Vốn dĩ thích, hơn nữa nhu cầu quyền lợi, Lý Khỏa Nhi đối với hắn càng
thêm thích, nhìn bộ dáng câu nệ của hắn, Lý Khỏa Nhi phì cười, nhẹ nhàng khoác tay hắn, ghé vào tai hắn dịu dàng nói:
- Ngươi làm gì thế, người ta cũng không phải cọp ăn thịt người. Coi
ngươi bộ dạng như vậy, lúc trước bắt nạt người ta, sức mạnh long tinh hổ mãnh đó đi đâu mất rồi?
Lý Khỏa Nhi nói tới đây, đột nhiên đuôi lông mày đỏ bừng một chút ý
xuân. Trong lòng Dương Phàm căng thẳng, khẩn trương nhìn mọi nơi, thận
trọng báo nhắc nhở:
- Quận chúa ngàn vạn lần nói cẩn thận, nếu chẳng may bị người khác nghe được, ngươi và ta, đều là không hay cho lắm.
Khỏa Nhi ngà ngà say, không sợ chút nào, gắt giọng:
- Ngươi không sợ làm, còn sợ nói sao?
Dương Phàm có chỗ khó nói, lúc trước hắn chỉ nghĩ đây là một cô gái nông thôn xinh đẹp, với thân phận của hắn, chiếm một cô gái nông thôn chẳng
có chuyện gì lớn, cho dù cô nương này còn cha mẹ cao đường, chỉ cần sau
khi xong xuôi đại sự, cho người nói rõ với người trong nhà nàng thân
phận mình, gia đình hắn, còn không phải một ngàn mười ngàn cái gật đầu
sao?
Ai biết nàng là..., hơn nữa còn là chưa lấy chồng!
Dương Phàm đầu buốt không dứt, lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn
hiện giờ cũng không phải là người không có đầu óc như trước kia rồi, hắn có gia đình có sự nghiệp, còn đối phương là một đại cô nương chưa lấy
chồng, một khi sự tình bại lộ, hậu quả thật không sao tưởng tượng nổi.
Mà cô gái này làm việc vô cùng thả lỏng tùy hứng bất kể hậu quả, hắn đã
sai một lần, hiện giờ vạn vạn lần không thể cùng nàng có điều dây dưa.
Dương Phàm tăng thêm khẩu khí, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Quận chúa! Chuyện này không phải đùa đấy! Nơi này không phải sơn thôn
hương dã, mà dù là sơn thôn hương dã đi nữa, một cô nương chưa chồng
truyền ra những chuyện không có gì tốt đẹp, cũng là tai hoạ ngập đầu.
Lạc Dương ở dưới chân thiên tử, ngươi là hậu duệ hoàng thất quý tộc, cần cẩn thận hơn nữa!
Khỏa Nhi nghe đến sắc mặt căng thẳng. Dương Phàm thấy dọa nàng sợ rồi, trong lòng nhẹ nhõm, nói:
- Ta xuống xe, lần này trở về kinh thành còn có chuyện phải làm, quận chúa mời đi thong thả.
Khỏa Nhi sóng mắt chợt lóe, đột nhiên nói:
- Ngươi nói là Tiết Hoài Nghĩa sao?
Dương Phàm khom lưng đi xuống, đang muốn giơ tay kéo màn che, nghe được câu này động tác lập tức cứng đờ.
Trong mắt Khỏa Nhi chợt lóe ý mỉa mai, chậm rãi nói:
- Hay là nói... Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông?
Khỏa Nhi hôm đó đúng là bị sắc đẹp huynh đệ Trương thị rất là "Kinh
ngạc" một chút đấy. Bởi vậy rất là chú ý đối với tiểu mỹ nhân huynh đệ
đó, mấy ngày nay nàng trong cung cố ý kết giao với cung nga thái giám, ở bên ngoài lại cùng này danh viện kinh đô lui tới mật thiết, những người này hoàn toàn đều là ưa thích lời lẽ phô trương, cho nên một ít chuyện
phong lưu ở kinh thành nàng rất nhanh rõ ràng rồi.
