Cung nữ đáp:
- Vị kia là con cháu Hà Đông Bùi thị, tên là Bùi Tốn, hiện làm Thái Học
Sinh, tài văn chương rất xuất chúng. Theo tọa sư của hắn nhận xét, năm
sau nếu tham gia khoa thi, ắt có thể đậu Tiến sĩ đấy.
Bùi Tốn này dáng người gầy yếu một ít, da mặt trắng muốt, mi thanh mắt
tú, vừa thấy chính là học trò, tư thế đá bóng so với Dương Thận Giao
đương nhiên không bằng, tuy nhiên hào hoa phong nhã lại có hương vị
khác.
Nghĩa An Quận Chúa cùng ba vị tỷ muội có ý ganh đua so sánh, vừa nghe ý
trung nhân là con cháu Hà Đông Bùi thị, cũng là ngàn năm thế gia, gia
thế xuất thân không kém Hoằng Nông Dương thị, trong lòng càng thêm vừa
lòng, gật đầu nói:
- Chính là hắn!
Dứt lời ra uy hướng bọn tỷ muội hấc cằm, ngang nhiên mà đi.
Những quận chúa này bởi vì là Trắc Phi sinh, tuổi không kém nhau nhiều,
có lẽ cùng tuổi, không giống Vi Phi sinh ba cô gái tuổi cách biệt rõ
ràng, các nàng biết tính tình Lý Hinh Vũ, đối với nàng ương ngạnh đã sớm tập thành thói quen, nhưng cũng không ai dám tới tranh giành, tất cả
mọi người đều là quận chúa, việc tranh giành nam nhân chẳng phải khiến
người chê cười?
Bởi vậy những quận chúa khác đều im lặng, đợi Lý Hinh Vũ rời đi, lúc này mới tự tập trung tinh thần, tự chọn lang quân cho mình từ những nhi
lang còn lại. Chỉ lát sau, Tân Ninh Quận Chúa chọn trúng Vương Đồng Kiểu xuất thân Thái Nguyên Vương thị, vui vẻ rời đi, đi về phía phụ thân bẩm báo, Vĩnh Thọ Quận Chúa thì chọn trúng Kinh Triệu Vi thị Vi Lưu, sau đó cũng lặng yên rời đi.
Tân Đô Quận Chúa tính tình yếu đuối, nhút nhát dè dặt, luôn thẹn thùng
mở lời chọn rể, kết quả bị mấy vị tỷ muội đoạt trước, đợi mấy tỷ muội
đều tuyển người xong rồi, còn lại vài người tuy rằng mỗi người đều xuất
thân danh môn, nhưng hoặc là bộ dạng quá xấu, hoặc là tướng ngũ đoản,
thật sự là không lọt vào mắt, lại so sánh với những lang quân mà mấy tỷ
muội đã chọn, càng thêm không vừa lòng.
Trận đá cầu này cũng duy trì không lâu lắm, nên cung nữ bên người nhỏ
giọng hỏi mấy lần. Tân Đô Quận Chúa mới lắc đầu, yếu ớt nói:
- Không có ai vừa ý, vả lại do cha mẹ làm chủ mà, ta không chọn, đi thôi!
Vợ chồng Lư Lăng Vương lần này tuyển con rể với quy mô lớn, hơn nữa đem
việc thông gia với Võ gia làm sự chọn lựa đầu tiên, chính là giảm bớt
xung đột với Võ Tắc Thiên, kết hợp với hy vọng cùng thống trị thiên hạ,
bởi vậy nhận được sự đồng ý của Võ Tắc Thiên, nếu không sẽ không có như
thế. Lý Hiển làm gì có can đảm vận dụng hoàng thất và nhất ban Tể tướng
Chính sự đường làm người mai mối, vì những cô con gái ở giữa bắt cầu mai mối chứ.
