Hứa Lương khiếp sợ nói:
- Ai có thể là nội gián? Nhất định là người của Nội vệ, phụ nữ là không đáng tin nhất!
Hoàng Húc Sưởng là người của Bách Kỵ, cũng có một loại tin tưởng và bênh vực bản năng đối với người Bách Kỵ, vội nói:
- Đúng, nhất định là người Nội vệ, những người Bách Kỵ chúng ta đều là
những huynh đệ đã từng vào sinh ra tử, làm nội gián, hại chết Lư Lăng
Vương, thì huynh đệ chúng ta đều không sống được, không có ai tự hại
huynh đệ nhà mình như vậy!
Dương Phàm chậm rãi nói:
- Nội gian là ai, hiện giờ ta cũng không biết, trước khi chưa xác định
được là ai, thì mọi người đều khả nghi, chúng ta không nên vì ấn tượng
ban đầu mà phán xét, sẽ làm chúng ta phán đoán sai!
Hoàng Húc Sưởng cà Hứa Lương từ từ tỉnh táo trở lại, trả lời “vâng”.
Dương Phàm trầm giọng nói:
- Chuyện tối nay chúng ta ứng phó trước, sau đó, chúng ta phải làm một
chuyện quan trọng nhất, chính là bắt được nội gián, nếu không chúng ta
đừng mong sống được về đến kinh thành, càng đi về phía bắc, sẽ càng nguy hiểm hơn. Cho nên, từ bây giờ, mọi hành động của chúng ta, ta chỉ nói
cho vài người đáng tin cậy các người biết.
Hứa Lương thắc mắc:
- Nếu Giáo úy phát hiện có nội gián thì vì sao có thể xác định hai người chúng ta là đáng tin cậy nhất?
Dương Phàm nói:
- Rất đơn giản, bởi vì trên cả đoạn đường, hai người đều không rời Lư
Lăng Vương một tấc, bao gồm cả thời gian ta tách khỏi các ngươi đi truy
binh, nếu các ngươi chỉ cần có ác ý với Lư Lăng Vương thì đã sớm hạ thủ
rồi.
Dương Phàm giơ ngón tay, suy nghĩ từng người một:
- Hai cô nương Cao Oánh và Lan Ích Thanh ta có thể tin được, lúc trước
chính là hai cô nương này đỡ Lư Lăng Vương từ trên núi xuống, nếu các
nàng muốn gây bất lợi cho Lư Lăng Vương thì sớm đã xuống tay rồi.
Lúc đó có vài thị vệ Bách Kỵ và Nội vệ bảo vệ đưa các nàng xuống núi,
sau đêm nay, các ngươi viết danh sách cho ta, những người này cũng có
thể tin được, nếu không chỉ cần bọn họ cố ý gây ra một chút tiếng động
làm kinh động đến quân ở trên núi, chúng ta sẽ không thể dễ dàng thoát
được.
Một điều nữa, Cổ cô nương có thể tin được, nếu không nàng căn bản không
cần nói phát hiện của nàng cho ta biết, nếu chúng ta đều không cảnh
giác, mặc dù buổi tối có canh gác nhưng thích khách đã có chuẩn bị
trước, chúng ta cũng khó mà ngăn cản được…
Dương Phàm rõ ràng đã tính toán kỹ lưỡng, nói rất có tình có lý. Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương nghe xong liên tục gật đầu.
Dương Phàm đếm xong nói:
- Những người này, có thể đem chuyện có nội gián nói trước cho họ biết,
để họ tăng cường cảnh giác với những người khác, nếu những người đang
bảo vệ Lư Lăng Vương và… tiểu quận chúa không nằm trong số những người
này, các ngươi phải nghĩ cách thay một người có thể tin được vào!
Hai người gật đầu tuân lệnh.
Dương Phàm lại nói:
- Tiếp theo…, ta nói với các ngươi trước, sau đó còn muốn đi tìm Cao
Oánh cô nương, nói cho nàng biết. Các ngươi hiểu rõ thuộc hạ của mình
nhất, khi đi kiếm tra và canh phòng phải đặc biệt chú ý…
Dương Phàm nhìn hai người một cái, gằn từng tiếng mà nói:
- Những nhà bình thường, ít người, rất dễ để cho người biết mất không còn thấy bóng dáng đấy!
Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương tuy là người luyện võ, tính tình có chút
cục cằn, nhưng làm quan đã lâu, cũng không phải chỉ biết dùng chân tay
mà không có đầu óc. Dương Phàm vừa nói, bọn họ cũng đã hiểu.
Lư Lăng Vương trở về kinh gặp phải cục diện phức tạp trước nay chưa từng có, bởi vì các thế lực của Võ Chu thật sự là rất hỗn loạn, nhiều phe
phái. Võ Tắc Thiên cũng biết rõ điều này, nhưng hiện giờ cũng không có
tinh lực để chấn chỉnh Võ thị.
Để bảo đảm cho con trai có thể an toàn hồi kinh, bà ta chỉ có thể dùng
cách ban thưởng cho mỗi người có công đưa Lư Lăng Vương sống sót trở về
và quyết định xử trảm nếu Lư Lăng Vương chết để bảo đảm mọi người chấp
hành hoàng mệnh.
