- Không thèm nghe ngươi nói nữa, không có ý nghĩa gì cả!
Lý Khỏa Nhi không phản bác được, tức giận quay lưng lại, quần lót mềm
mại, tư thế ngồi uyển chuyển ma mị, cặp mông nho nhỏ căng tròn, còn căng mọng hơn cả quả đào. Bởi vì phần eo nhỏ nhắn tinh tế, quả đào nhỏ kia
ngược lại càng tròn trịa hơn, căng mẩy hơn.
Dương Phàm không để ý, nhăn mặt nhíu mày nói:
- Ta đã đi cả ngày rồi, khắp người đều mệt mỏi, không lẽ cô còn không
thấy mệt sao? Không trở về nghỉ ngơi đi, còn ngồi đây làm gì?
Lý Khỏa Nhi kinh ngạc quay đầu lại nói:
- Ngươi thực sự cam lòng đuổi ta đi?
Dương Phàm không vui nói:
- Chẳng lẽ cô còn định ở ngay bên cạnh phòng lệnh tôn và bao nhiêu cảnh vệ làm gì hay sao?
Lý Khỏa Nhi dường như hơi không hiểu, đôi mắt đột nhiên sáng lên, bỗng
cười khúc khích, vẻ mặt đỏ ửng, cắn môi dưới, oán hận trừng mắt nhìn
Dương Phàm, xấu hổ sẵng giọng:
- Đồ tồi! ngươi nghĩ đi đâu vậy! người ta chẳng qua tuy là cùng đi với
ngươi, nhưng lại khó có cơ hội để nói với ngươi vài câu, có chút nhớ
nhung thôi… ngươi nghĩ đi đâu rồi!
Nàng nhẹ nhàng cúi đầu xuống, ngón tay trắng nõn khẽ vuốt một lọn tóc
mềm mại đen bóng, nhẹ nhàng bỏ xuống, rồi lại cầm lên, yếu ớt nói:
- Mặc kệ ngươi nghĩ như thế nào, người ta đã trao thân mình cho ngươi
rồi. Ta mặc kệ là công chúa hay là quận chúa gì đó, dù sao bây giờ ngươi cũng là nam nhân của người ta rồi, điểm này không ai có thể thay đổi
được!
Dương Phàm nghe được đau đầu không thôi, đành nói cho có lệ:
- Bây giờ chúng ta có thể bình yên về tới kinh thành hay không cũng
không biết, nói mấy chuyện này dường như hơi xa xôi, quận chúa hay là về phòng nghỉ đi, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi lên Phục Ngưu Sơn, dọc
theo con đường này còn vất vả hơn rất nhiều.
- Ta không sợ!
Lý Khỏa Nhi mím môi cười dịu dàng:
- Hoàng Lữ soái nói, ngươi là người có bản lĩnh nhất, qua quãng đường
vừa rồi, ta cũng đã tận mắt chứng kiến, ta biết rằng ngươi sẽ che chở
ta, đúng không? Chỉ cần ngươi đồng ý che chở cho ta, trong thiên hạ
không ai có thể làm hại ta.
Dương Phàm không nhịn được nói:
- Quận chúa nói sai rồi, sức người có hạn, tại hạ chỉ là đem hết sức ra để làm theo thiên mệnh mà thôi!
Lý Khỏa Nhi liếc mắt, thản nhiên nói:
- Ngươi nói là thiên mệnh sao? Haha… ta cảm thấy thiên mệnh đã cho ngươi trở thành người đàn ông của ta, để cho ta nương tựa và ngươi, để ngươi
bảo vệ ta. Đây là số của ta và ngươi, ngươi nói có đúng không?
“rầm! rầm! rầm!”
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên từ bên ngoài, ngay sau đó là giọng nói của Cổ Trúc Đình:
- A lang! a lang!
Dương Phàm cả kinh, cất giọng hỏi:
- Có chuyện gì?
