Say Mộng Giang Sơn

Chương 598: Q.1 - Chương 598: Chương 751: Tốt nhất là nắm lấy thời cơ




Phát hiện ra tình huống kì lạ, các dũng sĩ Đột Quyết vội vàng xông vào trại, nhìn thấy bộ dạng của hai người, liền hoảng hốt.

Hai người sứ giả Khiết Đan này, bọn họ lục soát cả thân thể đấy, binh khí đã giao rồi, chứng minh chính là người Khiết Đan, làm sao đột nhiên lại biến thành võ tướng của chiều đình nhà Chu?

Lúc này, Mặc Xuyết đã tỉnh táo lại, trầm giọng nghiêm nghị nói:

- Các ngươi lui ra!

Trong doanh trại, ai cũng bàn tán, Mặc Xuyết nhíu nhíu mày, lại nói với bọn họ:

- Im lặng!

Mặc Xuyết quát mọi người dừng lại, lúc này quay đầu lại nhìn hai người, thấy cả hai đều rất trẻ tuổi, nhưng một người trang phục màu đỏ thẫm một người trang phục xanh, biết chức quan người mặc màu đỏ thẫm lớn hơn một chút, liền nhìn chăm chú hắn nói:

- Các người là người nước Chu?

Dương Phàm mỉm cười nói:

- Vị vừa nói đây có phải là Mặc Xuyết Khả Hãn? Không nghĩ tới Khả Hãn nói tiếng Hán lưu loát như vậy.

Mặc Xuyết hừ lạnh một tiếng nói:

- Các người ngàn dặm xa xôi đến doanh trại của ta làm gì?

Mã Kiều tự biết kiến thức và năng lực của mình đều không bằng Dương Phàm, bây giờ trong lòng đang nhớ kỹ về lời dặn huynh đệ của gã, để ý huynh đệ nói mình đi làm:

- Bình thường là như thế, nên thay đổi theo hướng tích cực một chút thì tốt hơn!

Mặc Xuyết vừa dứt lời, gã liền trừng mắt, quát to mà nói:

- Mã mỗ nghe nói Mặc Xuyết Khả Hãn là vị anh hùng Đột Quyết trên thảo nguyên, như thế nào mà người như vậy lại không phóng khoáng? Chúng ta lặn lội, vượt tuyết mà đến, cũng không mời chúng ta ngồi xuống uống một chén rượu, ăn thịt để hồi sức? Chúng ta cùng nhau đi đến đây, cho dù là một người chăn nuôi cô linh linh trú trướng tại miền quê hoang dã ,cũng sẽ không biết mời khách như vậy !

- Làm càn! Ngươi dám nói Khả Hãn chúng ta như vậy!

Hai bên lập tức có mấy tên thủ lĩnh tiểu bộ lạc nhảy bật lên thể hiện lòng trung thành, “keng” một tiếng, đã rút bội đao ra. Mã Kiều cũng nghiêm túc, trừng mắt, ưỡn bụng, con tê giác đầu to thêu bên hông trên bụng liền ủi lên, bày ra một tư thế nghênh chiến.

Mặc Xuyết cười ha ha nói:

- Ban thưởng ghế ngồi. Bày rượu!

Lập tức có người tiến lên, dọn ghế cho hai người Dương Phàm, trình lên hai bát rượu, sau đó là một mâm thịt dê nóng hôi hổi. Mã Kiều thèm chảy nước miếng, cầm miếng thịt lên miệng hít hà, không màng nóng bỏng, liền nhai ngấu nghiến, ăn như sói nhai hổ nuốt.

Dương Phàm ngồi ở bên cạnh gã, uống một hớp rượu, thấy rượu có vị lạ, hơi hơi nhíu mày rồi lại buông, thuận tay lấy trong mâm một con dao nhỏ, cắt lấy miếng thịt chấm ít muối, đưa lên miệng, chậm rãi nhai nuốt, nhìn về phía Mặc Xuyết.

Mặc Xuyết khoanh chân ngồi ở bàn sau, một tay chống cằm, nhìn chăm chăm bọn hắn, thấy hắn ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, nói:

- Không vội, ăn no rồi nói sau.

