Thấy mọi người vẫn đang cự cãi, Dương Phàm lên tiếng:
- Nếu đã quyết định mạo hiểm thì người theo hộ tống Vương gia phải càng
ít càng tốt. Nếu chỉ có hai người,…, một khi bại lộ thân phật, mặc kệ
hai người đó cường tráng thế nào đi nữa, võ công cao minh thế nào đi nữa cũng rất khó bảo vệ Vương gia an toàn thoát khỏi vòng vây.
- Bởi vậy, võ công của người này cao thấp cũng không quan trọng, quan
trọng là…người này can đảm cẩn trọng, có thể tùy cơ ứng biến, có thể ứng phó được các tình huống phát sinh. Từ góc độ này, ta thấy Cao Oánh cô
nương thích hợp hơn chút!
Dương Phàm là thủ lĩnh đoàn người, hắn đã nói vậy đương nhiên không còn ai dị nghị.
Hứa Lương lại nói:
- Giáo úy nói có lý, Hứa mỗ cũng hiểu Cao cô nương là lựa chọn thích
hợp. Nhưng Hứa mỗ nghĩ, Giáo úy cũng không phải người thích hợp để hộ
tống Vương gia.
Dương Phàm hơi kinh ngạc hỏi:
- Sao lại nói vậy?
- Mặc dù ngay từ đầu kẻ địch không biết chúng ta có những ai, có thân
phận gì, nhưng từ khi chúng ta bị tập kích ở dịch trạm trong thị trấn
thì bọn chúng đã biết. Nếu bọn chúng đã biết Giáo úy là thủ lĩnh đoàn
người chúng ta, mà trên đường chúng không thấy có ngươi bên cạnh Vương
gia giả, không phải rất dễ khiến bọn chúng nghi ngờ sao?
- Không sai! Vậy…
Ánh mắt hắn đảo qua, đám người Trương Khê Đồng, Ngụy Dũng đều đã ngồi
thẳng lưng ưỡn ngực, nhất là Ngụy Dũng, trước đó đã đấu đá với Dương
Phàm, có chút tình bạn cũ. Y nghĩ thế nào Dương Phàm cũng nghĩ tới giao
tình xưa mà giao việc này cho mình, nên mặt càng đỏ hồng hơn.
Dương Phàm khép mi mắt, nghĩ một lát đột nhiên mở to nhìn Hứa Lương khẽ mỉm cười:
- Hứa Lữ soái có thể nghĩ như vậy cho thấy tâm tư ngài kín đáo. Ta nghĩ…vị trí này không phải ngươi thì còn có thể là ai khác!
Hứa Lương vui vẻ nói:
- Hứa mỗ tan xương nát thịt cũng phải bảo vệ Vương gia chu toàn!
Dương Phàm vỗ đầu gối:
- - Được rồi! Cứ quyết định như vậy đi! An nguy của Vương gia sẽ giao
cho ngươi và Cao Oánh cô nương! Những người khác phải nhớ rõ, tuy Vương
gia không ở bên cạnh chúng ta nhưng sứ mạng của chúng ta là hấp dẫn sự
chú ý của thích khách, khiến cho chúng tưởng rằng Vương gia đang ở đây.
Cho nên, nguy hiểm mà mỗi chúng ta sẽ còn lớn hơn nữa, mỗi thời mỗi khắc đều phải nâng cao cảnh giác, đối với Vương gia giả do Cổ cô nương cải
trang, bất cứ lúc nào cũng phải lễ đãi cung kính như Vương gia bình
thường, nhất thiết không thể để lộ ra chút sơ hở nào!
Mọi người đều lần lượt đáp ứng.
Một canh giờ sau, lùm cây xôn xao, Lý Khỏa Nhi gạt bụi cây lách ra, eo nhỏ uyển chuyển động lòng người.