Nói như vậy, những gia tộc khổng lồ kia không dễ có khả năng “biến mất” ở dân gian, bách kỵ và Nội vệ thì rất không có khả năng bị người ta mua
chuộc. Ngược lại những thị vệ trong nhà không có nhiều người, cho họ một số lợi ích lớn, sau khi kết liễu tính mạng của Lư Lăng Vương, cũng dễ
dàng chạy khỏi kinh thành, thay tên đổi họ, đến nơi nào đó hưởng hạnh
phúc. Cho nên, nếu như có nội gián, người có gia thế như vậy là người
đáng nghi nhất.
Hoàng Húc Sưởng và Hứa Lương gật đầu đồng ý, Dương Phàm lại dặn dò bọn họ một hồi, lúc này mới đứng dậy đi tìm Cao Oánh.
Trong phòng, Lý Khỏa Nhi chân trần đứng ở cửa, lỗ tai dán ở trên cửa.
Sau khi Dương Phàm rời đi, nàng nhẹ nhàng nâng người lên, nghiêm túc suy nghĩ một lát, rón rén bò lên giường, một lát sau nàng lại đi xuống, lật trong áo khoác ra, lấy thanh đao mà Cao Oánh đưa cho nàng phòng thân
rồi lại trở lại giường, ôm thanh đao trước ngực, lúc này mới yên tâm nằm ngủ.
Dương Phàm một mạch bước vào, bước chân nặng nề.
Chuyện thích khách đã khiến cho gánh nặng trên lưng hắn nặng nề hơn, có nội gián xuất hiện càng khiến cho hắn thêm lo lắng.
Nội gián khó tìm, nhưng nhất định phải tìm được! nếu không bắt được tên
nội gián này, nếu như đi vào núi Phục Sơn, vật thì càng nguy hiểm hơn,
bởi vì người của gia tộc Võ thị đặc biệt coi trọng phát triển thế lực
của bọn họ ở kinh kỳ, thế lực của Võ gia hầu hết đều tập trung ở đó.
Mang theo một nội gián hồi kinh, không khác nào đi vào nơi long đàm hổ
huyệt.
Nhưng muốn tìm nội gián ở trong Bách kỵ hoặc Nội vệ nói thì dễ mà làm
thì rất khó. Nếu rút dây động rừng sẽ rất khó tìm được gian tế, hơn nữa, nếu quá nhiều người biết được trong bọn họ có nội gián, mọi người nghi
thần nghi quỷ, đêm ngủ bất an, sợ không trụ được lâu, không cần kẻ thù
bên ngoài động thủ, toàn bộ hàng ngũ đã tự sụp đổ.
*****
Đêm đã khuya, phía sau Lương phủ, một đám người mặc áo đen lét lút cùng
nhau tiến tới, trong phòng đốt đèn, treo chăn lên cửa sổ, tránh cho ngọn đền chiếu ra.
Lương quản gia tóc trắng xóa, khuôn mặt nhăn nheo ngồi ở trong góc, dùng ánh mắt căm thù nhìn bọn họ, nhưng lão không có cách nào, một lão già
như lão, căn bản không thể làm gì được đám người nào. Bọn chúng đã chiếm giữ ngôi nhà này, hiện giờ vợ, con trai, con dâu và cháu gái lão đều
trong tay đám người đó, lão không thể phản kháng.
Đám người tới lúc chiều vừa phù hợp với điều kiện của bọn người này,
cũng không biết tóm lại bọn họ là ai, tại sao lại muốn đối phó với vị
danh sĩ Kiềm Trung kia. Lương lão quản gia cố làm ra vẻ không biết điều, để họ tự đi làm cơm, chính là hy vọng bọn họ có thể phát hiện ra số
chén đĩa chưa kịp rửa trong phòng bếp có điều không ổn.
Lương lão quản gia suy nghĩ, thở dài:
- Hy vọng bọn họ đề cao cảnh giác, qua được đại nạn! Lão già này cả đời
ăn chay niệm phật, nếu bọn họ chết ở đây, lão già này đã tạo nghiệt lớn
rồi!
- Chuẩn bị hành động! Lý Phong, Lưu Nhược Vũ, Tư Mã Thiều, Ôn Lâm!
Bốn người tiến về phía trước một bước, trầm giọng nói:
- Có thuộc hạ!
Tên thủ lĩnh nói:
- Bốn người các ngươi, phụ trách tiêu diệt trinh sát tuần tra trên mái nhà của bọn chúng, cần phải một đòn chí mạng!
- Vâng!
Lương lão quản gia đã gặp rất nhiều các nhân vật trong xã hội, nhìn thấy tác phong của những người này, không khỏi đem lòng nghi hoặc: “ Không
lẽ bọn chúng là người trong quân đội? nhìn động tác và lời nói của bọn
chúng rất giống với quân nhân!”
Tên thủ lĩnh lại nhìn sang những người khác nói:
- Trần Quang, Khắc Tư Thản, Phương Tử Vũ, Hành Tố!
Lại bốn người nữa tiến lên:
- Có!
