng náo nhiệt. mấy người nô lệ ngồi ở góc trướng thổi sáo đẩy cầm, chơi nhạc vui vẻ. Mấy thiếu nữ Đột Quyết mặc quần áo xinh đẹp, ở trong trướng nhảy những vũ đạo nhẹ nhàng, chuông đồng trên chân các vũ nữ, phát ra âm thanh êm tai rất dễ nghe.

Gió không lớn, màn trướng hé ra, những bông tuyết trắng nhè nhẹ bay vào, theo sau là mùi hương nồng nàn xông vào mũi, hai thanh niên to cao vai khiêng nguyên một con dê nướng màu vàng đi vào.

Mọi người trong trướng vừa lớn tiếng nói chuyện, vừa uống rượu ngon, giơ bàn tay bóng nhẫy cầm dao cắt khối thịt dê lớn ở trong mâm, liên tục đưa vào trong miệng.

Mặc Xuyết ngồi ở vị trí chủ nhân, uống rượu ngon, tùy ý mà nói chuyện với mọi người, ánh mắt nhìn các thủ lĩnh hơi có chút thần quang lóe lên.

Lần trước quân của hắn xâm chiếm Hà Lũng, khiến cho Võ Tắc Thiên đồng ý hòa thân, quyên góp một số lượng lớn vàng bạc, nông cụ, sắt, hạt giống và thuốc men, lần tiếp theo, quân của hắn lại tiến ra Hà Bắc, lấy được vô số vải vóc, của cải, sau đó lại khiến Võ Tắc Thiên nhượng bộ thêm lần nữa, đồng ý trả lại eo sông Lục Châu cho Đột Quyết.

Những đại thắng liên tiếp này khiến cho các bộ lạc của hắn thật sự vui mừng, khiến cho người ủng hộ hắn ngày càng nhiều, uy thế ngày càng lớn, các bộ phận trong Đột Quyết cũng vì thế mà càng trở nên đoàn kết. Lúc này, Mặc Xuyết đã vượt qua uy thế của huynh trưởng của hắn năm đó.

Vốn dĩ Mặc Xuyết cho rằng, triều đình Trung Nguyên không thể bị hắn chiếm được, nguồn gốc của đế quốc này quá vững chắc rồi, lịch sử gần một trăm mười năm, của cải nhiều vô cùng cho nên hắn chỉ có thể từng bước chiếm tiện nghe. Nhưng Võ Tắc Thiên lại nhượng bộ một lần nữa, khiến lá gan của Mặc Xuyết dần dần lớn lên.

Hắn giống như một con sói xảo quyệt, không ngừng thăm dò con mồi, con mồi càng nhượng bộ, hắn càng cho rằng con mồi cũng không hùng mạnh, vì thế lòng tham ngày càng tăng lên. Hơn nữa vào lúc này, người Khiết Đan phái đặc phái viên tới, người Khiết Đan muốn hợp tác với hắn, cùng nhau chia sẻ Hà Bắc, điều này chính là tâm ý của Mặc Xuyết.

Đối với đề nghị của người Khiết Đan, hắn cân nhắc rất lâu và nghiêm túc, hắn cảm thấy bằng thực lực của hắn có thể nuốt trôi được trung nguyên, nhưng nếu chỉ chiếm Bắc Hà thì sao? Đương nhiên là nếu như vậy Khiết Đan cũng sẽ lớn mạnh. Hắn không hy vọng sẽ xuất hiện một dân tộc du mục hùng mạnh ở ngay bên cạnh.

Đế quốc Trung Nguyên tuy rằng hùng mạnh, nhưng rất nhiều năm qua, thảo nguyên thủy chung vốn là của dân tộc du mục, đế quốc Trung Nguyên dù có lớn mạnh đến mấy hay là phong Lang cư tư cũng tốt, cũng đuổi bọn họ giống như thỏ trốn chui lủi trên thảo nguyên, nhưng người Trung nguyên thì không có cách nào sinh sống lâu dài trên thảo nguyên đại mạc, sau khi hết thời kỳ huy hoàng, chủ nhân nơi này vẫn là bọn họ.

Những uy hiếp thật sự đến từ bên trong, đến từ chính những dân tộc du mục khác, người Đột Quyết bọn họ cũng từng là một bộ lạc nhỏ trên thảo nguyên, cuối cùng đứng lên thay thế người Hung Nô ngạo mạn. Làm sao biết được sau nà không có một dân tộc khác lại thay thế bọn họ? Ngăn chặn Khiết Đan lớn mạnh lên chính là việc phải làm.

