Minh Thiệu chạy lên trước một phen đoạt lấy Sương Linh từ trong ngực Thanh Dao, xác định Sương Linh không sao, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt bịt kín bi ai thất vọng cực độ.
“Thanh nhi. . . . . .” Minh Thiệu quay đầu lại nhìn Thanh Dao, thanh âm trầm thấp khàn khàn, “Nàng ấy là muội muội ruột của nàng!”
“Ta đã sớm nói, nàng ta không phải là muội muội ta, ta và nàng ta không có bất cứ quan hệ gì.” Thanh Dao cong khóe miệng, trong vui vẻ bao hàm khinh thường, hơn nữa còn có đau lòng. Nếu hắn đã nhận định nàng là tàn nhẫn vô tình, nàng cũng không cần thiết phải giải thích. Nàng và hắn, vốn là không nên có bất kỳ quan hệ gì.
“Đây không phải là chủ ý của nàng, ta biết là không phải!”
“Xin lỗi, để cho ngài thất vọng Tướng quân, đây chính là chủ ý của ta! Ngài cũng đừng gọi ta như vậy, tiên nhân trên Thiên giới đều biết ta tên là Phù Vân linh chủ, nếu là ngài ngại sự xưng hô này quá dài, có thể giống như Ma Quân gọi ta một tiếng Phù Vân, như vậy ta nghe thấy tự nhiên hơn, trong lòng ngài cũng sẽ. . . . . .” Lời còn chưa dứt, trong cổ dâng lên một mùi tanh, Thanh Dao còn không kịp che lại, máu tươi liền từ trong miệng xông ra, nhiễm đỏ quần áo của nàng.
“Thanh nhi ——”
“Thanh Dao ——”
Hai thanh âm đồng thời vang lên.
Cẩn Dật Thiên tôn không biết từ nơi nào lao ra, trước khi Thanh Dao ngã xuống đất đã ôm lấy, “Thanh Dao nàng làm sao vậy, đừng dọa ta, nàng làm sao vậy. . . . . .” Trong mắt của hắn tràn đầy đau lòng, giờ phút này trừ Thanh Dao, trong lòng hắn cũng không thể chứa người khác, nàng chính là tất cả của hắn.
“Cẩn. . . . . .” Thanh Dao há mồm, lại không phát ra thanh âm nào.
“Đừng nói chuyện, ta cũng biết.”
“Nàng bị thương?” Nói chuyện là Minh Thiệu, mang theo vạn phần kinh ngạc.
Cẩn Dật quay đầu lại hung hăng trừng hắn một cái: “Tướng quân, đây là nhờ ngài ban tặng, nếu ngài không kích nàng, làm sao nàng lại biến thành như vậy!”
Minh Thiệu khôi phục lạnh nhạt thường ngày: “Thiên tôn, đừng quên Sương Linh mới là vị hôn thê của ngài. Về phần ta cùng Thanh nhi như thế nào, đó là chuyện của chúng ta.”
“Ta chỉ quan tâm người ta thích.” Cẩn Dật ôm lấy Thanh Dao, hắn cúi đầu, “Thanh Dao nàng sẽ không có chuyện gì, ta biết nàng không muốn gặp lại hắn, ta sẽ dẫn nàng đi.”
Thời điểm đi qua bên người Minh Thiệu, ánh mắt Thanh Dao đối diện với ánh mắt hắn, nàng vội vàng rời đi, trong nháy mắt tâm trở nên lạnh như băng.
Minh Thiệu trơ mắt nhìn Cẩn Dật ôm nàng đi nhưng không làm gì. Dương Tuyền Đế quân có ân đối với hắn, dù thế nào hắn cũng không thể nào bỏ lại Sương Linh đang hôn mê bất tỉnh. Hắn ôm lấy nữ tử mềm mại suy yếu, đi về hướng ngược lại.
Nàng không muốn đi về phía trước một bước, hắn không muốn lui về phía sau một bước, rõ ràng gần trong gang tấc, mà lại xa tận chân trời.
Cửu Trọng Thiên cung. Phượng Hoàng màu vàng vỗ cánh ở trong tầng mây tùy ý xuyên qua, không chút nào che giấu cao quý cùng xinh đẹp của các nàng. Tiếng nhạc như tiếng trời, từ Ngọc Khuyết Thiên cung bay ra. Các nàng cùng âm nhạc nhẹ nhàng nhảy múa, tư thái hoàn mỹ, lông đuôi ở trong gió êm ái lay động.
Trích Tinh ngẩng đầu nhìn một Phượng Hoàng đang nhảy múa theo âm nhạc, nghĩ thầm, không hổ là nữ tử trong lòng Thiên tôn, không chỉ có tướng mạo tuyệt sắc vô song, ngay cả cầm kỹ cũng vượt xa những tiên tử khác trên Thiên giới. Nàng ở Ngọc Khuyết Tiên cung làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy, trừ Vân Tiên tử Tư chưởng nhạc khúc ra, còn chưa bao giờ có người có thể dẫn dắt Phượng Hoàng bay lên trời. Vậy mà kể từ khi Thanh Dao đi tới nơi này, chỉ cần nàng khẽ vỗ cầm, cả đoàn Phượng Hoàng liền quanh quẩn ở phía trên Ngọc Khuyết Tiên cung, cho đến khúc cuối cùng đã tản ra, các nàng vẫn lưu luyến không đi.
