Trận chiến đêm qua quá thảm khốc, cũng quá mạo hiểm, Lý Khỏa Nhi ở Hoàng Trúc Lĩnh chưa bao giờ gặp cảnh thế này, hiển nhiên vô cùng kinh hãi.
Tuy bình thường nàng vốn là người tinh quái, ngày ấy bị tập kích ở cầu,
thấy Dương Phàm vung đao cũng cực kỳ hưng phấn, nhưng dù sao khi đó nàng cũng ở xa, lại ngồi trong xe, chưa từng cảm nhận được sự khẩn trương
khi rơi vào cảnh ranh giới sinh tử thế này.
Mà đêm qua, khi phá vây, cảm nhận máu nóng vẩy trên mặt, lưỡi đao bổ sát cạnh, nàng mới cảm nhận rõ ràng cái chết đáng sợ đến thế nào. Hiện giờ
nàng đã bình tĩnh lại, rúc vào bên cạnh phụ thân.
Lúc này Lý Hiển lại bình tĩnh hơn nhiều. Lão sợ là sợ quá trình nguy
hiểm tiến tới, chứ lúc này nguy hiểm đã qua, ngược lại lão càng không lo không sợ, chỉ ngơ ngác ngồi đó hơi thất thần.
Dương Phàm đến trước mặt hai người, nhàn nhạt vái chào:
- Vương gia, Quận chúa, thần sắp xếp không chu toàn, để Vương gia và Quận chúa phải rơi vào vòng nguy hiểm. Thực sự có lỗi.
- Ồ! Dương Giáo úy!
Lý Hiển như tượng đất vừa sống lại, khuôn mặt chậm chậm gượng gạo nở nụ cười:
- Không cần nói vậy, dọc đường đã làm khó ngươi rồi. Tất cả những gì
ngươi đã làm vì Cô vương, ta đều ghi tạc trong lòng. Nếu…Nếu chúng ta có thể sống sót quay về Lạc Dương, ân tình này của Dương Giáo úy, Lý Hiển
tất có ngày báo đáp!
Dương Phàm cúi thấp người:
- Đây là việc nên làm, Vương gia không cần khách khí.
Dứt lời, hắn nhìn Lý Khỏa Nhi, cười cười:
- Quận chúa đang sợ hãi, nơi này phong cảnh không tệ, Quận chúa đứng lên đi lại một lát tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.
Lý Khỏa Nhi hơi bất ngờ, nhìn hắn một cái, chậm rãi đứng dậy. Dương Phàm cung kính chắp tay với Lý Hiển:
- Vương gia nghỉ tạm trước, thần đi sắp xếp hành trình tiếp theo một chút.
- Được được được…
Lý Hiển liên tục gật đầu. Trong lòng lão, Dương Phàm đã là ngọn cỏ cứu mạng duy nhất.
Dương Phàm xoay người rời đi, Lý Khỏa Nhi rất ăn ý đi theo sau lưng hắn. Hai người một trước một sau rất nhanh rời khỏi đoàn người đi vào đằng
sau một lùm cỏ.
Nơi này, một bên là triền núi, sườn núi khá dốc đứng, trên đó trải dài
đủ màu hoa cỏ, vàng vàng tím tím dập dờn theo gió. Dương Phàm đi tới
trước sườn núi khoanh tay đứng ngắm nhìn non sông xa xa, ống tay áo bay
bay trong gió. Lý Khỏa Nhi chậm rãi tiến tới đứng cạnh hắn, kỳ quái nhìn hắn, hỏi:
- Sao lại chịu chủ động nói chuyện với ta rồi hả?
- Trong số những người ở đây có nội gián!
Lý Khỏa Nhi trầm ngâm một lát mới đáp lời:
- Ta biết. Đêm qua, ta có nghe ngươi và Hoàng lữ soái, Hứa lữ soái nói chuyện.
Dương Phàm không chút kinh ngạc, chỉ thản nhiên “Ừ” một tiếng:
- Chúng ta muốn bắt được kẻ nội gián này là rất khó! Có lẽ tới khi biết được y là ai, chúng ta đã chết sạch.
