Say Năm Tháng

Chương 2: Q.3 - Chương 2: Trộm được nhụy lê ba phần trắng (2)




Ba tòa tiên sơn Phương Trượng, Bồng Lai, Doanh Châu đều ở ngoài biển khói sóng mơ hồ, mà trong đó Phương Trượng là thần bí nhất, cách phàm giới cũng xa xôi nhất. Từ lần trước chuồn êm ra ngoài, về sau Thanh Dao cũng coi là quen cửa quen nẻo. Nàng lôi kéo A Vi như một trận gió, rất nhanh đã đến cây hòe già đã hẹn với Hoắc Kỳ.

“Dưới tàng cây không có ai, lần này Hoắc Kỳ nhất định thua!” Thanh Dao đắc ý.

A Vi nháy mắt mấy cái: “Đi thử xem, đến Bách Vị Cư gọi thức ăn đi, chờ cái tên Hoắc Kỳ coi tiền như nước tới móc bạc ra đi.”

Hai người cười cười nói nói bay về phía Bách Vị Cư, mỹ nhân như ngọc, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt.

Bách Vị Cư nằm trên đoạn đường phồn hoa nhất trấn, chung quanh đều tụ tập cửa hàng, người đến người đi, náo nhiệt có náo nhiệt. A Vi ham chơi, nhiều lần muốn tiến vào quán nhỏ bán đồ trang sức đeo tay đều bị Thanh Dao kéo trở lại. Bay lâu như vậy Thanh Dao đói bụng đến rã rời, đối với nàng mà nói hiện tại không có gì quan trọng hơn việc ăn cơm.

Từ khi Thanh Dao có ý thức, đây là lần thứ hai nàng tới phàm trần. Sở dĩ Hoắc Kỳ không tình nguyện mang nàng đi cùng bởi vì nàng thật sự là kẻ gây chuyện. Mua đồ không trả tiền đã không nói thì thôi, còn làm hại hai nam tử vì nàng mà đánh nhau ngoài đường phố, thiếu chút nữa gây ra án mạng.

Lần đó thu dọn xong cục diện rối rắm hộ Thanh Dao, Hoắc Kỳ càng không ngừng xoa huyệt thái dương, công bố nếu lại mang nàng ra ngoài hắn sẽ lăn một vòng quanh Phương Trượng. Thanh Dao nhớ mãi không quên thức ăn ngon ở Bách Vị Cư, nàng tuyên bố cho dù để cho Hoắc Kỳ lăn một vòng quanh Phương Trượng, nàng cũng muốn theo ra ngoài. Sự thật chứng minh, Hoắc Kỳ và nàng căn bản không phải cùng cấp bậc, không cách nào so sánh được.

“Chúng ta ngồi chỗ cửa sổ trên lầu đi, vừa ăn vừa còn có thể xem thử Hoắc Kỳ ốc sên kia khi nào thì bò đến nơi.” Lúc đi đến cầu thang, A Vi đề nghị.

Ai ngờ Thanh Dao vẫn chưa trả lời, thanh âm lười biếng lại đắc ý của Hoắc Kỳ từ trên lầu nhẹ nhàng truyền xuống: “Không cần nhìn, bổn công tử đã sớm tới rồi, cũng không biết ai mới là ốc sên.”

Hoắc Kỳ nói xong câu đó, Thanh Dao cùng A Vi vừa lúc đi hết bậc thang cuối cùng. Các nàng kinh ngạc nhìn Hoắc Kỳ cười xấu xa tay đang cầm chén rượu, ngây ngẩn cả người.

“Ngươi ngươi ngươi, làm sao ngươi có thể tới trước chúng ta!”

“Ta làm sao lại không thể tới trước các ngươi?” Lông mày Hoắc Kỳ nhảy lên, nữ nhân có mặt ở đó lập tức ngã xuống một đống lớn. Hắn làm như không thấy, tiếp tục lộ ra nụ cười mê người hại nước hại dân, “Nguyện thua cuộc, hai vị đại mỹ nữ, ừm?”

Thanh Dao ngẩng đầu lên, khinh thường nói: “Không phải là một bữa cơm sao, ta còn có thể để ngươi bị đói bụng?”

Lúc này Hoắc Kỳ không nói gì, hắn cười giống như hồ ly gian trá. Thanh Dao liền chỉ vào ánh mắt gian trá kia, thong dong đi tới, ngồi vào chỗ của mình, dịu dàng nói: “Tiểu nhị, mang rượu và thức ăn ngon nhất của quán các ngươi lên đây!”

Tiểu nhi nghe tiếng thì tiến đến, cúi đầu khom lưng, khách khí hỏi: “Cô nương, cô gọi rượu và đồ ăn ngon nhất không thành vấn đề. Có điều. . . . . . Có điều. . . . . . Rượu và món ăn nơi này của chúng tôi rất đắt.”

“Sao vậy, ngươi sợ ta không có tiền trả cho ngươi?”

Tiểu nhị còn chưa kịp nói tiếp, trong đại sảnh lập tức có một đống nam nhân muốn trả tiền thay Thanh Dao.

“Chi phí của vị cô nương này, ta trả hết.”

“Ta chi ta chi —— cô nương, cô muốn ăn cái gì cứ việc gọi.”

