Say Năm Tháng

Chương 3: Q.3 - Chương 3: Trộm được nhụy lê ba phần trắng (3)




“Tôi có thể ngồi ở đây được không?” Thanh Dao cười thật ngọt ngào, đầu hơi nghiêng về bên trái, nụ cười xinh đẹp đáng yêu.

Nam tử áo trắng ngẩng đầu liếc Thanh Dao một cái, cau mày, làm cho người ta không tự chủ liên tưởng đến tơ liễu vì gió cuối xuân mà bay lên, nhẹ nhàng lay động trên mặt hồ, mang theo một vòng gợn sóng nho nhỏ.

Trong ánh mắt xa lạ mang theo quen thuộc như thế, tâm Thanh Dao lại rung động lần nữa. Nàng mơ hồ mong đợi nam tử áo trắng sẽ có thêm biểu hiện, đáng tiếc hắn lại không có.

Ánh mắt của hắn chỉ nhẹ nhàng quét qua gương mặt nàng, rất nhanh lại trở về chén rượu trên tay mình, chỉ coi nàng là một người đi đường không quan trọng. Loại phản ứng này của hắn làm Thanh Dao có chút tức giận, vừa nghĩ tới Hoắc Kỳ còn ở bên cạnh nhìn nàng chê cười, nàng không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn răng, tiếp tục nặn ra khuôn mặt tươi cười.

“Huynh không nói lời nào, tôi liền coi như huynh đồng ý nhé?” Thanh Dao thử dò xét một câu, thấy hắn không có phản ứng, nàng cười ngồi xuống, “Công tử một mình mua say, có phải có chuyện không vui hay không, không bằng nói ra để cho đại gia vui vẻ một chút.”

Khoé miệng nam tử áo trắng giật giật.

Thanh Dao lập tức biết mình nói sai, liên tiếp đổi lời nói: “Không đúng không đúng, ý tôi là, huynh có chuyện gì không vui, nói ra thử xem tôi có thể giúp huynh được không, ha ha.” Nàng cười có chút cứng nhắc.

Thường xuyên cùng trêu đùa với Hoắc Kỳ, lời nói ác độc của Thanh Dao cũng coi như xứng với tên thực. Giống như “Ngươi có chuyện gì không vui, nói ra để cho đại gia vui vẻ một cái” “Ngươi không vui, ta thật thỏa mãn”, những lời như thế nàng đã nói nhiều lần, vậy mà nhất thời không nghĩ đến đó là những lời chê cười.

Cũng may nam tử áo trắng không để ý nhưng cũng không phản ứng lại.

Gương mặt Thanh Dao có chút không nén được giận, lại quật cường không chịu nhận thua, chỉ đành phải nhắm mắt cùng hắn lôi kéo. Nói là lôi kéo, thật ra thì càng giống như là nàng đang tự nói một mình.

“Tiên tử không cần uổng phí tâm tư.” Nam tử áo trắng để chén rượu xuống, cười khổ.

Thanh Dao cực kỳ hoảng sợ. Vậy mà hắn lại biết nàng không phải là người phàm; vậy mà hắn lại biết nàng là thần tiên; vậy mà hắn lại biết nàng đến gần hắn là có ý đồ ! Nói như vậy, hắn cũng không phải là người bình thường?

Ánh mắt của nam tử áo trắng mơ hồ giống như nhớ lại chuyện cực kỳ lâu về trước. Hắn tiếp tục lẩm bẩm nói: “Ba trăm năm, đếm không hết có bao nhiêu tiên tử từng ở trước mặt ta biến thành bộ dạng Thanh nhi, nhưng bất kể giống thế nào, các ngươi đều không phải là nàng. . . . . . Ta biết, Thanh nhi nàng không trở về được nữa, không về được. . . . . .”

“Huynh nói cái gì? Tôi. . . . . . Diện mạo của tôi đã như vậy rồi, sao tôi lại phải biến thành chính mình?” Thanh Dao buồn bực.