Tên thủ lĩnh nói:
- Bốn người các ngươi, đều tự dẫn người của mình chuẩn bị sẵn sàng, chỉ
cần bọn họ thành công, các ngươi lập tức xông lên, xử lý những tên thị
vệ đang đi tuần ở trước và phía sau.
Bốn người này thì không giống quân nhân, nhìn tướng mạo của Khắc Tư Thản rõ ràng là một nô lệ Côn Luân, mặc đạo bào đầu buộc đạo kế, Lương lão
quản gian lại cảm thấy hồ đồ: “ hay là ta đoán sai?”
Thật ra Lương lão quản gia không nhìn nhầm, bốn người đầu tiên đúng là
người ở trong quân ngũ, am hiểu tiến thỉ, mỗi người đều có tài thiện xạ, nhưng nhóm bốn người thứ hai chính là gia tướng trong phủ Võ Tam Tư và
Võ Ý Tông, thuê người trong giang hồ, giỏi quyền thuật và có khả năng
đánh trực tiếp.
Tên thủ lĩnh kia dáng người không cao, nhưng cực kỳ có uy lực, lưng dài
vai rộng, to lớn như núi. Hơn nữa, điều khiến cho người khác chú ý hắn
nhất chính là hàng ria mép cong như mui thuyền, dày đen như mực, nhìn lộ ra vẻ cực kỳ uy vũ, vũ khí người này dùng cũng cực kỳ hiếm thấy, trong
tay cầm một đôi rìu bánh xe lớn, lưng rìu vừa dày vừa nặng, lưỡi rìu lóe hàn quang.
Người này họ Hoắc, tên là Hoắc Kỳ Lân, là đệ nhất võ sĩ trong phủ Võ Tam Tư, người này còn am hiểu về đô vật và giao pháp, năm đó ở trong quân
đội rất nổi tiếng, đã từng tranh tài cùng với đô vật Sở Cuồng Ca, sau
một chiêu liền bị đánh bại, sau khi được Võ Tam Tư nhìn trúng, thu nạp
vào phủ.
Hoắc Kỳ Lân quay sang những người còn lại nói:
- Các ngươi tiến vào phía sau đông giao viện, lập tức chia nhau đi về
các phòng, thừa dịp bất ngờ, giết những thị vệ ở đây, càng làm cho hỗn
loạn càng tốt, Hoắc mỗ sẽ đưa năm người, tới thẳng chỗ người đó, lấy thủ cấp của hắn! Một khi thành công, ta và mọi người có thể hưởng vinh hoa
phú quý, sau đó việc thăng quan tiến chức cũng dễ như trở bàn tay.
Hoắc Kỳ Lân trước đó đã nghĩ ra một cách rất thông minh đó là cho thuộc
hạ ăn mặc như người Lương phủ, nhân cơ hội giả làm người đến đưa chăn
đệm cho đám người Dương Phàm, đã tìm hiểu cách bố trí người ở đông giao
viện, nên bây giờ sắp xếp từng người đều đâu ra đấy.
Đừng thấy Lương lão quản gia tuổi tác đã cao mà nghĩ đầu óc đã hồ đồ,
nghe đến đó, trong lòng đã chợt lạnh đi, lão biết rằng nguy rồi, mặc dù
lão không biết lai lịch những người này, nhưng nếu đã nói một khi việc
này thành công thì sẽ được hưởng rất nhiều vinh hoa phú quý, thậm chí
còn có thể được làm quan, là biết bọn người này tuyệt đối không thể có
chuyện dung tha cho một người trong nhà mình sống sót.
Lương lão quản gia trong lòng thất kinh, lập tức thừa lúc bọn chúng đang bàn bạc, lặng lẽ tìm về phía cửa, chợt quay người lại, chạy ra bên
ngoài, không ngờ Hoắc Kỳ Lân sớm đã nhìn thấy hành động của lão, Lương
lão quản gia ra sức chạy, Hoắc Kỳ Lâm giơ tay, chiếc rìu trong tay hắn
chợt biến thành một luồn ánh sáng mạnh mẽ, gào thét bay khỏi tay.
Lương lão quản gia chạy ra ngoài, còn chưa kịp há miệng kêu cứu, chiếc
rìu đã bay tới, gào thét xẹt qua cổ lão, máu tuôn trào ra ngoài, chiếc
rìu tiếp tục bay đi tới khi cắm vào một thân đại thụ ở ngoài sân, lão
quản gia thi thể tách rời, ngã quỵ xuống vũng máu.
Hoắc Kỳ Lân cười lạnh một tiếng, lạnh lùng phân phó với thủ hạ:
- Người nhà này đã vô dụng rồi, giết tất cả đi!
Tên này hung hăng gật đầu một cái, xách đao đi thẳng tới sau nhà.
Hoắc Kỳ Lân dùng sức vung tay lên, nói:
- Xuất phát!
Lúc này đã có người chạy đến rút cây rìu, xách trở lại dâng lên trước
mặt hắn, Hoắc Kỳ Lân nhìn máu chảy đầm đìa trên đó, dữ tợn cười một
tiếng, sải bước đi ra ngoài!