Say Năm Tháng

Chương 9: Q.2 - Chương 9: Năm tháng tươi đẹp khi nào lặp lại (6)




Bích Cẩn ngẩng đầu nhìn Thanh Dao một cái, thần sắc bình tĩnh, tựa hồ một chút cũng không kinh ngạc vì sao Thanh Dao đã trốn thoát khỏi Thiên Hương lao.

Nam nhân áo xanh thấy Bích Cẩn vẫn vùi đầu viết chữ, cuối cùng có phản ứng, cất cao giọng nói: “Bích Cẩn, ta cũng không muốn nhiều lời, nếu như Thanh Nữ thật sự ở chỗ này, hi vọng nàng có thể giao nàng ấy cho ta. Nếu như nàng ấy có gì mạo phạm nàng, niệm tình nàng ấy sốt ruột vì cứu nữ nhi, thỉnh tha lỗi.”

Nói rất rõ ràng, hiển nhiên là đòi người. Nhưng Bích Cẩn Tiên thù ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục viết chữ của nàng. Chủ nhân Tê Phương thánh cảnh không mở miệng nên những tiên tử tinh linh khác ngay cả đại khí cũng không dám thở ra.

Duy chỉ có Thải Điệp Tiên tử thiếu kiên nhẫn, lầm bầm một câu: “Nếu như thần tiên trên Thiên giới đều giống như Đế quân, không tìm được thê tử sẽ tới Tê Phương thánh cảnh đòi người, vậy chúng ta thật không sống nổi!”

Dương Tuyền Đế quân không để ý đến Thải Điệp Tiên tử, tiếp tục nói với Bích Cẩn Tiên thù: “Ta biết Tê Phương thánh cảnh không hoan nghênh ta, ta cũng không muốn ở lâu. Mấy ngày trước Thanh Nữ đúng là tới Tê Phương thánh cảnh cầu nàng lấy Phong Ngâm thảo, sau đó liền mất tích. Nếu như nàng ấy không ở đây, làm phiền báo cho ta biết nàng ấy rời đi lúc nào.”

Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh.

Bích Cẩn viết xong chữ cuối cùng, thu bút, nói với Thanh Dao: “Cất đi, đây là Nữ Anh bảo Dao Cơ nhờ ta giúp, ngày khác con đưa đến cho nàng.”

“Bảy trăm năm không thấy, chữ viết của cô cô thật mạnh mẽ.” Thanh Dao nhận lấy, bộ dạng phục tùng cười yếu ớt.

Dương Tuyền Đế quân thấy các nàng vừa nói vừa cười, duy chỉ có lời của hắn làm thành gió bên tai, hơi có chút tức giận: “Bích Cẩn nàng đây là ý gì, năm đó người có lỗi với nàng là ta, trong lòng nàng nếu có hận cũng chínhh là ta, tại sao phải làm khó Thanh Nữ? Nàng ấy cùng nàng không thù không oán!”

Cho dù Bích Cẩn có nhẫn nại hơn nữa nhưng rốt cục vẫn không nhịn được lên tiếng, từng chữ như băng đánh tới Dương Tuyền Đế quân: “Không sai, Thanh Nữ ở trong tay ta, thì sao? Có bản lĩnh ngài mang nàng ta rời đi, hoan nghênh bất cứ lúc nào!”

“Nàng. . . . . .”

“A, đúng rồi.” Bích Cẩn cười một tiếng, tuyệt sắc khuynh thành, “Không chỉ có mệnh Thanh Nữ ở trên tay ta, nữ nhi bảo bối của ngài cũng thế. Phong Ngâm thảo duy nhất ở Tê Phương thánh cảnh đã nở hoa, Đế quân muốn thì đem đi, chỉ cần ngài có bản lĩnh này.”

Nhìn Bích Cẩn Tiên thù duyên dáng đi ra Di Nhiên đình, tất cả tiên tử tinh linh xem náo nhiệt cũng trợn tròn mắt. Thải Điệp Tiên tử thấp giọng hỏi cá chép tinh bên cạnh nàng: ” Không phải là Thần thượng bị người nọ kích động đến ngây ngốc chứ, ngài ngài ngài ấy. . . . . . không thể ngờ ngài ấy cũng biết cười?”

Dương Tuyền Đế quân bị Bích Cẩn Tiên thù chọc tức, đang muốn theo sau, Thanh Dao thoáng một cái ngăn ở trước người hắn, lạnh như băng nói: “Mời trở về đi, nơi này không hoan nghênh ngoại nhân.”

Dương Tuyền Đế quân quét nàng một cái, nhàn nhạt mở miệng: “Tiên tử, ta không muốn đả thương cô, cô tránh ra.”

“Tê Phương thánh cảnh không thuộc về Thiên giới, Thiên đế còn nể mặt cô cô ta mấy phần, Đế quân không phải là muốn xông vào chứ?”

“Tiên tử nói đùa. Coi như ta muốn xông vào, cô cũng là không ngăn được ta.”

“Có bản lĩnh này hay không, không thử một chút làm sao biết?” Thanh Dao mặt lạnh như băng, tay phải lặng lẽ đưa vào ống tay áo nắm Sáo Bảo Ly.

Nàng biết, bằng tu vi của nàng đương nhiên không phải là đối thủ của Dương Tuyền Đế quân, nhưng cộng thêm Ly Long thì chưa chắc vậy. Đây là chuyện nàng không nguyện ý nhìn thấy nhất, nhưng cũng là chuyện nàng muốn làm nhất. Từ lúc mấy ngàn năm nàng thay Bích Cẩn Tiên thù dường như mới xuất ra khẩu khí này.

