- A Ngưu!
Dương Phàm đưa ra quyết định, cất giọng kêu về phía bên ngoài. Tiểu đồng A Ngưu đang ngồi ở ngoài bình phong nhóm lửa, nghe thấy Dương Phàm gọi, vội vàng chạy vào, trừng lớn đôi mắt nhìn Dương Phàm.
Tiểu đồng này đến từ nông thôn, một chữ không biết, làm thư đồng thật sự có chút không đủ tư cách, tuy nhiên cũng may thành thật nghe lời, Dương Phàm bình thường lại không đọc sách, cho nên cũng không cần quan tâm
điểm này. Dương Phàm nói:
- Ngươi đi mời Cổ cô nương đến một chuyến!
-Vâng!
Tiểu thư đồng đáp ứng một tiếng, liền vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Dương Phàm quyết tâm phản kích, thứ nhất hắn lo lắng Thẩm Mộc sẽ có ý đồ được một tấc tiến một thước, tấn công hắn. Thẩm Mộc lặng yên trở về hơn một năm, bụng dạ khó lường, hắn không thể không phòng. Thứ hai, hắn
không thích cảm giác bị người tính kế, hơn nữa không thích mặc cho người định đoạt.
Tính cách quyết định rất lớn hành động của một người, thậm chí so với lý trí còn có tác dụng lớn hơn. Lúc trước Thái Bình công chúa rất muốn
biến hắn thành tiểu tình nhân của mình, Dương Phàm sở dĩ phản cảm phản
đối, cũng là bởi vì loại tính cách này của hắn, hiện tại cũng như thế.
A Ngưu vội vội vàng vàng chạy ra thư phòng, còn còn chưa bước ra cửa
sân, trước mặt liền tiến đụng vào trong lòng một người, ngẩng đầu nhìn
lên, là một người già tóc hoa râm, dáng người khôi ngô, chỉ có một cánh
tay, lão dùng một tay cụt giúp đỡ y một phen, cười nói:
- Ngươi tiểu tử này, sao lại lỗ mãng như vậy?
Ngưu gia tiểu tử không biết lão nhân kia, nhưng phía sau lão nhân lập tức vòng ra một người, cười hỏi y:
- A Ngưu, ngươi muốn đi đâu?
A Ngưu vừa thấy người nọ, nhất thời vui vẻ, theo thói quen ở nông thôn, mở miệng kêu:
- Đại Cô, a Lang bảo cháu đi tìm cô.
Người vừa tới chính là Cổ Trúc Đình, Cổ Trúc Đình nói:
- Cha ta và Nhị thúc đang muốn đi gặp a Lang, ngươi đi thông bẩm một tiếng đi.
- Vâng!
A Ngưu quay lại đầu chạy quay về, Dương Phàm nghe nói hai huynh đệ Cổ Lão Đệ đến, suy nghĩ một chút. Đáp:
- Ta biết rồi, ngươi đi, trước hết mời Cổ cô nương vào, hai vị lão nhân
gia kia thì mời bọn họ đi về trước đi, cứ nói ta sẽ đi thăm bọn họ sau!
- Vâng!
A Ngưu lại lần nữa xoay người, lại chạy ra phía ngoài. Lúc này ba người
phụ tử Cổ Trúc Đình đã tới phía dưới hành lang, A Ngưu ở hành lang hạ
đứng nghiêm thân mình, lớn tiếng nói:
- Cổ cô cô. A Lang nói chỉ gặp một mình cô, kêu hai vị lão bá đi về trước chờ, a Lang gặp cô xong sẽ đi gặp bọn họ.
Cổ lão trượng rất là không ngờ, hai huynh đệ nhìn nhau, liền nói với con gái:
- A Lang đã dặn dò như vậy, vậy con đi trước đi, ta và thúc trở về chờ.
Cổ Trúc Đình gật gật đầu, cất bước vào cửa phòng.
Dương Phàm lường trước hai huynh đệ Cổ Lão Trượng lần này đến là về
chuyện thoát ly nô tịch và an bài cuộc sống sau này, hắn hiện tại đang
muốn tăng thêm việc nắm vững Thừa Tự Đường, và đọ sức một trận với Thẩm
Mộc. Lúc này đúng là lúc dùng người, mà người của Cổ gia hiểu rất rõ
tình hình thế gia, đối với hắn có trợ giúp rất lớn, cho nên không hề
muốn để cho người của Cổ Thị Gia tự do lựa chọn nữa.