Tuy nhiên, tạm thời hợp tác hẳn là không có vấn đề, hắn tin tưởng vào thực lực và trí tuệ của hắn, trong trường hợp này, có thể mượn sức mạnh binh lính ở xung quanh là suy yếu Khiết Đan, mượn binh lính của Khiết Đan suy yếu Võ Chu, còn hắn thì đều có lợi. hôm nay triệu tập các thủ lĩnh trong bộ tộc lại chính là muốn tuyên bố quyết định này của hắn.

Trình độ tập quyền của Đột Quyết không bằng Trung Nguyên, tuy nhiên bây giờ hắn là Khả Hãn, hơn nữa, hầu hết các bộ lạc và lãnh địa chỉ nghe lệnh hắn. Có điều nếu kế hoạch của hắn không phù hợp với lợi íc của đại bộ phận bộ lạc, nhiều thủ lĩnh tỏ vẻ phản đối thì hắn không có cách nào cố chấp giữ ý kiến.

Cho nên hắn đành kiên nhẫn chịu đựng tình hình, uống rượu nói chuyện với mọi người trước, nhìn thấy mọi người đã ăn uống no say, và hắn cũng đã nghĩ xong nên nói gì, lúc này mới cầm chiếc khăn lau bàn tay to bóng nhẫy, đứng dậy mỉm cười nói:

- Các vị, yên lặng một chút, ta có chuyện muốn nói!

Lúc này Mặc Xuyết mới mở miệng, các thủ lĩnh đang nói cười đều yên lặng nhìn về phía hắn, mấy nô lệ nhạc sĩ ở góc trướng cũng vội vàng dừng nhạc, mấy vũ nữ đang nhảy múa vung ống tay áo, thi lễ lui xuống.

Mặc Xuyết cườ dài nói:

- Lần trước, chúng ta tấn công Lương Châu, chiếm Linh Châu, đoạt Thắng Châu, các bộ lạc đều thu được rất nhiều tài sản. Tắc Nhĩ Trụ, khi đánh Linh Châu, ngươi cái gì cũng không muốn, chuyên môn bắt những người chăn nuôi thành thạo, bắt được gần hai ngàn nông nô, người ngoài còn nói ngươi ngốc, ta thấy ngươi là thông minh nhất.

Mặc Xuyết chỉ vào ái tướng Tắc Nhĩ Trụ cười nói:

- Lần này, chúng ta yêu cầu Võ Chu rất nhiều loại hạt giống, mùa xuân năm sau ngươi cho những nông nô này khai hoang gieo trồng, đợi đến mùa đông năm sau, bộ lạc của ngươi càng cường thịnh hơn, không bao giờ lo lắng đến kế sinh nhai của người dân rồi, tinh mắt, tinh mắt lắm!

Tắc Nhĩ Trụ nâng bát rượu lên, cười nói:

- Một nô lệ trên thảo nguyên chỉ có thể nuôi dưỡng một con ngựa, nhưng một nông nô lại có thể nuôi mấy hộ gia đình, lúc ấy ta cảm thấy, thay vì đoạt chút vàng bạc, không bằng bắt một số nô lệ giỏi việc nuôi trồng, vừa hay bên trong lãnh địa của ta lại thích hợp với việc gieo trồng.

Tuy nhiên, mặc dù ta bắt không ít nông nô, nhưng đáng tiếc là các loại hạt giống lương thực không đủ, nông cụ cũng không đủ, đang không biết phải làm như thế nào. Vẫn là nhờ Khả Hãn chiếu cố, mang về cho chúng ta nhiều nông cụ, nhiều hạt giống như vậy, còn có cả sách làm nông. Ta là nhờ phúc của Khả Hãn, toàn bộ bộ lạc chúng ta đều ghi nhớ ân tình của Khả Hãn!

Mặc Xuyết mỉm cười, khoát tay áo nói:

- Ta là Khả Hãn, mọi người tín nhiệm ta, ủng hộ ta, khiến bộ tộc chúng ta có một cuộc sống tốt hơn, chính là trách nhiệm của ta phải làm, không có gì phải cảm ơn cả.

Mặc Xuyết nói xong, lại quay sang Khế Bỉ Khắc Lực, mỉm cười nói:

- Ta nghe nói, ở Triệu Châu ngươi có bắt được hai tiêu mỹ nhân, vừa tròn mười bốn tuổi, tươi đẹp như hoa, thật có diễm phúc! Từ từ, để các nàng sinh cho ngươi sinh thêm cho ngươi mấy tên nhóc con như vậy, sau này trưởng thành, trên thảo nguyên chúng ta lại có thêm nhiều anh hùng hảo hán.

