Lúc này tiếng cãi vã đột nhiên từ bên ngoài truyền đến, hấp dẫn suy nghĩ của Thanh Dao và Trích Tinh.
Trước tiên là nói về thanh âm nữ tử uyển chuyển giống như Hoàng Oanh: “Chim Kim Tuệ của ta bay vào Ngọc Khuyết Tiên cung, ta chỉ muốn mang nó trở về.”
“Kỳ Mộng Ngọc nữ tha lỗi, trước khi Thiên tôn xuất môn đã dặn, không được ngài ấy cho phép bất luận kẻ nào cũng không thể bước vào Ngọc Khuyết Tiên cung, vẫn là mời Ngọc nữ trở về đi.”
“Thiên tôn nói bất luận kẻ nào là chỉ những ngoại nhân kia, Ngọc nữ nhà ta sao có thể tính là người ngào! Nàng là sườn phi tương lai của Thiên tôn, cũng là chủ tử của các ngươi, các ngươi từng người một mở mắt nhìn cho kỹ!”
“Thái Nhi không được vô lễ!” Kỳ Mộng Ngọc nữ liên tiếp nói xin lỗi, “Là Kỳ Mộng đường đột, Thái Nhi không biết giữ miệng, các vị tiên tử chớ trách. Nếu Thiên tôn đã dặn trước, ta cũng không thể phá quy củ, cáo từ.”
“Cung tiễn Ngọc nữ.”
“. . . . . .”
Trích Tinh đỏ mặt, vội vàng giải thích với Thanh Dao: “Kỳ Mộng Ngọc nữ là một trong mười hai tiểu chủ trong cung của Thượng Nguyên phu nhân, rất được Thiên đế bệ hạ quan tâm, bệ hạ hạ chỉ để cho Thiên tôn và Sương Linh tiên tử thành hôn, một năm sau liền cưới nàng làm sườn phi. Nhưng những chuyện này đều là ý của Thiên đế, Thiên tôn ngài ấy. . . . . .”
Thanh Dao cười nhẹ với nàng ta, ôn hòa nói: “Ta biết. Trích Tinh ngươi lui ra trước đi, Cam lộ ta sẽ lập tức uống.”
“Dạ, Trích Tinh cáo lui.”
Cuối cùng lại yên tĩnh, Thanh Dao đứng lên, đối mặt với mặt hồ bị gió thổi gợn sóng. Mà lòng của nàng cũng giống như vậy, không bao giờ khôi phục bình tĩnh thường ngày. Nàng rất nhớ cuộc sống không buồn không lo ở Tê Phương thánh cảnh, nếu như có thể, nàng nguyện ý dốc hết tất cả để trao đổi. Nhưng nàng biết đó là chuyện không thể, trận chiến Thiên Ma kia đã thay đổi hết thảy, thực sự không thể trở về được.
Bảy trăm năm trước, Ma Quân vì nhục nhã trước đây mà tuyên chiến với Thiên giới, đốt cháy Chung Sơn ở phía bắc Tây Hải là biên cảnh hai giới Thiên Ma. Thần thú Chúc Âm phong ấn ở Chung Sơn bị kích thích, nổi điên lên, ở trên biển nổi lên cuồng phong sóng lớn hơn nữa nuốt chửng suối nguồn mà Thủy Tộc ở Tây Hải dựa vào để sinh tồn.
Tướng quân tộc Cua của Tây Hải dũng mãnh thiện chiến vì đoạt lại suối nguồn, bỏ mạng trong miệng Chúc Âm. Long thần không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhờ Thiên đế giúp đỡ. Nhưng khi đó Thiên đế một lòng muốn tạo lại uy tín trong Lục giới, hắn phái thiên binh theo Minh Thiệu giao chiến với Ma giới, căn bản không rảnh bận tâm chuyện Tây Hải.
Thất công chúa Lăng Ba trẻ người non dạ, cổ động Thanh Dao theo nàng đi Chung Sơn thu hồi suối nguồn. Các nàng cùng nhau đuổi theo Chúc Âm đến dốc núi Quỷ thần, nếu không phải Ngao Thần kịp thời chạy tới, sợ rằng các nàng đã sớm mất mạng trong miệng Chúc Âm.
Cuối cùng Ngao Thần vì cứu tính mạng Thanh Dao mà hình thần câu diệt, mãi mãi trở thành đau đớn trong lòng Thanh Dao. Cuối cùng, tất cả mọi chuyện đều là trận chiến kia.
Ngao Thần. . . . . .
Nghĩ đến Ngao Thần, Thanh Dao lại đau lòng. Mà trong trí nhớ gương mặt Ngao Thần và Cẩn Dật giống hệt nhau, giống như khắc cùng một khuôn, có lẽ đây cũng là một nguyên nhân khiến nàng không chán ghét mọi yêu mến của Cẩn Dật đối với nàng.
Bảy trăm năm trước trong thế giới của Thanh Dao không có Minh Thiệu, càng không có Cẩn Dật. Tất cả mọi người tưởng rằng sau khi nàng lớn lên nhất định sẽ gả cho Ngao Thần, trừ phi cả đời này nàng không xuất giá, ngay cả chính nàng cũng tưởng rằng như vậy. Mặc dù lúc đó nàng hiểu cảm giác của mình đối với Ngao Thần không phải là yêu, chỉ là một loại không muốn xa rời.