Dương Phàm nói:

- Mới vừa rồi ở phía ngoại doanh trại, tại hạ chợt nghe tiếng cười nói không ngừng ở bên trong trướng, trên thảo nguyên có nhiều chiến sĩ dũng cảm, không mừng lẳng lặng ăn cơm, tại hạ ắt hẳn nếu nhập gia thì phải tùy tục.

Mặc Xuyết nói:

- Được! Như vậy, điều Khả Hãn ta mới vừa rồi yêu cầu, ngươi có thể trả lời rồi chứ hả?

Dương Phàm nói:

- Vị bên cạnh ta, là Long Võ Vệ Lữ soái Mã Kiều!

Mã Kiều đỏ mặt phồng má, nhai lấy nhai để miếng thịt dê, khóe miệng chảy mỡ, nhìn về phía Mặc Xuyết gật gật đầu.

Dương Phàm nói:

- Về phần tại hạ, là Võ Lâm Vệ Đô úy Cổ Trúc Đình!

Dương Phàm làm quan ở Trung Nguyên, tuy không phải là nhân vật vô cùng uy phong, nhưng cũng lập nên nhiều chiến công, hắn không biết Đột Quyết có biết hắn hay không, không thể không mạo hiểm dùng cái tên Cổ Trúc Đình, chỉ có điều là cái tên nữ nhi xinh đẹp.

Mặc Xuyết ánh mắt hơi chớp động, hỏi:

- Hai người vì sao mà lại đến đây? Phụng mệnh ai mà đến?

Mã Kiều nhồm nhoàm xen vào:

- Lý Đa Tộ Lý đại tướng quân phái ta đến, thúc giục mời Khả Hãn chiếu theo ước định, cùng nước ta xuất binh bao vây người Khiết Đan.

Mặc Xuyết lập tức đáp:

- Thực không dám giấu diếm, bản Khả Hãn hôm nay mạo hiểm triệu tập các thủ lĩnh tại đây, chính là muốn cùng bọn họ thảo luận việc cùng hợp tác với quý quốc như theo ước định xuất binh thảo phạt Khiết Đan. Chỉ vì trời đông giá rét, hành quân khó khăn, mọi việc cần phải có chuẩn bị, cho nên nhất thời vẫn chưa thể có câu trả lời chính xác được.

Nói tới đây, Mặc Xuyết lại làm ra vẻ mặt thần sắc kinh ngạc, thân thiết nghiêng người hỏi:

- Như thế nào mà Lý đại tướng quân quý quốc lại vội vã phái các người tới như vậy, hay là các người đã bị thiệt hại nặng nề trong tay Khiết Đan sao?

Mặc Xuyết ngang nhiên nói:

- Khả Hãn ta đang cùng hoàng thất quý quốc thảo luận hòa thân, rất nhanh sẽ kết thân gia. Mọi người sắp là người một nhà, ta vốn định phái hai vạn kỵ tốt nhập Hà Bắc tham chiến đấy, nếu cuộc chiến có phát sinh biến cố, người Khiết Đan thế lực quá lớn, nói như vậy không được. . . Ta phải phái thêm mấy vạn binh mã, mới có thể trợ giúp được cho quý quốc thành công trong việc bình định.

Dương Phàm thầm mắng một tiếng cáo già, liếc sang nhìn Mã Kiều, bỗng nhiên bật cười ha hả. Mặc Xuyết nói xong, cả doanh trại im lặng như tờ, chúng thủ linh cũng lắng tai cẩn thận nghe bọn hắn nói chuyện, không ngờ hai người vừachưa phản bác, vừa không thừa nhận, cũng không hẹn mà lại cùng cười ra tiếng, các thủ lĩnh đều không khỏi ngạc nhiên.

Mặc Xuyết cũng có chút kỳ quái, hơi hơi nhíu mày, không vui nói:

- Khả Hãn ta có ý tốt, có gì hay ho mà cười sao?

Dương Phàm khoát tay nói:

- Khả Hãn không nên hiểu lầm, chúng ta không phải giễu cợt Khả Hãn, chỉ có điều nghe về lời nói tình hình quân Khiết Đan như thế nào, cho nên bật cười.

Mặc Xuyết thần sắc căng thẳng, vội vàng hỏi:

- Việc này có gì buồn cười?