Nàng nghĩ, khó trách người này đối với nàng như không có gì, ngay cả mỹ nhân kế cũng không hữu dụng, thì ra hắn là kẻ ngốc.

“Thanh nhi. . . . . .”

“A?” Thanh Dao theo bản năng đáp một tiếng.

Ai ngờ nam tử áo trắng không để ý tới nàng, bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, tiếp tục cười khổ mà nói lời say: “Sớm biết sau khi nàng rời đi ta sẽ thống khổ như vậy, ta cũng không nên sống qua ngày như thế. Thanh nhi, tại sao nàng không đợi ta. . . .”

Cho đến tận bây giờ, Thanh Dao hoàn toàn khẳng định, đó là: người này tuyệt đối có bệnh! Nếu không chính là uống rượu quá nhiều, đầu óc không tỉnh táo. Nàng quyết định thừa dịp hiện tại hắn còn hồ đồ, trước tiên cầm lấy kiếm đã.

“Công tử, thanh kiếm này của huynh thật là đẹp mắt, có thể cho tôi mượn xem một chút không?” Thanh Dao cảm thấy nàng mỉm cười đến nỗi mặt cũng sắp cứng đơ rồi.

Nam tử áo trắng không trả lời, vẫn chìm đắm trong thế giới của mình.

Thanh Dao lặp lại chiêu cũ, nàng hạ thấp thanh âm: “Này, huynh không nói lời nào, tôi coi như huynh ngầm đồng ý nhé?”

Thấy đối phương không có phản ứng, Thanh Dao mừng rỡ, đưa tay hướng về phía thanh kiếm kia, trong lòng suy nghĩ, Hoắc Kỳ ơi Hoắc Kỳ, ngươi sẽ quỳ xuống nhận thua đi. Ai ngờ chưa đợi nàng đụng vào kiếm, nam tử áo trắng nhanh tay chặn lại nàng. Nụ cười trên mặt nàng nhất thời cứng đờ.

“Thanh kiếm này không phải là người nào cũng có thể tùy tiện cầm.”

“Huynh. . . . . .”

Hắn không cho Thanh Dao bất kỳ cơ hội nói chuyện, bỗng nhiên đứng dậy, nhanh nhẹn cầm kiếm rời đi. Bạch y cao thượng, xuất trần thoát tục, lãnh đạm cao ngạo, cùng với say rượu trầm mê lúc trước tưởng như hai người.

Thanh Dao ngây ngốc, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Ha ha ha ha ha!” Tiếng cuồng tiếu từ một bên tuôn ra.

Thanh Dao quay đầu lại, thấy Hoắc Kỳ cười đến nỗi rượu cũng phun ra, còn quăng hình tượng đi, dùng sức đập bàn. Nàng biết Hoắc Kỳ đang chê cười mình, vừa lúng túng vừa tức giận, nghiêng đầu hướng về phía bóng lưng của nam tử áo trắng đã đi xa “hừ” một tiếng, quệt mồm có vẻ tức giận lại cực kỳ đáng yêu.

Hoắc Kỳ nhìn có chút hả hê: “Như thế nào, hiện tại chịu phục chưa?”

“Không tính không tính, việc này không tính. Hắn rõ ràng là kẻ ngốc, toàn nói linh tinh.”

“Ngươi lại chơi xấu đi! Chúng ta đã nói rồi, A Vi có thể làm chứng.”

Mặt Thanh Dao như đưa đám, lời Hoắc Kỳ nói cũng không phải là sai, quả thật là do nàng nhất thời nông nổi muốn đánh cuộc với hắn. Xem ra nàng trúng bẫy của Hoắc Kỳ rồi, hắn giảo hoạt như thế, mới không thèm cược một trận mà hắn hoàn toàn không nắm chắc, nhất định hắn đã sớm biết nam tử áo trắng kia không phải là người bình thường.