Khỏa Nhi nói một hơi tên rất nhiều người. Có người Dương Phàm đã nghe
nói qua, có người hắn chưa từng nghe qua, tuy nhiên nghe nói những người đó đều là những trai lơ hoặc tình nhân của một vị mệnh phụ quý nữ, cái
này xem ra, những tên mà hắn chưa từng nghe cũng đều là thân phận như
vậy. Khỏa Nhi vào kinh không lâu, không ngờ đối với việc này đã toàn bộ
hiểu rõ.
Khỏa Nhi nói xong lời cuối cùng, giọng điệu bỗng nhiên chậm lại chút.
Ánh mắt hơi hơi nheo lại, trong ánh mắt lộ ra một chút giảo hoạt, chậm
rãi nói:
- Còn có cô cô của ta Thái Bình công chúa...
Trong lòng Dương Phàm căng thẳng, không kìm nổi hỏi:
- Nàng ấy thế nào?
Lý Khỏa Nhi giảo hoạt nhìn chằm chằm mắt của hắn. Cười như không phải cười hỏi:
- Có liên quan chuyện của bà ấy, đúng hay không?
Dương Phàm lạnh lùng, cố trấn tĩnh nói:
- Một số kẻ nhiều chuyện nói thị phi, sao có thể thật à?
Lý Khỏa Nhi cười quyến rũ. Giơ tay vén vén mấy sợi tóc mai, nhìn hắn nũng nịu chớp chớp mắt. Nói:
- Vậy à, vậy ngươi và người ta chỉ là ngồi trong xe một chút, sợ bàn lộng thị phi cái gì chứ?
Dương Phàm lập tức nghẹn lời, Lý Khỏa Nhi thấy thế, đột nhiên lại có chút khẩn trương hỏi han:
- Ngươi cùng bà ấy... Cuối cùng là thật chứ?
Dương Phàm nhìn nàng một cái rất kỳ quái, bởi vì hắn cảm thấy vẻ mặt và
giọng điệu của Lý Khỏa Nhi hình như là... Hưng phấn? Đúng vậy, nữ nhân
hay tò mò, nhưng nghe mình từng có quan hệ thân mật nam nhân và nữ nhân
như vậy, lại có thể hưng phấn?
Dương Phàm căn bản không thể giải thích tâm lý Lý Khỏa Nhi, kỳ thật ở Lý Khỏa Nhi mà nói, giờ phút này tựa như một nha đầu ở nông thôn vừa mới
vào thành, nàng có một loại tâm lý tự ti rất nghiêm trọng, chỉ có điều
nàng che dấu vô cùng tốt, càng tự ti, lại càng thêm cao ngạo để che dấu, cho nên không ai phát hiện.
Ngày ấy ở Long Môn, khi nhìn thấy trang phục Thái Bình công chúa, Lý
Khỏa Nhi lập tức đã bị Thái Bình công chúa bày ra cái khí chất của một
phu nhân cao quý, tao nhã, thành thục, rộng rãi làm cho kinh sợ, sinh ra một loại cảm giác thiên tử tiên phi khó có thể sánh bằng.
Khi nàng nghe từ những nữ nhân khác nói chuyện phong lưu giữa Dương Phàm và Thái Bình công chúa, nàng bên ngoài khiếp sợ, nhưng không có chút
đau lòng phẫn nộ, mà là kinh ngạc và... vinh hạnh!
- Hóa ra ta lại có vinh hạnh được cùng quan hệ với nam nhân của tiên phi cao nhã cao quý đó, hóa ra ta cũng không kém cỏi lắm!
Đây là tâm lý của Lý Khỏa Nhi, và có sự tự hào, thậm chí là nhảy nhót.