“Đừng có giành, ta tới trả tiền.”

“. . . . . .”

Thanh Dao nghiêng đầu, đắc ý cười cười với Hoắc Kỳ, sau đó tùy tiện chỉ nam tử cẩm phục người gần nàng nhất: “Là công tử đi, sau đó ngươi tới trả tiền.”

Nam tử cẩm phục so với việc nhặt được vàng ở trên đường còn vui vẻ hơn, hướng về phía Thanh Dao lại ca ngợi lại nịnh nọt. Thanh Dao không để ý tới hắn, hắn cũng không có chút chú ý nào. Cuối cùng hiện giờ Thanh Dao không chịu nổi om sòm, nói câu: “Đa tạ công tử, chúng tôi phải ăn cơm, ngài yên lặng một chút được không?”

Lúc này nam tử cẩm phục mới ngoan ngoãn im miệng trở về chỗ cũ, ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi người Thanh Dao.

“Này, làm sao ngươi không nói lời nào?” Thanh Dao nháy nháy mắt, nói với Hoắc Kỳ, “Sao nào, hiện tại thấy được sự lợi hại của ta đi.”

Hoắc Kỳ lơ đễnh, khóe miệng hắn vẫn giương lên như cũ, “Việc này thì có đáng là gì, không phải là mỹ nhân kế sao. Các thần tiên ở Phương Trượng cũng không tránh khỏi động dục, càng đừng nói tới phàm nhân.”

“Ta biết, ngươi đang ghen tỵ mị lực vô biên của ta, hừ!”

“Nếu không chúng ta đánh cuộc lại, lúc này nếu ngươi có thể thắng, ta liền thừa nhận ngươi có mị lực vô biên, như thế nào?”

“Lời này là thật? Nhưng không cho ngươi chơi xấu, A Vi làm chứng.”

“Đã có lúc nào ta chưa từng nói mà không giữ lời chưa?” Hoắc Kỳ ngửa đầu lên, ánh mặt trời chiếu vào gò má của hắn, cực kỳ tuấn mỹ. Hắn liếc Thanh Dao ý bảo nhìn nam tử áo trắng ngồi ở góc khuất nhất, “Nhìn thấy không, nơi đó.”

Quay đầu lại nhìn, kinh hoàng thoáng qua trong nháy mắt, Thanh Dao chợt có loại cảm giác bị sét đánh, trong đầu giống như có thiên thiên vạn vạn trí nhớ vùng vẫy bò lên, nhưng khi nhìn lại vẫn là một mảnh hỗn độn, không có gì cả. Thanh Dao cũng không suy nghĩ nhiều, tạm thời mình nhìn thấy dáng dấp người ta đẹp mắt cho nên đầu óc hơi choáng mà thôi.

Từ góc độ nhìn của Thanh Dao chỉ có thể nhìn thấy gò má của nam tử áo trắng, nhưng có thể thấy được đó là một người trẻ tuổi vô cùng tuấn lãng anh tuấn. Vẻ mặt hắn trong trẻo lạnh lùng như được khoác lên một tầng hàn băng, đường cong gương mặt cương nghị, đường nét rõ ràng giống như dùng dao găm tỉ mỉ từng chút từng chút mài dũa ra. Hắn một chén tiếp một chén càng không ngừng uống rượu, một bên mặt tịch mịch giống như cây tùng bách đứng sừng sững trên núi cao lúc đêm khuya.

Không biết từ đâu tới, nội tâm Thanh Dao dâng lên một loại xung động, rất muốn rất muốn đi đến gần hắn.

“Này này này, đừng có mà nhìn loạn. Ý ta là ngươi hãy nhìn kiếm trên bàn hắn, không phải là bảo ngươi nhìn người.” Thanh âm của Hoắc Kỳ nhanh chóng kéo suy nghĩ đang bay xa của Thanh Dao về chỗ cũ.

Thanh Dao nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện bên tay nam tử áo trắng để một thanh bảo kiếm màu bạc. Hàng năm nàng luôn ở tiên sơn Phương Trượng, kiến thức không nhiều lắm, nhưng nhìn ra được đây tuyệt đối không phải là một thanh kiếm bình thường. Xem ra tiểu tử Hoắc Kỳ này còn rất tinh mắt, không phải là đồ tốt không chọn a.

“Nếu ngươi có thể mượn kiếm của hắn cho ta xem một chút, coi như ngươi thắng, như thế nào?”

“Chuyện này có khó khăn gì?” Thanh Dao tràn đầy tự tin, “Đừng nói là mượn tới xem một chút, bổn cô nương vừa xuất mã, khẳng định hắn cam tâm tình nguyện đưa cho ta. Ngươi chờ đó!”

Thanh Dao chỉnh sửa lại tóc mây một chút, điều chỉnh một nụ cười nàng tự cho là đẹp nhất, đi về phía nam tử áo trắng.

A Vi đẩy Hoắc Kỳ một cái, đắc ý: “Ngươi nhất định thua rồi, đừng nói một thanh kiếm, ta cá là hắn sẽ giao cả người hắn cho Thanh nhi.”

“Ta Hoắc Kỳ sẽ ngu đến nỗi đánh cuộc với người khác mà không chắc thắng? Có tin không, lần này Thanh nhi thua, không thể nghi ngờ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.