Khế Bỉ Khắc Lực là một gã thanh niên tầm ba mươi tuổi, người này hành động dũng mãnh nhưng ăn nói kém cỏi, nghe Mặc Xuyết nói xong, gã chỉ biết cười ha ha, gãi gãi ót, vẻ mặt ngây thơ, bộ dạng này của gã khiến cho các thủ lĩnh khác được một trận cười vang, không ít người lên tiếng trêu đùa gã.

Mặc Xuyết trở lại ghế, ngồi xuống, cao giọng nói:

- Hôm nay mời mọi người đến, ngoại trừ việc cùng nhau uống chút rượu, cùng nhau nói chuyện vui vẻ, còn có một việc ta muốn thương lượng với mọi người!

Tất cả mọi người nhìn hắn, Mặc Xuyết nói:

- Người Khiết Đan phái đặc phái viên đến, mời chúng ta cùng bọn họ xuất binh tấn công Bắc Hà, sau khi chuyện thành công, Đàn, Uyên, U, Mạc, Ký Châu, đều thuộc về chúng ta, bọn họ chỉ cần Doanh Châu và Hòa Bình, mọi người các thấy như thế nào?

Các tướng lĩnh nghe xong đều ngẩn ra, bọn họ xúm lại thảo luận một hồi. Đại tiến đầu Tiêu Mục Mộc chắp tay nói:

- Khả Hãn, chúng ta thừa dịp bất ngờ, cắn hắn một cái, bọn họ dù có tức giận cũng khó mà dám đưa quân tấn công đại mạch, dù sao… đưa quân đến đại mạc, cho dù chỉ là một lần, bọn họ cũng sẽ tiêu hao gấp trăm ngàn lần so với bị chúng ta cướp đi, bọn họ không có khả năng. Nhưng ta nghĩ, nếu chúng ta muốn chiếm quốc thổ của họ, chỉ sợ họ không bỏ qua.

Chu Đồ Diệp Hộ phụ họa nói:

- Đúng vậy, Khả Hãn, sở trường của chúng ta là rong ruổi ở trên thảo nguyên, bất kể là công thành hay thủ thành đều không phải là sở trường của dũng sĩ thảo nguyên chúng ta. Xâm chiếm Hà Bắc, chỉ sợ binh mã triều đình tấn công đến. hơn nữa, Hà Bắc vừa bị chúng ta bắt người cướp của………………..

Một khi hai vị đầu lĩnh vừa nói, trong trướng ồn ào giống như tổ ong vò vẽ. Mọi người mỗi người một ý kiến. Tắc Nhĩ Trụ, Khế Bỉ Khắc Lực và tương đối nhiều thủ lĩnh ủng hộ Mặc Xuyết, Tiêu Mục Mộc, Chu Đồ và phe ôn hòa thì tỏ vẻ phản đối.

Còn Mục Ân bởi vì làm thông gia với Mặc Xuyết, nên không thẳng thừng phản bác ý kiến của hắn. Nhưng bản thân Mục Ân lại không cho rằng với thực lực hiện giờ của Đột Quyết có thể cướp được lãnh thổ của Trung Nguyên, cho nên trong kế hoạch này, hắn vẫn đồng ý xuất binh thêm lần nữa, nhưng không tán thành việc chiếm thành. Hắn cho rằng thành vừa bị tấn công vẫn chưa khắc phục kiên cố được, lại có thể mang thêm về một số người và của cải nữa.

Hắn hy vọng người Đột Quyết sau khi cướp bóc một phen thì lập tức rút về đại mạc, mặc cho người Khiết Đan một mình ứng phó với triều đình Võ Chu, bọn họ chỉ việc ngồi nhìn hổ đánh nhau, nhìn quân Trung Nguyên và người Khiết Đan lưỡng bại câu thương. Ở điểm này, Lư Bất Cổ đồng ý với ý kiến của hắn.

Mặc Xuyết vẫn mỉm cười không nói, bất kể là tán thành, phản đối hoặc là ba phải, hắn cũng chỉ chú ý lắng nghe, hắn muốn để các thủ lĩnh thảo luận, biết rõ suy nghĩ thật sự của bọn họ, biết điểm bọn họ còn băn khoăn. Đến khi hắn biết rõ suy nghĩ của mọi người, lúc này mới vỗ vỗ tay.

Trong trướng lại yên tĩnh lại, Mặc Xuyết lại mỉm cười nói:

- Những điều mọi người băn khoăn, ta hiểu. Mọi người lo lắng mặc dù chúng ta chiếm được thành cũng không thủ được, không thể nào thống trị được dân ở nơi đó, trở thành người thống trị ở nơi đó. Chúng ta sớm muộn gì cũng vẫn là lui về đại mạc, thay vì về vô ích, không bằng lấy chút tài sản, bắt người về, đúng không?