Từ khi biết được Trương Xương Tông và Trương Dịch Chi là người mà tổ mẫu đại nhân mà nàng sợ nhất độc chiếm, nàng trốn sợ đã không kịp, nhưng
đối với Dương Phàm không phải vậy. Ngoại trừ Dương Phàm thân mình cường
tráng anh tuấn, có bề ngoài các cô gái cực thích, thêm việc hắn vốn có
giá trị để Lý gia tranh thủ thế lực, còn có tâm lý khéo léo ganh đua ở
bên trong.
Lý Khỏa Nhi vô cùng hâm mộ phong thái của Thái Bình, nàng hy vọng mình
cũng có thể trở nên cao quý thanh lịch như vậy, là quý phu nhân chói
lọi, đồng thời nàng lại không cảm thấy vị muội muội của phụ thân mình,
có bản lĩnh gì đáng giá làm nàng sợ, cho nên nàng không như đối với
Trương Xương Tông huynh đệ như vậy. Nàng muốn là thay vào đó, nàng đoạt
Dương Phàm làm thắng lợi phẩm của mình, chính là mình đã vượt qua cảm
giác của cô cô.
Dương Phàm hoàn toàn không có thể hiểu được tâm tính Lý Khỏa Nhi lúc này, hắn nhíu nhíu mày, nói:
- Ngươi cũng biết, ta đang phụng mệnh chiêu dụ binh, hôm nay vào thành,
thực sự có chuyện quan trọng nơi tay, không thể ở lâu, ta thực sự phải
đi.
Bánh xe lộc cộc, đi trong thành thị nhộn nhịp, bên trong màn che, Khỏa
Nhi lại say rượu giống như đang ở lều nhỏ bình thường, hoàn toàn đã quên ngoài bức màn tơ chính là chúng sinh ở đại thiên thế giới. Nàng chặn
ngang bộ dáng muốn đi Dương Phàm, đôi mắt đẹp ngấn nước nhìn hắn, ngượng ngùng nói:
- Người ta... Người ta muốn...
******
Dương Phàm nghi hoặc nói:
- Ngươi muốn chuyện gì?
Lý Khỏa Nhi tức giận vô cùng, giận dỗi nhéo eo hắn, gắt giọng:
- Đương nhiên là muốn ngươi rồi! Không ép người ta nói ra không được sao?
Dương Phàm sợ hãi nói:
- Đây là nơi nào? Tuyệt đối không được! Quận chúa, ngươi vừa mới tiến
kinh, địa vị lệnh tôn chưa ổn, lúc này các phương diện, từng giây từng
phút cũng cẩn thận tự xét lại, tuyệt đối không được tạo rắc rối, ta còn
có việc trong người, thực sự cáo từ, sau này gặp lại!
- Chậm đã!
Dương Phàm càng khiếp đảm, Khỏa Nhi lá gan càng lớn, không tính nàng hai tay khoác lên cánh tay của Dương Phàm, lại nâng đôi giày gấm đỏ ngăn
trước người Dương Phàm, cái miệng nhỏ đỏ đỏ cong lên mang mùi rượu, ngây thơ nói:
- Muốn đi cũng được, ngươi trước tiên hôn người ta một cái!
- Cái gì?
- Đến gần một chút, hôn một cái rồi cho ngươi đi, bằng không... Hừ!
Sửa lại đôi giày gấm đỏ, đôi chân thẳng tắp mảnh mai đáng yêu bọc trong
lụa trắng, từ dưới váy lộ ra, buộc trong ống giày, chân đẹp lộ ra đầy
đủ, tình cảnh này, đúng như thiếu nữ làm nũng chuẩn bị trói buộc tình
lang, rất có hương vị ướt át mê người, nhưng đáy lòng Dương Phàm lửa
giận cũng bắt đầu bốc lên.
Thân là nữ tử, một là cũng không biết tổng thể, một là không biết nặng
nhẹ, một là tự cho là đúng, ba cái này, trong lòng Dương Phàm ghét nhất, Lý Khỏa Nhi lúc này đều phạm vào.
