Từ những cuộc tranh luận của đám dân địa phương, Cổ Trúc Đình vô tình
phát hiện ra những người dân tráng đó dường như không phải là người Phu
Châu, giọng nói của họ có phần giống tiếng Diên Châu. Từ đó Cổ Trúc Đình sinh nghi bèn âm thầm theo dõi. Quả nhiên đám người đó là dân vùng Diên Châu, ai đó từng nói, Diên Châu mưa thuận gió hòa, năm nào cũng bội
thu, tích trữ thóc gạo nhiều vô kể.
Cứ theo đó suy luận thì thấy, chắc hẳn đám quan tham kia nhằm thoát tội
đã mua một lượng lớn lương thực từ Diên Châu nhằm bù đắp vào chỗ hổng
trong kho. Chỉ có điều Diên Châu không thường lập kho tích lương, không
thể xẩy ra trường hợp bọn chúng mượn quân lương mà bù đắp chỗ hổng. Nếu
như là thu mua từ hộ dân, thì nay lương đã nhập kho, sao có thể phân
biệt được đúng sai.
Cuối cùng Cổ Trúc Đình nói, nay đã có thể xác nhận chắc chắn rằng: trên
thực tế chuyện những lái buôn ngoại tỉnh thao túng giá cả lương thực đã
câu kết cùng với đám tham quan, kết bè kéo cánh để tìm kiếm lợi ích và
xây dựng quyền lực. Còn về việc những người đóng thuế thực chất không
phải là dân địa phương nơi đây. Hơn nữa hiện quan viên Phu Châu đang bị
tạm giam trong nhà lao, mọi việc xuất nhập kho đều do quan Trường sử,
Biệt giá quản lý, không thể tìm được ra một chứng cứ nào.
Nay việc số lương thực bị tham ô trong Nhà kho Phu Châu đã được bù đắp
cho đủ, nếu như tiếp tục điều tra cũng chỉ là vô nghĩa vì không thu thập được bằng chứng rõ ràng. Trúc Đình phụ sự ủy thác của Tông chủ, cảm
thấy vô cùng hổ thẹn, không biết nên làm như thế nào.
Trong thư Cổ Trúc Đình chỉ trần thuật lại toàn bộ quá trình diễn ra của
sự việc, không hề có thêm bất cứ chỉnh sửa nào, nhưng chừng đó cũng đủ
khiến cho Dương Phàm tưởng tượng ra được tình cảnh quan lại Phu Châu
trên dưới câu kết với nhau, ngày ngày bàn mưu tính kế. Bọn chúng lợi
dụng việc Bùi Quận mã mới nhậm chức, khắp nơi trong thành vẫn là tai
mắt, tay chân, đồng đảng của bọn chúng. Từ đó chúng khống chế lái thương thao túng giá lương thực, kích động lòng dân nổi loạn, mặt khác lại âm
thầm thu mua một lượng lớn lương thực từ bên ngoài.
Tiếp theo đó, Lý Hạo lại vì dân chúng mà cầu kiến Bùi Quận mã, trước
tình cảnh bách tính đang phẫn nộ hừng hực như vậy, thật quá đơn giản để
dựng nên một chuyện gì đó rồi kích động dân chúng nổi loạn. Bọn tham
quan chỉ có việc đợi đến khi bạo loạn bèn đứng ra kêu gọi dân chúng,
“hưởng ứng ý dân”.
Bọn chúng phá tan sự phong tỏa của đội Đoàn luyện, nhân thời cơ quan
Thương lệnh đang bị giam trong nhà lao, nhập nhằng chuyện xuất nhập kho
lương, gần như chẳng có một số lượng rõ ràng, xuất xuất nhập nhập bao
nhiêu lương thực cơ bản là chẳng có được một con số cụ thể. Đám quan
tham thừa cơ lấp đầy lỗ hổng thiếu hụt, khiến cho không ai có thể tìm
thấy bằng chứng phạm tội của bọn chúng. Mặt khác nếu như chuyện này có
bị khai báo lên triều đình, bọn chúng cũng chỉ là “Sự cấp tòng quyền”,
là để an ủi lòng dân, bình ổn biến sự, không những không có tội mà ngược lại còn có công.
Dương Phàm nghĩ ngợi xuyên suốt sự việc, không khỏi cảm thấy hoảng sợ.
Chuyện như vậy nói thì dễ, nhưng để thành công thì phải cần đến biết bao nhiêu quan lại kết hợp với nhau. Trừ phi quan lại Nhà kho Phu Châu trên dưới một lòng tham ô? Số lương thực mà bọn chúng tham ô chắc chắn không phải là con số nhỏ, vậy mà nói bù là bù được ngay. Điều này cần đến một tiềm lực về tài chính, hàng hóa và quyền lực thực sự lớn mạnh.
Hiển Tông muốn thu gom từng đó lương thực cũng là điều có thể làm được,
nhưng trong một thời gian ngắn ngủi như vậy thì hoàn toàn là điều không
thể. Lẽ nào thực lực của Ẩn Tông lại hùng mạnh đến vậy?
Có thể điều khiển lái thương giữ lương thực không bán, xui khiến những
lái thương từ vùng khác đến thao túng giá cả, tổ chức thành công một
buổi bạo loạn với quy mô lớn như vậy. Và điều cuối cùng chính là bọn
chúng có thể thực hiện thành công một cuộc chiếc cân não, đâu đâu cũng
tìm thấy vết tích, nhưng lại không có bất kỳ điểm yếu nào có thể nắm
được. Rút cuộc tiềm lực của Ẩn Tông lớn mạnh đến đâu, bọn chúng có sức
mạnh tổ chức và khả năng khống chế ra sao?
