Thành Lạc Dương mưa phùn liên miên.
Những ngày gần đây thời tiết ít nắng nhiều mây âm u, trời mưa không
ngớt, rất nhiều hộ dân hai bên bờ Lạc Thủy đều đã bị nước tràn vào nhà.
Mùa Thu vốn dĩ phải là một mùa bội thu của lúa gạo và rau quả, nhưng do
ảnh hưởng của mưa lũ khiến cho giá lương thực, thực phẩm đều tăng lên
rất nhiều.
Những nhà khác thì Dương Phàm không biết, cứ như nhà Ngưu lão quản gia
có con trai trưởng làm nông, con trai thứ hai làm nghề trồng rau, nghe
lão Ngưu than thở thì mới biết toàn bộ cây trồng của nhà người con trai
lớn đều đã ngập chìm trong nước. Không cần biết đã đến ngày được thu
hoạch hay chưa, cả nhà họ khẩn trương cắt hái, còn phải thuê thêm rất
nhiều thợ gặt. Vì thế nên năng suất giảm đi một nửa so với năm ngoái,
tổn thất quả là thê thảm.
Tình cảnh của người con trai thứ hai thì càng không phải bàn nữa, vườn
tược bị nhấn chìm trong nước mưa. Tuy nói rằng giá rau củ trong thành
hiện đang tăng cao một cách đáng kinh ngạc, rất nhiều phú hộ phải ăn rau muối, hộ dân nghèo thì có mỗi bát cơm khô thôi, nhưng hắn ta cũng chỉ
vội vàng thu hoạch và bán được có một thửa ruộng rau, cả một biển nước
mênh mông nhường kia thì làm thế nào để mà gieo hạt được đây?
Vật giá nhất thời tăng cao cũng chẳng xá gì, điều quan trọng là do mưa
lớn kéo dài liên tục khiến cho những nhánh sông xung quanh thành Lạc
Dương đều trở nên hung bạo phát cuồng. Hình ảnh của một "Ngũ thủy uốn
quanh Lạc thành" giờ đã biến thành "Ngũ thủy vây quanh Lạc thành". Chính vào ngày hôm qua, một huyện trên thượng nguồn đã phải chặn cửa thoát
nước lại để cho dòng lũ cuồng bạo xả thẳng vào làng mạc nhằm bảo vệ cho
thành Lạc Dương.
Hành vi chủ động chặn cửa thoát nước để xả lũ một cách hợp pháp này tuy
không gây ra những thiệt hại về tính mạng, do đã có sự sắp xếp từ trước, di dời những hộ dân sinh sống trong vùng xả lũ, nhưng những tổn thất về tài sản của dân chúng thì quả thật quá rõ ràng rồi. Vậy nên sau khi
trận mưa lũ này kết thúc, việc trấn an lòng dân lại là một sự phiền toái lớn.
Ở trong cung, một vài cái hồ nước thường ngày để thưởng ngoạn phong cảnh đã sớm đầy nước, tràn sang cả những cung thất điện cơ xung quanh; những bao cát tích tụ trước Huyền Vũ Môn đã thành một đống cao ngang đầu
người. Nhưng nước mưa từ ngoài cung vẫn cứ theo hệ thống thoát nước
trong cung mà tràn vào, không sao có thể hoàn toàn ngăn chặn được.
Võ Tắc Thiên cũng phạm phải cái tật ngoan cố như đại bộ phận lão tiền
bối khác, các đại thần đã năm lần bảy lượt thúc giục khẩn cầu, nhưng Bệ
hạ vẫn nhất quyết không chịu rời cung tránh nạn. Đường đường là một vị
Hoàng đế lại bị vài trận mưa lớn làm cho khiếp sợ đến nỗi phải rời cung
tránh nạn, há chẳng phải khiến cho thiên hạ chê cười? Võ Tắc Thiên luôn
có cảm giác rằng chỉ cần cố gắng chống đỡ một vài hôm nữa thì mưa sẽ
ngừng và nước lũ sẽ rút.
Dương Phàm đang mang trên mình trọng trách lớn lao, chỉ còn cách ngày
ngày cùng với Phủ Lạc Dương và Quan trị thủy Hộ bộ túc trực tại Huyền Vũ Môn, thay nhau trực ban quan sát tình hình mưa lũ để kịp thời đối phó.
Cũng chính trong tình cảnh này, những thông tin từ bên ngoài cung thông
qua các nguồn khác nhau liên tục được gửi đến cho Dương Phàm. Hiện ngoài cung đang điều một đám dân công tập trung lại để đắp đê phòng lũ, người qua người lại không ngớt khiến cho việc đưa tin trở nên dễ dàng thuận
tiện hơn hàng ngày nhiều lần.