Dương Phàm nói:

- Nói ra thất xấu hổ, triều đình ta, đại quân xuất binh mấy lần, bởi vì quá khinh giặc, nên bị trúng kế, sau khi rút kinh nghiệm xương máu, liên tiếp phái Lý Đa Tộ, Lâu Sư Đức, Sa Sất Trung Nghĩa và các lão tướng dày dặn kinh nghiệm chỉ huy tác chiến, hiện giờ chiến cuộc sớm dịch chuyển, Người Khiết Đan sắp bị diệt vong rồi!

Lý Đa Tộ thường trú kinh sư, người Đột Quyết không hiểu rõ lắm, nhưng Lâu Sư Đức và Sa Trá Trung Nghĩa theo chân bọn họ đánh hơn nữa đời người, sông lũng có hai người này trấn thủ, người của Đột Quyết không tài nào chiếm được, tự nhiên cũng thấy tin năng lực bọn họ, vừa nghe vậy cũng lập tức tin tám phần.

Tin tức này đúng là đả kích người Đột Quyết không nhỏ, trong doanh trại lại một trận bàn tán xôn xao.

Mục Ân cười lạnh nói:

- Quả thực như thế? Nếu quý quốc đã đánh thắng trận lớn, vậy tại sao còn phái các người phải vất vả đến đây, thúc giục nước ta xuất binh?

Mục Ân hỏi lớn có lý, mọi người đều yên lặng nghe Dương Phàm trả lời như thế nào.

Dương Phàm nhìn lên Mục Ân, cảm thấy hơi quen mặt, nhìn kỹ lại, trong lòng lập tức giật mình:

- Hóa ra cha vợ ta!

Nhìn đến Mục Ân, Dương Phàm liền nghĩ đến Mục Hách Nguyệt, nghĩ tới Mục Hách Nguyệt, liền nghĩ đến cảnh ướt át trong xe kia, Dương Phàm không dám nghĩ tiếp nữa, khẩn trương ho khan một tiếng. Giả vờ làm ra vẻ mặt như cười như không, nói:

- Nếu không phải đại quân triều đình đã khống chế cục diện Hà Bắc, thẳng thắn mà nói, Lý đại tướng quân sẽ không thúc giục các người xuất binh!

Mục Ân nhíu mày, hỏi:

- Vậy là vì sao?

Dương Phàm nở một nụ cười lạnh nhưng không nói. Chúng thủ lĩnh Đột Quyết dần dần hiểu ra được, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.

Mã Kiều lúc này lại nhúp một miếng thịt. Trước tiên ăn hết miếng thịt mỡ này, rồi nói:

- Như thế nào? Trên mặt nhịn không được rồi? Cố Đô úy chúng ta nói không sai chứ, hắc! Phải là chúng ta hiện tại không có sức hoàn thủ, nào dám tìm các ngươi xuất binh. Cửa trước tiến Sói, cửa sau tiến hổ, cũng không thoải mái!

Tắc Nhĩ Trụ nặng nề vỗ bàn, bát rượu chấn động nhảy đựng lên, tất cả bị tạt ra bàn:

- Khốn khiếp! Các người chán sống phải không? Ngươi nói Đột quyết ta không dám xuất binh lần nữa có phải dễ hiểu không?

Mặc Xuyết khoát tay ngăn gã lại, đôi mắt nhìn chằm chằm Dương Phàm, hỏi:

- Kính xin quý sứ nói điều dễ hiểu, hiện tại Hà Bắc tình hình như thế nào? Nếu các người thật sự đã đánh bại Khiết Đan. Vì sao lại còn muốn Khả Hãn ta xuất binh?

Dương Phàm dùng con dao nhỏ xoáy vào miếng thịt vàng ươm, trám muối ăn, đưa đến miệng nhai từ từ rồi chậm rãi nuốt, bưng chén rượu lên nhấp một miếng. Đợi bọn người Khế Bỉ Khắc Lực không kiên nhẫn được nữa, hắn mới thong thả nói:

- Quân ta ở Mã Thành mai phục, dĩ nhiên là đánh quân Khiết Đan đại bại, bọn họ hao tổn gần nửa nhân mã, trận chiến này, ngay cả Khiết Đan Khả Hãn Lý Tận Trung cũng bỏ mình rồi!

Lời nói vừa dứt, ai cũng sợ hãi, sau một hồi lâu, trong doanh trại quả như không hề phát ra một âm thanh

Dương Phàm dám nói như vậy, là đủ để phân tích người Khiết Đan tâm tính đấy.

