- Hôm nay khéo vô cùng, vi huynh còn phải lập tức về cung thành ngay, hiền đệ có chuyện gì thì nói nhanh lên.
Dương Phàm nói xong, lo lắng nhìn sắc trời u ám, mưa mờ mịt, dưới mái
hiên đã thành động nước, các gia bộc dùng bao cát đắp tất cả các cửa
sân, nhưng trong sân nước vẫn quá sâu như vậy.
Thôi Lâm vắt cái vạt áo ướt sũng, đột nhiên cười nói: - Tiểu đệ cũng
biết hôm nay tới không đúng lúc, nhưng việc rất gấp, không thể không
tới.
Dương Phàm quay đầu nhìn y một cái, hỏi: - Có phải là vì cái gì mà tranh giành Hiển Ẩn không?
Thôi Lâm nghe xong thở dài, nói: - Huynh trưởng biết tốt nhất, chúng ta
hy vọng Hiển Ẩn nhị tông có thể đoàn kết lại, chân thành hợp tác, chứ
không phải là đấu đá lẫn nhau, thậm chí đối kháng lẫn nhau.
Dương Phàm đương nhiên biết y nói "chúng ta" là ai, Dương Phàm cười nói: - Hiền đệ và ta tuy quen biết nhau ít ngày, lại vừa gặp mà như đã quen. Có lời này, ta cũng không cần giấu diếm, trực tiếp nói cho đệ nghe, tạo ra cục diện ngày hôm nay, lẽ nào không phải vì kết quả dung túng của
bọn họ sao? Thẩm Mộc trở về một năm có dư, bọn họ còn không rõ?
Thôi Lâm cười khổ nói: - Việc này, có lẽ là chúng ta đoán lầm, lần trước Hiển tông tuy thiệt thòi, còn đánh mắt Trường An, nhưng nói lại, thực
lực lại còn ở trên Ẩn tông, nhóm Trưởng giả cũng lo lắng Hiển tông sẽ
gây sự, ai biết được Thẩm Mộc lại cũng có dã tâm bừng bừng, nơi nơi khóc than yếu thế, thực sự thực lực của hắn vượt xa những gì mà chúng ta dự
tính
Dương Phàm nghĩ lại khi hắn ở Tây Vực, Thẩm Mộc từng thể hiện thực lực
của với hắn, mơ hồ cảm thấy Thất tông ngũ tính đánh giá hơi thấp lực
lượng của Thẩm Mộc, Ẩn tông là một đám người lôi kéo từ tầng dưới của
"Thừa Tự đường" phát triển thành, trong đó tuy cũng có những con cháu
thuộc Thất tông ngũ tính, nhưng tuyệt sẽ không nhiều như Hiển tông.
Bằng thủ đoạn của Thẩm Mộc, chỉ cần không để những người này tiếp xúc
với những thứ quá nòng cốt, bọn họ không có cách nào nắm bắt toàn bộ Ẩn
tông rút cuộc nắm trong tay lực lượng lớn thế nào, đại khái Khương công
tử lúc đầu cũng là vì đánh giá quá thấp lực lượng mà Thẩm Mộc phát động
mới dẫn tới Trường An thảm bại, rút khỏi Lạc Dương.
Nhưng Dương Phàm lại không nói ra việc này, nếu hắn nói ra, đương nhiên
không có bằng chứng, nhưng Thất tông ngũ tính chưa phải hoàn toàn không
tin, đâu sợ trong đó chỉ có một hai nhà đề cao cảnh giác, đi sờ tới đáy
Thẩm mộc, đều sẽ tạo ra một sự phiền phức nhất định cho Thẩm Mộc, nếu
Thẩm Mộc lại phân thân đối phó với Thất tông ngũ tính, đối phó hắn thì
càng mệt mỏi hơn.
Nhưng Dương Phàm tự đáy lòng không có chút nghĩ thấu suốt ý nghĩ này. Ẩn tông đương nhiên là kẻ địch lớn nhất lúc này của hắn, thất tông ngũ
tính lại là đang treo trên đầu hắn một thanh kiếm sắc. Hiển tông cũng
tốt, Ẩn tông cũng được, mặc kệ lớn mạnh thế nào, mặc kệ nhảy đạp thế
nào, Thất tông ngũ tính đều giống như thần chỉ tôn quý ở trên cao, cười
xem bọn họ nhảy múa trong lòng bàn tay của mình.
