Sáng sớm ngày tiếp theo, đón ánh mặt trời nhô lên phía đông, một chi
quân đội hùng mạnh tiến vào thành Lạc Dương. Đội ngũ vừa mới vào thành,
quân tư nghiêm chỉnh, cả đội ngũ tiến vào giống như nghiêng núi nghiêng
rừng, liền thu hút sự chú ý của đám dân chúng Lạc Dương.
Rất nhanh chóng, bọn họ nghe nói, đây chính là “Bách Kị” ngày xưa,
“Thiên Kị” ngày nay, nghe nói đây là cấm quân được hoàng đế trọng dụng
nhất bên cạnh Hoàng Đế.
Dương Phàm dẫn quân đi trước Võ Lâm Vệ nhận được Khám hợp và Quy phù,
lại dẫn binh lính vào thành tiếp nhận Huyền Vũ Môn. Huyền Vũ Môn trước
đây vẫn là do “Bách Kị” nắm giữ, lúc Bách Kị làm thành viên tổ chức đi
điều tra và thành lập “Thiên Kỵ”, Huyền Vũ Môn tạm thời giao cho Võ Lâm
Vệ gác, bây giờ xây dựng quân đội đã xong, đương nhiên muốn tiếp nhận
lại.
Ngày xưa binh sĩ Bách Kị đều thăng quan, binh sĩ Bách Kị trước kia bây
giờ đều trở thành đội trưởng, vừa hay mỗi người quản mười người, bây giờ bọn họ dẫn mỗi người một tiểu đội, dẫn dắt bọn họ âm thầm tuần tra
trong cung, dẫn dắt bọn họ quen thuộc với các con đường, cung thất, khu
vực cấm, giải thích cho bọn họ con đường và cách giao tiếp lúc tuần tra
ban đêm, các loại quy định phức tạp về khóa cửa.
Thật ra thủ vệ Huyền Vũ Môn không đến một nghìn người, trừ phi là trong
thời khắc đặc biệt, trong kinh xảy ra trấn động lớn. Dương Phàm hôm nay
đem toàn bộ đến, là vì để tất cả binh lính làm quen một chút với tình
hình trong cung, tìm hiểu nơi ở của Hoàng đế và một số nhân vật quan
trọng, để một khi có biến có thể kịp thời đi bảo vệ mục tiêu.
Dương Phàm là lang tướng trong Thiên Kị, cần phải chịu trách nhiệm quân
vụ của cả Thiên Kỵ, cho nên bình thường hắn không cần gác ở Huyền Vũ
Môn. Đương nhiên, chỉ cần hắn đồng ý, hắn có thể ra vào cung bất cứ lúc
nào trước khi cửa cung khóa, mà đây cũng là điều mà Uyển Nhi vui mừng
nhất, nếu không cửa cung sâu như lạch trời, hai người hẹn hò một lần sẽ
khó khăn giống như Ngưu Lang Chức Nữ trên cầu hỉ thước.
Dương Phàm tuy rằng không cần ngày nào cũng túc trực ở Huyền Vũ Môn,
nhưng là cánh cửa quan trọng nhất trong cung, nơi này mỗi ngày đều phải
để một gã lang tướng trấn giữ. Trong Thiên Kị có năm lang tướng, vừa hay thay phiên túc trực.
Khi trời sắp hoàng hôn, Hành Quân Tư Mã Hứa Lương đem theo chín trăm tên lính ra khỏi thành.
Ngoài thành Bắc có đại doanh cấm quân, cách cung thành không giống nhau, trong đó cấm quân gần nhất là Võ Lâm Vệ, mà Võ Lâm Vệ lại gần nhất với
Thiên Kị. Trong doanh Thiên Kỵ có một khám hợp, ngày thường niêm phong
cất vào kho, Trung Lang Tướng và Trưởng Sử Trung ít nhất cần có một
người ở lại, hơn nữa ít nhất ba viên Lang tướng đồng thời ở đây mới có
thể mở ra, phải mọi người cùng kí tên mới có thể có hiệu lực.
Điều binh khám hợp như vậy, ngay cả đại tướng quân Võ Lâm Vệ Võ Du Nghi
trong tay còn không có, cái này là để trong cung xảy ra tình hình nguy
cấp, lúc Hoàng đế không thể phát Hổ phù điều binh khí, do doanh Thiên Kị tự đưa ra quyết định có xuất binh hay không. Chỉ cần đại đa số tướng
lĩnh đồng ý, cầm Khám hợp này có thể điều động binh mã bản bộ, đồng thời có thể vào thành vào ban đêm.