Nếu lúc này gặp bọn họ trước, nghe bọn họ thuyết minh ý đồ đến, giống
như Cổ Lão Trượng muốn đi bán bánh ngọt, Cổ Nhị thúc muốn đi bán đồ ăn.
Dương Phàm đã nói trước, cũng không tiện ngăn trở, vậy sẽ mất đi một đám người giúp đỡ đắc lực, chi bằng nói chuyện trước với Cổ cô nương, thử
xem ý tứ của nàng. Nếu Cổ gia nhân không muốn tiếp tục sống cuộc sống
đầu dao liếm máu này, hắn cũng có thể đưa ra điều kiện, ít nhất để cho
bọn họ giúp mình qua cửa ải này rồi mới nói sau.
- Ồ, cổ cô nương ngồi đây đi! Ngồi xuống đàm!
Vừa thấy Cổ Trúc Đình đi tới, Dương Phàm liền cười đứng lên. Tuy nói cố ý mượn dùng Cổ gia, nhưng hắn trước đây đã đồng ý cách sống sau này của
Cổ gia nhân tự mình lựa chọn, hiện giờ lại muốn bọn họ giúp mình làm
việc, luôn luôn có cảm giác báo ơn.
Cổ Trúc Đình được sủng ái mà lo sợ, tạ ơn a Lang, nhẹ nhàng ngồi ở một
bên, khẽ cắn môi dưới, nhìn mũi chân của mình lộ ra khỏi làn váy nói:
- A Lang, đối với sự sắp xếp sau này, nô và phụ thân, thúc phụ đã thảo
luận qua, hôm nay đến vốn định muốn bẩm với a Lang, không biết a Lang
một mình triệu kiến ta, là vì sao?
Dương Phàm trong lòng căng thẳng, nói:
- Ta có một chuyện muốn thương lượng cùng nàng. Tuy nhiên, việc này nhất thời không vội, nàng nói đi, lệnh tôn và thúc phụ quyết định thế nào.
Cổ Trúc Đình nói:
- Nô, phụ thân và thúc phụ cẩn thận thảo luận, không biết a Lang còn cần người hay không, chúng ta một nhà nguyện vì a Lang hiệu lực."
Dương Phàm trong lòng vui vẻ, nén vui mừng, bình tĩnh mà hỏi:
- Làm việc cho ta, nàng định nói? Ha hả, nhà của ta ở nam thị có hơn hai mươi cửa hàng, sắp xếp vài người vẫn là sắp xếp được.
Cổ Trúc Đình lắc đầu, lại liếc mắt nhìn Dương Phàm một cái, nói:
- A Lang đối với Cổ gia ân trọng như núi, gia phụ và thúc phụ vẫn muốn
báo đáp, nhưng Cổ gia nhân ngoại trừ công phu võ nghệ cao cường này có
thể báo đáp cho A Lang, thật sự không còn gì để báo đáp. Cho nên...
Nghĩ trong Thừa Tự Đường, mặc dù là có người để A Lang điều khiển, nhưng phía sau bọn họ dù sao cũng còn liên lụy đến thất đại thế gia, không dễ sai khiến, nếu không ngày đó lúc Lư Lăng Vương còn sợ hại, a Lang cũng
không cần tự mình mạo hiểm, lại không dám dùng một người trong số đó.
Cổ gia nhân ta nguyện vì a Lang cống hiến, để báo ân. Đồng thời, không
dám giấu diếm a Lang, Cổ gia nhân trước nay không tập võ, vốn dĩ cũng
chỉ làm thuê ở việc của Thôi gia, thật muốn bảo bọn rời khỏi, một mình
một cuộc sống ở Lạc Dương, công việc này cũng không dễ tìm…
Cổ Trúc Đình cười khổ cười, nói:
- Thúc phụ là một người làm vườn, lại là người tàn tật, không có người
nào đồng ý thu nhận và giúp đỡ, mà gia phụ càng không cần phải nói, ông
chỉ biết giết người, bản lĩnh khác hoàn toàn chưa học qua, tuổi lớn như
vậy rồi, trồng trọt, thợ nghề, kinh thương đều không hiểu, hôm qua suy
nghĩ cả ngày, cũng nghĩ không ra nếu không làm nghề này thì ông còn có
thể làm nghề gì. Nhưng…
Dương Phàm không ngời tính toán của Cổ gia nhân không bàn bạc mà lại hợp với ý của hắn như vậy, thật sự mừng rỡ, lúc này vừa nghe Cổ Trúc Đình
chần chờ nói "Tuy nhiên...", vội vàng hỏi:
- Tuy nhiên cái gì?