“Thanh nhi, nguyện thua cuộc đi, nếu không làm thế nào để xứng đáng với danh hiệu mỹ nữ đệ nhất tiên sơn Phương Trượng đây, đúng không?”

Nhìn ánh mắt Hoắc Kỳ giống như hồ ly, Thanh Dao hận không thể xông lên dùng hết sức đấm hắn một trận, nàng thật vất vả mới đem loại kích động này ép xuống, bất đắc dĩ nói: “Nói đi, muốn ta giúp ngươi làm gì?”

“Thật ra thì cũng không có việc gì khó, ” Hoắc Kỳ vừa nói, vừa từ trong tay áo lấy ra hai phong thư đã viết xong, “Ngươi biến hình, giúp ta đi đưa thư. Một phong cho Thủy Y Nhân – đại tiểu thư Thủy gia phú thương ở thành tây, một phong còn lại cho Hoa Linh Động thiên kim nhà Hoa Thái thú ở thành nam. Đi nhanh về nhanh, ta cùng A Vi ở chỗ này chờ ngươi nha. Aiz, lúc ngươi trở lại, chúng ta vừa đúng lúc ăn xong, nhìn xem, sắp xếp thời gian cho tốt vào.”

“Ngươi. . . . . .” Thanh Dao hít một hơi, hai tay nắm thành quyền.

Nàng cũng biết Hoắc Kỳ không tốt bụng gì mà, tới phàm trần câu dẫn nữ tử đàng hoàng cũng không nói làm gì, lại còn cố ý làm nhục nàng, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Có điều cuối cùng nàng vẫn quyết định đại nhân không chấp tiểu nhân, nhịn. Hoắc Kỳ lắm mồm, trở về chắc chắn hắn lại kêu la khắp nơi nói nàng chơi xấu gì đó, danh tiếng tốt của nàng ở tiên sơn Phương Trượng sẽ bị phá hủy mất.

“Không phải là hai phong thư ư, đưa thì đưa, có gì đặc biệt hơn người! Nhưng tại sao phải biến hình? A, ta biết, ngươi sợ bổn cô nương quá đẹp, hai nữ tử kia nhìn thấy ta sẽ ôm hận mà chết đi?” Thanh Dao vẫn không buông tha ác miệng nói.

A Vi vẫn đang xem kịch vui xì bật cười. Đối với khẩu chiến giữa Thanh Dao và Hoắc Kỳ cho tới bây giờ nàng đều giữ vững trầm mặc, hai người này lời nói ác độc, một người nàng cũng không chọc nổi.

Hoắc Kỳ lại có vẻ rất rộng rãi, hắn cười cười: “Được rồi, ngươi nói thế nào cũng được. Hiện tại ngươi có thể đi đưa thư được chưa, đại mỹ nữ?”

Thanh Dao hừ một tiếng, bình bịch đi xuống lầu.

Mặc dù trong lòng Thanh Dao rất không tình nguyện, nhưng vì không thể gây ra phiền toái không cần thiết nàng vẫn làm theo đề nghị của Hoắc Kỳ thay đổi bộ dáng. Trên phố xá có rất nhiều người, giờ phút này nhìn diện mạo của nàng không thể bình thường hơn, thuộc về loại ném vào một đống người cũng tìm không ra…, vì vậy cũng không có ai chú ý tới nàng. Ngược lại nàng chú ý tới một bóng lưng.

Không phải là người nào khác, chính là nam tử áo trắng ở Bách Vị Cư hại nàng bị bêu xấu trước mặt Hoắc Kỳ, hơn nữa lại khiến nàng bị thua. Tay trái hắn giơ lên một bầu rượu nho nhỏ, tay phải cầm kiếm, không đếm xỉa gì đi về phía đi về trước, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt nữ nhân.

Thanh Dao nhìn kiếm trong tay hắn, một chủ ý nhất thời nổi lên trong lòng.

Hoắc Kỳ a Hoắc Kỳ, xem ai cười sau cùng!

Nàng xấu xa cong khóe miệng lên, quay lại, theo đuôi nam tử áo trắng.