Tất cả những điều đó đã vượt ra xa ngoài sự dự tính của Dương Phàm, sắc
mặt của hắn thay đổi. Dương Phàm vốn cho rằng dựa vào thế lực trên chốn
quan trường của hắn, hắn lại nắm thế chủ động tấn công; mặt khác Ẩn Tông để lộ rất nhiều sơ hở, từ đó hoàn toàn có thể khiến cho bọn chúng bị
động mà chịu thua cuộc. Nhưng thông qua chuyện này, ẨnTông đã thể hiện
rõ khả năng của minh, khiến cho Dương Phàm thấy chột dạ hoảng sợ, hắn
hoàn toàn không dám ấp ủ một chút hy vọng nào nữa về sự may mắn.
Uyển Nhi đọc lướt nhanh hơn cả Dương Phàm. Dương Phàm chưa đọc xong thì
Uyển Nhi đã đọc hết một lượt rồi. Nàng nhanh chóng nắm bắt được tình
hình, đòn đánh chí mạng nhằm vào Ẩn Tông mà lang quân đã khổ tâm tính
toán đến thời điểm này coi như đã thất bại. Ẩn Tông đã lấp đầy lỗ hổng
duy nhất của bọn chúng, bước tiếp theo e là lang quân chỉ đành bị động
phòng thủ thôi. Từ sự thể hiện của Ẩn Tông trong trận đấu lần này có thể thấy lang quân rất có khả năng sẽ…
Uyển Nhi lo lắng ngước nhìn Dương Phàm, sắc mặt lang quân sa sầm lại, từ từ nắm chặt lấy tờ thư tín trong tay. Uyển Nhi nhẹ nhàng dựa người vào
lòng Dương Phàm, dịu dàng nói:
- Nhị lang.
Dương Phàm vỗ nhẹ lên vòng eo thon nhỏ của Uyển Nhi, cười nhẹ mà ánh mắt không một chút vui tươi:
- Uyển Nhi, ta… đã đánh giá quá thấp năng lực của Ẩn Tông. Nay chỗ dựa
lớn nhất của ta đã biến mất rồi. Trong trận đấu này rất có thể ta sẽ đi
vào vết xe đổ của Khương Công tử…
Uyển Nhi dịu dàng dựa khuôn mặt xinh đẹp của nàng lên vai Dương Phàm, nhẹ nhàng nói:
- Ai thắng ai bại, lúc này mà nói e là còn sớm quá. Nhị Lang chỉ cần đấu cho tốt trận này, thắng là cái tốt. Nếu có thất bại thì cũng chẳng sao, thua thì thua, không làm Tông chủ Hiển Tông thì đã sao? Không làm quan
thì cũng đã sao? Hơn nữa, chúng ta cũng không phải là đã đi đến bước
đường cùng.
Dương Phàm nói:
- Ta chỉ là lo sợ thôi, đây không phải là chuyện của một mình ta. Ta lo
sợ công sức, tâm huyết và những cố gắng bỏ ra trong suốt thời gian qua
đã hóa thành tro bụi. Ta lo sợ sẽ mắc tội với những người đã ủng hộ ta
như Độc Cô thế gia và gia tộc nhà nàng. Nếu như ta thất bại thì những gì mà bọn họ đã hy sinh…
Chỉ e là nguyên khí bị tổn thương nặng nề, sau cú ngã này trở về sau sẽ
mãi không thể đứng được dậy. Nàng có biết đằng sau một đại gia tộc có
liên quan đến thành bại vinh nhục của biết bao nhiêu người không? Ta sợ
hãi phải đối mặt với Nhâm Uy và những huynh đệ đã vì ta mà vào sinh ra
tử. Những gì mà họ hy sinh sẽ chẳng nhận được bất kỳ báo đáp nào. Trên
vai của ta đang gánh hy vọng của biết bao nhiêu người.
Uyển Nhi ôm chặt lấy Dương Phàm, nàng không biết nên an ủi lang quân như thế nào, chỉ muốn dùng cái ôm này để nói với chàng rằng, cho dù phú quý hay nghèo hèn, bất luận sinh lão bệnh tử, Uyển Nhi đều muốn ở bên cạnh
chàng.
Dương Phàm nói:
- Những vùng lân cận Phu Châu không có những kho lương dự trữ nào khác.
Ta quả thật không thể ngờ rằng bọn chúng lại có thể thu gom lương thực
từ những hộ dân quanh khu vực Bân Châu, Phu Châu. Từng đấu từng đấu,
từng thưng từng thưng mà tích lại, nghìn dân vạn hộ cuối cùng trong một
thời gian ngắn chúng có thể gom được đủ mười vạn thạch lương thực. Thủ
đoạn thâm hiểm! Thật lợi hại! Thẩm Mộc quả đúng là dòng giống kiêu hùng, ta không sánh được với hắn…
Diên Châu? Cái tên này lại một lần nữa lọt vào tai, Uyển Nhi đột nhiên
khẽ cau màu, trong lòng chợt như thấy muốn nhớ ra một điều gì đó, nhưng
nhất thời chưa nhớ được ra.