Hoàng Đế nghĩ, với nghìn người, tạo phản là tuyệt đối không thể, mà một
khi trong cung có ứng biến, nghì người dựa vào sự kiên cố của cung
thành, lại đủ để giữ gìn an nguy của bà ta, cho đến tận khi bà ta biết
rõ cục diện, điều khiển đại quân đến Cần Vương, cho nên Thiên Kỵ mới có
thể dễ dàng có quyền điều động như vậy.
Hứa Lương dẫn người quay lại quân doanh, Dương Phàm ở lại trong thành.
Thật ra bây giờ hắn là quân nhân, thân thuộc tuy rằng đều ở trong thành, hắn muốn tùy ý hồi phủ hoặc ở lại trong nhà đều là không hợp pháp, tuy
nhiên, Võ Tắc Thiên còn cho hắn thêm một cái “Củ phong sát phi xử trí
sử” (quan khám xét điều tra xử lý). Cả ngày ở trong quân doanh thì khám
xét điều tra cái gì? Phải biết rằng Kim Ngô Vệ tuần tra ban đêm cũng nằm trong phạm vi giám sát của hắn.
Có lí do này, hắn có thể quang minh chính đại ở lại trong thành mà không sợ bị ngự sự buộc tội. Nhưng hắn chủ yếu vẫn là ở phía Thiên Kị. Ngay
cả không có người buộc tội, cũng không tiện ngày nào cũng ngủ trong
thành, trừ phi hắn cam tâm làm người hư danh ở Thiên Kị.
Dương Phàm trở lại Dương PHủ, đến thẳng thư phòng.
Trong thư phòng có một tiểu thư đồng, bình thường chỉ có phụ trách chút
việc bưng trà dâng nước, vẩy nước quét nhà, là cháu của Ngưu Lão quản
sự. Vừa thấy A Lang về phủ lập tức chạy đến thư phòng, tiểu đồng chỉ
biết chủ nhân hoặc là lập tức có khách, hoặc là có việc quan trọng cần
làm, cho nên nhanh chóng hun lò nhẹ nhàng đặt một chiếc kỉ trà lên, lại
ngâm thêm một li trà xanh cho hắn.
Mùi thơm nhè nhẹ tản ra, rất nhanh có tác dụng trấn tĩnh lại tinh thần.
Dương Phàm bưng trà lên nhấp một ngụm, vùi vị hơi chát mà thơm thơm đi
vào miệng, bỗng nhiên nhớ lại uống trà như vậy là do Thẩm Mộc dạy hắn.
Lúc đó các quý nhân cao nhã và các thiện tu uống trà thật sự khiến hắn
không quen.
Dương Phàm thoáng chút suy nghĩ, lại bưng trà lên miệng, hương khói lượn lờ bay tới trước mặt hắn, nhè nhẹ tản ra trên không trung thành những
hình dáng khác nhau, khi thì giống như đóa hoa, khi thì giống như một
chữ, khi thì không như một khuôn mặt.
Dương Phàm nhìn “gương mặt” kia, trong thoáng chốc nghĩ đến Khương Công tử đang cười với hắn:
- Ta thua rồi! Một lần bại lại thêm một lần bại, bại hết lần này đến lần khác, ngay cả căn cơ ta cũng mất. Nếu không, những lão quỷ Ngũ Tính
Thất Tông sẽ không buông tha cho ta, ngươi làm gì có cơ hội cướp đoạt vị trí của ta!
“Gương mặt” trở nên méo mó, giống như một khuôn mặt dữ tợn đang cười hô hố”
- Bây giờ phải trông cậy vào ngươi rồi, ngươi thay thế ta, sẽ gánh vác
trách nhiệm cần gánh vác. Nhưng bây giờ hắn đã trở về một năm, ngươi lại chẳng nghe ngóng được tin tức gì. Có vẻ như đám lão già chưa chết kia,
giữa ngươi và hắn, đang nghiêng về phía hắn, muốn bồi dưỡng hắn. Ta thật muốn lập tức nhìn thấy kết cục của ngươi, ha ha ha…
Dương Phàm thở phào một hơi, gương mặt ma quỷ trước mặt tiêu tan. Dương Phàm bắt đầu lẳng lặng suy tư:
- Thẩm Mộc quay lại Trung Nguyên, vì sao lại cố ý giấu hành tung của y?
