Trịnh Vũ rốt cục xuất thủ. Lực lượng thế gia tuy rằng như nước vô hình,
nhưng khi nổi lên cũng cuồn cuộn mênh mông vô biên, tựa như một con
sông, róc rách chảy nhỏ giọt không tiếng động cũng là nó, dâng tràn rít
gào phá hủy hết mọi thứ cũng là nó.
Ở Trường An hiện giờ, thế gia ngàn năm, hào môn trăm năm, huân thích
quyền quý từ lúc đại đường kiến quốc cắm rễ tại Trường An có năng lực
thật sự đối địch lẫn nhau, tính kế lẫn nhau cùng với các nhân viên trọng thần trọng yếu các lộ trong quan trường tại thủ đô thứ hai tụ hợp đến
cùng nhau cũng chỉ có thế gia thôi.
Hôm nay, dưới tiền sảnh Phù Dung Lầu, xe ngựa tới lui nườm nượp vô cùng
náo nhiệt, những nhân vật trọng yếu bình thường khó gặp, dậm chân một
cái chín thành loạn chiến đều tới nơi này, có tư cách xuất hiện ở Phù
Dung Lầu, đều là những quý nhân đảm nhiệm vị trí hết sức quan trọng ở
một nơi.
Phù Dung Lầu từng tiếp đãi người quyền quý cũng không ít, nhưng một lần
đến nhiều nhân vật quyền quý như vậy là lần đầu, đại chưởng quỹ Phù Dung Lầu tự mình tới tiếp tại phòng khách, sợ đám tiểu nhị làm gì đó sai sót khiến người ta nhìn thấy, tràng cảnh ngày hôm nay trước mắt không khoa
trương chút nào, chính là toàn bộ Trường An. Nhân vật tai to mặt lớn
khắp nơi khống chế được thành thị này, bảo đảm nó vận chuyển hôm nay đều đã có mặt.
Thời gian còn chưa tới, nhưng đại đa số mọi người cũng đã tới, những đại nhân vật này bình thường đều có thói quen để một bàn hoặc một đám người ở tiệc rượu đến trước chờ còn hắn thì khoan thai đến trễ, nhưng hôm nay không một ai dám lên mặt, bọn họ cũng không phải là cho Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ sĩ diện, mà là vì hôm nay trong những nhân vật tới chắc chắn
sẽ có một người luận địa vị kinh nghiệm hay lý lịch đều ở phía trên hắn.
Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ còn chưa tới, với địa vị họ hiện nay, nếu họ
là nhân sĩ ở Trường An, nếu họ lúc này đã về hưu, như vậy bằng xuất thân địa vị của bọn hắn, hoàn toàn có thể trở thành một thành viên thân
sĩ, và giờ phút này xưng huynh gọi đệ với đại đa số người ngồi ghế trên, nhưng trường hợp hôm nay, họ chưa chắc đủ tư cách tham gia.
Nhưng hiện giờ đã khác, hiện giờ họ nắm quyền làm khâm sai, đại quyền ti pháp ở Trường An hiện tại nằm ở trong tay họ, quyền lực trong tay họ
khác với thế gia nhà quyền quý là một dạng củng cố, cái quyền to bọn họ
nắm giữ giờ phút này chính là Hoàng đế ban cho, giống như nắm giữ một
thanh kiếm rút ra khỏi vỏ đánh đâu thắng đó, ai dám coi nhẹ lướt qua mũi kiếm này?
Cho nên, mặc dù họ cho tới giờ còn chưa tới, các nhân vật quan trọng các nhà quyền quý đã tới trước kiên nhẫn chờ đợi, họ không phải nhóc con
mới ra đời chưa ráo máu đầu, không chịu một chút khinh mạn liền phẩy tay áo bỏ đi, Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ đối với bọn họ khinh mạn sớm muộn
gì là phải trả giá thật đắc, nhưng không phải hiện tại.
Hiện tại hai cái gậy quấy phân heo này lực sát thương vẫn rất lớn đấy,
họ quấy nhiễu làm cho toàn bộ Trường An rung chuyển bất an, họ muốn làm
gì? Muốn noi theo Chu Hưng, Lai Tuấn Thần lúc trước dùng ác quan cầu may mắn lấy việc thăng quan tiến chức sao? Đây đã không phải là thời điểm
nữ hoàng đăng cơ trước kia, cũng không phải thời điểm nữ hoàng mới lên
ngôi đế vị, muốn làm cô thần ác quan, quả thực là trò chê cười!
