Thôi Dịch ngạo nghễ nói:
- Huynh trưởng, với tài học của ta và huynh, thi từ ca phú đề bút sẽ được, không cần chuẩn bị trước!
Thôi Thịnh nói:
- Không thể sơ suất, ba huynh đệ Trương Đồng Hưu, Trương Xương Nghi,
Trương Xương Kỳ cũng tự làm thi từ, Trương Thuyết, Cao Tiễn đang là tài
tử đương thời cùng xuất thân môn đệ với huynh đệ chúng ta, nếu là tùy ý
cho có lệ không tránh khỏi không có gì đặc sắc rồi. Đại trượng phu trước tiên phải có đường để lấy quản thúc người, sao có thể im lặng chịu
người khống chế?
Lúc này Trường Ninh công chúa đột nhiên vỗ tay vui vẻ nói:
- Kiệt tác của Thượng Quan Đãi Chế đã hoàn thành!
Thôi Thịnh nghe vậy, tình trạng lập tức vô cùng vui vẻ, luôn miệng nói:
- Công chúa mong mỏi đã lâu rồi, còn phải chờ ăn uống xong thì sẽ lâu,
mau mau đem kiệt tác của Thượng Quan Đãi Chế ra để cho chúng ta thấy
kiệt tác của đệ nhất tài nữ đương thời!
Đây là Thượng Quan Uyển Nhi vì nhà mới của Trường Ninh công chúa mới làm thơ, Thôi Thịnh khen ngợi tài của Thượng Quan Uyển Nhi, Trường Ninh
công chúa hiển nhiên và vui mừng lấy tác phẩm của Uyển Nhi ra, giọng dịu dàng cười nói:
- Thôi tuyển lang đừng vội, đợi ta ngâm cho mọi người cùng nghe.
Trường Ninh công chúa hắng giọng một cái cao giọng ngâm:
Thấm thủy điền viên tiên tự đa,
Tề thành lâu quan canh vô quá.
Thiến ngữ trương khiên mạc tân khổ,
Nhân kim tòng thử thức thiên hà.
Tham sai bích tụ tủng liên hoa sàn lục thủy oánh kim sa.
Hà tu viễn phóng tam sơn lộ
Nhân kim dĩ đáo cửu tiên gia.
Bằng cao khám hiểm túc di tâm,
Khuẩn các đào nguyên bất hạ tầm.
Dư tuyết y lâm thành ngọc thụ,
Tàn điểm tụ tức dao sầm.
Trương Thuyết và Cao Tiễn nghe liên tục gật đầu, vuốt râu tán thưởng, nói:
- Đại tác của Đãi Chế, quả nhiên từng từ châu ngọc nghe thanh tao nhã lệ, cảnh trong vườn được tả sôi nổi trên giấy.
Đám người Thôi Thịnh, Trương Đồng Hưu lớn tiếng khen hay, Thượng Quan
Uyển Nhi từng trải qua nhiều buổi thi tửu, đối với lời ca ngợi của mọi
người xung quanh đã sớm miễn dịch, nghe vậy chỉ thản nhiên cười, thần
thái cực kỳ ung dung.
Trường An công chúa cười dặn bảo người cất kỹ kiệt tác của Uyển Nhi, sau đó cười nhìn mọi người, nói:
- Hôm nay quý khách đều phải lưu một bài thơ đấy, vị kế tiếp ai ra tay trước đây?
- Ta đây, ta đây!
Thôi Thịnh khẩn trương đứng lên, một mặt đi lên phía trước, một mặt cười nói:
- Trước đó đã có tác phẩm xuất sắc của Thượng Quan Đãi Chế, một lát các
vị tài tử Đồng Hưu, Xương Kỳ, Xương Nghi, hai vị danh sĩ Trương huynh
Cao huynh lại có tác phẩm xuất sắc được ra mắt, Thôi mỗ cũng không dám
xuất thủ. Không bằng thừa dịp còn dũng khí, tranh thủ đưa cái mặt xấu
ra.
Mọi người cười vang, Thôi Thịnh bắt đầu bằng cách nói nửa thật nửa giả,
liền đi lên hăng hái đề bút, Thôi Dịch và Thôi Lỵ lập tức cùng đi tới vì Đại huynh áp trận trợ uy. Võ Tam Tư khẽ mỉm cười, thuận thế cũng lui
sang một bên, vuốt vuốt chòm râu nói với Thượng Quan Uyển Nhi:
- Thánh nhân sắp tới dời đô, Đãi Chế thân là đệ nhất cận thần thiên tử, công vụ còn bận rộn chứ?
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng cười nói:
- Hiện giờ cũng khá tốt, trong tháng giêng trừ phi đại sự vô cùng quan
trọng, nếu không các đại thần cũng sẽ không làm phiền thánh nhân, Uyển
nhi bởi vậy cũng thanh nhàn rất nhiều.
Võ Tam Tư cười ha hả nói:
- Như thế là tốt rồi, như thế là tốt rồi, Đãi Chế xưa nay lao lực quá
mức, có thể lén được mấy ngày thanh nhàn là hay nhất. A, đúng rồi, bổn
vương ngày gần đây nhận được thư của em họ Ý Tông, bên trong có việc tào vận, hắn là làm như nhàn rỗi nói phiếm, nhưng bổn vương nghe xong lại
suy nghĩ.
Mày liễu như trăng non của Thượng Quan Uyển Nhi khẽ nhướng, thần sắc ngưng trọng.