Nhìn thấy đám người Tiêu Mục Mộc, Chu Đồ đều gật đầu, Mặc Xuyết cười ha ha, nói:

- Kỳ thật, vốn dĩ ta cũng suy nghĩ giống như mọi người, vậy… tại sao ta lại thay đổi cách nghĩ?

Ánh mắt Mặc Xuyết từ từ đảo qua mọi người, thấy mọi người đều nín thở, yên lặng nghe, mới nói:

- Bởi vì ta cảm thấy, Võ Chu ngày hôm nay đã không còn như Đại Đường trước kia rồi, nó thật sự hùng mạnh giống như chúng ta tưởng tượng sao?

Mặc Xuyết cao giọng:

- Chúng ta tấn công Lương Châu, Linh Châu, Thắng Châu, công thành chiếm đất, bắt con dân của hắn, kết quả thì sao? Bọn họ đồng ý hòa hoãn với chúng ta, còn đúng hẹn đưa tới lụa là, nông cụ, thuốc men, sắt thép, hạt giống, sách nông nghiệp và rất nhiều thứ giá trị khác…

Quân của chúng ta tiến đánh Bắc Hà, chiếm vô số của cải, giết mấy vạn người của Quy, Đàn, Định, Triệu Chư Châu, kết quả thì thế nào? Bọn họ đồng ý trả lại eo sông Lục Châu cho chúng ta, vì sao bọn họ đồng ý làm như vậy? Mọi người có nghĩ tới không?

Lại nói tới Khiết Đan, một Khiết Đan nho nhỏ, không ngờ có thể liên tiếp đánh bại binh mã của bọn chúng, khiến quan binh Hà Bắc phải treo thành mà thủ, co đầu thụt cổ không dám ra, Khế Phàm tung hoành Hà Bắc, Sở Hướng không bị cản trở, đế quốc này thật sự còn hùng mạnh như vậy sao? Lý Tận Trung của Khiết Đan đã phái người tới đưa tin, nói với chúng ta, bọn họ đánh thắng liên tục, người Đường đã lâm vào thế yếu, chỉ có điều vẫn còn giới hạn binh lực…

Mặc Xuyết mới nói đến đây, một tế thị vệ bước nhanh vào lều bẩm báo:

- Báo! Có đặc phái viên của Khiết Đan tới cầu kiến Khả Hãn!

Mặc Xuyết ngẩn người, Khiết Đan lại phải đặc phái viên tới?

Các thủ lĩnh dưới trướng cũng châu đầu ghé tai bàn tán.

Mặc Xuyết giơ tay, mọi người ngừng ồn ào, trầm giọng nói:

- Cho hắn vào!

Thị về lập tức lui ra, đứng ở ngoài trướng, lớn giọng nói:

- Khả Hãn có lệnh, gọi sứ giả Khiết Đan và yết kiến!

Bên ngoài trướng Khả Hãn, chỉ có một hàng rào được cắm ở trong tuyết để ngăn người ngoài tự ý xâm nhập, phía trước có một cửa ra vào, bảy tám dũng sĩ Đột Quyết cầm đao đứng ở đó, đối diện là hai người Khiết Đan mặc áo da, che phủ kín người.

Một tiếng hô ở cửa trướng, những người Khiết Đan này lập tức lui về hai phía, hai người Khiết Đan liền đi nhanh về phía cửa trướng.

Hai người hùng dũng bước đi, đi tới cửa trướng đột nhiên xé lớp áo da ra, ném xuống nền tuyết ở phía sau, mấy võ sĩ Đột Quyết ngẩn ngơ nhìn, không đợi họ có phản ứng gì, hai người ngang nhiên bước vào trướng.

Trong trướng, từ Mặc Xuyết xuống dưới, tất cả các tướng lĩnh đều nhìn về phía cửa trướng, chỉ thấy ánh sáng lóe lên, hai người sóng vai đi đến, một người mặc áo màu đỏ thẫm, một người mặc áo màu xanh, chân đi giày đen, đeo thắt lưng da, bên hông đeo một túi gấm, một chiếc thêu hình con gấu, một chiếc thêu hình tê giác.

Hai người vào cửa trướng liền đứng lại, ánh mắt nhìn qua một lượt, thuận tay bỏ chiếc mũ lông trên đầu ra, lộ ra chiếc khăn lụa vấn đầu đen mềm.

Hơn phân nửa các tướng lĩnh trong trướng nhất thời cùng đứng lên, miệng kinh hô một tiếng, đây đâu phải là đặc phái viên Khiết Đan gì, rõ ràng là hai quan quân người Đường!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.