Nhận thức này khiến trong lòng Dương Phàm rất không thoải mái. Và so
sánh với bảy đại thế gia khống chế sau lưng bọn họ, hắn càng ưa thích Ẩn tông, đâu sợ Ẩn tông là kẻ địch mà hắn đối chọi gay gắt, nhưng ít nhất
là nhìn thấy một lực lượng sờ được, hơn nữa đều không phải là không thể
chiến thắng, khác hẳn với thất tông ngũ tính.
Dương Phàm nói với Thôi Lâm: - Có phải phán đoán nhầm hay không, ý đồ
giữ cân bằng Hiển tông cũng là một sự thật. Việc này tổn hại không phải
chỉ có ta, cũng là toàn bộ Hiển tông.
Thôi Lâm trầm mặc, y đương nhiên hiểu ý của Dương Phàm, tuy nói "Thừa Tự đường" là một tay thất tông ngũ tính xây dựng, người xây dựng phần lớn
đều là người của thất tông ngũ tính, nhưng những năm nay đã thu hút được rất nhiều người họ khác ngoài tham gia. Cho dù là vốn thuộc con cháu
của Thất đại thế gia, hiện giờ cũng là có ích lợi nhỏ, Thất tông ngũ
tính giúp Ẩn tông đương nhiên khiến bọn họ bất mãn.
Nhưng lời nên nói vẫn phải nói, Thôi Lâm trầm mặc một lát, nói: - Bất kể thế nào, chúng đệ không hy vọng các huynh tranh chấp nữa. Đặc biệt là
lần này huynh huy động lực lượng phía quan địa phương. Từ khi "Thừa Tự
đường" sáng lập tới nay, chưa từng có những việc như vậy, một khi quan
gia tham gia, có một số việc không phải do chúng ta làm chủ.
Dương Phàm thong thả bước tới cửa, cửa cũng chất đầy bao tải, nước mưa
vẩn đục sâu quá gối lắc lư trong sân, thỉnh thoảng có hạt mưa rơi xuống
băn tung toé vào sảnh đường. Dương Phàm nói: - Có lúc, sự phát triển của sự việc tự nhiên là vậy, giống như nước trước sảnh này, đệ càng chắn,
nó càng cao, ta có thể phát động cuộc chiến tranh này là vì ta thuận với ý dân, ta muốn ngăn cản cũng không có khả năng.
Thôi Lâm nhíu mi nói: - Lẽ nào Dương huynh hy vọng nhóm Trưởng giả tự mình nhúng tay vào hay sao?
Dương Phàm quay đầu, cười: - Việc này đã trải qua quan phủ, Từ Hữu Công ở Thái nguyên, Thời Vũ ở Đan châu, Hồ Nguyên Lễ ở Phu châu, các lão nhân
cho dù đích thân ra tay, lúc này cũng không thể nào ngăn cản được sự
việc phát triển nữa, theo ta thấy, các trưởng giả vẫn nên không cần đếm
xỉa tới thì tốt hơn.
Sắc mặt Thôi Lâm trầm xuống: - Một khi quan gia tham gia, hậu quả không thể tưởng tượng, cái nàyhuynh sớm đã nghĩ tới rồi.
Dương Phàm nói: - Việc này nếu không phải vì các trưởng giả dung túng,
vốn sẽ không xuất hiện, ta hiện giờ chỉ có thể cố gắng giảm thiểu tổn
thất tới phạm vi nhỏ nhất, những thứ khác, ta cũng không có cách nào.
Thôi Lâm nói: - Nếu huynh khư khư cố chấp, chúng đệ phải rút những con
cháu mầm mống của các đại thế gia kia ra khỏi, nếu không một khi tình
thế không thể khống chế, cho dù các đại thế gia không bị liên lụy, thì
các con cháu tinh anh cũng sẽ bị tổn thất nặng nề.
