Phủ Thứ sử Phu châu, cửa phủ mở ra, Bùi Tốn cùng với một lão già tầm năm mươi tuổi chậm rãi đi ra..
Bùi Tốn mỉm cười, nói: - Lý thái thú, thứ cho ta không tiễn xa.
Lão già năm mươi quay người cười nói: - Bùi sứ quân dừng bước.
Lão già năm mươi này đang mặc chiếc áo nguyệt bạch, đầu đội khăn vấn,
bên hông đeo một cái ngọc bội một bên đè vào áo, nho nhã, khí độ bất
phàm, người này vẫn là Thứ sử tiền nhiệm Phu châu Lý Hạo.
Tiền hậu nhiệm bàn giao, công việc là đặc biệt rườm rà, ngoại trừ các
việc cần giải thích còn có cả các mục tồn kho của phủ kho, những cái này dều cần một chút thanh, sao chép ra các danh mục, đợi hai bên ký tên
đồng ý, bên tiền nhiệm mới có thể rời khỏi.
Bùi Quận Mã hoàn toàn không hiểu đối với việc này, nếu không phải bên
cạnh y đi theo một phụ tá khôn khéo xuất thân Thừa tự đường, chỉ e Lý
Hạo đưa ra danh mục bàn giao, y liền lập tức đồng ý rồi.
Nhưng vị quan làm phụ tá quá nhiều năm này của y, tỉ mỉ là tinh thông
nhất, dưới thí điểm của y, Bùi Quận Mã việc gì cũng cần đối chiếu cẩn
thận, Lý Hạo bất đắc dĩ, đành phải giữ vững tinh thần kiểm kê, đến nỗi
kéo dài tới tận hôm nay không rời đi được.
Vị phụ tá của Bùi Quận Mã này họ Mộc, tên Mộc Du, y biết dự định của tôn chủ, đương nhiên không muốn thả Lý Hạo rời đi, nhưng cho dù y nhắc nhở
cẩn thận, hiện giờ những danh sách cân đối chiếu cũng không còn nhiều
nữa, trong trường hợp bình thường còn cần thêm hai ngày, Lý thái thú
liền có thể rời khỏi Phu châu, đi tới Thương Châu nhậm chức. Trong lòng
Mộc Du tuy lo lắng, nhưng cũng không có cách nào.
Bùi quận mã đứng lại, cười nói: - Ngày kia, Bùi mỗ thiết yến tiễn biệt
thái thú, mọi công việc thái thú cũng không cần lo lắng, đều có sự chuẩn bị thỏa đáng rồi.
Quan viên rời khỏi, quan viên địa phương không thể thiếu được yến tiệc
tiễn biệt, vui vẻ đưa tiễn, còn cần phát động thân sĩ địa phương đưa
tiễn, cái gì vạn dân tản à, đức chính bài à, cởi giày lễ à, loại xiếc
này ắt không thể thiếu, quan viên này có phải thật sự được vạn dân kính
yêu không, lễ tiết thế này là tiếp quan mới nhậm chức và nghĩa vụ xưa
kia đã được viết ra.
Lý Hạo hiểu ý liền cười, chắp tay nói: - Làm phiền rồi.
Lý Hạo quay người rời khỏi phủ Thứ sử, lên xe mà đi, khi gần tới cửa,
chợt có một đoàn người ngựa vội vàng từ đối diện đi tới. Túc Tĩnh Bài,
Hồi Tị Bài, Quan Hàm Bài, hiển nhiên là quan viên nghi trượng rồi..
Lý Hạo chỉ nói là quan viên địa phương nào nịnh bợ Thứ sử mới, lúc đầu
không để ý, nhưng quan hàm bài kia xẹt qua trước mặt, chợt nhìn thấy
dòng chữ "tiến sĩ thi đậu", "Đô Sát ngự sử", Lý Hạo liền ngẩn ra, thoáng suy nghĩ, sắc mặc chợt trầm xuống.
Xe ngựa chậm rãi mà đi, dần chạy nhanh trên phố dài, ánh tà dương chiếu
tới xa mã, Lý Hạo đột nhiên thò đầu ra cửa sổ, lớn tiếng quát: - Dừng
lại.
Y vẫy tay với quản sự tâm phúc của mình, đợi lão chạy tới trước mặt y,
thấp giọng dặn dò nói: - Ngươi đi theo dõi phủ Thứ sử, có bất cứ động
tĩnh gì, lập tức hồi báo.