]Cùng lúc đó, Bá Thượng cũng triệu mở một buổi hòa đàm khác thường.
Bọn họ cũng không có chút gì giống người trung gian của Trịnh Vũ đến
điều đình, mà là song phương bang phái thủ lĩnh đều bị quan phủ khống
chế, chưởng đà của song phương, các quản sự thử tiếp xúc, dần dần đạt
thành một nhận thức chung.
Bọn họ sở dĩ tranh đấu gay gắt mục đích căn bản muốn nắm giữ phương diện tào vận càng nhiều tài nguyên và ích lợi nữa, mà không muốn đồng quy vu tận, hiện giờ thủ lĩnh hai bên bị một lưới bắt hết bên trong giằng co
với quan tòa, Bá Thượng như rắn mất đầu, băng ở đường sông đang tan làm
tầng băng ở sông từng ngày càng mỏng, mỗi khi ánh mặt trời chiếu tia
nắng ấm áp đến, mái hiên đóng băng lại bắt đầu tí tách những giọt nước.
Giọt nước trên mặt đất, lại như là dùi trống đập trong lòng của bọn họ,
khiến họ gấp gáp, tào vận phải dựa vào đường sông với kênh rạch chằng
chịt, mà đường sông kênh rạch chằng chịt cũng không phải luôn thích hợp
đi thuyền, có khúc sông phải khi nước lên mới có thể đi thuyền, có khúc
sông bởi vì dòng nước quá mau phải qua mùa nước lên mới có thể đi
thuyền.
Tình hình con nước phức tạp cùng với khí hậu có quan hệ lớn lao, một khi hành trình đến trễ, toàn bộ thuỷ vận cũng phải chịu ảnh hưởng lớn, thuỷ vận bị ảnh hưởng bọn họ sẽ không kiếm được lợi nhuận, Bá Thượng hơn một trăm ngàn người năm sau ăn cái gì? Có xét cái này, hiện giờ các đệ tử
hai bang phái đều hướng các quản sự gây áp lực, bọn họ thật sự chịu
không nổi rồi.
Ngày đã chính ngọ, Ngự Sử Đài Hồ Nguyên Lễ và Hình Bộ Trần Đông vẫn như
trước không thấy bóng dáng, các quý nhân trên Phù Dung Lầu bắt đầu châu
đầu ghé tai, ồn ào nghị luận, trong lời nói bộc lộ phẫn nộ: Hai người
kia dám lên mặt như thế, mắt thấy thời gian yến khách sắp qua, họ thực
có can đảm để quyền quý ở Trường An ngồi đợi đến lúc này ư?
Dưới lầu, Trịnh Vũ giống con kiến bò trên chảo nóng, thời tiết càng ngày càng lạnh, y lại đổ mồ hôi đầy đầu. Một số người được phái đi thám
thính tin tức, câu trả lời thủy chung là không thấy bóng dáng hai vị
khâm sai.
Trường An phủ lệnh Liễu Tuẫn Thiên chen ra từ trên Phù Dung Lầu xuống, tìm Trịnh Vũ, sắc mặt không vui nói:
- Hiền chất, người sao vẫn chưa tới, ngươi có hẹn với bọn chúng không đấy?
Trịnh Vũ lau mồ hôi lạnh trên trán, nói với Liễu Tuẫn Thiên:
- Tiểu chất hôm kia đã gửi thiệp mời cho Trần Thiêm Hiến và Trần Tuyển
Lang, họ ngay từ đầu tự nhiên là từ chối, ngày hôm trước tiểu chất lại
mời lần nữa, họ mới thong thả nói là nếu có rảnh, nhất định đến dự tiệc.
Liễu Tuẫn Thiên nghe xong, lúc này sắc mặt mới ôn hòa trở lại. Hồ Nguyên Lễ và Trần Đông vừa nói như vậy, thì phải là đồng ý rồi. Người trong
nước kết giao, rất chú ý kín đáo, uyển chuyển và đúng mực, rất ít nói
lời chết, giống như người phương Tây đi thẳng về thẳng,
- Nếu như có rảnh nhất định tham gia,
Kỳ thật chính là đồng ý đấy, cái gọi là nếu như, chẳng qua là ra vẻ kiêu ngạo, đắn đo thân phận.