Võ Tam Tư nói:
- Thiên tử bất kể là ở Lạc Dương hay là ở Trường An, tào vận đều đặc
biệt quan trọng, tào vận một khi xảy ra vấn đề, vấn đề ăn uống mấy triệu người ở kinh đô sẽ chịu ảnh hưởng lớn, nhẹ thì làm cho giá hàng tăng
cao, nặng thì Hoàng đế phải lại lần nữa dời đô mưu thực, khiến thể diện
triều đình mất sạch, một khi gặp phải thủy nạn hạn hán hại lại người
chết đói ngàn dặm hậu quả nghiêm trọng, bởi đó dao động nền tảng lập
quốc, không thể không thận trọng.
Thượng Quan Uyển Nhi lộ vẻ xúc động nói:
- Lời nói Vương gia rất có đạo lý, không biết bên tào vận xảy ra biến cố gì?
Võ Tam Tư nói:
- Việc này với khâm sai quan ở Hình Bộ và Ngự Sử Đài có liên quan. Lại
nói tiếp, Hình Bộ và Ngự Sử Đài nhưng thật ra xuất từ ý tốt, thiên tử
sắp tới dời đô, bọn họ muốn chỉnh đốn trị an ở Trường An, tạo ra một thế giới thanh bình, để nghênh đón thiên tử dời đô, chỉ là bọn hắn đã yêu
cầu cao quá mức.
Nghĩ rằng đinh phu tào vận đều là những đại hán có chút lỗ mãng, bình
thường say rượu gây rối đánh nhau ẩu đả, vốn là việc tầm thường, nhưng
cũng không chuyện gì khó lường. Nhưng đám người Hình Bộ Trần Đông, Ngự
Sử Đài Hồ Nguyên Lễ lại dùng hình phạt nghiêm khắc để đối đãi, chẳng lẽ
có thể trông cậy vào điều này để khiến những kẻ thuyền điều khiển thuyền thô thiển biến thành người đọc sách nhã nhặn?
Trị đại quốc giống như nấu tiểu tiên, hiện giờ khiến cho lòng người Bá
Thượng bàng hoàng, nghe nói nhóm tào phu đầu năm nên theo Dương Châu
đấy, vì việc này cho tới nay chưa xong, một khi sai lầm thủy vận năm
nay, không thể lường được.
Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc nói:
- Việc này, Vương gia nên mau chóng bẩm cùng thánh nhân biết mới phải.
Võ Tam Tư nói:
- Việc này này đương nhiên là nên bẩm cùng thánh nhân biết, chỉ có điều
Đãi Chế cũng biết, thánh nhân luôn luôn ác cảm làm thần tử không tuân
thủ bổn phận, bàn tay quá xa, bổn vương hiện giờ chưởng quản công
việcđóng quân ở Lạc Dương, nếu tùy tiện nhúng tay chính sự, chọc cho
thánh nhân không hài lòng, ngược lại không hay.
Chỉ có điều, nếu như là việc bên cạnh, chờ mấy ngày nữa, bên kia Trường
An tất có tin tức đến đây, đến lúc thánh nhân tự nhiên sẽ hiểu, bổn
vương cũng không cần nhiều chuyện. Thế nhưng tào vận nặng như thiên,
không thể đợi, một khi trể nãi, tào vận một năm nay cũng phải chịu ảnh
hưởng lớn hơn, như vậy ••••••
Thượng Quan Uyển Nhi cười một tiếng, nói:
- Uyển Nhi hiểu, chỉ có điều Uyển nhi ở thâm cung, nếu không hiểu phương diện tin tức của Trường An Uyển nhi cũng không thể góp lời với thánh
nhân..., hiện giờ tin tức Trường An chưa tới, nếu có vị Ngự Sử nào nghe
đồn đãi tấu việc, Uyển nhi cũng cố gắng nói với thánh nhân, sớm ứng
biến.
Võ Tam Tư mừng rỡ nói:
- Việc này dễ dàng, bổn vương có thể lập tức dâng lên trên một tấu sớ, chuyện kế tiếp, cũng phải làm phiền Đãi Chế rồi.
Uyển nhi thản nhiên gật đầu:
- Vì bệ hạ vẽ tranh, vốn là việc bên trong của Uyển nhi, cớ gì Lương Vương cảm tạ.
Võ Tam Tư cười ha hả, nói:
- Đãi Chế ném cho ta quả đào, Tam Tư lấy mận báo đáp, vốn là có qua có
lại mới toại lòng nhau. Nếu Đãi Chế nói như thế, ý tốt của Đãi Chế lần
này, bổn vương ghi nhớ trong lòng!
Lúc này Trường Ninh công chúa tung tăng nói:
- Kiệt tác của Thôi tuyển lang đã xong rồi!
Võ Tam Tư và Thượng Quan Uyển Nhi nhìn nhau cười, bước về cái bàn.
Thượng Quan Uyển Nhi chầm chậm đi, mắt như nước mùa thu duyên dáng quét
qua, chỉ thấy Thái Bình công chúa xinh đẹp đứng một bên, đối diện một
khối đồ cổ bày trên kệ chỉ trỏ, bên cạnh có mấy người gật đầu hòa cùng,
nghe tiếng Trường Ninh công chúa, mấy người bọn họ cũng xoay người đi
tới, bên trong có ít nhất hai vị Ngự Sử.
Ánh mắt Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi đụng nhau, lông mi
cong khẽ nhướng mày, trong mắt đều tự hiện lên một nụ cười thần bí.
Dáng điệu hai người đẹp phong lưu này, đều là tuyệt sắc, nhưng tướng mạo thanh nhã khác nhau, một nụ cười này phong tình vạn chủng.