Cổ Trúc Đình nói:
- Tuy nhiên, ước định này chỉ có thể giới hạn trong thế hệ cha con ta
thôi, xuống thế hệ con cháu nữa, hiện tại làm cho bọn họ theo tập trăm
nghề, tương lai có một nghề nghiệp đứng đắn, vẫn còn kịp, Cổ gia ta
nguyện phục vụ cho A Lang, nhưng hy vọng hậu nhân của Cổ Thị có thể làm
chút nghề nghiệp khác. Kiếp sống đao liếm máu, thật sự là...
Cổ Trúc Đình nói đến đây, nước mắt đã ngân ngấn.
Dương Phàm trịnh trọng gật gật đầu, nói:
- Có thể! Thực không dám dấu diếm, thời gian ta kinh doanh Thừa Tự Đường còn ngắn ngủi, có mấy tâm phúc, hoàn toàn không muốn giao cho bọn họ đi làm, lúc này đang có một việc quan trọng, muốn nhờ đến nhà nàng giúp.
Hôm nay mời một mình nàng đến, là vì lí do này. Không ngờ mọi người cũng có tính toán này, nếu như thế, chúng ta đi gặp lệnh tôn đi.
Cổ Trúc Đình vội đứng lên nói:
- Sao dám làm phiền A Lang, để nô đi gọi phụ thân!
Dương Phàm lắc đầu nói:
- Không thể! Nàng nhớ kỹ, các nàng đã không phải gia nô của bất cứ kẻ nào, theo lý, ta phải đến bái kiến cha nàng!
Cổ Trúc Đình cảm kích, nước mắt lưng tròng, hai đầu gối mềm nhũn, lại muốn bái lạy một lần nữa.
Dương Phàm khẩn trương đỡ lấy, nói:
- Ta đã nói rồi, sao lại phải bái!
Cổ Trúc Đình nói:
- Đại ân đại đức, thật sự không biết nên báo đáp như thế nào.
Dương Phàm bất đắc dĩ, chỉ có thể lắc đầu thở dài. Tính cách này của nô, một khi sâu tận vào xương tủy, không phải nói thân phận thay đổi, tâm
tính có thể lập tức thay đổi.
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※※
Hai huynh đệ Cổ Lão trượng trở về, hai người lặng yên đi một đoạn, Cổ Lão Nhị đột nhiên không đầu không đuôi mà nói:
- Đại huynh, ta cảm thấy huynh nói có lý!
Cổ Lão Đại đang có tâm sự, thuận miệng hỏi:
- Chuyện gì ta nói có lý!
Cổ Lão Trượng nói:
- Chính là Tiểu Đình và A Lang có chút…
- Ừ!
Cổ Lão Đại vuốt vuốt mũi, không nói gì.
Cổ Lão Nhị nói:
- Xem ra, Tiểu Đình của chúng ta không phải là một thanh cời lò một đầu nóng, A Lang đối với nó cũng có chút ý.
Cổ Lão Đại nghi hoặc nói:
- không thể nào! Tiểu Đình xuất thân thế này, nào có phúc khí tốt như thế!
Cổ Lão Nhị nói:
- Cho nên nói A Lang mới chịu cởi bỏ nô tịch cho ta mà. Huynh nghĩ mà
xem. Chủ nhà cởi nô tịch cho gia nô, việc này cũng không khó. Nhưng, đem mấy tên gia nô từ nhà khác về rồi cởi bỏ nô tích, ân tình to lắm. nhà
người ta là Thôi Thị Thanh Hà, nợ ân tình lại càng lớn. Nếu như không
phải có ý đồ gì, A Lang đi nợ ân tình nhà Thôi gia sao? Ân tình nhà Thôi gia dễ nợ thế sao?