Ánh mắt Lý Khỏa Nhi hơi sợ hãi:
- Vậy ta nên làm gì?
Nàng đã cố gắng giữ vững tinh thần thật lâu, nhưng một câu này của Dương Phàm đã khiến cho nàng sợ hãi. Nàng vốn thông minh, nhưng lúc này không thể sử dụng, thực ra tâm lý của nàng còn kém xa người đã trải qua nhiều gian nan mà trưởng thành như Dương Phàm.
Dương Phàm chậm chậm xoay ra nhìn nàng, sắc mặt kỳ quái. Lý Khỏa Nhi bị
hắn nhìn, theo bản năng đưa tay sờ sờ hai má ngơ ngác hỏi:
- Sao thế?
Dương Phàm gằn từng tiếng:
- Ta muốn làm phiền Quận chúa, giúp ta…diễn một vở kịch. Nàng thấy thế nào?
*******
Người chết đã chôn dưới đất, người sống còn phải tiếp tục hành tẩu.
Ngay bên cạnh mấy ngôi mộ, Dương Phàm triệu tập mọi người thảo luận kế hoạch hành động tiếp theo.
Tất cả mọi người ngồi trong bụi cỏ um tùm xanh mướt, những bông hoa
không biết tên nở rộ bên cạnh, nếu không phải khuôn mặt ai nấy đều nặng
nề và quanh vết thương của vài người vẫn còn rỉ máu, không thể nghi ngờ
đấy chính là một đoàn người đạp thanh.
Dương Phàm nặng nề mở lời:
- Đoạn đường này chúng ta liên tiếp bị tấn công, mai phục, ám sát, ngay
cả trốn vào quan phủ cũng không sống được yên ổn. Bây giờ đã sắp vào Đô
Kỳ, tới địa bàn của chúng, lại càng nguy hiểm. Bất kể thế nào chúng ta
cũng phải bảo vệ Lư Lăng Vương an toàn về Lạc Dương…
Lý Hiển cảm kích nhìn hắn. Dương Phàm nói tiếp:
- Nhưng nếu chúng ta tiếp tục đi như vậy sợ là có chết sạch cũng không
chắc có thể bảo vệ Vương gia quay về Kinh an toàn. Vì vậy, ta quyết định mạo hiểm một chuyến…
Tất cả đều mở to mắt nhìn hắn, không rõ “mạo hiểm” mà hắn nói là có ý gì.
- Chúng ta bị chặn đường tấn công khắp nơi cũng vì chúng ta quá lớn. Xem xem, cả đoàn chúng ta toàn thanh niên cường tráng, cưỡi tuấn mã, đeo
binh khí, lại không phải người của quan binh. Ai thấy chúng ta cũng ấn
tượng, bất cứ lúc nào kẻ địch cũng có thể nghe được tin tức của chúng
ta, đoán được hướng đi của chúng ta, cho nên chúng ta mới khó đi…
Hứa Lương chen miệng vào:
- Giáo úy, nhưng chúng ta nhiều người như vậy, không thể che giấu được.
Chúng ta cũng không thể không cưỡi ngựa, không thể không dùng binh khí,
cũng không thể…
Y còn chưa nói xong, Dương Phàm đã ngắt lời:
- Cho nên, ta mới quyết định mạo hiểm một phen!
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau rồi xôn xao. Hoàng Húc Sưởng vốn chẳng kiên nhẫn, ông ông hỏi:
- Dương Giáo úy, ngươi có ý gì thì cứ nói ra. Bằng này cái đầu ở đây
cũng chẳng có mấy ai có tâm nhãn, ngươi nói xem chúng ta nên làm thế
nào?
Dương Phàm nghiêm nghị nói:
- Ta tính chỉ để hai người hộ tống Vương gia về Lạc Dương.
Vừa dứt lời, ai nấy đều kinh sợ. Hoàng Húc Sưởng ngẩn ra kêu lên:
- Cái gì? Chỉ để lại hai người bảo hộ Vương gia? Vậy…những người còn lại làm gì?