Cho dù là Hiển tông hay là Ẩn tông, con cháu thế gia đều có một số,
trong đó Hiển tông nhiều hơn cả. Khương công tử vốn xuất thân thế gia,
thêm vào đó gã lại cao ngạo, người trọng dụng đương nhiên cũng phần lớn
xuất thân thế gia. Ở thời điểm quyết chiến này, nếu các đại thế gia tăng thêm ảnh hưởng, rút về các con cháu có chức vụ quan trọng, đương nhiên
có ảnh hưởng đối với hai tông Ẩn, Hiển, đặc biệt là Hiển tông.
Dương Phàm không hề có chút hoảng hốt nào, cười một tiếng, nói: - Cũng
được! Ta cũng không hy vọng bọn họ có gì sơ xuất, đợi sau khi xác định,
bọn họ trở về cũng không muộn.
Thôi Lâm chau mày nói: - Dương huynh dường như vẫn chưa hiểu lời của đệ, nếu những con cháu này rút khỏi, sự ủng hộ của bảy đại thế gia đối với
các huynh.
Dương Phàm chậm rãi quay người, nhìn ra ngoài hiên, thản nhiên đáp: - Bất luận thế nào, cũng phải quyết sống mái mới nói.
- Xoẹt
Một tia chớp màu tím lóe lên làm sáng ngời cả đại sảnh, sau đó một tiếng sấm làm chấn động cửa sổ cũng phát ra. Khi tia chớp sáng lên, Dương
Phàm đứng chắp tay dường như đột nhiên bị mạ lên một lớp viền vàng, Thôi Lâm nhìn bóng dáng đứng ngạo nghễ bất động của hắn, trong lòng khẽ thở
dài.
Tổ phụ của y và các trưởng giả của các đại thế gia dung túng Thẩm Mộc,
vốn là hy vọng sẽ cân bằng được lực lượng trong Thừa Tự đường, kết quả
lại khiến Thừa Tự đường nắm giữ gia tài khổng lồ sau khi bị phân liệt
lại lần nữa bị nội chiến, hao tổn tới đáng kinh người.
Y hiện giờ chỉ hy vọng hai tông Ẩn Hiển sẽ không rập khuôn theo các lão
nhân gia, nếu tình hình không được khống chế, cuối cùng triều đình nắm
phần chủ động, vậy thì đối với Hiển tông, Ẩn tông, đối với thất tông ngũ tính phía sau hai tông Hiển Ẩn đều sẽ như gặp cơn ác mộng.
"Đang......"
Tiếng chuông du dương quanh quẩn trên thành cổ, đây là tiếng chuông của chùa Bảo Thất.
Chùa Bảo Thất của Phu châu được xây dựng trước triều Tùy, khi Trinh Quán năm thứ ba, có thiện nam tín nữ quyên tiền để đúc chuông, trên đó đúc
phi thiên, xích hoa, Chu Tước, Thanh Long, còn có cả khắc chữ khải, trở
thành bảo bối của chùa Bảo Thất. Chuông đồng vừa vang, thanh âm vang dội hàng mười dặm, nghiễm nhiên là một cảnh của Phu châu.
Hồ Nguyên Lễ tới cảnh nội Phu Châu liền hành quân lặng lẽ, đồng thời
giống như Ngự sử, y cũng muốn dùng cách cải trang vi hành để tới điều
tra Phu châu một chuyến.
Đây cũng không phải là vì Hồ Nguyên Lễ và Thời Vũ thông minh sắc sảo,
thực ra là vì đám quan ngự sử bọn họ nói rằng trời sinh quan chính là
nhân vật đối lập với những quan viên khác, mỗi khi bọn họ đến một chỗ,
cho dù không phải là vì điều tra quan viên nơi đây, quan viên địa phương cũng sẽ đề phòng chặt chẽ.
Việc này gặp rất nhiều, cho nên các Ngự sử đến địa phương điều tra vụ
án, gần như không có ngoại lệ đều sẽ lựa chọn cách cải trang vi hành,
tuy bên cạnh nghe tin đồn rất khó làm bằng chứng, cũng hơn so với chỉ
nghe các quan viên địa phương hồi báo giải thích khách quan một chút,
đây cũng coi như là một cách tai nghe không bằng mắt thấy.
