Say Mộng Giang Sơn

Chương 734: Q.1 - Chương 734: Chương 886: Tiên lễ hậu binh




Dương Phàm trở lại doanh trại Thiên Kỵ, Sở Cuồng Ca, Mã Kiều, Hoàng Húc Sưởng, Lã Nhan và tất cả các tướng quân đều vây quanh hắn, mỗi người một ý, mồm năm miệng mười, căn bản không nghe được họ nói gì. Dương Phàm trầm mặt xuống, quát: - Tất cả im miệng!

Dương Phàm liếc nhìn họ một lượt, hỏi: - Lục lang tướng đã trở về chưa?

- Có ty chức!

Lục Mao Phong từ phía sau mọi người đi vào, vẻ mặt cười khổ, Hứa Lương cũng từ phía sau đi vào.

Dương Phàm giọng điệu hòa hoãn, nói với Lục Mao Phong: - Lục lang tướng, chuyện thế nào rồi?

Lục Mao Phong xấu hổ mà nói: - Ty chức ty chức phụng mệnh đến chỗ Kim Ngô Vệ, nhưng họ không để cho ta vào, chỉ truyền một câu ra.

Dương Phàm trừng mắt nhìn, hỏi: - Hắn nói gì?

Lục lang tướng tức giận nói: - Hắn nói, thân phận của Lục Mao Phong chưa đủ, phải tướng quân ngài tướng quân ngài

Dương Phàm nói: - Hắn nói như thế nào thì ngươi nói lại như thế, không cần lo lắng.

Lục lang tướng nói: - Vâng, hắn nói: bảo Dương Phàm đến, dập đầu trước cổng vào đến trướng soái của ta. Nếu bổn vương vui vẻ thì sẽ tha cho người của hắn.

Dương Phàm giận dữ, hắn biết rằng căn bản Hoàng đế không thể ra mặt điều hòa xung đột giữa hai bên. Hắn đến diễn trước mặt Võ Tắc Thiên chỉ là vì sợ Võ Ý Tông có thân phận hoàng thân quốc thích nên sẽ đi trước hắn đến tố cáo hắn với Võ Tắc Thiên.

Hắn tới gặp Võ Tam Tư là ôm tâm tư có thể phương thức hòa bình trước tiên cứu người ra, chứ không muốn đi gây bất hòa. Không ngờ thái độ của Võ Tam Tư lại có lệ như thế, khiến Dương Phàm thất vọng, hiện giờ lại nghe Võ Ý Tông nói như vậy, hắn sao không tức giận.

Trừ phi là gặp Hoàng Thượng, hội triều lớn hoặc là nghi lễ tổ tiên trọng đại, còn lại thì hắn đều không quỳ, Võ Ý Tông dám nói những lời như vậy? Quan trọng không phải những lời này làm nhục hắn như thế nào, mà là biểu lộ thái độ ép người của Võ Ý Tông, rõ ràng là không thả người rồi.

Lục Mao Phong vì không hoàn thành chuyện này mà trong lòng hơi xấu hổ. Thật ra Lục Mao Phong chỉ là một thuộc hạ, phụng mệnh làm việc. Không hoàn thành được, giận dữ hay xấu hổ không liên quan đến hắn, người mất mặt là chủ soái Dương Phàm.

Nhưng vì lai lịch của Lục Mao Phong không giống với mọi người, ban đầu bị xa lánh rất nhiều. Đại duyệt lần trước gã bỏ ra rất nhiều công sức, quan hệ với mọi người mới dễ chịu hơn. Một người sống trong môi trường không được mọi người chào đón, mùi vị đó sẽ rất khó chịu. Để giành được tình cảm của các tướng lĩnh khác, Lục Mao Phong luôn vô tình phô trương quan hệ của gã. Dường như ở trong kinh thành gã là nhân vật thủ nhãn thông thiên.

Thể diện thanh danh cũng là một loại gánh nặng. Bây giờ ngay cả cổng phủ Võ Ý Tông gã cũng không được vào, thể diện của gã coi như bị rơi xuống cống nước rồi. Lục Mao Phong sao có thể không xấu hổ và tức giận.