Liễu Tuẫn Thiên gật gật đầu, nói:
- Nếu như thế, bản quan lên lầu trước, trên lầu khách cũng có chút không vui, bản quan đi trấn an một chút, ngươi cũng không nên một mực chờ ở
chỗ này, bây giờ sao chưa phái người gấp rút mời lần nữa.
Trịnh Vũ vội vàng lạy nói:
- Đa tạ thế thúc, làm phiền thế thúc.
Liễu Tuẫn Thiên gật gật đầu, nhắc áo bào, chậm rãi bước lên ba bước, chợt nghe mặt sau có người vội gọi:
- Công tử, công tử! Ngự Sử Đài sai người đưa tin tức tới, nói là công vụ bề bộn, không rảnh dự tiệc, bọn họ hẹn ngày khác sẽ tự mình tới tạ tội
với công tử.
Liễu Tuẫn Thiên một chân đạp vào khoảng không, suýt nữa té ngã, y cuống
quít đỡ lấy lan can, quay đầu thật manh, chỉ thấy sắc mặt Trịnh Vũ tái
nhợt như tờ giấy, hồn bay phách lạc đứng ở đằng kia, kinh ngạc nói:
- Sao có thể? Bọn họ sao dám không đến? Sao dám không đến!
Liễu Tuẫn Thiên yên lặng đứng thẳng một lát, lại bước lên hai bậc, dừng
bước ngẫm lại, bỗng nhiên lắc đầu thở dài, xoay người hướng bậc thang
phía dưới đi.
- Thế thúc...
Ánh mắt Trịnh Vũ nhìn Liễu Tuẫn Thiên, Liễu Tuẫn Thiên mắt không nhìn
bên ngoài, y thong dong đi qua, bước nhanh tới chỗ một gia nhân đang
đón, nói:
- Chuẩn bị xe, hồi phủ!
Tin tức rất nhanh liền truyền trên lầu, trên lầu vắng lặng không một
tiếng động, các nhà quyền quý chờ lâu nhưng không ai lớn tiếng ồn ào chỉ im lặng đứng dậy, từng người từng người ra ngoài, ngây ra khi đi ngang
qua Trịnh Vũ, dường như y không hề tồn tại.
Đang ngồi hoặc là những Kỳ lão huân thích hoặc là quan viên quyền quý
lòng dạ sâu xa, họ ngay cả giận dữ cũng sẽ không giống như pháo đốt,
dùng chửi rủa và gào thét để giải phóng nhục nhã và phẫn nộ của bản
thân, nhưng bọn họ trầm mặc so với rít gào còn đáng sợ hơn.
Trịnh Vũ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân hình lảo đảo muốn ngã, chỉ có thì thào tự nói:
- Làm sao có thể? Bọn họ làm sao dám không đến?
Y thật sự nghĩ không ra Hồ Nguyên Lễ và Trần Đông sao dám không đến, họ
hoặc là căn bản cũng không phải đồng ý, nếu đồng ý rồi thì cuối cùng
cũng nên có lời giải thích với mọi người chứ, bọn họ thật sự nghĩ đến
hiệp lệnh thiên tử có thể không đi mà không có lợi?
Bọn họ không hiểu đang đắc tội với tất cả tập đoàn thế lực ở Trường An
hay sao? Bọn họ không hiểu mặc dù lúc này không ai làm gì được bọn họ,
nhưng tập đoàn thế lực Trường An nhiều như thế nếu phản kích, sớm muộn
gì sẽ làm cho bọn họ chết không có chỗ chôn sao?
Bọn họ... sao lại không dám đến?
Nhưng, cho dù thế nào y cũng không nghĩ ra, y biết, Hồ Nguyên Lễ và Trần Đông vẫn chưa tiêu, nhưng y thì đã tiêu rồi, từ việc hiện tại nảy sinh
đã biến thành y thành trò cười ở Trường An, những người đã bị nhục nhã
này sẽ không keo kiệt thực hiện đem đùa cợt và nhục nhã cho y, y cũng
bởi vậy mà bị mọi người vứt bỏ, bao gồm gia tộc của y.