Khi âm điệu cuối cùng từ dây cầm phát ra, vĩ âm rung động đi xa, Trích Tinh mới tỉnh cơn mơ. Nàng từ từ đi tới bên cạnh Thanh Dao đang ngồi trên bàn đá bên hồ gảy đàn, cầm trên tay bình hoa sứ màu xanh khéo léo đưa tới, “Tiên tử, trước khi Thiên tôn xuất môn đã dặn, muốn nàng uống cam lộ Nam Minh này.”
“Cám ơn, để ở chỗ này đi.”
Kể từ ba ngày trước Cẩn Dật Thiên tôn ôm Thanh Dao vào Ngọc Khuyết Tiên cung, Thiên cung có thể nói là nổ tung nồi. Tin tức một khi truyền ra, dường như tất cả thần tiên cũng biết Thiên tôn trở lại dẫn theo một tiên tử so với Sương Linh còn xinh đẹp hơn, tất cả đều là muôn vàn yêu thương. Cẩn Dật cũng không ngại chút gì, vẫn làm theo ý mình. Hắn sợ Thanh Dao bị ngoại giới phiền nhiễu, không thể an tâm dưỡng bệnh, hạ lệnh không được hắn cho phép bất luận kẻ nào cũng không được bước vào Ngọc Khuyết Tiên cung nửa bước.
Ba ngày này, Thanh Dao sống thật thanh tĩnh. Những nhóm thần tiên kia không thấy được bộ dạng Thanh Dao thế nào, mỗi người âm thầm suy đoán, nữ tử có thể được Thiên tôn ưu ái, tất nhiên là bất phàm.
Thanh Dao bị Ma Quân đả thương tâm phế, không phải là một loại tiên đan có thể chữa trị. Cẩn Dật cũng không biết từ nơi nào thu thập một đống dược liệu hiếm quý, giao châu ở Đông Hải, Long tố ở Tây Sơn, Bằng vũ ở Bắc Hoang, Cam lộ ở Nam Minh . . . . . . Lúc Thanh Dao hôn mê, hắn còn chuyển ba trăm năm linh lực của mình cho nàng. Hết lòng chiếu cố như vậy, Thanh Dao muốn chậm bình phục cũng khó khăn.
(Giao châu : ngọc, long tố : sâm rồng, bằng vũ : lông vũ đại bàng, cam lộ : sương ngọt)
Một cây hoa đào bị gió thổi bay xuống, rơi trên đầu Thanh Dao, trên vai, trên váy áo. . . . . . Hình ảnh xinh đẹp như vậy ngay cả Trích Tinh cũng không nhịn được nhìn ngây người. Nàng bất tri bất giác mở miệng: “Tiên tử nàng thật là đẹp, khó trách Thiên tôn thích nàng như vậy.”
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng lập tức hối hận. Từ trước đến giờ nàng luôn an phận thủ lễ, chuyện chủ tử không dám chen vào nửa câu, e sợ nói lời không nên nói.
Thanh Dao cũng không nghĩ đến Trích Tinh nói thẳng như vậy. Nàng nghịch cánh hoa rơi giữa tóc đen, nói câu cám ơn.
Trích Tinh biết nàng lơ đễnh, lại không nhịn được nói: “Trích Tinh nói những lời này đều là thật. Trích Tinh ở Ngọc Khuyết Tiên cung phục vụ Thiên tôn lâu như vậy, chưa từng thấy ngài ấy đối xử tốt với nữ tử nào, ngay cả đối với Sương Linh tiên tử cũng không có. Nếu không phải Thiên tôn và Sương Linh tiên tử là chỉ phúc vi hôn, nhất định ngài ấy sẽ cưới tiên tử làm chính phi .”
Suy nghĩ một chút, nàng lại bổ sung: “Trích Tinh đi quá giới hạn rồi, nhưng có câu Trích Tinh không thể không nói. Thiên tôn ngài ấy là thật lòng đợi tiên tử, ngài ấy từng hạ lệnh muốn chúng tôi đối xử với tiên tử như phi tử của Thiên tôn. . . . . . Tiên tử, nàng làm sao vậy?”
“Không có gì.” Thanh Dao lắc đầu một cái, thu hồi ánh mắt mờ mịt.
Cùng Trích Tinh ở nơi này ba ngày, Thanh Dao đại khái đã hiểu rõ tính tình của nàng ấy. Tiểu tiên nga này rất thiện lương, nhanh mồm nhanh miệng, không giấu được lời nói. Nàng ấy hi vọng mình và Cẩn Dật có thể có một kết quả tốt. Nhưng là kết quả như thế, thật sự là mình muốn sao? Đến tột cùng nàng muốn cái gì, ngay cả chính nàng cũng không rõ ràng.
Lúc này tiếng cãi vã đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, hấp dẫn suy nghĩ của Thanh Dao và Trích Tinh.
Trước tiên là nói về thanh âm nữ tử uyển chuyển giống như Hoàng Oanh: “Chim Kim Tuệ của ta bay vào Ngọc Khuyết Tiên cung, ta chỉ muốn mang nó trở về.”
“Kỳ Mộng Ngọc nữ tha lỗi, trước khi Thiên tôn xuất môn đã dặn, không được ngài ấy cho phép bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào Ngọc Khuyết Tiên cung, vẫn là mời Ngọc nữ trở về đi.”
“Thiên tôn nói bất luận kẻ nào là chỉ những ngoại nhân kia, Ngọc nữ nhà ta sao có thể tính là người ngào! Nàng là sườn phi tương lai của Thiên tôn, cũng là chủ tử của các ngươi, các ngươi từng người một mở mắt nhìn cho kỹ!”