Mới đi không lâu hai chân Thanh Dao như nhũn ra, mệt muốn chết rồi. Nàng vừa đi vừa oán giận, kẻ ngốc quả nhiên là kẻ ngốc, rõ ràng là thần tiên, muốn đi đâu bay qua là được, cần gì làm khổ mình; làm khổ mình thì thôi, còn liên lụy nàng cũng chịu khổ theo!

Không biết ở trong lòng mắng thầm bao nhiêu lần, cuối cùng nam tử áo trắng kia đã dừng lại. Thanh Dao như được đại xá, hít một hơi thật sâu. Lúc này nàng mới phát hiện, thì ra bất tri bất giác nàng đã theo đuôi hắn đi tới rừng cây nhỏ ngoài thành.

Trước đây Thanh Dao đều đi đến những nơi náo nhiệt, nàng không hiểu nam tử áo trắng tới chỗ hoang vu làm gì, chẳng lẽ ý tưởng của kẻ ngốc cực kỳ đặc biệt?

“Ngươi đã đến rồi.”

Giọn nói bình thản không mang theo bất kỳ tâm tình làm Thanh Dao sợ hết hồn, nàng rõ ràng ẩn thân, kẻ ngốc này biết nàng theo dõi hắn?

Lập tức một thanh âm khác nói tiếp: “Ta đã đoán ngài sẽ đến nơi này, Minh Thiệu Tướng quân.”

Tiếng nói mới rơi xuống, quang ảnh chợt lóe, bên cạnh nam tử áo trắng bỗng xuất hiện thêm một người. Người nọ mặc hoa phục cẩm y, hình như cũng là thần tiên, nhưng lại mang theo vài phần ma tính.

Tâm Thanh Dao như tảng đá rơi xuống đất. Thật may thật may, thì ra kẻ ngốc này không phải đang nói nàng.

Nhưng, người nọ gọi hắn là Minh Thiệu Tướng quân? Chẳng lẽ hắn chính là Chiến thần Minh Thiệu ở Thiên giới trong truyền thuyết anh dũng vô cùng?

Thanh Dao ngừng thở, tiếp tục xem tiếp.

“Tướng quân? Ha ha, ta đã không phải Tướng quân gì nữa rồi.” Minh Thiệu uống xong một ngụm rượu cuối cùng, tiện tay ném vò rượu rỗng một cái.

Bịch ——

Thanh Dao sợ hết hồn. Nàng vỗ ngực một cái, bình tĩnh yên lặng nghe hai người nói chuyện.

Nam tử áo gấm thở dài: “Ba trăm năm rồi, không nghĩ tới ngài vẫn như vậy. Phù Vân linh chủ đã chết, bất kể dù ngài sa sút thế nào nàng cũng sẽ không sống lại. Ngài nhất định vẫn tiếp tục như vậy? Chiến thần oai phong Lục giới năm đó đâu rồi?”

“Như vậy chẳng phải là phù hợp với tâm ý của ngài sao, Trọng Minh Ma Quân.”

“Đúng, hiện tại binh lực Ma giới cường thịnh, nếu ta dẫn quân đến, Thiên giới trừ ngài cùng Cẩn Dật Thiên tôn ra, sợ rằng không có thần tiên nào chống đỡ được. Từ đó đến giờ hai người các ngài đều sa sút như vậy, không màng chiến sự. Nói như vậy, thật sự là may mắn của ta.”

Lần này Thanh Dao đã hiểu toàn bộ, nam tử áo gấm kia là Ma Quân Trọng Minh. Nàng từng nghe Hoắc Kỳ nói, hiện Ma Quân đương nhiệm vốn là Phong Thần trên Thiên giới, bởi vì yêu công chúa La Ca Ma giới mà đoạn tuyệt với Thiên giới.