Dương Phàm khoác áo tơi đứng sừng sững trên đống bao cát cao gần ngang
đầu người, rộng tầm hai bước chân. Dưới chân, nước lũ đục ngàu từng đợt
từng đợt cuốn cả những cành rơi lá rụng tràn lên mặt chân hắn. Dương
Phàm để chân trần đứng trên bao cát, lòng bàn chân ngâm trong nước đến
độ nhợt nhạt.
- Xoạt!
Lại một trận nước lũ nữa ào đến, bọt nước nhanh chóng tan vỡ. Xác của
một con chuột chết bị trướng lên đang trôi về phía Dương Phàm, hắn cảm
thấy ghê rởn nhảy qua một bên. Người mặc áo tơi đứng bên cạnh hắn cũng
theo đó nhảy qua vài bước, tiếp tục bẩm báo: - Quan Phó sử giám sát Quan nội đạo, Triệu Hậu Đức, đã cáo bệnh từ chức rồi. Nhưng bên phía chúng
ta thì Ngưu Chí Viễn và Mã Tam Tần cũng buộc phải nhường lại quyền hành
diêm chính uy nghiêm lớn lao đó, quả đúng là hai bên đều thương tổn mà.
Dương Phàm nhìn chằm chằm vào dòng nước lũ đang cuốn xoáy tròn trước mắt mà không nói một lời nào.
Người đó lại thở dài một tiếng rồi nói: - Hai bên cứ giằng co như thế này chỉ e nguyên khí sẽ đều bị tổn thương nghiêm trọng.
Dương Phàm liếc nhìn y một cái rồi thản nhiên nói: - Đây là ý của ngươi hay là của các Nguyên lão trong phủ?
Người đó vội vàng nói: - Là ý của một mình thuộc hạ.
Người đó tên gọi Vương Vũ Thần, đỗ Tiến sĩ nhưng lại làm Hậu tuyển quan, cứ như vậy đã hơn mười năm. Gia cảnh tuy không đến nỗi không có cơm ăn, nhưng đối với tấm lòng vì nghĩa quên thân như y thì đúng là khiến cho
chí khí hao mòn. Trong lúc chán chường ủ rũ, y được Hiển Tông phát hiện, dần dần được chú ý, trọng dụng.
Người này kể từ mười năm về trước, khi bước chân vào Hiển Tông nhưng
không hề biết bản thân mình rút cuộc làm việc cho một tổ chức như thế
nào. Mãi cho tới trước đây không lâu, trong lúc Dương Phàm đọc Hồ sơ lý
lịch của những người trong phủ mới nhạy bén phát hiện ra y, bèn dẫn nạp y ra nhập vào Trung khu. Khoảng thời gian mười năm khiến cho toàn bộ mọi
thứ của Vương Vũ Thần đã gắn kết chặt chẽ với Thừa Tự Đường, vậy nên có
thể tin tưởng vào lòng trung thành của y.
Dương Phàm bèn cười nói: - Uhm! Nhưng ngươi cũng nên biết rằng, chúng ta tuy bị găy mất hai cánh, nhưng vốn dĩ đôi cánh đó gánh nặng ngàn cân,
chúng có thể chống đỡ được nhưng lại không thể bay cao. Nay thông qua
trận đấu này, chỉ cần đánh bại được Ẩn Tông, trừ bỏ được gánh nặng trên
lưng, cho dù đôi cánh đó có bị gãy đi chăng nữa, nhưng chỉ cần lành vết
thương thì nó sẽ phát huy tác dụng hơn hiện tại nhiều lần.
Vương Thần Vũ cúi người nói: - Vâng!
Dương Phàm nghĩ ngợi chốc lát rồi nói: - Quan điểm của người bên Quan thiên bộ ra sao?
Nét nghiêm trang trên giữa cặp chân mày của Vương Vũ Thần dần biến mất, y nói: - Mỗi người bọn họ đều ủng hộ Tông chủ. Không chỉ có bọn họ, tất
cả các bộ trong Hiển Tông chúng ta đều hoàn toàn tán thành quyết định
của Tông chủ. Lần trước bị Ẩn Tông đánh bại ở Trường An, mọi người đều
không phục, luôn mong chờ có cơ hội được giao đấu lần nữa, quyết sống
mái một phen.
Dương Phàm gật đầu, khóe miệng hé một nụ cười nói: - Vậy thì tốt.
Tại thời điểm này mà nói Hiển Tông trên dưới một lòng đều có chung một
kẻ thù. Ngay cả những thuộc hạ có gia cảnh bề thế cũng tạm thời rũ bỏ đi ảnh hưởng của gia đình hoặc thể hiện một thái độ "ngoài ưng trong
nghịch" với gia tộc của mình, thực chất thì bọn họ hoàn toàn cổ vũ và
tán thành quyết định của Dương Phàm.