Dương Phàm đặt mình vào vai trò của Thẩm Mộc, và phân tích ngược, như
vậy lại càng khiến y nắm chắc tâm lí đối phương, chỉ có nắm rõ tâm lí
đối phương, hắn mới quyết định tiếp theo áp dụng đối sách gì.
Ta thay thế vị trí của 'Khương công tử', tất nhiên phải giữ gìn lợi ích
cho những người trong Hiển Tông này, mà Thẩm Mộc đúng là không cam lòng
sống dưới Hiển Tông, mới đi bước quật khởi, cuối cùng cùng địa vị với
'Khương công tử'. Kết quả trong thành Trường An xảy ra một hồi ác chiến, Khương công tử bị bắt phải từ bỏ đa số căn cơ ở Trường An, chạy đến Lạc Dương hòng Đông Sơn tái khởi, còn Thẩm Mộc cũng bị trừng phạt, bị 'Sung quân' Tân La.
Nhưng lại đúng vào lúc này, ta thay thế vị trí của Khương công tử, thành người đứng đầu Hiển Tông. Ta mặc dù đang ở triều chính thượng ý đồ tổng thể giống nhau với Thẩm Mộc, nhưng ở trên lợi ích của hai tập đoàn cụ
thể, lại thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất, y tất nhiên sẽ nổi lên tâm
lý đề phòng với ta.
Y có thể đánh thắng Khương công tử, càng có thể dựa vào sự thông minh
của y để lợi dụng tính kiêu ngạo tự cao của Khương công tử. Nói tóm lại, Ẩn Tông là thoát thai từ Hiển Tông, nội tính của nó bây giờ không còn
liên quan đến Ẩn Tông, cho nên sẽ đề phòng với ta, bởi vì y không rõ sau khi ta nắm giữ Hiển Tông sẽ giữ lập trường thế nào với y.
Chỉ cần y không ngu, sẽ không nhảy trước ra gặp ta để hỏi ta rõ ràng.
Hắn hẳn là đang âm thầm quan sát ta, hiểu biết tính tình, chí hướng mục
đích của ta, đồng thời củng cố căn cơ của Ẩn Tông ở Trường An để chuẩn
bị nếu chẳng may xảy ra chuyện, chờ y chuẩn bị xong xuôi, vả lại nắm rõ
tính tình của ta như lòng bàn tay, y có thể đối phó ta như đối phó với
Khương công tử.
Dương Phàm nghĩ đến đây, hơi hơi nhíu mày đứng lên:
- Nhưng, đây chỉ là tính toán tốt nhất. Tất cả mọi việc đều phải lấy xấu nhất để tính toán mới được, nếu mục đích của Thẩm Mộc không chỉ như thế này thì sao? Nếu sau khi Khương công tử thất bại, dã tâm của y lớn lên
một bước, y hiện tại muốn cái sau vượt cái trước, lấy ẩn tông thâu tóm
Hiển Tông thì sao?
Dương Phàm đứng lên, cất bước đi chậm rãi bước đi thong thả trong thư phòng:
- Nếu y có quyết định này, như vậy y giấu diếm hành tung của mình. Lúc
ta không hề đề phòng để củng cố cơ sở, lớn mạnh thực lực, thậm chí ý đồ
phát động công kích với ta, đây cũng là nói trắng ra. Ta phải... chuẩn
bị cho trường hợp xấu nhất.
Sau khi Dương Phàm phân tích mục đích của Thẩm Mộc, lập tức lại phân
tích tâm thái của thất tông ngũ tính. Thẩm Mộc trở về, bọn họ không thể
không biết điều đó, nhưng mọi người đều không hẹn mà cùng che giấu tin
tức này với mình, thái độ của bọn họ là gì? Phải biết rằng bất kể là
Thẩm Mộc hay là hắn, bất kể là nhảy thế nào, bây giờ đều khó có khả năng nhảy ra khỏi lòng bàn tay thất tông ngũ của bọn họ, cho nên thái độ của bọn họ rất quan trọng.
Nếu bọn họ muốn bảo vệ Thẩm Mộc, vứt bỏ Dương Phàm hắn, như vậy hắn căn
bản không cần cố sức đi cãi. Trực tiếp rời khỏi Hiển Tông, làm phú ông
Lạc Dương kiêm cấm quân tướng lĩnh tiền đồ rộng lớn thôi. Nhưng thất
tông ngũ nếu như tính toán thế này, với căn cơ mỏng của hắn ở Kế Tự
Đường, chỉ cần một câu nói của bọn họ, Thẩm Mộc cần gì phải đối địch như vậy?