Quản sự kia là người y đã dùng quen, vừa nghe a Lang dặn dò, lập tức
biết nên làm thế nào, lão mang theo hai người, dắt theo ngựa, quay lại
trong ngõ, Lý Hạo lúc này mới lùi vào trong xe, xe ngựa tiếp tục đi về
phía trước, trái tim của Lý Hạo run rẩy lại cũng không có cách nào ổn
định lại.
Y biết triều đình cử Ngự sử tới Phu châu, lại không ngờ hôm nay chính
lúc tình cờ gặp. Hôm nay giám sát ngự sử tới Phu châu cũng không ngạc
nhiên, suy tính ngày cũng tới rồi, nhưng vừa rồi y còn từ lời nói cử chỉ của Bùi quận mã phân tích, vị Thứ sử mới nhậm chức này đối với việc
triều đình cử người tới còn chưa biết, điều này thật rất không hợp tình
lý rồi.
Nếu Bùi ngự sử muốn cải trang vi hành, hắn hẳn không tỏ ra nghi thức.
Tất nhiên phải gặp Thứ sử của bổn châu, thì phải tỏ ra nghi thức, còn
không chỉ là uy nghi của Khâm sai, cũng là lễ chế của triều đình, không
chỉ là sự tôn trọng của hắn với mình, cũng là sự tôn trọng đối với Thứ
sử bản châu.
Nhưng có một dạng, nếu hắn lại là lần đầu tiên xuất hiện ở Phu châu, hẳn sớm phái người tới phủ Thứ sử thông báo, Thứ sử dẫn quan lại bản châu
nghênh đón, tuy cấp bậc Giám sát ngự sử không bằng Thứ sử, nhưng hắn đảm nhiệm Sai sứ khiến của triều đình, có thân phận Khâm sai, điều này quan viên địa phương cần phải tuân theo cấp bậc lễ nghĩa rồi.
Cho dù lần đầu tiên giao tiếp với nhau, lần sau khi tới thăm, bình
thường cũng nên để người ta giao thiệp tiếp, nếu không Châu quan công
việc bận rộn, khi ngươi tới hắn cũng rời phủ mà đi hoặc đang thay quyền
đại án thì làm thế nào?
Nhưng từ phản ứng của Bùi Quận Mã và hành vi mời y ở lại dự tiệc rượu mà thấy, y không biết Hồ ngự sử cần tới, còn vừa rồi Hồ ngự sử một đoàn
người lại quá vội vàng. Lý Hạo nếu trong lòng an tâm cũng phải thôi,
nhưng trong lòng y lại có quỷ, càng nghĩ càng bất an.
Lý Thứ sử đã từ chức, cả nhà chuyển tới phủ Thứ sử, bây giờ đang ở trong dịch quán. Lý Hạo quay về dịch quán của bản châu, vừa về tới phòng liền cởi áo ngoài, mới ngồi xuống uống chén nước, chén thứ hai vừa nâng lên, Lưu quản sự liền vừa lăn vừa bò tới dịch quán, thở không ra hơi nói: - A Lang, a lang.
Lý Thứ sử vội vàng đứng dậy, hỏi: - Ngươi về rồi? Xảy ra chuyện gì?
Lưu quản sự thở hổn hên, nói: - A lang, vị Ngự sử kia vào phủ Thứ sử
không tới một nén nhang, Bùi Thứ sử liền phái người tới mời Châu Phán,
Truyện Tạo, Bộ, Tráng ba ban bộ sai nha lập tới tới châu nha, đây còn
không kể, hắn còn cử người đi điều một doanh đoàn luyện, nhận ra người
nọ người kia của Châu nha, chỉ hỏi những cái này, hỏi hắn Thứ sử đại
nhân ý muốn thế nào, hắn cũng không hiểu.
Bùi Quận Mã đột nhiên triệu tập ba ban nha dịch bộ khoái, châu phủ này
bộ khoái có tới hơn trăm người, vậy còn chưa tính, hắn còn muốn điều
thêm một đội đoàn luyện thổ binh, vị Thứ sử mới nhậm chức này muốn làm
gì?
Các châu có Đoàn Luyện Sứ, phần lớn do Thứ sử kiêm nhiệm, có thể điều
động chỉ huy Đoàn luyện binh, nhưng trừ phi phải tiêu diệt thổ phỉ, bắt
trộm và kẻ cắp thế lớn, nếu không Thứ sử rất ít huy động tới Đoàn luyện.
Đoàn luyện binh tuy không phải quân đội chính quy của quốc gia, dù sao
cũng là một đội vũ trang, một khi điều động, phải lập tức chuẩn bị bẩm
báo lên cấp trên và giải thích lý do dùng binh. Lý Hạo ở Phu châu làm
Thứ sử đã tám năm cũng chỉ diều động Đoàn luyện binh một lần, lần đó là
để quét sách một đội lục lâm hơn mười người.