- Ý ta là, nếu chúng ta đã là cái bia quá lớn thì dứt khoát dùng chúng
ta làm bia, hấp dẫn sự chú ý của đối thủ. Còn Vương gia sẽ cải trang,
cùng hai người lặng lẽ về Yên Bắc. Cứ như vậy, trong đoàn người không
còn Vương gia nữa, cho dù xuất hiện trước mặt các thích khách không chắc chúng đã nhận ra được.
Mọi người bàn bạc một phen, Hứa Lương nói:
- Ta thấy kết quả này khả thi đấy. Nhìn qua thì để Vương gia tách khỏi
chúng ta dường như rất nguy hiểm, nhưng thực ra rất khó để nhận ra Vương gia giữa dân chúng, ngược lại lại càng an toàn hơn. Ý Vương gia thế
nào?
Lý Hiển hơi do dự, liếc con gái một cái, Lý Khỏa Nhi thoáng cúi xuống. Lão chậm rãi gật đầu:
- Ừ, bổn vương cảm thấy… Dương Giáo úy nói rất có lý!
- Việc này Dương mỗ cũng đã từng kín đáo bàn bạc với Vương gia, đã được
Vương gia đồng ý. Tuy nhiên, lần này hộ tống Vương gia về Kinh thành hay bại có liên quan đến sống chết của mỗi người trong chúng ta. Cho nên
Dương mỗ không muốn chuyên quyền độc đoán, cần có sự đồng ý của mọi
người.
Trên đã có mệnh cũng chỉ cần chấp hành thôi, ai quản ngươi có đồng ý hay không. Hành động này của Dương Phàm khiến cho Bách Kỵ và bọn thị vệ nội vệ Mai Hoa đều dâng lên chút cảm động nhàn nhạt.
Mọi người bàn tán thêm một hồi, có vẻ ai cũng đồng ý. Lúc này, Lý Khỏa Nhi thắc mắc:
- Dương Giáo úy, thủ đoạn của thích khách khó lòng phòng bị, dùng đủ
loại thân phận. Có khi bọn họ ở ngay bên cạnh chúng ta không biết chừng, chưa tấn công chunga ta còn chưa biết kẻ thù. Nhỡ gia phụ tách ra mà
thích khách lại tiếp cận, thấy trong đoàn người không có ai có tướng mạo phù hợp với tuổi của gia phụ, chẳng phải sẽ biết là đã bị lừa sao?
Dương Phàm khẽ mỉm cười:
- Điều này ta đã tính đến. Cổ cô nương giỏi thuật dịch dung, còn biết
khẩu kỹ (giả giọng), ta định để Cổ cô nương giả mạo Vương gia. Đương
nhiên, muốn hoàn tàn giống thì là không dễ, tuy nhiên, trên đường đi
tướng mạo của Vương gia cũng có thay đổi ít nhiều, chỉ cần Cổ cô nương
có thể hóa trang giốn sáu bảy phần cũng đủ để khiến cho địch nhân nhận
định rằng chúng ta vẫn đang bảo vệ Vương gia.
Cho nên ta mới nói, đừng tưởng rằng Vương gia không ở bên cạnh là chúng
ta an toàn. Hoàn toàn ngược lại, khi Vương gia được hộ tống an toàn bí
mật quay về Lạc Dương, nhiệm vụ của chúng ta là hấp dẫn hoàn toàn lực
chú ý của địch, để bọn chúng tưởng rằng Vương gia vẫn do chúng ta bảo hộ mà đuổi theo chúng ta!
Nói tới đây, hắn nghiêm mặt nhìn mọi người, trầm giọng nói tiếp:
- Nếu mọi người đồng ý, thì nhờ Cổ cô nương hóa trang thành Vương gia.
Sau đó, chúng ta chia làm hai ngả, một sẽ bảo vệ cho Vương gia thực sự,
cải trang thành thương nhân, đạo nhân, dân chúng bình thường, cải trang
thành cái gì cũng được, chỉ cần an toàn đến được Kinh thành là xong. Đội còn lại giả vờ bảo vệ Vương gia, cố gắng hết sức để cho kẻ địch biết
được tung tích của chúng ta, hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng.