Trầm ngâm thật lâu sau, Dương Phàm dần dần nắm được mạch đập của các đại thế phiệt gia chủ Thất tông ngũ tính: “Bọn họ không muốn ta dần dần
phát triển thế lực ở trong triều đình, rồi lại không hy vọng một nhà độc đại!"
Thẩm Mộc và Khương công tử lấy lương thực làm vũ khí ở Trường An triển
khai chiến tranh buôn bán, đấu pháp của 'Khương công tử đương nhiên thất bại, Thẩm Mộc cũng không thể bị tổn thương sợi lông sợi tóc nào, thắng
cũng là thắng thảm, nguyên khí bị tổn thương nặng. Thất tông ngũ trừng
phạt đuổi y đến Tân A, mục đích ít nhất có ba cái.
Thứ nhất là cuộc tranh đấu giữa bọn họ đã làm thương tổn lợi ích của
thất tông ngũ tính, không thể không trừng phạt cảnh cáo thêm, nếu không
để tùy ý bọn họ tranh đấu gay gắt, có lợi cho thất tông ngũ tính thiết
lập ước nguyện ban đầu của Kế Tự Đường. Thứ hai là không hy vọng Thẩm
Mộc đuổi tận giết tuyệt Khương công tử, mặc kệ Hiển Tông và Ẩn tông ai
chiếm thượng phong, đều là người của bọn ho, đều không sao cả, nhưng mối quan hệ cân bằng điều khiển lẫn nhau này là điều mà các thế gia mong
đợ, bọn họ không hy vọng bất cứ một lực lượng nào có thể vùng lên. Thứ
ba, khai thác thị trường Tân La, chỉ sợ cũng là muốn khiến cho Thẩm Mộc
tiến hành bù đắp những tổn thất mà y gây nên cho các thế gia trong lần
đấu tranh này.
Dương Phàm nghĩ tới nghĩ lui, đây là tính toán có khả năng nhất bọn họ,
như vậy bọn họ ngầm đồng ýđểvThẩm Mộc lặng yên trở về Trung Nguyên tiến
hành hoạt động, và giấu diếm tin tức này với mình mục đích cũng chỉ có
thể có một:
Bọn họ muốn cho Thẩm Mộc cơ hội hoãn nguyên khí, mình hiện tại có thân
phận trên quan trường, hơn nữa xem ra tiền đồ càng ngày càng rộng lớn,
có quan hệ mật thiết với mấy thế lực lớn trong triều đình, ở trong mắt
bọn họ, tương lai khó khống chế nhất không phải Thẩm Mộc mà là hắn, cho
nên bọn họ cần phải để cho Ẩn Tông mạnh lên để kìm hãm mình.
Lúc trước Ẩn tông ngày càng lớn mạnh lên ngay trước mắt bọn họ, chỉ sợ
bọn họ cũng âm thầm trợ giúp không ít. Chẳng qua, lúc ấy mục đích của
bọn họ là để không chế tính kiêu ngạo bảo thủ và thực lực lớn mạnh của
'Khương công tử " mà hiện tại thì đổi thành hắn Dương Phàm.
Nghĩ đến đây, Dương Phàm không nhịn được cười khổ :
- Trong mắt bọn họ, tên tiểu tử họ Dương ta đây không có người hậu thuẫn đã giống với Khương công tử có Phạm Dương Lư Thị làm hậu thuẫn hay sao?
Các gia chủ nghĩ như vậy, nhưng Thẩm Mộc có phải nghĩ như vậy hay không? Nếu muốn trái lại khống chế Hiển Tông, một khi thành công, với căn cơ
Ẩn Tông mà hắn đã hoàn toàn nắm trong tay, có thể rất thuận lợi để nắm
trong tay toàn bộ Kế Tự Đường, khi đó mặc dù thất tông ngũ tính đều phản đối cục diện nhất gia độc đại này, cũng không thể dễ dàng trở mặt với
hắn, huống chi trong thất tông ngũ tính ít nhất có Lũng Tây Lý thị chính alf hậu thuẫn của Thẩm Mộc.
Thế này là Thất Tông Ngũ Tính đang đùa với lửa!
Dương Phàm thở dài, thầm nhủ:
- Vậy được rồi! Ngươi muốn đấu, chúng ta trước hết đấu trận, hòa hay
chiến, cũng phải đánh xong một hồi rồi mới nói. Luận tuổi, ta chỉ có thể là lão đệ của ngươi, nhưng luận những thứ khác, ta sẽ không để cho
ngươi cưỡi lên đầu của ta đâu!