Lúc ấy Hoắc Kỳ còn cảm thán, “Sức mạnh của ái tình quả nhiên vĩ đại, vượt qua hai giới tiên ma a”. Nghe Hoắc Kỳ cảm thán xong Thanh Dao biết hắn lại đang có ý nghĩ kỳ quái. Người này bẩm sinh đối với mỹ nhân chưa từng có lực kháng cự, nhất định là đang thèm thuồng La Ca công chúa dáng dấp như hoa như ngọc trong truyền thuyết kia.

Cho nên nàng lập tức mắng một câu “Thật vô sỉ, ngay cả nữ nhân Ma giới đều không bỏ qua, hơn nữa còn là người đã có trượng phu”. Hoắc Kỳ nhất thời không hiểu nàng có ý gì, sửng sốt thật lâu.

Kết hợp từ chuyện bát quái Hoắc Kỳ biết cùng với cuộc đối thoại giữa Trọng Minh và Minh Thiệu vừa rồi, đại khái Thanh Dao đã hiểu chuyện. Một câu nói: nữ nhân gây họa!

Trọng Minh yêu nữ tử Ma giới mà phản bội Thiên giới; Minh Thiệu yêu nữ nhân đã chết cho nên hắn vô tri vô giác giống như một kẻ ngốc.

Thanh Dao không khỏi sinh ra tò mò đối với nữ tử gọi là Phù Vân linh chủ trong lời nói của Trọng Minh. Đến tột cùng là nữ tử dạng gì, có thể khiến cho Tướng quân mặt lạnh nổi tiếng Lục giới biến thành bộ dáng này? Nàng quan sát Minh Thiệu từ trên xuống dưới, nam tử đầu tiên khiến cho nàng nhìn đến thất thố, nam tử duy nhất khiến cho nàng muốn thân cận trong ba trăm năm nay. . . . . .

Lúc này Minh Thiệu lên tiếng, hắn nhàn nhạt nói: “Chúng ta dù sao cũng là bằng hữu, không ngại nói cho ngài biết đi. Lần này ta rời khỏi Thiên giới, là thừa lệnh Thiên đế là đi mời thần phục ma Chân Vũ Đại Đế hồi thiên cung. Ta lại thật hy vọng ngài ấy có thể trở lại, tướng quân gì đó, Chiến thần gì đó, ta đều không muốn làm. Trọng Minh, ngài cũng biết, bản lĩnh Chân Vũ tuyệt đối không thua ta và Cẩn Dật.”

Trọng Minh không cảm thấy kinh ngạc, hai tay chắp sau lưng, nhẹ nhàng cười một tiếng.

Sắc trời đã không còn sớm, ánh chiều tà đỏ tươi lấp ló phía sau núi, ánh sáng trên bầu trời là một mảnh đỏ cam. Tia sáng kia chiếu vào gò má Minh Thiệu, Thanh Dao nhìn hắn, trong lòng có loại khó chịu nói không nên lời, thậm chí lời nói vừa rồi của hắn cũng không nghe được.

Nàng vốn muốn lén đi theo Minh Thiệu đến chỗ không người, sau đó đoạt kiếm của hắn. Gặp Hoắc Kỳ thì nói là Minh Thiệu tự mình đưa cho nàng, dù sao Hoắc Kỳ không biết sự thật, như vậy nàng có thể lấy lại được mặt mũi. Bây giờ suy nghĩ một chút, người ta đường đường là Chiến thần Thiên giới, hơn nữa đương nhiên bản lĩnh của mình không có khả năng so bì. Thật may là nàng không tùy tiện ra tay, nhặt về một cái mạng nhỏ.

Thanh Dao thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị chạy ra. Nàng vẫn nên ngoan ngoãn đưa thư thôi.

Không ngờ mới xoay người sang chỗ khác, chân Thanh Dao tạo tiếng động răng rắc, nhánh cây bị nàng dẫm lên gẫy đôi phát ra tiếng.

“Ai, ra ngoài!”

Trái tim nàng căng thẳng. Xong rồi, lần này thật sự xong rồi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.