Cổ Trúc Đình nói:
- Thuộc hạ phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, muốn bẩm báo với A lang!
- Chờ một chút!
Dương Phàm nhìn Lý Khỏa Nhi một cái, hạ giọng nói:
- Còn không đi?
Lý Khỏa Nhi lè lưỡi, hồn nhiên nói:
- Biết rồi!
Nàng leo lên sau song cửa sổ, cong người bước một chân ra, lại xoay người nhỏ giọng nói với Dương Phàm:
- Ngươi xem! Ta chưa bao giờ để cho ngươi phải khó xử, ta đối với ngươi tốt như vậy, ngươi cũng phải thật tốt với ta!
Nàng cười rất ngọt ngào, ngọt như mật, Dương Phàm lại không tự chủ được mà nhớ tới con mèo mà nàng đã nuôi kia.
Dương Phàm nhìn nàng leo ra khỏi cửa sổ, còn quay lại nhăn mặt làm trò
với hắn, cười hì hì rời khỏi. Dương Phàm cúi xuống nhìn lại cách ăn vận, xác nhận không có gì khó coi mới đi ra mở then cài cửa. cửa vừa mở, Cổ
Trúc Đình liền lách người bước vào, quay đầu nhìn lại bên ngoài, nhanh
chóng đóng cửa phòng lại.
Nàng vẫn còn mặc trang phục nam nhân, trên mép có hai mảnh râu ngắn,
Dương Phàm nhìn khuôn mặt quen thuộc của nàng, hai mảnh râu giả kia
khiến nàng trông rất buồn cười, nhưng Cổ Trúc Đình vẻ mặt nghiêm trọng
nói:
- A lang, vừa nãy chúng ta thu dọn bếp, phát hiện có chút kỳ lạ.
Trong lòng Dương Phàm căng thăng, cẩn thận nói:
- Nào, vào phòng rồi nói!
Dương Phàm đưa Cổ Trúc Đình vào ngồi, để đèn vào trước mặt hai người, lúc này mới hỏi:
- Phát hiện ra chuyện gì kỳ lạ?
Cổ Trúc Đình nói:
- Chúng ta làm đồ ăn xong rồi, liền ăn ở dưới bếp luôn, nhân tiện đun một ít nước ấm, muốn tắm rửa một chút.
Con gái vốn rất sạch sẽ, cả đoạn đường chưa nghỉ ngơi lần nào, lại càng
không thể được tắm rửa, khó có cơ hội như bây giờ, các cô nương đương
nhiên muốn đun nước để tắm rửa, Dương Phàm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cổ Trúc Đình nói:
- Phòng tắm nằm ở bên cạnh phòng củi và phòng bếp, ta nhóm lửa ở dưới
bếp, đợi mọi người ăn cơm xong, lần lượt mang bát đĩa xuống, còn một nửa số người chưa được tắm. ta nghĩ, chủ nhân ở đây vốn đã không hoan
nghênh chúng ta lắm, đang nhàn rỗi chi bằng rửa sạch số bát đĩa, khỏi
khiến cho người ta khó chịu.
Cổ Trúc Đình trước nay nói chuyện vốn ngắn gọn rõ ràng, không ngờ tới
sau lần ngắm sao cùng hắn tâm sự, lại dần dần có chiều hướng nói dài
dòng, Dương Phàm không khỏi cười khổ. Tuy nhiên, hắn cũng biết Cổ Trúc
Đình chỉ là muốn kể rõ đầu đuôi mọi chuyện mà thôi. Mà còn có sức mà nói nguyên nhân tường tận như vậy, ít nhất là chuyện này cũng không phải
gấp đến nỗi cháy nhà đến nơi.