Hứa Lương nói: - Hay là ty chức đi gặp đại tướng quân Võ Du Nghi, dù sao trên danh nghĩa thì Thiên Kỵ chúng ta vẫn thuộc sở hữu của Võ Lâm Vệ, mời Võ đại tướng quân ra mặt cũng là danh chính ngôn thuận.

Dương Phàm nghĩ một lát rồi nói: - Ngươi đi đi, ngươi vốn thuộc Bách Kỵ, là cấp dưới cũ của hắn, dễ nói chuyện hơn.

Hứa Lương vâng một tiếng rồi ra khỏi doanh trại.

Dương Phàm nhìn đám người Sở Cuồng Ca đang phẫn nộ dâng trào, nói: - Mọi người giải tán trước đi. Bất kể là ai ta cũng sẽ cứu ra! Nhưng dù sao cũng phải để ta nghĩ cách đã, thiên hạ này còn chưa phải chỗ để chúng ta làm bừa.

Mọi người thấy vậy đành phải giải tán đi, Lục Mao Phong xấu hổ chạy theo nói: - Ty chức khi ở Lĩnh quân vệ có một vị huynh đệ kết nghĩa, hiện giờ ở trong Kim Ngô Vệ. Hà Nội Vương không gặp ta, ta sẽ nói với vị huynh đệ kia có thể chiếu cố những người bị bắt một chút, nếu như có tin tức gì cũng sẽ lập tức nói cho chúng ta biết.

Kiểu nhờ cậy này, người kia dù là anh em kết nghĩa cũng sẽ rất khó khăn. Kim Ngô Vệ và Thiên Kỵ hai bên đối địch, người anh em kết nghĩa kia là một thành viên của Kim Ngô Vệ, dù là chiếu cố người của Thiên Kỵ hay là mật báo đều là điều tối kỵ. Cho dù những tin tức này chỉ là nói về tình hình của những người bị bắt ở Kim Ngô Vệ, không đề cập đến việc phòng ngự, không đề cập đến những chuyện liên quan đến thắng bại của cả hai bên, cũng không thể để cho người ngoài biết.

Cho nên, Lục Mao Phong vẫn giấu không cho ai biết, bây giờ mới nói với Dương Phàm.

Dương Phàm cảm động chắp tay với gã, nói: - Luận về chức vị, ta cao hơn ngươi, luận về tuổi tác, ngươi lớn hơn ta. Chúng ta nói chuyện riêng, không bàn chức vị, chỉ tính tuổi tác. Lục huynh, thật sự từ khi huynh tới Thiên Kỵ, những việc đã làm, ta đều nhìn thấy, chỉ là có một số chuyện, ta không tiện nói, cũng không tiện vì một số xung đột nhỏ mà lại can thiệp vào.

Lai lịch xuất thân của Lục huynh, huynh hiểu, ta hiểu, tất cả mọi người đều hiểu, cho nên không khỏi chịu sự lạnh nhạt của mọi người. Thật ra đây cũng là chuyện bình thường của con người. Lục huynh lớn hơn ta vào tuổi, trải qua nhiều chuyện hơn, nói vậy chắc cũng hiểu được đạo lý này. Nếu như đổi lại, có người đưa người ngoài vào trong hội của Lục huynh, có lẽ Lục huynh cũng không chào đón hắn.

Lục Mao Phong đỏ mặt lên, không biết nên nói gì cho đúng, bởi vì không biết tại sao đột nhiên Dương Phàm nói đến chuyện này, có chút không biết phản ứng ra sao.

Dương Phàm cười cười lại nói:

- Nhưng những gì Lục huynh đã làm sau khi đến Thiên Kỵ, tất cả mọi người đều nhìn thấy. Lục huynh không coi mình là người ngoài, vì Thiên Kỵ mà dốc hết khả năng. Không cần biết Lục huynh vào bằng cửa nào, năng lực của Lục huynh xứng đáng với chức vị Lang tướng này!

Tâm ý của Lục huynh với Thiên Kỵ, cũng là của tất cả huynh đệ Thiên Kỵ chúng ta. Người khác có thành kiến gì, Lục huynh không cần để trong lòng. Lâu ngày mới biết được lòng người, mọi người rồi sẽ hiểu được Lục huynh. Thật ra những lời này, ta đã sớm muốn nói với huynh rồi, chỉ có điều sợ quá đường đột. Bây giờ nhân cơ hội này, đúng lúc có thể nói chuyện tâm tình với huynh.

