Dương Phàm nhíu chặt hai mày, ngay đến cả Uyển Nhi yêu kiều quyến rũ
đang ngồi trên đùi cũng không thu hút được sự chú ý của hắn, tất nhiên
lại càng không thể để ý rằng nàng cũng đang khẽ nhíu mày.
Hắn lặng thinh một lúc rồi lắc đầu nói:
- Ta vốn định dựa vào tội danh tham ô lương thực này tất có thể giáng
một đòn chí mạng khiến cho Ẩn Tông phải tan rã. Cho nên từ trước tới
nay, chúng ta chỉ có biết toàn lực tấn công mà không có đối sách phòng
thủ. Tình hình trước mắt e là sự không thành rồi, ta cần phải nhanh
chóng suy nghĩ có kỹ càng, bước tiếp theo nên đối phó thế nào với sự
phản công của bọn chúng.
- Xin lang quân chờ một lát!
Uyển Nhi đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, cặp mày khẽ nhíu lại, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Tuy Hoàng đế không thường lui tới Tam Dương Cung, nhưng tiện nghi, trang trí ở nơi đây thì quả thật là đầy đủ vô cùng. Căn phòng của Uyển Nhi có tên là “Lan Hương Các”, phía trước mặt có khóm trúc; phía sau có suối
chảy, bên cạnh dòng suối có trồng hoa lan. Lúc này tuy tất cả các cửa sổ đều đang được đóng kín, nhưng từng làn hương nhè nhẹ cứ thoang thoảng
bay vào, tràn ngập căn phòng. Bên ngoài cửa sổ nhảy nhót sinh động những bóng hình của khóm trúc, tạo nên một khung cảnh lung linh lộng lẫy, làm say lòng người.
Một khung cảnh lãng mạn ngọt ngào như vậy; một giai nhân xinh đẹp tuyệt
trần như vậy, quả đúng là “Tương Đắc Ích Chương” – Người tô điểm cho
cảnh, cảnh làm nổi bật người. Nhưng Dương Phàm lại chẳng có tâm trí nào
mà thưởng thức, nhìn thấy Uyển Nhi đang suy nghĩ điều gì đó, hắn cũng
không muốn làm phiền. Nhưng đợi một hồi lâu mà Uyển Nhi vẫn trầm tư
không nói câu nào, Dương Phàm mới không kìm được bèn hỏi:
- Uyển Nhi, rút cuộc là có chuyện gì vậy?
Uyển Nhi nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Nô gia đột nhiên nhớ tới một chuyện, dường như có liên quan chặt chẽ
đến sự việc của Diên Châu, chỉ có điều nhất thời không chắc chắn được có nhớ nhầm hay không…
Uyển Nhi đột nhiên nói với Dương Phàm:
- Lang quân chờ ở đây một lát, Uyển Nhi đi ra ngoài một chút về ngay!
Nói xong chẳng đợi Dương Phàm trả lời, Uyển Nhi bèn quay người vội vã
đi. Dương Phàm không biết Uyển Nhi đang làm gì, nhìn thấy nàng vội vàng
đi ra ngoài, bèn ngồi dậy, đi chầm chậm đến chính phòng mà ngồi xuống,
trầm ngâm suy nghĩ.
Muốn dùng tội danh tham ô để giáng đòn chí mạng nhằm vào Ẩn Tông. Nhưng
theo tình hình trước mắt thì dường như chỉ có mỗi Dương Phàm là đang sắp đặt lo toan mọi việc. Chính Dương Phàm là người kêu gọi các thế lực
quan địa phương gửi tấu chương. Bước đầu tiên tung một đòn làm cho chúng choáng váng, thu hút sự tập trung vào kho lương ở Thái Nguyên, khiến
cho Ẩn Tông phải huy động tất cả tiền bạc lương thực có trong tay tập
trung vào việc lấp lỗ hổng ở kho lương Thái Nguyên. Bước tiếp theo là ra tay ở Đan Châu và Phu Châu.
Trong suốt quá trình đó, ngoại trừ một vài thân tín của Dương Phàm được
cử đi thì chỉ có hai vị quan Ngự sử của triều đình tham gia. Toàn bộ
Hiển Tông đứng sau bày mưu vạch kế cho Dương Phàm nhưng đều không có bát cứ một hành động nào. Trên thực tế thì không hoàn toàn như vậy, vì sao
Dương Phàm lại có thể lựa chọn mục tiêu tại Thái Nguyên Thương, Đan Châu Thương, Phu Châu Thương?