Lúc này vợ chồng Lư Lăng Vương đã lần lượt nhận được tin tức, con của
Ngụy vương Võ Thừa Tự Võ Diên Cơ liếc một cái liền chọn vẻ dịu dàng hào
phóng, dung mạo thanh tú xinh đẹp của Vĩnh Thái Quận Chúa Lý Tiên Huệ,
mà con của Lương Vương Võ Tam Tư Võ Sùng Huấn an nhàn với Quận Chúa Lý
Khỏa Nhi lại vừa gặp đã yêu, vợ chồng hai người nghe vậy giải phóng được nỗi sầu. Vi Phi vui mừng nhướng mày.
Hai vợ chồng đang lúc cao hứng, các con gái cũng đều đã trở về, các nàng tự nhiên thẹn thùng khi chính miệng nói cho phụ thân biết lựa chọn
người trong lòng là ai, việc này kèm theo bọn cung nữ báo lên, vợ chồng
hai người nghe nói các con đều đã có ý trung nhân, vả lại đều là con
cháu thế gia quyền quý, lại cười đến đến mức không ngậm miệng được.
Về phần Tân Đô Quận Chúa chưa chọn được ai. Bọn họ vốn cũng không trông
cậy vào lần thân cận sẽ giải quyết được việc chung thân đại sự tất cả
con gái, quay đầu nhìn mấy thiếu niên tài năng, tuấn kiệt làm cho nàng
lựa chọn, bởi vậy cũng không để vào trong lòng. Nhất là Vi Phi, chính là ba cô con gái ruột đều đã có tin tức. Chuyện khác cũng không để trong
lòng rồi.
Nàng lập tức đem danh sách chép lại một phần, bản thân không dám một
mình gặp bà mẹ chồng lợi hại, nên cố gắng kéo theo ông chồng, đi hậu
cung tìm Võ Tắc Thiên. Các con gái đều đã trưởng thành. Đã có nơi ứng ý, như vậy đã đến lúc nên xuất giá. Còn những đứa tuổi còn nhỏ, cũng phải
viết giấy định hôn trước.
Bên này sự thân cận đã xong, Chính sự đường mới phái người đến báo tin
cho những thiếu niên đang đá cầu biết, nói là những Tể tướng muốn gặp
bọn họ. Trận đá cầu này vội vàng dừng lại, vội vã rửa mặt, mặc áo bào
vào, chạy tới chính sự đường để tham kiến.
Những Tể tướng này không nói cùng họ chuyện chính sự gì cả, chỉ là nói
lung tung vài câu, rồi tách bọn họ ra, khiến cho đám con cháu quyền quý
này không hiểu gì cả, nhưng lại không biết như vậy quá ít thời gian, bọn họ đã bị những quận chúa chia sẻ không còn.
*****
Dương Phàm đã tới kinh thành, theo địa chỉ Tả Kiêu Vệ Đại Tướng Quân đưa tìm được phủ đệ Vương gia ở kinh, kết quả lại không được gì, lúc này
Vương Đồng Kiểu đang ở Chính sự đường không nói rõ gì cả, Dương Phàm
cũng không biết được khi nào y mới có thể về, liền muốn quẹo về thăm
nhà.
Dương Phàm thúc ngựa ra khỏi Vương phủ, ở chỗ ngõ nhỏ, đang muốn rời
khỏi phường Thượng Thiện, cửa một gia đình trước mặt mở rộng ra, bảy tám chiếc xe sang trọng từ trong phủ từng chiếc chạy ra, hoặc tây hoặc
đông, đều tự tản đi. Dương Phàm liền giục ngựa nép vào lề nhường lối, tự đi về phía trước.
Nhìn những chiếc xe này, hiển nhiên đây là những thiên kim, nhà quyền
quý phu nhân tụ hội, theo chiếc xe kiểu dáng và trang sức có thể nhìn
ra, đây đều là những xe chuyên dùng cho nữ, trên xe những phụ nữ này
trang điểm quá nồng.
Dương Phàm liếc một cái, nhận ra gia đình kia là công chúa Thiên Kim
phủ, công chúa Thiên Kim này càng lớn càng hoạt bát xưa nay thích giao
du yến ẩm, từ trong phủ của bà đi ra vài người khách nữ là việc bình
thường.