Cổ Trúc Đình lập tức đứng lên, từ khi phá vây ở đại viện Lương gia, nàng vẫn không quên mang theo túi đồ như bảo vật của mình. Lý Khỏa Nhi nâng
Lý Hiển dậy, ba người biến mất sau một lùm cây khác.
Hoàng Húc Sưởng hỏi:
- Dương Giáo úy, ngươi tính để ai bảo vệ Vương gia rời đi?
Dương Phàm thản nhiên đáp:
- Đương nhiên để ta tự mình hộ tống. Người còn lại đương nhiên sẽ chọn một trong số các ngươi.
Hoàng Húc Sưởng nhận:
- Vậy, ta đi.
Cao Oánh phản đối:
- Để ngươi đi không bằng để ta đi. Có một nữ nhân đi cùng càng dễ lừa qua cửa.
- Vô nghĩa. Những kẻ thăm dò chúng ta đều biết trong đoàn chúng ta nữ có nam có. Vả lại, cho dù có nữ nhân bên cạnh Vương gia cũng không chắc có thể khiến cho bọn chúng không nghi ngờ.
- Vậy hai nam nhân cường tráng cùng đồng hành với Vương gia lại càng khiến người ta chú ý.
- Hắc! Ngươi cũng biết nam nhân cường tráng hơn? Người hộ tống Vương gia đương nhiên càng khỏe mạnh càng an toàn.
Hộ tống Vương gia, nếu thành công, chính là đã bảo vệ Thiên tử tương
lai, một khi Thiên tử đăng cơ sao có thể thiếu chỗ tốt của kẻ đó? Mọi
người đều xách đầu lên liều mạng, đến tột cùng là vì cái gì? Có ai là
không muốn cướp lấy vị trí này? Còn nữa, sống chết của bọn họ đều buộc
chặt với Lư Lăng Vương, phải đích thân ở bên cạnh lão mọi người mới cảm
thấy yên tâm một chút.
Ai cũng vậy, nên ai cũng tự đề cử mình. Đám người Hứa Lương, Ngụy Dũng,
Trương Khê Đồng, Lan Ích Thanh cũng không chịu kém, đều xin xung phong
đi giết giặc.
Đương nhiên, kẻ nội gián thực sự cũng ước gì có thể ở bên cạnh Lư Lăng Vương!
, chân tay cụt đứt trong và ngoài viện khắp nơi đều có.
Lương lý chính căn bản không có gan xem xét cẩn thận, cũng không đếm xem có bao nhiêu mạng người, hắn lập tức về nhà dắt một con lừa, lại bảo
hai thanh niên khỏe mạnh và dũng cảm, vội vàng đến quan huyện đại lão
gia báo tin.
Đám người Dương Phàm vẫn chưa đi xa, giờ này chỉ cách đại viện Lương gia hai ngọn núi, trên sườn núi nổi lên vài ngôi mộ, đó là nơi chon cất
những thị vệ Bách kỵ và Nội vệ chết trận.
Hứa Lương đi tới cạnh Dương Phàm, cười khổ một tiếng, cúi đầu nói:
- Đã mất đi hai mục tiêu khả nghi nhất, bởi vì… Bọn họ chết trận rồi!
Dương Phàm vẻ mặt nặng nề vỗ vỗ vai y, ngay sau khi tế bái những huynh đệ đã chết, hắn đến bên cạnh Hoàng Húc Sưởng nói:
- Tiết tục như vậy không được, nếu cứ đi tiếp như vậy, cho dù chúng ta
có thể trở về được tới kinh thành cũng không còn mấy người sống sót.
Hoàng Húc Sưởng đỏ mắt nói:
- Vậy chúng ta có thể làm gì? Chúng ta ăn quân lương lấy quân lương, việc này không phải là việc mua bán?
Dương Phàm chậm rãi nói:
- Phải nghĩ cách! Nhất định sẽ có cách!
Hắn xoay chuyển ánh mắt, bỗng nhiên thấy Lý Khỏa Nhi đang ngồi yên lặng ở bên cạnh Lư Lăng Vương, ánh mắt không khỏi sáng lên, đột nhiên nghĩ ra
một phương pháp khả thi, liền bước đi về phía nàng…