Trước khi rời khỏi Ngọc Khuyết Tiên cung, Thừa Nguyên điện hạ nói cho Thanh Dao, ra cửa Nam Thiên đi về phía tây có thể đến Vu Sơn. Hắn vẫn lầm tưởng Thanh Dao đi tìm Dao Cơ. Mà lúc này Thanh Dao chỉ muốn lập tức trở về Tê Phương thánh cảnh, mặc dù nàng biết có Dao Cơ giúp một tay Tê Phương thánh cảnh không xảy ra đại sự gì, hơn nữa Thiên Hậu đứng về phía các nàng, nhóm người kia cũng không dám làm gì. Cũng không biết tại sao trong lòng nàng vẫn còn có chút lo sợ bất an.
Tu vi của Thanh Dao dựa theo cấp bậc Thiên giới cũng coi là một thượng tiên, nàng dùng bí quyết ẩn thân từ Ngọc Khuyết Tiên cung ra ngoài, đi về Nam Thiên, trên đường gặp không ít Thần Quân Tiên tử, nhưng không có một người nào có thể thấy nàng. Điều này thật hợp tâm ý của nàng, nàng cũng không muốn lúc gần đến nơi còn xảy ra chuyện gì nữa.
Lúc đi ngang qua Nhược Thủy, Thanh Dao cảm giác được một cỗ linh lực cường đại càng ngày càng đến gần mình, hiển nhiên tu vi của đối phương trên nàng. Nàng sợ thuật ẩn thân bị phát hiện, vội vàng tạo một kết giới. Vừa hoàn thành, đã thấy Minh Thiệu vội vã đi về phía trước. Tâm Thanh Dao đột nhiên nảy lên, hiện tại người nàng không muốn gặp nhất chính là Minh Thiệu.
“Đứng lại!”
Một tiếng này vừa vặn làm tâm Thanh Dao trở vào, nàng ngẩng đầu, quả nhiên là Cẩn Dật.
Nàng lui xuống, muốn nghe bọn họ nói những gì.
Minh Thiệu lạnh lùng mở miệng: “Ta tới là muốn mang Thanh nhi trở về.”
“Thanh Dao không muốn gặp ngài.”
“Đây là chuyện giữa ta và nàng.”
“Nếu ngài thật có lòng, Thanh Dao trọng thương lâu như vậy, vì sao hôm nay mới nghĩ đến tới thăm nàng?” Khóe miệng Cẩn Dật treo một nụ cười châm trọc.
Minh Thiệu lơ đễnh, trả lời lại một cách mỉa mai: “Vậy phải hỏi ngài mới đúng, Sương Linh của ngài bị thương thành như vậy, nàng sắp chết cũng không có người chăm nom, ta tự hỏi vẫn không thể vô tình vô nghĩa được giống như ngài.”
“Tướng quân đa tâm đi, Thanh Yêu Sơn nhiều người như vậy, không có người Sương Linh liền không sống được? Vậy thì người ngài luôn quan tâm lo lắng không phải là Thanh Dao mà là Sương Linh?”
“Chuyện này ta không cần thiết phải khai báo với ngài.” Minh Thiệu khinh thường, “Thanh Nữ mất tích, Dương Tuyền đi tìm nàng. Hiện tại bên cạnh Sương Linh không có người thân cận nào chăm sóc, nếu ngài còn chút tình nghĩa nên đến thăm nàng ấy một chút. Ta cũng chỉ muốn nói thế, cáo từ.”
Thanh Nữ mất tích?
Thanh Dao buồn bực, lần trước nghe được lời của Thừa Nguyên điện hạ nói với Dao Cơ, dường như Thanh Nữ đi qua Tê Phương thánh cảnh tìm Bích Cẩn đòi Phong Ngâm thảo, mà hiện tại nàng ta lại mất tích. . . . . . Một loại dự cảm vô cùng xấu xuất hiện trong đầu, như khói mù bao phủ. Ý niệm đáng sợ lập tức từ trong khói mù thoát ra, làm nàng kích động phát run.
Đợi nàng hồi thần, Minh Thiệu và Cẩn Dật đã biến mất không thấy tung tích. Nhưng nàng không rảnh bận tâm tới bọn họ, đối với nàng mà nói việc quan trọng nhất là nhanh trở về Tê Phương thánh cảnh. Chỉ mong là nàng suy nghĩ nhiều, nàng không mong muốn chuyện đó, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Nước biển vỗ đá ngầm, Bồng Lai tiên đảo được bao phủ ở trong mây mù, tiên khí bồng bềnh, yên tĩnh an bình, mấy con hạc trắng ở trên cao bay lượn, thỉnh thoảng phát tiếng kêu vui vẻ. Tất cả mọi chuyện cùng với cảnh thường ngày Thanh Dao thấy cũng không có khác biệt gì.
“Nhị linh chủ rốt cuộc ngài cũng trở lại!”