Trong lòng Dương Phàm thầm sinh ý ghét cay ghét đắng, nhưng giờ này khắc này lại không thể trở mặt cùng nàng, đang do dự, Lý Khỏa Nhi cười khúc
khích, mân mê đôi môi mang theo hương thơm trái cây mê người, liền hướng về phía hắn hôn tới, bên này vừa mới làm bộ muốn hôn, đúng lúc xe chạy
qua giao lộ, một cơn gió thổi đến, lại không có tường ngăn cản, thổi bức màn che lập tức bay lên.
Bên cạnh đang có một người dắt con lừa đi, trên lưng lừa là một bó củi,
hùng hùng hổ hổ đi, màn che bay, bị bó củi quấn, "Xoẹt" một tiếng, toàn
bộ bức màn tơ quanh xe bị lôi đi, đem tình cảnh hai người dúm môi muốn
hôn trong xe phơi ra rõ ràng khắp thiên hạ.
Người đi đường thấy cảnh quan như vậy, lập tức yên tĩnh, sau đó ồn ào, Dương Phàm không khỏi sợ hãi.
Người dắt con lừa bị bức màn che tròng lên, gã luống cuống tay chân giật màn che xuống, vừa thấy vị quý nhân trên xe, trên xe một nam một nữ,
nam tử đang dùng một loại ánh mắt giết người theo dõi gã, cuống quít hét lớn:
- Chuyện không liên quan đến ta, chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ là đi qua đường thôi.
Dương Phàm nhìn người đàn ông dắt lừa này, có chút hơi quen mặt, nhất thời cũng không nhớ ra được gặp gã ở đâu.
Người đàn ông dắt con lừa này lúc trước khi vừa mới về Lạc Dương suýt
nữa làm Địch Nhân Kiệt từ trên lưng lừa té xuống chính A Ngốc kia, lúc
này trên phố xôn xao, Dương Phàm cũng không thể ở ngồi trên xe rồi, khẩn trương nhảy xuống xe, bò lên lưng ngựa, nhanh chóng dẫn mấy tên thị vệ
đang không nhịn được cười phi ngựa đi.
Lúc này hắn vẫn có lòng tốt với A Ngốc, quát với âm thanh rõ ràng:
- Ngốc tử! Còn không chạy, chờ bồi thường tiền sao?
A Ngốc lập tức phúc đến thì lòng cũng sáng ra, vội vàng dắt con lừa bỏ
chạy, gã cũng thông minh, không đi dọc theo đường lớn, lập tức quẹo vào
một tòa phường ở bên trong, ở trong hẻm nhỏ ba vòng năm vòng, cảm thấy
đã bỏ rơi được truy binh, lúc này mới lòng còn sợ hãi dừng bước chân
lại, nhìn lại, một bức cung sa còn ở trên lưng lừa, một bức sa này không rẻ, không khỏi cười ha hả lại ngây ngô.
Trên đường bên kia, đột nhiên bị người ta nhìn thấy cảnh hai người đang
sắp hôn nhau, Lý Khỏa Nhi cũng xấu hổ không thôi, nhưng bức màn che lại
bị Ngốc tử dắt con lừa kia mang chạy, chỉ phải kêu người khẩn trương
giục xe đi rời khỏi nơi đây. Đám dân chúng mắt thấy một cảnh tượng phong lưu như vậy, nam tuấn tú nữ quyến rũ, đương nhiên là chậc chậc tán
thưởng.
Xảy ra sự cố ngay tại đầu phường của phường Thượng Thiện, phường Thượng
Thiện nhiều nhà hoàng thân quyền quý, lúc này ra vào có rất nhiều là con cháu và nô bộc nhà quyền quý, trong đó có người là nhận ra được Dương
Phàm, nhất thời lớn tiếng đem thân phận của hắn báo nói ra, dân chúng
vừa nghe đúng là Dương Phàm, không khỏi vỗ tay than thở:
- Danh bất hư truyền, quả nhiên không hổ là mầm mống đệ nhất phong lưu Lạc Dương!