Trên những chiếc xe sang trọng từ phủ công chúa Thiên Kim ra, trong đó
một chiếc xe lên ngồi đúng là Lý Khỏa Nhi, Lý Khỏa Nhi khẽ ngồi lên xe,
cành hoa trên tay khẽ lay động, mặt người so với cành hoa còn muốn xinh
đẹp hơn ba phần.
Lần này Quận chúa thoải mái ở công chúa Thiên Kim phủ vô cùng vui vẻ, có một loại cảm giác như cá gặp nước. Nàng thích cuộc sống như vậy, thích
hương vị như vậy, nàng cảm thấy bản thân chính là vì cuộc sống như vậy
mới đến cuộc đời này, so ra, nàng sống mười sáu năm trước kia xem như vô dụng rồi, thế giới như vậy, hoàn cảnh như vậy, mới là chổ thích hợp với nàng nhất.
Hôm nay ở công chúa Thiên Kim phủ, nàng còn uống mấy chén rượu nho, nàng lần đầu tiên thưởng thức một loại rượu thuần mỹ đến như vậy, trước kia
nàng làm gì có có cơ hội uống rượu nho. Chỉ là cảm thấy hương vị ngọt
ngào đặc thù của trái cây, thật là ngon miệng, lúc này mới phát giác đầu có chút choáng váng.
Lý Khỏa Nhi sờ sờ gương mặt của mình, hơi có chút nóng lên, nhưng đang
hưng phấn nàng cũng không mệt mỏi, vẫn như cũ hứng thú tràn trề nhìn
xung quanh.
Một chiếc xe dầu cải, thanh ngưu lớn hai bên, trên xe dùng màn tơ che,
bên ngoài nhìn vào xe lờ mờ, chỉ thấy hình ảnh đẹp, nhưng khó mà thấy rõ hình dạng của nàng, cũng là giảm phiền toái mang đến cho nàng. Mà nàng
từ trong xe có thể thấy rất rõ ràng mọi thứ trên xe, toàn bộ nơi đây đối với nàng mà nói, chắc chắn vẫn là xa lạ, vì vậy vô cùng hấp dẫn.
Lý Khỏa Nhi đang nhìn chung quanh, ven đường một người nam với hình dáng cao to bỗng nhiên thu hút ánh mắt của nàng.
Người này đang mặc quân trang. Quân trang màu đen có cảm giác giống như
kim loại, dường như làm từ sắt, khiến cho thân hình cũng có vẻ khôi ngô
lạ thường. Thấy hắn ngồi trên lưng ngựa, eo nhỏ lưng rộng, mày kiếm mắt
sáng, mắt nhìn lại lần nữa, khí khái bừng bừng liền đập vào mặt.
Lý Khỏa Nhi trong lòng vui vẻ, vội vàng kêu lên:
- Dương Giáo Úy!
Nói xong, nàng vội vàng vén chiếc màn màu trắng như sương ra, hướng về ngoài cửa sổ lại kêu một tiếng:
- Dương ca ca!
Dương Phàm đang giục ngựa đi, chợt nghe trong xe có người kêu, định thần nhìn vào, quả tim đập lộp bộp một chút, từ cửa sổ xe hé ra một khuôn
mặt xinh đẹp, một chuỗi hạt ngọc nhỏ như nhỏ giọt nước mưa trong vắt
trên trán theo gió nhẹ lay động, rượu choáng tàn trang, đặc biệt xinh
đẹp, đúng là Lý Khỏa Nhi.
Dương Phàm trong lòng giật mình, hai hông dưới theo bản năng xiết chặt,
khẽ vỗ bụng ngựa, liền muốn đi qua chiếc xe dầu hạt cải mà đi. Lý Khỏa
Nhi nghĩ phố xá sầm uất hắn không nghe rõ, mới vừa rồi ở trong bữa tiệc
còn biết đóng giả thục nữ, lúc này rượu tính dần dần phát ra, vậy mà
tháo ra màn che, nhảy lên trên càng xe kêu to:
- Dương Giáo Úy!