Cũng may Cổ Trúc Đình chỉ giới thiệu vài câu, liền nói tới chủ đề chính:
- Khi ta định đi thu dọn chén đĩa, đột nhiên phát hiện, trong mấy chiếc
thùng lớn ở dưới bếp đựng rất nhiều bát đĩa còn chưa rửa, có cơm và đồ
ăn thừa, tất cả đều rất mới, dựa vào sô bát đĩa này có thể thấy, ít nhất là đủ cho số người gấp hai lần chúng ta ăn.
Dương Phàm ngẩn ra, lập tức nhớ tới lời nói của vị Lương quản gia kia,
trong phủ kể cả ông ta, già trẻ lớn bé tổng cộng chỉ có năm người. Sắc
mặt của Dương Phàm nhất thời trầm xuống. Cổ Trúc Đình nói:
- Ta mới để ý tới thùng nước rửa chén, bên cạnh đó có hơn nửa thùng nước vo gạo, nhà này phải có nuôi lợn, nếu không một lúc tích trữ nhiều nước vo gạo như vậy, lợn cũng không có, thì trong thùng sẽ không có nhiều
như vậy!
Cổ Trúc Đình gằn từng tiếng kết luận:
- Lão quản gia đó nói dối, nhà này tuyệt đối không thể chỉ có năm người, năm mươi người mới đúng.
Dương Phàm thong thả bước vài bước ở trong phòng, chậm rãi đứng lại, ánh mắt lóe lên, nói:
- Có lẽ… lão quản gia kia không nói dối, mà cố ý muốn nói với chúng ta điều gì đó, cho nên mới để chúng ta tự đi làm cơm.
Cổ Trúc Đình dường như đã hiểu, mắt mũi co lại, trầm giọng nói:
- A lang nói là, có người đã vào phủ trước chúng ta và khống chế người trong phủ?
Dương Phàm nói:
- Từ ánh mắt của người trong thôn nhìn bộ dạng của chúng ta mà nói,
những người này cũng không phải quang minh chính đại mà đi vào thôn, rất có thể… là thừa lúc ban đêm theo triền núi kia đi vào Lương phủ, khống
chế mấy người trong phủ.
Cổ Trúc Đình nói:
- Phủ này trống không, lại không thể di chuyển đi được, sơn tặc cường
đạo làm sao lại chú ý đến nơi này? Coi như là bọn chúng có chủ ý cướp
của ở đây thì sau khi lấy được đồ nên đi ngay, còn ở lại phủ để làm gì?
Dương Phàm từ tốn gật đầu, trầm giọng nói:
- Không sai! Bọn chúng là nhằm vào chúng ta.
Dương Phàm bỗng nhiên xoay người, nói với Cổ Trúc Đình:
- Chúng ta ít nhất cũng có một nửa số người chưa đi ngủ, bọn chúng sẽ
không hàng động, nàng lập tức quay lại nói với các cô nương đang tắm
rửa, tất cả đều vẫn như bình thường, tránh cho bọn chúng cảnh giác, sau
khi tắm rửa xong trở về phải tự đề cao cảnh giác, những người khác ta sẽ đến thông báo!
Cổ Trúc Đình gật gật đầu, lập tức rời đi.
Ra khỏi phòng, nàng vô thức hít mũi một cái, vẻ mặt hơn buồn bực.
Vừa rồi, nàng phảng phất ngửi được một mùi thơm nhàn nhạt, tuyệt đối
không phải là mùi hoa, mà chắc chắn là mùi nữ nhi, không thể sai được!
Cổ Trúc Đình chợt nhớ tới con cáo xảo quyệt, khiến này tự nhiên cảnh giác tiểu yêu tinh:
- Người ta cả ngày ở trước mặt ngươi, nhưng ngươi cũng không thèm liếc
mắt nhìn ta một cái, lại si mê tiểu yêu tinh kia, đó là quận chúa đương
triều, ngay cả trong suy nghĩ ngươi cũng không muốn sao? Thật là khiến
người ta đau đầu… !
*****
Dương Phàm ngồi im dưới đèn một lúc lâu, trong ánh đèn, vẻ mặt thay đổi bất thường.