Để đảm bảo cho hướng tấn công chủ lực tấn công trong kế hoạch của bọn
họ, Hiển Tông đã phải huy động rất nhiều nhân lực và tiền bạc.
Trận đấu tại Trường An hai năm trước, ngoài sự tham gia của Hiển Tông và Ẩn Tông còn có rất nhiều lái thương. Và còn có cả sự tham gia của những kẻ buôn ngửi thấy hơi tiền mà đến chen chân, điều này có tác dụng lớn
đối với việc che dấu thế lực lái thương đứng đằng sau của Ẩn Tông.
Nay lại lần theo những đấu vết ít ỏi còn sót lại mà từng bước điều tra
thì chỉ e là dù cho có là triều đình đi chăng nữa, có huy động toàn bộ
lực lượng quan lại của Tam ti bao gồm: Hình Bộ, Đại Lý Tự, Ngự Sử Đài để điều tra, nhất thời cũng chẳng truy xét ra được kết quả rõ ràng.
Hiển Tông phải bắt đầu từ những manh mối bị gián đoạn để loại trừ những
lái thương phổ thông, tìm cho ra những kẻ đứng đằng sau Ẩn Tông. Kế tiếp là phải điều tra xem năm đó bọn chúng tự sử dụng số lương thực đó hay
là vay mượn tạm thời. Nếu như là điều thứ hai thì quả đúng bọn chúng đã
câu kết với quan lại địa phương trông coi kho lương. Bước tiếp theo là
phải điều tra xem lượng lương thực bị hao hụt đó đã được bù đắp lại
chưa…
Từng bước từng bước điều tra như vậy quả thật rất khó để có thể làm
được. Đặc biệt là trong suốt quá trình đó cần phải chú ý che giấu hành
động không để cho Ẩn Tông phát giác được bọn họ đang điều tra điều gì.
Một kế hoạch cần đến tiềm lực lớn mạnh như vậy, không phải là Hiển Tông
thì người khác khó có thể làm được.
Chính vì phải hy sinh nhiều tâm sức như vậy nên khi bọn họ quyết định
hành động, dốc toàn tâm toàn lực vào kế hoạch, mong muốn phải đánh một
đòn chí mạng. Nhưng nay con mồi nhử - nhà kho Thái Nguyên đã không còn
bất cứ một vấn đề gì. Thì Ngự sử bên Đan Châu cũng không hề có bất cứ
tiến triển gì.
Nay đã bước vào mùa thu hoạch, cho dù Đan Châu có phát sinh bất cứ vấn
đề gì, thì Ẩn Tông cũng đã có sự cảnh giác. Bọn chúng sẽ lợi dụng vụ mùa thu hoạch mà thu gom lương thực từ hộ nông địa phương để bù đắp vào số
lương thực thiếu hụt. Nhà kho Phu Châu – con át chủ bài này cũng đã phát sinh vấn đề lớn. Lúc này Dương Phàm chỉ có thể nhanh chóng rút về phòng thủ, ngăn chặn sự phản công của Ẩn Tông…
Trong khi Dương Phàm đang tâm sự trĩu nặng thì Thượng Quan Uyển Nhi lại vội vàng chạy đến Thủ Tàng Thất.
Vốn Hoàng đế đến Ly cung không cần phải mang theo văn kiện, tấu chương,
nhưng lần rời thành Lạc Dương lần này lại bởi vì đại hồng thủy, chẳng ai biết được nước lũy có nhấn chìm cung thành hay không, nên cần vận
chuyển những văn kiện quan trọng mang theo. Chỉ riêng số tài liệu này mà đã chất đầy tròn đủ mười xe ngựa.
Uyển Nhi đến Thủ Tàng Thất không đầy một canh giờ thì có một đoàn cung
nữ, thái giám lũ lượt kéo tới. Của cung được mở, tài liệu mật và văn
kiện trong phòng chất chồng như núi, bao gồm cả những tấu chương cách
đây mười năm.
Uyển Nhi trầm giọng sắp xếp:
- Tất cả mọi người đều phải lập tức tìm kiếm, chỉ cần là những tấu chương của Diên Châu đều phải tìm cho ta!
Cung nữ và Thái giám đều không rõ Uyển Nhi đang làm gì. Trong số đó có
cả những người bởi vì thân phận thấp hèn, ngày thường khi nhìn thấy vị
quan nội tướng này thì chỉ dám đứng từ xa mà hành lễ, ngay cả đến một
câu nói của Uyển Nhi cũng chưa từng được nghe qua. Nay lại được Thượng
Quan đại nhân đích thân ra lệnh làm việc, ai nấy đều lo sợ, dốc sức mà
phụng mệnh.