Hiện giờ Bùi quận mã vừa nhậm chức, hắn điều binh làm gì?
Hồ ngự sử là tới Phu châu điều tra vụ án trữ lương thực, Hồ ngự sử vừa
nhìn thấy Bùi Thứ sử, Bùi Thứ sử liền vội triệu tập toàn bộ bộ khoái,
như vậy còn chưa tính, còn phải điều động một doanh đoàn luyện, nghĩ
theo đường này, đáp án đã miêu tả sinh động rồi. Lý Thứ sử run lên, bàn
tay trượt xuống, cái chén trong tay "bốp" một cái rơi trên mật đất vỡ
tan.
Bùi Tốn ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt trầm trọng, vốn dĩ sự cảm kích tự
đáy lòng của gã đối với sự nhiệt tình chỉ điểm của thái thú Lý Hạo giờ
đây đã biến thành phẫn nộ. Hiểu chính là thời kỳ giao kết, nhưng gã ngồi trong phủ Thứ sử, lại bị Lý Hạo lừa gạt khiến cho thần hồn điên đảo,
một khi ký tên đồng ý, tới lúc nhà kho xảy ra vấn đề gì, một quản quan
hiện tại như gã cũng khó mà chối cãi được.
Bùi Quận Mã nghiến răng kèn kẹt, trong lòng thầm hận: - Khá lắm tên lão tặc khẩu phật tâm xà.
Hồ ngự sử ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn Đoàn luyện binh đi phía
sau, lại nhìn ba ban khoái bộ đeo đao thép, xích sắt, gông xiềng, côn
phía trước, thầm thở dài:
- Tập kết số người này quá chậm rồi, hao phí hơn một canh giờ. Nhưng,
Bùi Quận Mã vừa nhậm chức, cũng khó mà sai khiến quan lại bản địa, lại
cũng không nên quá nghiêm khắc với hắn.
Tuy nói trong phủ nha còn có rất nhiều người cũ của Thứ sử trước, tốc độ tập kết một canh giờ đủ để khiến họ nghe ngóng được cái gì, nếu bọn họ
có ý để lộ bí mật cũng có đủ thời gian để lan truyền tin tức, nhưng Hồ
ngự sử lại không lo. Đó là kho lúa, không phải là một túi gạo, cho dù
đối phương nhận được tin lập tức ứng biến, cũng không kịp.
Hồ Nguyên Lễ thúc ngựa đến gần Bùi Tốn một chút, hỏi nói: - Bùi sứ quân, khu vực trữ lương thực cách đây còn xa không?
Bùi Tốn lấy roi chỉ về phía trước, nói: - Đi về phía trước quẹo sang
trái, đi tới cuối ngõ là tới. Hồ ngự sử đừng vội, chúng ta lập tức.
Y vừa nói tới đây, chợt thân mình chấn động, nghẹn họng nhìn trân trối
phía xa, ngẩn ngơ ngồi trên ngựa, một câu cũng nói không ra. Hồ Nguyên
Lễ bỗng quay đầu nhìn lại, nhất thời cũng ngây dại.
Lúc này hoàng hôn mênh mông, chân trời đã đen kịt một mảnh, nhưng trong
tầm mắt, lại là ánh hồng quang mơ hồ, phun ra nuốt vào lóe lên, tầng
trận khói đặc bay lên, trong không trung dần tràn ngập, tựa như một con
thú lớn đang muốn giãy dụa khỏi dung nham, Hồ Nguyên Lễ nhất thời lạnh
lẽo chân tay.
Một lúc lâu sau, Hồ Nguyên Lễ và Bùi Tốn mới chợt tỉnh lại, không hẹn mà cũng hô lên: - Kho lúa cháy rồi! Nhanh! Nhanh dập lửa.
....
Phủ Trường An, chỗ ở của Thẩm mộc.
Lam Kim Hải bước vào thư phòng của Thẩm Mộc, nói: - Công tử, Quan nội
đạo nói quận phủ Phó sứ Triệu Hậu Đức mượn cớ ốm từ quan, sai người tới
thông báo cho chúng ta một tiếng.
Thẩm Mộc gần như có chút kinh ngạc, trầm ngâm một lát, nói: - Cũng được! Không cần đếm xỉa tới hắn, nếu trận đại hỏa giữa Ẩn Hiển thực sự đốt
lên, cũng không cần tới hắn.