Hồ Nguyên Lễ cải trang khách thương gia, không một tiếng động đi vào
chùa Bảo Thất, quyên một ít tiền, một đoàn người dàn xếp xuống. Hồ
Nguyên Lễ nhanh chóng tắm rửa một cái, rửa sạch phong trần, thay xiêm y, án đã dọn xong, vài món ăn nhẹ còn cả một bát gạo tẻ, một mâm mỳ đặc
sắc địa phương.
Hồ Nguyên Lễ ngồi xuống vừa muốn tận hưởng, liền nghe "soạt" một tiếng,
một thanh phi đao đỏ cắm ngay trên bàn, khiến cho Hồ Nguyên Lễ sợ tới
ngã ngửa, kêu to "người đâu".
Hai sai dịch canh giữ ngoài cửa xách đao xông tới, vừa thấy tình thế
trong phòng cũng tự kinh hoảng, vội vàng nâng Hồ Nguyên Lễ dậy, liền rút đao ra, trong phòng ngoài phòng, trên xà nhà sau cửa sổ, đều không có
ai.
Hồ Nguyên Lễ ổn định lại tinh thần, nhìn phi đao kia có kẹp một phong
thư, trong lòng không khỏi vừa động, vội vàng rút phi đao, lấy bức thư
ra, mở ra cẩn thận nhìn, không khỏi kinh ngạc: - Dân gian truyền lại, du hiệp giang hồ kia đi tới đi lui, thần thông quảng đại, lại thật sự có
bản lĩnh này?
Người truyền thư không để lại danh tính, trong thư chỉ nói quan lại Phu
châu trên dưới cấu kết, quan lại đều là tham quan, hắn biết Hồ ngự sử là phụng thánh mệnh tới để điều tra quan viên Phu châu, vì vậy ra tay
trượng nghĩa, tra rõ nhà kho mà quan lại Phu châu tham ô lương thực.
Trong thư không những chỉ rõ cửa kho lương nào có vấn đề, chỉ cần hễ
điều tra là có thể có chứng cứ, do đó cần kiểm kê thanh tra lại toàn bộ
kho lúa, hơn nữa còn hiến kế, nói quan lại Phu châu tham ô vô lại, e là
trên dưới châu nha đều có tai mắt của họ, Ngự sử nếu muốn tra rõ chân
tướng, không thể cho bọn họ thời gian để che giấu chứng cứ, cần lập tức
liên lạc với Thứ sử mới nhậm chức họ Bùi, lập tức lấy được chứng cứ rõ
ràng mới là thượng sách.
Hồ Nguyên Lễ ngạc nhiên thán phục ngay ở điểm này, người giang hồ này có bản lĩnh võ nghệ cao cường, tra ra thực hư kho lương còn không ngạc
nhiên, nhưng du hiệp này không những biết thân phận của mình, biết mình
tới Phu châu, hơn nữa, còn biết chi tiết về quan Thứ Sử mới nhậm chức,
đưa ra cho mình kiến nghị thỏa đáng, thật là hữu dũng hữu mưu.
Đáng tiếc cao nhân như vậy, đến đi như thần, thấy đầu không thấy đuôi,
nếu không nếu có thể thu phục người này là người cho triều đình sử dụng, há chẳng phải là một cánh tay đắc lực sao? Nhưng nghĩ lại, loại người
như vậy lấy võ phạm cấm, tính tình lại thích nhàn vân dật hạc, e cũng sẽ không chịu sự trói buộc của quy củ triều đình.
Cất phong thư này, Hồ Nguyên Lễ thầm nghĩ: - Lời trong thư, cuối cùng là thật hay giả? Nếu là giả, như công dã tràng, không khỏi gây ra cảnh bị
cười chê. Nhưng vụ án Phu châu nếu thật sự có kỳ quái, vậy thì số tham
quan vô lại kia chỉ cho ta một ít trào phúng, không khỏi quá nhàm chán
Hồ Nguyên Lễ trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng hạ quyết định. Y cơm cũng
không ăn, vỗ án, quát to, dĩ nhiên đã là quát lũ thị vệ vây xung quanh
chật như nêm cối: - Mau chóng thay quan y, chúng ta tới phủ Thứ sử.