Lục Mao Phong nghe đến rơi nước mắt, thật sự gã đi là do hai huynh đệ họ Trương, nhưng hiện giờ ở trong quân không có chỗ dựa. Từ ngày Trương thị phát đạt, tổ tiên hai nhà từng có thông gia, chút quan hệ đó ngu sao mà không dùng, vì sao hắn không thử dùng một chút. Cho nên, khi hai huynh đệ Trương thị đưa ra lời đề nghị, gã cũng đồng ý ngay.

Nhưng trong quân không như ở nơi khác, nơi này có quy củ riêng, ảnh hưởng của huynh đệ Trương thị rất khó xâm nhập vào được. Gã tự hỏi bản lĩnh tài cán của mình không kém người ngoài, lại dốc lòng vì Thiên Kỵ, nhưng người ta luôn dùng những ánh mắt khác thường nhìn gã, luôn cảm thấy gã dùng phương pháp định danh không hợp với thức, chính là cảm thấy nhìn gã giống như là gian tế.

Vì thế gã đã không biết bao nhiêu lần buồn rầu mà uống rượu. Bây giờ Dương Phàm nói những lời này khiến cho Lục Mao Phong không kìm được mà nước mắt rơi ra.

Dương Phàm ban đầu thật sự cũng có cách nhìn bao đồng với Lục Mao Phong. Tuy rằng khi đó cũng rất thân thiết với gã nhưng cũng chỉ thuần túy là lợi dụng. Nhưng dần dần hắn đã thay đổi cách nhìn và thái độ thờ ơ lạnh nhạt với Lục Mao Phong. Hiện giờ Dương Phàm vẫn không thể không sử dụng thế lực của hai huynh đệ Trương thị ở sau lưng Lục Mao Phong, nhưng Dương Phàm đã không còn coi Lục Mao Phong chỉ là một quân cờ để lợi dụng rồi.

Những lời này thật sự là Dương Phàm nói ra từ đáy lòng. Cái gọi là hoạn nạn thấy chân tình, gã có thể làm đến ngươi nhục, ta cũng nhục, ngươi hận ta cũng hận, đó chính là huynh đệ một nhà. Bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, khi đó Lục Mao Phong sẽ chọn ai, nhưng Dương Phàm muốn cho gã biết: "Nếu ngươi thật lòng với ta, ta sẽ càng thật lòng với ngươi. Bây giờ, chúng ta là huynh đệ!"

Lúc Hứa Lương quay về đã gần xế chiều. Tin tức Hứa Lương mang về cũng không tốt.

Võ Du Nghi không giống với các con cháu khác nhà họ Võ. Võ Du Nghi là đại tướng quân Võ Lâm Vệ, trông coi đội quân tinh nhuệ nhất trong cấm cung, cũng là đội quân Hoàng đến tín nhiệm nhất. Trên tước vị, Võ Du Nghi đã là vương gia, bất kể là thực quyền hay là tước lộc, đều đã không thể thưởng hay tăng thêm. Võ Du Nghi không cần phải dính vào tranh chấp giữa hai nhà Võ Lý nữa.

Mặc dù hiện tại trong quan hệ giữa hai nhà thì Võ Tam Tư dần chiếm thế thượng phong, nhưng ngôi vị Thái tử đã định, Võ Tam Tư không có khả năng làm hoàng đế, Võ Du Nghi càng không cần phải nịnh bợ Lương Vương. Vì vậy, y và con cháu Võ thị không thân thiết. Tuy là anh em họ nhưng Võ Du Nghi và Võ Ý Tông gần như chỉ sơ giao. Y có cần thiết phải vì một Thiên Kỵ trên danh nghĩa thuộc về mình mà phải cúi đầu tươi cười với con heo ngu ngốc đó không?

Cho nên Võ Du Nghi chỉ đáp ứng Hứa Lương, có thể phái người đi gặp Võ Ý Tông để can thiệp một chút, hy vọng Võ Ý Tông có thể thả người. Nhưng giọng điệu thản nhiên đó, Hứa Lương đương nhiên hiểu được, quay về nói với Dương Phàm, Dương Phàm cũng chỉ có thể cười khổ một tiếng.