Vận mệnh đang đùa nàng sao, Ngao Thần ra đi, Cẩn Dật xuất hiện, hai nam tử giống nhau như vậy. . . . . .
“Thanh Dao tiên tử?” Sau lưng có người gọi tên Thanh Dao.
Thanh Dao xoay người, bỗng dưng đối mặt với Thừa Nguyên điện hạ hiền hòa nhưng không mất uy nghiêm, nàng kinh ngạc. Chẳng biết tại sao gần đây luôn là thật bất ngờ gặp mặt hắn, lúc ở Vu Sơn cũng là như vậy.
“Dao Cơ có khỏe không?” Thừa Nguyên điện hạ mở miệng lại hỏi một câu nói như vậy.
Đối với thân phận hắn mà nói, đây quả thật là có chút lỗ mãng. Nhưng Thanh Dao vẫn gật đầu, trả lời: “Nàng rất tốt.”
“Đúng vậy, làm sao nàng có thể không tốt.” Thừa Nguyên điện hạ tự nói đùa, lại ngẩng đầu nói ngay vào điểm chính, “Tiên tử cực kì thông minh, mục đích hôm nay ta tới nơi này nói vậy cô sẽ không đoán không được chứ.”
“Điện hạ có lời gì cứ nói đừng ngại.”
Thừa Nguyên điện hạ cười cười, không biết vào đề thế nào lại vòng vo: “Cô cũng nghe nói qua chuyện giữa ta và Dao Cơ đi. Những lời đồn đại kia đều là thật, Dao Cơ chính là nữ nhân mà cả đời ta yêu nhất, mà ta vĩnh viễn không với tới nàng. Nàng là nữ nhi Viêm Đế thích nhất, công chúa tôn quý nhất trong thiên địa, nhưng cũng là thần tiên phản nghịch nhất.”
“Nàng không thích tham gia náo nhiệt, cho nên thịnh yến lớn nhỏ trên Thiên giới chỉ cần nàng không muốn nàng cũng không tham gia, cũng không quan tâm đến mặt mũi người ta. Sau khi Viêm Đế mất, Thiên đế bệ hạ từng mấy lần chiêu nàng trở lại, nhưng nàng không để ý tới. Nàng là tinh linh tự do giữa núi rừng, làm sao lại để cho mình bị lễ tiết nhiều hạn chế trên Thiên giới trói buộc.”
“Dao Cơ đã từng nói, nàng yêu ta, nhưng cũng không có nghĩa rằng nàng có thể vì ta buông tha cho tự do. Để cho nàng ở Thái Hòa Tiên cung của ta làm một Thiên phi nghiêm chỉnh, không bằng nàng tình nguyện ở trong núi làm bạn với mây với hạc.”
“Thanh Dao tiên tử, từ lần đầu tiên gặp cô ta đã biết, cô và Dao Cơ rất giống nhau. Lại không bàn về việc cô thật sự không thích Cẩn Dật, đối với cô mà nói, không có một loại tình yêu nào vượt qua lòng tin của cô. Ta nói nhiều như vậy, cô có thể hiểu ý của ta chứ?”
Thanh Dao cũng cười, không nghĩ tới, Thừa Nguyên điện hạ vốn không quen biết lại hiểu nàng như vậy. Nhưng nàng vẫn hỏi ngược lại: “Nếu như ta nói, ta có thể vì ngài ấy mà buông tha cho tất cả?”
“Ha ha, ta tự nhiên sẽ không hoài nghi quyết tâm của tiên tử, chỉ có điều. . . . . .” Thừa Nguyên điện hạ đi về phía trước, tiếp tục nói, “Cẩn Dật và Sương Linh đã có hôn ước, cho dù Cẩn Dật thích cô thế nào, cũng không thể thay đổi chuyện Sương Linh là chính phi của hắn. Ta nói rồi, cô và Dao Cơ giống nhau, hai người sẽ không nguyện ý cùng những nữ nhân khác chia sẻ người mình yêu, trừ phi cô không thật sự yêu hắn.”
Nghe lời này, tâm tư Thanh Dao vốn còn chút thấp thỏm đã hoàn toàn bình tĩnh. Nàng mỉm cười với Thừa Nguyên điện hạ: “Ngài nói đúng điện hạ, chỉ là có chút chuyện không phải như ngài tưởng tượng. Những ngày qua đã làm phiền, Thanh Dao cũng nên cáo từ, làm phiền điện hạ đến lúc đó thông báo một tiếng cho Thiên tôn.”
Xoay người, cất bước. Vừa đi nàng vừa tự nói với mình, Ngao Thần là Ngao Thần, Cẩn Dật là Cẩn Dật, người nàng thích là Ngao Thần mà không phải là Cẩn Dật, nàng lựa chọn ở lại bên cạnh Cẩn Dật chỉ là muốn trả thù người kia, về phần Minh Thiệu. . . . . . Nàng tận lực đuổi cái tên đột nhiên xuất hiện trong đầu, tự giễu. Về phần Minh Thiệu, hắn cũng chỉ là một người đi đường trong cuộc đời nàng, gặp thoáng qua sau đó bọn họ nên đi đường của riêng mình.