Người Khiết Đan đầu tiên đúng là giữ bí mật cái chết của Lý Tận Trung, không phát tang, cho đến Tôn Vạn Vinh ở đông eo sông Thạch Cốc đại thắng Chu quân, vững chắc địa vị Tôn Vạn Vinh ở trong người Khiết Đan, lúc này mới thông báo cho tất cả tướng lĩnh.

Bọn họ không thể không thông báo, thủ lĩnh Khiết Đan không giống vương triều hoàng đế Trung nguyên, nếu bị cận thần phong tỏa trong cung thì nửa năm hay một năm không gặp ngoại thần, mọi người cũng sẽ không có quá nhiều hoài nghi, nhưng tù trưởng người Khiết Đan bình thường thường xuyên tùy tiện tiếp xúc với tộc chúng, thường thời gian không lộ diện, tộc nhân tất nhiên sinh nghi, do đó phát hiện chân tướng.

Cho nên Tôn Vạn Vinh mượn thế đại thắng, công bố Lý Tận Trung đã chết, cũng là bắt được một thời cơ tốt nhất, nhưng bọn họ không có tuyên bố ra phía ngoài, bọn họ cần đang mượn khí thế tiếp tục áp bức Võ Chu

Như vậy đối với Đột Quyết thì sao?

Khiết Đan và Đột Quyết đều là Sói, mặc dù cường tráng một chút, đơn bạc một chút, nhưng đều là tính Sói mười phần, bọn họ hiện tại cần hợp tác, rồi lại phải đề phòng lẫn nhau

Vì để tránh cho người Đột Quyết lòng tham không đáy bắt bọn họ đòi hỏi nhiều, người Khiết Đan cần xây dựng mình hùng mạnh lên, cho nên, Lý Tận Trung chết, bọn họ là không thể nào nói cho người Đột Quyết biết.

Cũng như thế, người Khiết Đan đại bại ở Mã thành, bọn họ cũng sẽ không nói. Mà trận chiến Mã Thành bởi vì phát sinh thời gian ngắn ngủi, vả lại phát sinh ở địa khu Tần Hải đông bộ Hà Bắc, người Đột Quyết là không thể nào biết đến.

Cho nên, Dương Phàm nói ra, hơn nữa là "Giành trước" nói ra.

Hắn nói ra trước, như vậy dù là có lời nói dối, sứ giả Khiết Đan sứ giả muốn phân biệt cũng là tuyệt đối không thể nào, người Khiết Đan trước đây giấu diếm, sẽ làm các tướng lĩnh Đột Quyết hoàn toàn mất đi tín nhiệm với bọn họ, bọn họ có nói gì đi nữa thì cũng không làm mất đi sự nghi ngờ của người Đột Quyết.

Những lời này nói ra, dĩ nhiên sứ giả Khiết Đan không hiểu rõ tình hình sẽ rơi vào thế hạ phong.

Mặc Xuyết trầm mặt lại hỏi vài câu, Dương Phàm đối đáp trôi chảy, Tiêu Mục Mộc vẫn còn nghi ngờ, lại hỏi:

- Tất nhiên còn sót lại binh mã Khiết Đan đã bị các ngươi bao vây, làm gì còn cần chúng ta xuất binh? Các ngươi tới đây, lại vì sao lén lút đóng giả thành người Khiết Đan?

Dương Phàm ngạo nghễ nói:

- Thế cục Phương bắc, triều đình của ta luôn luôn rõ như lòng bàn tay. dân vùng biên giới hai nước ta ngài xưa nay không hòa thuận, đây đó có ẩu đả nhau, kết rất nhiều oán hận. Nếu như chúng ta lấy thân phận sứ giả Chu quốc công nhiên mà đến, chỉ sợ bộ lạc vùng biên duyên của quý quốc sẽ tìm chúng ta gây phiền phức, thay đổi chút tướng mạo hình thức bề ngoài, chủ yếu là để đi lại dễ dàng. Về phần chúng ta đã đại thắng rồi, vì sao còn muốn các ngươi xuất binh...

Mã Kiều dường như là ăn no rồi, Dương Phàm vừa mới nói tới đây, gã liền lau mỡ ở tay, vỗ về cái bụng, đánh ợ một cái, lười biếng nói tiếp. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.