Trịnh Vũ bỗng nhiên bắt đầu hối hận:
- Tại sao mình phải tiếp lấy việc này? Khi người khác đều tránh xa, tại
sao mình phải vội vàng đi làm việc này? Lư Tân Mật, Lư Tân Chi, Thôi
Lâm... , cả bọn đều gặp hạn, ngay cả Thẩm Mộc cũng bị sứt đầu mẻ trán ở
ba châu, hiện tại trốn tránh ở Lạc Dương không chịu cùng mình tìm manh
mối, vì sao mình •••••
Một lần gặp Dương Phàm, sai lầm suốt đời....!
Bến tàu ở Bá Thượng, tào khẩu chưởng đà của Ngũ Hành Hội, Quyển Tử Môn,
Thái Bình Bang và Tây Minh Bang Phái, Tào Quyền Chưởng Đà và Đại Quyền
quản sự chủ yếu ngồi phía bên trái, nhân vật chủ yếu ở Thuận Tự Môn,
Nhật Nguyệt Minh, Tam Hà Hội và đông Minh Bang Phái ngồi phía bên phải,
thành lũy hai bên rõ ràng, ở giữa trống trơn, không có Hạng Bá múa kiếm ở môi của bọn họ.
Hai bên tuy rằng đều có ý niệm dàn xếp ổn thoả trong đầu, tuy nhiên cũng không muốn nhượng bộ đối phương lớn. Đối với Thuận Tự Môn và Chư Bang
Đông Minh mà nói, thủ lĩnh của bọn họ chỉ làm chứng nhân ở lại Hình Bộ,
mà thủ lĩnh Chư Bang Tây Minh bị giam, bọn họ chiếm thượng phong.
Chư Bang Tây Minh lại cho rằng, hiện tại tất cả thế lực khắp Trường An
đều đứng bên cạnh họ, song phương nếu tiếp tục giằng co nữa, họ chưa
chắc sẽ thua. Đôi bên đều có chỗ dựa vào, tự nhiên không chịu nhượng bộ
nhiều lắm.
Nhưng thủ lĩnh song phương bị giam, thả người hay không là quan phủ định đoạt, họ lúc này phải thương lượng thả người, thả thuyền xuôi nam, nếu
không thể hiệp nghị, chén cơm của mọi người đều chịu ảnh hưởng, cần phải thỏa hiệp và nhượng bộ lại là nhất định phải làm, bởi vậy song phương
đều rất kiên nhẫn.
Cổ Trúc Đình với tư cách là tào quyền chưởng đà Thuận Tự Môn ngồi ghế
trên, sự chú ý của nàng dường như cũng không có đặt ở đàm phán song
phương, ánh mắt dường như luôn lặng lẽ liếc nhìn hướng một phía, khóe
mắt đuôi lông mày dường như... có một chút vui mừng khôn kể, đúng vậy,
chính là vui mừng, tựa như một cô dâu thẹn thùng vui mừng.
Ở sau lưng nàng, một hàng hán tử đứng khí phách hiên ngang, mỗi người
thân mặc quần áo ngắn, trong đó có một người râu rậm, rất là anh tuấn uy vũ, và cũng giống như những thanh niên trai tráng đứng trang nghiêm
khác, cố ý kéo ống tay áo và ống quần, lộ ra bắp chân và cánh tay, hình
dáng cơ thể trên bắp chân và cánh tay hiển rõ tinh tráng có lực.
Đó là phu quân mà nàng sắp sửa làm bạn cả đời, hắn ở chỗ này, trong lòng Cổ Trúc Đình giống như uống mật, ngọt lịm.
Lúc này, xa xa có mấy người dựa vào những con thuyền sửa chữa trên bến
tàu, đợi vận chuyển hàng hóa để yểm hộ lặng lẽ đi đến chỗ hai bên đang
đàm phán, ánh mặt trời chiếu rọi trên người bọn họ, trong lúc họ len lén di chuyển có nhiều điểm hàn quang lóe lên.
Bá Thượng, là nơi ngày xưa Bái Công Lưu Bang từng là tụ tập binh, chính
là ở đây ông ta cùng đại quân Hạng Võ giằng co, cuối cùng diễn ra cảnh
Hồng Môn Yến, hôm nay nơi này diễn ra Bá Thượng Yến sao?