Nhìn ánh mắt xa xăm của hắn, rõ ràng không phải hắn chỉ đang suy nghĩ về tình thế nguy hiểm hiện tại, hắn đang nghĩ gì?
Dương Phàm vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vươn người đứng dậy, cầm đao cắm vào thắt lưng, rồi bước nhanh ra ngoài.
Hai vị thống soái Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương lúc này đang nửa nằm nửa
ngồi nói chuyện phiếm ở trên đệm, bọn họ ngủ ở nhà chính bên ngoài phòng ngủ của Lư Lăng Vương. ở đây không có giường, nhưng sau bức bình phong
có một chiếc giường la hán, là chỗ bình thường người nhà hay ngồi xếp
bằng nói chuyện phiếm.
Hai người họ mang chiếc giường la hán ra dùng làm giường ngủ, có điều,
hai người chen chúc ở trên, xoay người cũng không nổi. đến giờ nghỉ, bọn họ chỉ có thể có một người được ngủ, người còn lại phải đi lại tuần
tra, nhưng bởi vì bây giờ vẫn còn rất nhiều người chưa ngủ, tạm thời
chưa cần ra ngoài đi tuần, nên mới nằm nghỉ ngơi một chút.
Đêm nay, người gác chính là Hoàng Húc Sưởng, bọn họ vẫn thường xuyên đi
tuần tra vào ban đêm khi ở trong cung, cho nên bây giờ mặc dù có chút
mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn tỉnh táo hơn người bình thường rất nhiều.
Cửa phòng vang lên một tiếng, Dương Phàm bước nhanh đến, tay đè thanh
đao, thần sắc lạnh lùng, Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương không khỏi kinh
ngạc ngồi dậy, nói:
- Giáo úy!
Dương Phàm khoát tay, không cho hai người nói lớn, bước nhanh đến trước
giường của hai người, nhỉ giọng kể lại lời Cổ Trúc Đình nói một lần. Hai người nghe xong sắc mặt liền trở nên căng thẳng. Dương Phàm cười lạnh
nói:
- Tối nay sợ là ngủ không yên rồi, nhưng chúng ta xem như đã phát hiện
ra, vậy thì người xui xẻo là bọn họ rồi, hai người các ngươi…
Dương Phàm hạ giọng xì xào bàn tán một hồi với hai người họ, hai người nghe xong liên tục gật đầu. Hoàng Húc Sưởng nói:
- Ta sẽ lập tức đi thông báo cho mọi người!
- Khoan đã!
Dương Phàm đặt tay lên vai hắn, suy nghĩ một lát, mới nói:
- Đừng vội vàng, các ngươi biết rõ là tốt rồi, bố trí cụ thể thì sau khi đợi mọi người trở về, ngươi lợi dụng thời cơ lúc đi tuần để báo cho mọi người biết, đồng thời nói với mọi người không được đi lại tùy tiện
trong phủ.
Hứa Lương nói:
- Tại sao chúng ta không sớm sắp xếp?
Ánh mắt của Dương Phàm lóe lên, chậm rãi nói:
- Từ lần đầu tiên chúng ta bị tập kích ở Lão Hà khẩu, từ sau đó, qua mỗi đoạn đường quan trọng, chúng ta đều bị tập kích, các ngươi không thấy
kỳ quái sao?
Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Dương Phàm lại nói:
- Thôn này nằm ở trong núi vô cùng hẻo lánh, nhưng bọn họ lại có thể đã
mai phục ở đây từ trước, nếu bọn chúng đều có thể sắp xếp mai phục chúng ta tại mỗi đoạn đường quan trọng, hai người nghĩ xem, vậy cần bao nhiêu binh mã? Và làm sao bọn chúng biết chúng ta sẽ đi qua nơi đó?
Hoàng Húc Sưởng trợn mắt, râu tóc dựng đứng nghiến răng nói:
- Có nội gián?