Bọn họ đều là những con người có máu có thịt, có khả năng kiểm soát suy
nghĩ của bản thân. Dù sao cũng đã gắn bó lâu năm với Thừa Tự Đường, bọn
họ có những mối quan hệ lợi ích của riêng mình, nay lại cùng với Thừa Tự Đường cùng vinh cùng nhục ắt sẽ phải hiểu đạo lý cùng tiến cùng lùi.
Vậy nên thế lực của Dương Phàm đối với Hiển Tông ngày càng trở nên lớn
mạnh.
Trong thâm tâm Dương Phàm vẫn luôn coi trọng Quan thiên bộ, hắn cho rằng nó chính là Trung khu của Thiên Khu, là linh hồn của Thừa Tự Đường.
Đáng tiếc là trước kia trước mặt Khương Công tử, người một tay tạo dựng
nên Thừa Tự Đường, vì quyền lực và uy nghiêm của Khương Công tử quá lớn
khiến cho Quan thiên bộ chưa từng được phát huy được tác dụng vốn có của nó.
Dương Phàm lại không như vậy, hắn không cho rằng trí tuệ của một người
lại có thể vượt qua trí tuệ của một nhóm người. Mặc dù người đó có anh
minh thần võ như thế nào đi chăng nữa thì nhân lực cũng có hạn, tinh lực của một người sao có thể đối phó với hàng núi công việc mà không để xảy ra sai sót cơ chứ. Vậy nên Dương Phàm quyết định gia tăng thêm tác dụng của Quan thiên bộ.
Đặc biệt là trận tranh đấu giữa Hiển Tông và Ẩn Tông lần này đã dẫn đến
sự tham gia của thế lực quan phủ, điều này đã gây ra những hoang mang lo lắng cho Thất đại thế gia. Một số người vừa mới dò la biết được có
những nhân vật xuất thân từ Thất đại thế gia bèn nhanh chóng tìm cách
rút lui, xóa sạch mọi dấu vết của bọn họ ở Thừa Tự Đường để tránh không
bị liên lụy. Bọn người đó sau khi rút lui để lại những vị chức vụ còn
trống, cần đến đám người trong Quan thiên bộ thế chỗ.
Mỗi người trong số bọn họ đều là những nhân vật tài trí xuất sắc, tiếc
rằng trước nay chỉ có quyền tham mưu gián nghị, hơn nữa Tông chủ lại gần như không bao giờ tiếp nhận ý kiến của họ. Nay bỗng dưng lại được nắm
quyền tay, được thực sự làm những công việc cụ thể, bọn họ không tán
thành ủng hộ, không trung thành tận tụy với Dương Phàm mới là lạ.
Dương Phàm cẩn trọng suy nghĩ một lúc rồi nói: - Mặc cho mấy lộ binh của hắn tiến đánh, chúng ta chỉ quan tâm đến điểm yếu nhất của bọn chúng mà tấn công! Tuy tạm thời sẽ có thể bị thua thiệt đôi chút, nhưng chỉ cần
tìm thấy được kẽ hở trong kho lương của bọn chúng, phần còn lại sẽ hoàn
toàn do chúng ta làm chủ! Ngươi thông báo với bọn họ đừng quan tâm đến
sự công kích đánh phá trên những phương diện khác của Ẩn Tông đối với
chúng ta, cứ nhằm thẳng vào điểm yếu duy nhất của bọn chúng, nhất định
phải khiến cho chúng thương gân động cốt!
- Vâng!
Vương Vũ Thần nheo mắt nhìn sắc trời u ám, sải bước đi xa. Có một chiếc
thuyền nhỏ đang đậu ở phía bên kia, là con thuyền ngự đạo trong thành
Lạc Dương, đây cũng là kỳ cảnh mười năm mới gặp một lần. Vương Vũ Thần
cải trang thành một phu vác vận chuyển cát đá, tạm thời không thể rời
đi, chỉ còn cách chờ cho những chiếc thuyền chở cát đá này dỡ hết hàng
xuống mới có thể đi khỏi.
Ban nãy Dương Phàm chỉ trỏ dặn dò, tựa như thể đang căn dặn y chỗ nào
cần phải gia cố thêm, chỗ nào cần thêm bao nhiều cát đá. Lúc này mỗi
người đi một ngả, Dương Phàm cũng tiến đến đầu thành gặp mặt Hoàng Húc
Sưởng, tên Lữ soái trực ban Huyền Vũ Môn ngày hôm nay.
Trận tranh đấu giữa Hiển Tông và Ẩn Tông đang diễn ra kịch liệt như vậy, tại sao Thất đại thế gia chỉ tỏ thái độ khuyên can, uy hiếp, thậm chí
là không thể không ngồi quan sát bọn họ chiến đấu căng thẳng. Bọn họ chỉ cố gắng lôi kéo đám người thân thích ra khỏi cuộc chiến để tránh bị
liên lụy.