Mọi người đang thảo luận chi tiếp lập tức im bặt, đều ngoái cổ nhìn
nàng, nhưng không phải để ngắm nhìn phong tình thiếu nữ mà là nhìn phía
sau nàng. Lư Lăng Vương Lý Hiển thật đi ra sau lưng nàng, mặc một bộ áo
dài cổ tròn bình thường, đầu vấn khăn.
Cổ cô nương đã thay đổi diện mạo Lư Lăng Vương một chút, thực sự dáng vẻ tướng mạo của lão cũng khác một chút, nhưng ở đây ai cũng biết chuyện,
vẫn cho rằng đây chính là lão, nên chỉ cần liếc một cái đã nhận định
thật nhanh, đây chính là Lư Lăng Vương thật.
Nhưng nếu lão là Lư Lăng Vương thì người đi sau lưng là ai? Người kia
cũng áo dài cổ tròn, đầu cũng vấn khăn, cũng chòm râu đó, cũng nếp nhăn
đó, thân thể cũng mập mạp như thế, ngay cả dáng đi cũng giống nhau như
đúc, vẻ mặt và ánh mắt cũng hệt nhau.
Khác ở chỗ tướng mạo của Lư Lăng Vương này hơi khác Lư Lăng Vương đằng
trước một chút, nhưng Lư Lăng Vương đi trước cũng không phải tướng mạo
vốn có của Lư Lăng Vương, tướng mạo của hai Lư Lăng Vương đều chỉ giống
Lư Lăng Vương ban đầu sáu bảy phần, lại không hoàn toàn giống hệt nhau.
Lý Khỏa Nhi bước ra khỏi lùm cây, đứng bên cạnh cười khanh khách nhìn
mọi người. Ai nấy đều tròn mắt nhìn hai Lư Lăng Vương đứng cạnh nhau như xem ảo thuật, người tinh mắt cẩn thận phân biệt một chút, phát hiện cổ
hai người đều cùng một màu, lớp da trùng dưới hàm cũng đều giống nhau,
muốn phân biệt ai thật ai giả thực sự không dễ dàng.
Dương Phàm đứng lên mỉm cười:
- Ha ha, quả nhiên tài nghệ của Cổ cô nương như thần. Lần này ta cũng không nhận ra nổi ai là Vương gia.
Hai Lư Lăng Vương cùng gọi Dương Phàm:
- Dương Giáo úy!
Dương Phàm chưa từng được chiêm ngưỡng khẩu kỹ của Cổ Trúc nhưng khẩu kỹ của Thiên Ái Nô đồ đệ của nàng thì hắn đã thấy rồi. Lúc này, Cổ Trúc
lên tiếng, quả nhiên giọng nói và giọng điệu đều giống Lư Lăng Vương như đúc. Dương Phàm vẫn không thể phân biệt được họ khác nhau thế nào.
Lý Khỏa Nhi cười hì hì kéo góc áo người bên cạnh:
- Cổ cô nương, cô đừng đùa mọi người nữa, chính sự quan trọng hơn.
Lư Lăng Vương kia cười ha hả, vẫn bắt chước giọng Lư Lăng Vương, nhưng
không vang, tiếng cười thoáng hơi nhỏ, hơi có chút mùi nữ nhân.
Dương Phàm ngạc nhiên nói:
- Quận chúa có thể nhận ra được? A! Đúng rồi, đương nhiên Quận chúa rất
quen thuộc thân hình tướng mạo của lệnh tôn. Người ngoài không nhận ra,
sao Quận chúa có thể không nhận ra.
Lý Khỏa Nhi lắc đầu:
- Cũng chẳng ăn thua. Mới đầu ta cũng rất khó để nhận ra, chẳng qua…
Lý Khỏa Nhi chỉ chỉ chân Lư Lăng Vương giả, mọi người nhìn theo tay
nàng, lại nhìn chân Lư Lăng Vương kia, mới bừng tỉnh đại ngộ. Hai Lư
Lăng Vương đứng cạnh nhau rất giống nhau, chỉ có giày là khác. Giày của
Lư Lăng Vương giả là giày mới, còn của người thật thì đã cũ, trên giày
còn nhàn nhạt vết máu đen, có lẽ Lý Khỏa Nhi nhìn vào điều này mà nhận
ra.