Cái gọi là quận phủ, chính là phủ đệ của Quan sát sử, quan sát sử này
tìm hiểu thiện ác, nâng đại cương, binh giáp, tài phú, dân tộc, không
chỗ nào không lĩnh, quyền thế rất cao, thật ra chính là hình thức của
Tiết Độ sứ. Quan nội đạo đạo quản lý hai mươi sáu Phủ châu, Đan châu,
Phu châu bên dưới đều nằm trong hạt nội.
Triệu Hậu Đức là quan viên cấp cao nhất của Ẩn tông, coi như phó sứ quan sát Quan nội đạo, gã là do Huỳnh Dương Trịnh thị một tay nâng đỡ. Còn
Huỳnh Dương Trịnh thị và Lũng Tây Lý thị lại là người ủng hộ lớn nhất
phía sau của Ẩn tông, do đó để người này trợ giúp Ẩn tông.
Ân tông phát triển nhanh chóng ở Quan nội đạo đạo, không rời khỏi được
sự ủng hộ và giúp đỡ lớn lao ở quan trường của người này, hiện giờ Quan
nội đạo khắp nơi lửa cháy, hỏa hoạn ở kho lương e rằng không có khả năng áp chế được, nếu một khi bùng nổ đại án kinh thiên, e là có một số đông người đầu rơi xuống đất, Triệu Hậu Đức làm phó sứ quan sát Quan nội
đạo, đến lúc đó e cũng khó trốn thoát.
Bởi vậy, gã xem xét thời thế, quyết định lấy cớ ốm từ chức. Cử động này, sau lưng ắt có bóng dáng của Huỳnh Dương Trịnh thị, những người này
chẳng khác gì là tay chân của Ẩn tông và Đại thế gia, thật sự có thể
thảo phạt bọn họ vẫn là thế gia chứ không phải Ẩn tông.
Người làm đại quan không sợ từ chức, chỉ cần trong triều có người sau
lưng, bất cứ lúc nào cũng có thể phục hồi, mãi mãi sẽ không khó khăn
giống như những người chưa từng bước đi trên quan trường, thân quan là
một cánh cửa cao cao, chỉ cần bước vào được, cũng chính là nhảy vào Long Môn, chìm nổi đều là việc trong quan trường.
Lam Kim Hải thấy Thẩm Mộc nhau mày, lại an ủi nói: - Nhưng, sự phản kích của chúng ta cũng có hậu quả, phía Ẩn tông, Kiếm Nam Ngưu Chí Viễn cáo
bệnh về quê, cũng đã sắp xếp "hậu sự" ở Sơn nam Mã Tam Tần rồi.
Thế gia tung lưới lớn, bồi dưỡng sĩ hoạn, cuối cùng thành tài cũng chỉ
là thiểu số, Ngưu Chí Viễn này chính là một trong số đó, người này có
bối cảnh là Triệu Quận Lý thị, hiện nay làm Diêm Vận Sứ Kiếm Nam đạo,
không những trông coi nghiệp muối ở Kiếm Nam đạo, còn cai quản nghiệp
rượu ở Kiếm Nam đạo, đây là con đường ngon lành.
Còn Sơn Nam Mã Tam Tần là thương nhân buôn muối, trong tay có hồ chứa
nước làm muối, giếng muối hàng chục chỗ, thực sự lại là một con rối,
khống chế phía sau là Triệu Quận Lý thị, hai người này có quan hệ mật
thiết với Hiển tông. Ở chức vị như vậy của họ, mông là không thể nào
sạch, Ẩn tông vừa có hành động với họ, hai người này liền ngửi thấy hơi, quyết đoán lấy lui làm tiến.
Kỳ thật, hai người này lui cũng không sao, Ngưu Chí Viễn tại chức đã ba
năm, công việc béo bở này ai ngồi lâu quá cũng sẽ bị người oán trách,
nếu không, gã cũng hẳn đã đổi chỗ rồi, hiện giờ lùi xuống để tránh đầu
sóng ngọn gió, coi như là một công đôi việc. Mà Mã Tam Tần vốn là con
rối bị người ta sai khiến, thay đổi người cũng không phải do y.
Nhưng hai người này vừa lui, trực tiếp ảnh hưởng tới Hiển tông, Hiển
tông lớn hơn Ẩn tông, tiêu dùng cũng lớn, đột nhiên giảm bớt hai chỗ tài nguyên trọng đại, tổn thất không nhỏ, Thẩm Mộc đang nghĩ, trên mặt liền dần lộ ra một vẻ mặt như cười như không:
- Nhị lang, hiện nay ngươi nên làm thế nào đây?