Cổ Lão Đại bán tín bán nghi đứng lên, vừa cảm thấy hưng phấn lại sợ là mừng hụt, liền không yên mà nói:
- Nói qua nói lại còn vẫn là một mình ngươi suy đoán? Có lẽ thực là vì
Tiểu Đình lập nhiều công lớn cho A Lang, A Lang lại là người có công tất thưởng, lúc này mới tặng cho chúng ta ân tình lớn như vậy.
Cổ Lão Nhị lườm hắn một cái nói:
- Ca, ngươi cũng đừng xem thường chính mình quá. Nhà chúng ta không nói
gì đến xuất thân, nhưng nếu cởi nô tịch, về sau cũng là lương dân rồi.
Nhà chúng ta quả thật không có gì địa vị, có nhưng Tiểu Đình nhà chúng
ta làm thị thiếp cho người ta, trải giường chiếu xếp chăn, hầu hạ ẩm
thực, cũng không coi là trèo cao!
Cổ lão Đại nói:
- Tiểu Đình đứa nhỏ này thật ra là đủ xinh đẹp, đáng tiếc tuổi tác đã
lớn một chút, với thân phận địa vị, gia cảnh của cải hiện giờ của A
Lang, muốn lấy nữ tử mười ba mười bốn tuổi xinh đẹp làm thị thiếp, đây
còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay? Hơn nữa A Lang tuổi còn trẻ như vậy, lại còn anh tuấn…
Cổ Lão Nhị không nhịn được nói:
- Vậy ngươi nói, vì sao A Lang nói để chúng ta đi về trước, lát nữa chủ
động tới thăm hỏi huynh? Chúng ta bây giờ còn là nô của A Lang gia nô
kia, sao lại phải như thế? Cấp bậc lễ nghĩa chu toàn như vậy, chắc chắn
không bình thường. ta nghĩ phụ thân của thiếp thân tuy rằng không được
là cha vợ chính thức, nhưng A Lang là người có lễ nghĩa, cho nên không
chịu thất lễ với chúng ta…
- Ừm!
Cổ Lão Trượng bắt đầu đồng ý với ý nghĩ của y rồi, sờ sờ râu, thậm chí có chút mừng thầm.
Cổ Lão Nhị phát huy trí đầy đủ trí tưởng tượng của y, tiếp tục phân tích nói:
- Huynh nói a Lang vừa mới hồi phủ, đến nhà sau cũng chưa đi, chạy đến
thư phòng gặp Tiểu Đình là ý gì? Ngay sau đó lại đi thăm hỏi huynh là ý
gì? Ta đoán, e là a Lang muốn nói thẳng với huynh, muốn nạp Tiểu Đình
làm thiếp.
Cổ Lão Trượng vừa nghe liền hoảng sợ, nói:
- Vậy… vậy nếu hắn nói với ta, ta phải làm sao?
Cổ Lão Nhị nói:
- Cha vợ này, làm được!
Cổ Lão Trượng không ngừng nói:
- Làm được làm được, đương nhiên làm được! Đây là đốt đèn lồng cũng khó
mà lại tìm được việc tốt, nếu như nhà chúng ta thật sự có thể trèo cao,
huynh định nói, con rể nếu như tới thăm hỏi ta, ta nên làm thế nào?
Cổ Lão Nhị nói:
- Huynh về thay quần áo trước đi, đợi con rể đến nhà, chúng ta tùy cơ
ứng biến. Đừng dễ dàng đồng ý, phải có chút sâu lắng, tránh người ta bôi nhọ Tiểu Đình nhà chúng ta, nói phải nói uyển chuyển một chút, đừng
chọc giận A Lang, hỏng mất chuyện tốt của Tiểu Đình cô nương nhà chúng
ta!
Cổ Lão Trượng hoang mang nói:
- Nói chuyện… Ta không thể. Huynh đệ, cả đời ta chỉ biết giết người, không biết ăn nói. Hay là… hay là đệ nói thay ta.
- Thế còn nói làm gì, huynh là cha của Tiểu Đình! Huynh còn chưa chết,
sống yên ổn ở đây, ta tính là gì? Ta về trước, tính toán cẩn thận đến
lúc đó nên trả lời A Lang thế nào!
Hai huynh đệ một cụt tay một què chân, có thể nói là thiên tàn địa
khuyết, vui sướng trở về phòng khách đã được sắp xếp cho bọn họ, chờ con rể đến gặp cha vợ.