Tiểu mỹ nhân này chải hai búi tóc, đeo sợi dây chuyền vàng trên trán,
mặc áo lót màu vàng nhạt với tay áo bó, áo khoác màu hồng đến nửa cánh
tay, màu sắc ở giữa váy rất sặc sỡ, lại khoác dây ruybăng bằng lụa dài,
dung nhan xinh đẹp như tiên, này vừa đứng lên xe, lập tức thu hút đám
dân chúng trên đường chú ý.
Dương Phàm đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, đành phải kiên trì đến
cùng ghìm chặt ngựa, ở trên ngựa rất rụt về phía nàng chắp thủ, gật đầu nói:
- Quận chúa!
- Lại đây lại đây, ngươi mau lên xe, cũng đã nhiều năm không thấy ngươi rồi.
Dương Phàm càng hoảng sợ, vội vàng nói:
- Nào có lâu như vậy?
Lý Khỏa Nhi hướng về phía hắn giả mặt quỷ, cười khẽ nói:
- Ngươi không nghe, một ngày không gặp như cách ba thu ư? Mau lên đây!
Nói xong, đầu nàng hình như có chút choáng váng, liền về chỗ ngồi, vỗ chỗ bên cạnh hướng chỗ Dương Phàm ngoắc.
Đám người trên đường xem càng ngày càng nhiều, trong lòng Dương Phàm vẫn thản nhiên giả như với Lý Khỏa Nhi chưa từng có gì, lúc này trong lòng
có quỷ, không khỏi có chút chột dạ, vốn không muốn lên xe, nhưng Lý Khỏa Nhi không ngừng kêu, nếu hắn không lên xe, chỉ sợ có nhiều người chú ý
bọn họ hơn, đành phải kiên trì đến cùng vịn dưới yên ngựa.
Bên cạnh có Nhâm Uy thay hắn nhận lấy dây cương, Dương Phàm trèo lên xe
vào thùng xe, thân thể vừa mới ngồi vững thân mình, Lý Khỏa Nhi liền
vươn cánh tay ngọc gọn gàng kéo một cái, kéo màn che che lại. Dương Phàm ngăn không kịp, vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, cố ý tạo ra một khoảng cách với nàng.
Lý Khỏa Nhi không phát hiện, nâng cặp mông căng tròn dịch sát lại, mông đít nhỏ nhất chuyển, lại cứ kề hắn, cười hì hì hỏi:
- Ta nghe nói, ngươi hiện tại làm Đại tướng quân..., binh của ngươi tuyển đủ rồi sao?
Xe không thể ngừng lại trên đường lâu, lúc này lại chậm rãi đi về phía
trước, Dương Phàm hai tay đặt trên gối, một tiêu chuẩn quân tử, nhìn
thẳng nghiêm nghị đáp:
- Vâng! Ta đương nhiệm Quy Đức Trung Lang Tướng, đang chiêu mộ lính,
hiện giờ những tên đủ tư cách đã hơn nửa, người 'Thiên Kỵ' nghiêm khắc,
toàn bộ chiêu đủ e rằng phải cần thời gian một tháng.
Lý Khỏa Nhi thấy bộ dáng hắn như vậy, tư thế hiên ngang, dương cương tuấn tú, trong lòng có một cảm giác ưa thích.
Trong những con gái của Lý Hiển, nàng thường qua lại ở bên tổ mẫu Võ Tắc Thiên, đã biết Dương Phàm hiện giờ đang nắm giữ quân mã rất quan trọng. Hơn nữa nàng biết rõ cha mẹ song thân nếu muốn bảo vệ địa vị ngày nay,
nàng muốn tiếp tục những ngày thần tiên giống như giờ, không thễ thiếu
những nhân vật có lực lượng mạnh mẽ giúp đỡ.
Có Thiên Kỵ trong tay Dương Phàm, hoàn toàn đáng giá cho nhà nàng chiêu dụ nhân vật có phân lượng như vậy!