Không phải là vì bọn họ không muốn tăng thêm sức ảnh hưởng, mà vì Thừa
Tự Đường của ngày hôm nay, kể từ khi Ẩn Tông độc lập tách khỏi hình
thành một thế lực riêng, Khương Công tử cũng bắt đầu phát triển những bộ phận của Thừa Tự Đường mà hắn ta hoàn toàn có thế lực thao túng, kể từ
lúc đó bất kể là về phương diện Chính trị, Kinh tế hay Văn hóa, Thừa Tự
Đường đều có thể hiện rõ một luồng sức mạnh hoàn toàn thuộc về chính nó.
Kể từ khi đó, mặc dù Thất đại thế gia ở những mức độ nhất định vẫn có
thể gia tăng thêm ảnh hưởng đối với Thừa Tự Đường, nhưng sẽ không được
dễ dàng hô phong hoán vũ như khi xưa nữa. Bọn họ cũng không thể dựa vào
sức ảnh hưởng và tiềm lực kinh tế của mình để tiếp tục thao túng Thừa Tự Đường.
Điều này cũng tương tự tình hình của hậu thế sau này, một cường quốc nào đó có hai Đảng phái cạnh tranh nhau, với tư cách là tập đoàn tài chính
hậu thuẫn đằng sau lại không thể điều khiển Đảng phái đó phục tùng cho
lợi ích của bản thân trong bất cứ thời gian nào với bất cứ chính sách
nào. Các Đảng phái cũng có những yêu cầu lợi ích và sức mạnh riêng, khi
sức mạnh của bọn chúng đủ lớn thì thậm chí có thể quay ngược trở lại
khống chế những tập đoàn tài chính hậu thuận đằng sau chúng.
Phu Châu Thương, Bùi Quận mã, vệt trắng vệt đen nhọ đầy mặt, đang nhìn
từng cột khói cuồn cuộn từ phía một vài kho lương, sắc mặt xanh xao bàng hoàng.
Cũng may là gã đem theo rất nhiều sai nha và dân binh, có sự tham gia và giám sát của bọn chúng nên không có ai dám chậm trễ bỏ mặc cho ngọn lửa lan ra xung quanh. Nhưng việc cứu hỏa kho lương thì không dễ dàng như
vậy. Trước mắt chỉ là đã khống chế không để cho lửa lan rộng, đồng thời
cũng chỉ là dập tắt được đại bộ phận những chỗ cháy lớn, nhưng trong kho vẫn còn những ngọn lửa đang âm ỉ cháy, lúc này không ai có thể vào
trong, mà cũng không còn cách nào có thể dập được lửa.
Hồ Nguyên Lễ đứng chôn chân ở bên đó, bộ râu dưới hàm cháy xoăn lại,
vuốt một cái thấy đen xì cả tay, bộ râu đã bị cháy rụi cả rồi.
Những kho lương bị bốc cháy trùng hợp đều là được các "du hiệp" chỉ rõ
trong Phi đao truyền thư. Y không thể ngờ rằng đám tham quan ô sử đó lại to gan đến như vậy; thời gian lại có thể chuẩn xác đến như vậy. Tuy y
hành động đã nhanh, đối phương còn nhanh hơn y một bước, kịp thời xóa
hết mọi tội chứng. Cái tội tắc trách trông coi kho lương không tốt để
xảy ra hỏa hoạn không nặng bằng tội tham ô.
Y không biết rằng nếu như không phải là do Thứ sử Lý Hạo trùng hợp từ
Phủ Thứ sử bước ra mà gặp y, tên Lý Hạo này có tật giật mình, thường
xuyên đề phòng cảnh giác, thì hành động hôm nay của đối phương cho dù
thế nào đi chăng nữa cũng không kịp ứng biến. Sự việc đến nước này quả
thật là ý trời.
Với tư cách là Mạc chức của Bùi Quận mã, Mộc Du ngược lại không có cảm
giác ngượng ngùng tức giận tựa bị người khác giễu cợt trong lòng bàn tay như chủ nhân của gã. Mộc Du chăm chú nhìn những cột khói cuồn cuộn từ
bốn phía kho lương, điềm tĩnh suy nghĩ, đột nhiên gã bước lên phía
trước, trao đổi to nhỏ với Bùi Quận mã.
Bùi Quận mã cũng là trước mặt Nghĩa An Quân chủ ngang ngược mới tỏ ra
nhu nhược vô dụng, tình hình trước mắt khiến cho y hoàn toàn không còn
một chút hoài nghi nào về những lời cáo buộc của Hồ Nghị sử. Mộc Du dứt
lời, Bùi Quận mã vung nắm đấm, giận dữ nói: - Được! Làm như vậy đi!