Thanh Dao vừa bước lên bờ chỉ nghe thấy có người nói chuyện với nàng. Nàng nhìn quanh mọi nơi, lại không thấy một bóng người, chỉ có một con bướm bảy sắc xiêu vẹo phi từ trong bụi hoa ra, ánh sáng bảy màu lóe lên, trong nháy mắt nó hóa thành hình người.
Thải Điệp Tiên tử vô cùng lo lắng, kéo tay Thanh Dao đi phía trước, “Linh chủ ngài mau đi xem một chút, đã xảy ra chuyện!”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Thải Điệp Tiên tử muốn trả lời, cước bộ bốn phía vang lên. Chỉ thấy Đào hoa Tiên tử, Thúy Trúc Tiên tử, cây tùng tinh, cá chép tinh. . . . . Từng người xuất hiện, tất cả đều đi đến một hướng. Thanh Dao thật buồn bực, loại tình cảnh này chỉ khi người kia tới mới xuất hiện, chẳng lẽ. . . . . .
Không kịp nghĩ nhiều, Thanh Dao vẫn nên bay lên đuổi theo những tinh linh kia. Thải Điệp Tiên tử đuổi theo phía sau nàng kêu: “Linh chủ, thần thượng ngài ấy ở Di Nhiên đình, ở Di Nhiên đình. . . . . .”
Thật ra thì không cần nàng nói Thanh Dao cũng biết Bích Cẩn Tiên thù ở Di Nhiên đình. Ngày trước những lúc này, Bích Cẩn sẽ ngồi ở Di Nhiên đình mấy canh giờ, ba ngàn năm nay vẫn kiên trì giữ thói quen này.
Nhưng khi chạy tới Di Nhiên đình, điều đầu tiên Thanh Dao nhìn thấy không phải là Bích Cẩn Tiên thù. Nam nhân áo xanh như trúc ôn nhuận khiêm tốn đứng đối diện Di Nhiên đình, từ góc độ Thanh Dao nhìn sang, vừa đúng lúc có thể thấy mặt bên của hắn. Vẻ mặt hắn bình thản, phát hiện Thanh Dao đang nhìn hắn, ánh mắt của hắn từ trên người Thanh Dao quét qua, dừng lại một chút lại vội vã rời đi.
Vậy mà chỉ bị hắn liếc nhìn trong chớp nhoáng này, muôn vàn tư vị trong lòng Thanh Dao quấy nhiễu chung một chỗ, không nói được rốt cuộc là lo âu, là sợ hãi, là căm hận, là kinh ngạc, hay là những tư vị khác. . . . . . Thật may hắn không chú ý nàng, thật may hắn không biết nàng. Thanh Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân áo xanh, cặp mắt không hề trong suốt nữa, mà là bao hàm hận ý dày đặc.
Có loại ánh mắt này không chỉ là Thanh Dao, một đám tiên tử tinh linh quanh mình chạy tới xem náo nhiệt dường như từng người cũng phẫn hận nhìn chằm chằm người kia. Hắn lại hồn nhiên không phát hiện ra giống như sớm thành thói quen. Trấn định giống như vậy còn có Bích Cẩn Tiên thù và Tư U trong Di Nhiên đình.
Bích Cẩn đang tự nhiên thấm mực múa bút, xinh đẹp nhưng không mất đại khí, chữ này tiếp chữ kia từ đầu ngọn bút của nàng chảy ra, từ từ sinh hương. Bài thơ kia Thanh Dao biết, là câu thơ phàm nhân ca tụng Tương phu nhân: Đế tử hàng hề bắc chử. Con mắt miễu miễu hề buồn dư. Lượn lờ hề thu phong. Động Đình ba hề mộc diệp hạ. . . . . . Thiếp thân thị tỳ Tư U của Bích Cẩn cũng trong trẻo lạnh lùng như ngạo sương hàn mai. Tư U yên lặng mài mực, ánh mắt xẹt qua Thanh Dao đang đi về phía nàng, khẽ gật đầu.
(Xem chú thích bài thơ trên ở Chương 5.1 – Quyển 1)
“Tư U ngươi trước đi xuống.” Thanh Dao lên tiếng, lại nhận lấy nghiên mực lạnh trong hay Tư U, “Để ta.”
“Vâng”
Bích Cẩn ngẩng đầu nhìn Thanh Dao một cái, thần sắc bình tĩnh, tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc vì sao Thanh Dao đã trốn thoát khỏi Thiên Hương lao.
Nam nhân áo xanh thấy Bích Cẩn vẫn vùi đầu viết chữ, cuối cùng có phản ứng, cất cao giọng nói: “Bích Cẩn, ta cũng không muốn nhiều lời, nếu như Thanh Nữ thật sự ở chỗ này, hi vọng nàng có thể giao nàng ấy cho ta. Nếu như nàng ấy có gì mạo phạm nàng, niệm tình nàng ấy sốt ruột vì cứu nữ nhi, thỉnh tha lỗi.”