Dương Phàm vui vẻ nói:
- Không vấn đề gì. Như vậy nhất định Cổ cô nương có thể đóng giả rồi.
Chỉ dãy núi xa xa, hắn nói với mọi người:
- Con đường phía trước không thể đi nữa, nếu bọn chúng có mai phục ở Cô
Thủy trấn, đương nhiên cũng đoán được chúng ta sẽ vào núi từ con đường
này. Chúng ta đi về phía tây, quay về Lỗ Dương Quan, từ Lỗ Dương Quan sẽ vào Đô Kỳ.
Mặt trời lặn dần, cả dại địa mênh mông, ánh tà dương nhuộm cả chân trời
một màu như máu, Viễn Sơn Tự cũng đổ một màu đỏ thẫm, tịch liêu đứng đó, mà không biết có bao nhiêu người mai phục bên trong đang mài đao xoàn
xoạt chờ con mồi đi vào. Nghĩ tới đây, lòng mọi người thoáng lạnh đi.
Dương Phàm nói:
- Hứa Lữ soái và Cao Đô úy bảo vệ Vương gia xuống núi trước đ. Xuống tới nơi, hai người cứ ngủ lại ở gần đây, sau này sẽ hoàn toàn dựa vào hai
người, có thể tùy cơ ứng biến, có thể thay đổi bất cứ thân phận nào. Tóm lại, phải cam đoan, bảo vệ Vương gia an toàn về Kinh là việc quan trọng nhất!
Hứa Lương và Cao Oánh nghiêm nghị xưng vâng, Lư Lăng Vương đứng giữa hai bọn họ tiến lên một bước, cầm tay Dương Phàm chân thành nói:
- Dương Giáo úy, nếu lần này có thể thoát khốn, tính mạng tiền đồ của một nhà Lý Hiển ta đều là do Giáo úy ban tặng rồi!
Lão lùi lại một bước, chắp tay vái chào tất cả Bách kỵ và nội vệ:
- Là được chư vị ban tặng rồi. Lý mỗ trình trọng thề với trời cao đất
dày, ân đức trời cao đất rộng của các tráng sĩ suốt đời Lý Hiển không
quên!
Mọi người vội vàng đáp lễ. Lý Hiển lại quay sang Lý Khỏa Nhi, nhè nhẹ vuốt tóc nàng, dịu dàng xót xa:
- Khỏa Nhi, sinh ra là con gái Lý gia thật khổ cho con quá.
Ánh mắt Lý Khỏa Nhi trong suốt lấp lánh, thấp giọng nói:
- Phụ thân đừng nghĩ nhiều, nếu phụ thân cảm thấy có lỗi với con gái thì nhất định phải sống. Chỉ cần phụ thân có thể an toàn về đến Kinh, cả
nhà chúng ta mới có hy vọng!
Lý Hiển gật gật đầu, nói với Hứa Lương và Cao Oánh:
- Chúng ta đi thôi!
Ba người sóng vai đi xuống chân núi giữa trời chiều, bọn họ cần che giấu tung tích, ngay cả ngựa cũng không được cưỡi. Một lát sau, cả ba đều
biến mất giữa rừng cây xanh tươi um tùm/
Nhìn bóng lưng bọn họ xa dần, Dương PHàm lẳng lặng thở ra một hơi nặng nề, quay lại nói với mọi người:
- Chúng ta cũng xuống núi. Thân thể Vương gia không tốt, không thể cưỡi
ngưa, tất sẽ hành động chậm hơn. Chúng ta cũng không thể đi nhanh, cần
phải hấp dẫn sức chú ý của bọn thích khách mới được. Sau khi xuống núi
phải buộc ngựa vào xe để cho Cổ cô nương ngồi trên đó, đóng giả Vương
gia nhất định không được để lộ sơ hở.