Không khí lập tức trở nên cực kỳ khẩn trương, cả sắc trời cũng tối xuống. Không biết mây đen từ nơi nào bay tới, che mặt trời, tầng mây ma sát, tiếng sấm rầm rầm vang dội.

“Tiên tử mời ra chiêu.” Dương Tuyền Đế quân thần sắc lạnh nhạt.

Tiếng sấm càng ngày càng vang, cả tòa Bồng Lai tiên đảo cũng bao phủ ở trong khói mù. Mấy tinh linh nhát gan kêu”Trời sắp mưa về nhà thu quần áo”, bỏ trốn mất dạng, chỉ sợ tai họa ập lên mình.

Thanh Dao tâm hăng hái, vì trả thù ngay cả linh hồn mình nàng cũng có thể bán, không phải là chờ thời khắc này sao. Nàng lấy Thiên Tiêu Lăng ra, “Đắc tội.”

“Chậm đã!”

Tất cả người xem náo nhiệt cũng quay đầu lại nhìn.

Hoàng y tiên tử thừa dịp mây mù mà đến, nhanh nhẹn hạ xuống, xinh đẹp cười nói: “Trùng hợp như thế Đế quân cũng ở nơi đây, Nữ Anh có lễ.”

“Nghe nói Đế tử luôn ít giao du với bên ngoài, tại sao hôm nay có hăng hái tới nơi này?” Dương Tuyền Đế quân không nóng không lạnh, dường như vì Nữ Anh cắt đứt tranh đấu giữa hắn và Thanh Dao nên rất bất mãn.

“Ta tới lấy thơ Tiên thù viết cho ta. Không biết Tê Phương thánh cảnh có chỗ nào đắc tội Đế quân, chọc cho Đế quân như vậy? Đế quân có thể nể mặt ta, tạm thời không nên so đo hay không.”

“Xin lỗi. Các nàng giam giữ thê tử ta, hôm nay ta nhất định mang nàng ấy đi.”

“Thê tử?” Nữ Anh giả bộ nghi ngờ, thanh âm mềm mại cực kỳ dễ nghe, “Theo ta được biết, Đế quân và Bích Cẩn Tiên thù ngay từ ba trăm năm trước đã không còn quan hệ gì, gọi nàng là thê tử không ổn đâu. Hơn nữa, Tê Phương thánh cảnh vốn là nhà Bích Cẩn, nàng ấy ở chỗ này là chuyện đương nhiên, tại sao có thể nói là bị giam giữ?”

“Để tử !” Dương Tuyền Đế quân tức giận. Hắn đương nhiên sẽ không ngu đến mức tin tưởng Nữ Anh thật sự không biết thể tử theo lời của hắn là ai, “Xem ra hôm nay Đế tử đến đây là chuẩn bị cùng ta đối địch?”

“Không dám không dám. Thanh nhi là ta muội muội ta mới vừa nhận thức, ta đây làm tỷ tỷ chỉ không muốn nàng bị người bắt nạt thôi —— Thanh nhi, Sáo Bảo Ly của ta đâu rồi, nếu như Đế quân muốn chỉ giáo, không có bảo bối này sao được.”

Dương Tuyền Đế quân vừa nghe ba chữ Sáo Bảo Ly, sắc mặt biến hóa. Hắn nhìn ra được tu vi Thanh Dao không thấp, hơn nữa Nữ Anh cùng Sáo Bảo Ly, chỉ sợ hắn không có lợi gì. Hơn nữa nơi này không thuộc về Thiên giới, hắn cũng không có chứng cớ chứng minh Thanh Nữ bị Bích Cẩn giam giữ, ngộ nhỡ đến tai Thiên đế hẳn là không có chuyện gì tốt.

“Nếu Đế tử đã mở miệng, hôm nay tạm thời bỏ qua. Nhưng thê tử Thanh Nữ của ta mất tích, Tê Phương thánh cảnh thoát không khỏi liên quan, ta sẽ không từ bỏ ý đồ —— vị tiên tử này, xin chuyển lời cho Bích Cẩn, nếu như trong vòng ba ngày Thanh Nữ còn chưa trở lại Thanh Yêu Sơn, Dương Tuyền có thể sẽ trở lại quấy rầy. Cáo từ.”

Thải Điệp Tiên tử rất không vui, lầm bầm lầu bầu: “Thanh Nữ thì Thanh Nữ, lại còn ‘thê tử Thanh Nữ của ta’, giống như chỉ sợ người khác không biết quan hệ của các người.”

Thanh Dao liếc nàng một cái, nàng lập tức câm miệng, biến thành Hồ Điệp bay đi. Những tiên tử tinh linh khác cũng lần lượt rời đi. Đồng thời tản đi còn có mây đen đầy trời. Ánh mặt trời rơi trên người họ, chiếu thẳng xuống, trên mặt biển lóe ra ánh sáng lăn tăn.

Nữ Anh lắc đầu một cái, thở dài: “Thanh nhi muội quá kích động rồi. Nếu ta chạy tới trễ, có phải muội thật sự sẽ cùng ch. . . . . . cùng Dương Tuyền Đế quân đánh nhau?”

“Hẳn là vậy.”

“Muội đứa nhỏ này, ta thật không biết nên nói gì với muội.”

“Thật ra thì. . . . . .” Thanh Dao dừng lại, ánh mắt mơ hồ, dừng lại ở sau lưng Nữ Anh, “Là ngài?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.