Võ Du Nghi cũng không dựa vào được, mọi người bàn bạc đến nửa đêm cũng không có cách. Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Phàm lại triệu tập Hứa Lương, Lục Mao Phong, Lê Đại Ẩn, Lã Nhan và vài tướng lĩnh tính tình điềm đạm, cùng họ bàn bạc cách cứu mấy người Cao Sơ.

Bỗng nhiên có người đi vào, nói nhỏ với Lục Mao Phong vài câu, Lục Mao Phong chào Dương Phàm rồi đi ra ngoài nửa canh giờ rồi lại vội vã chạy về.

Dương Phàm vừa thấy Lục Mao Phong dường như có chuyện muốn nói với mình, liền đưa hắn vào trong lều nhỏ, Lục Mao Phong nói: - Nghĩa đệ của ta vừa mới đưa tin, từ Cao Sơ trở xuống, tổng cộng mười sáu huynh đệ của chúng ta đều bị họ đánh đập chửi mắng, hiện giờ vẫn như vậy, sống không bằng chết.

- Cái gì?

Toàn thân Dương Phàm chấn động, trong lòng phát hỏa, gân xanh trên trán nổi lên. Hắn biết rằng mấy người Cao Sơ rơi vào tay Võ Ý Tông sẽ bị lăng nhục nhưng không ngờ Võ Ý Tông dám dùng tư hình, nhất là Cao Sơ còn là Lữ soái, đã là tướng quân chính thức của triều đình.

Lục Mao Phong chua xót mà nói:

- Nghĩa đệ của ta nói, hắn thật sự không có cách chăm sóc cho người của Thiên Kỵ chúng ta. Lần này đưa tin ra ngoài đã khó khăn rồi. Chỉ sợ chỉ sợ nếu còn muốn hỏi tin tức từ hắn, hắn cũng không nói nữa.

- Ừ!

Dương Phàm chậm rãi gật đầu, đứng ở trong trước một lúc lâu, sắc mặt trầm xuất bất động, không biết là đang suy nghĩ điều gì. Một lúc lâu sau, hình như hắn đã có quyết định, đột nhiên xoay người lại, bước nhanh về phía trướng lớn. Đám người Hứa Lương đang bàn bạc ở trong trướng, vừa thấy Dương Phàm đi nhanh vào, trong mắt dường như có lửa giận, tất cả đều ngừng nói, ngẩng đầu nhìn hắn.

Dương Phàm trầm giọng nói: - Không cần bàn nữa, ta đến Kim Ngô Vệ đòi người!

Một câu vừa nói ra, bốn phía đều yên lặng. Tối qua bàn bạc, đám người Sở Cuồng Ca, Hoàng Húc Sưởng đều hô đánh giết, vì thế hôm nay mới gọi riêng những người bình tĩnh hơn đến. Bây giờ đã xảy ra chuyện gì mà chính Dương Phàm lại không giữ được bình tĩnh rồi? Hứa Lương sợ hãi lập tức đứng lên nói: - Không được! Hà Nội Vương chính là nhằm vào tướng quân, ngươi đi hắn cũng sẽ không thả người, ngược lại càng làm nhục ngươi.

Dương Phàm nói: - Nếu không thì sao? Thiên Kỵ chúng ta và Kim Ngô Vệ đều là cấm quân Bắc nha, Chính sự đường và Binh bộ không quản được, Hình bộ và Đại Lý Tự không quản được, tìm Lạc Dương phủ thì đúng là chuyện cười, đừng nói là tìm Ngự Sử Đài để buộc tội Võ Ý Tông?

Hai mắt Hứa Lương sáng lên, vui vẻ nói:

- Đó cũng là một cách!

Dương Phàm "ha ha" giận giữ cười một tiếng, nói: - Vấn đề là, khi các Ngự sử phun nước miếng như mưa ở trên triều thì Cao Sơ đã bị phơi nắng thành cái xác khô rồi. Người con gái chưa kịp xuất giá kia cũng đã thành góa phụ trước khi cưới rồi!

Hứa Lương kinh hãi nói: - Sao lại như thế! Vậy vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?

Dương Phàm u ám nói: - Nếu như đã không dùng lễ được, vậy thì xuất binh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.