Dứt lời, hắn nói với Lư Lăng Vương giả đang đứng cạnh Lý Khỏa Nhi:
- Cổ cô nương, nếu gặp địch, trừ phi chúng ta nắm chắc có thể tiêu diệt
bọn chúng hoàn toàn không để lại ai sống sót, còn lại, bất luận trong
tình huống gì cô cũng không thể ra tay!
Lư Lăng Vương giả trịnh trọng gật đầu.
Tốc độ đoàn người Dương Phàm xuống núi cũng không nhanh. Dù sao trong số bọn họ cũng có mấy thị vệ bị thương, tới tận khi trời tối đen một mảnh
mới tới chân núi. Thám tử đi trước báo tin lại đằng trước không xa có
một thôn trang nho nhỏ, tránh vào thôn nửa đêm khiến cho dân chúng sợ
hãi, mọi người quyết định nghỉ trọ ở vùng ngoại ô, bình minh hôm sau sẽ
cho người vào trong thôn kiếm chút đồ ăn và mấy đồ dùng để thay.
Bọn họ nghỉ ngơi trong rừng cây dương, tập trung lương khô của mọi người lại, lại lấy chút nước sông. Nơi này hơi thấp, tứ phía là rừng sâu san
át, có nổi lửa cũng không sợ bị ai nhìn thấy, nhưng họ vẫn đào bếp thật
sâu tránh ánh lửa bốc lên quá cao.
Lương khô thịt khô ném chung vào một đống hỗn loạn, mọi người đều đã
kiệt sức ăn rất ngon miệng, vội vàng lấp đầy cái bụng rồi ai nấy chia ra đi tìm chỗ nằm quanh trong rừng.
Dương Phàm thu xếp bốn thị vệ canh gác ở bốn phía, tự mình đi dò xét một vòng mới quay lại trong rừng. Một vài khúc gỗ thô to trong đống lửa,
trong hố bếp chỉ thấy một mảng sáng đỏ sậm, thế lửa không lớn nhưng cũng nóng hầm hập, ngay cả mặt đất gần đó cũng nóng hồng lên.
Lúc này tiểu Quận chúa Lý Khỏa Nhi là người có thân phận tôn quý nhất
trong đoàn người, nằm ngủ bên cạnh hố bếp, ngoài ra còn có Lư Lăng Vương giả Cổ cô nương và mấy thị vệ bị thương.
Hôm qua mọi người vừa trải qua một đêm kinh hồn đã vội vàng lên núi
xuống núi, ai nấy đều quá mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ rất sâu. Dương
Phàm thả nhẹ bước chân không muốn quấy nhiễu bọn họ, đi vòng quanh hai
vòng mới dừng lại bên cạnh Hoàng Húc Sưởng.
Hoàng Húc Sưởng chặt mấy cành cây lót dưới đất, trên lại trải một lớp cỏ dại thật dày, vậy là có một cái giường cỏ dại to tướng vừa mềm vừa đàn
hồi. Y còn mài nhẵn một khúc gỗ khô làm gối, thực rất biết cách lợi dụng điều kiện xung quanh để mang lại cho mình sự thoải mái lớn nhất.
Dương Phàm nhìn cái giường rất rộng, gối rất dài, không chút khách khí
nằm xuống nghỉ ngơi bên cạnh Hoàng Húc Sưởng. Hoàng Húc Sưởng không ngủ, Dương Phàm vừa nằm giường trùng xuống, y lập tức mở mắt, ánh mắt lóe ra sự khôn khéo khác hẳn vẻ bề ngoài tục tằn.
Y đè nén giọng nói xuống thấp nhất, hạ giọng nói:
- Bây giờ, tính ra còn sáu người đáng nghi nhất!
Dương Phàm nhướn mày, thấp giọng nói:
- Còn nhiều vậy cơ à? Là ai?