Chương 6 : Huyễn Tượng
Cơm nước xong xuôi, mọi người trở về cục cảnh sát. Lạc Thiên bế Lạc Dương đi phía trước cùng Bạch Trì; Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sóng vai dạo bước đằng sau.
“Miêu Nhi, cậu phát hiện chuyện gì?” Bạch Ngọc Đường tò mò.
“Ừm…” Triển Chiêu nghĩ nghĩ rồi hỏi Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Bạch, cậu thấy cho Phương Ác kiểm tra phát hiện nói dối mới tốt, hay không cho hắn kiểm tra mới tốt?
“Không phải lúc trước cậu đã nói rồi sao, không thể để hắn làm kiểm tra phát hiện nói dối, nhưng cũng không thể không cho hắn làm.” Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, “Đúng là tiến thoái lưỡng nan.”
Triển Chiêu gật đầu, cười: “Thế này, ví dụ như Phương Ác qua được kiểm tra phát hiện nói dối, kết quả được phán vô tội và được trả tự do. Nếu lúc này mà tiếp tục xảy ra án mổ bụng… thì sẽ ra sao?”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, rồi khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi, đến lúc đó, Lục Lương sẽ trở thành mục tiêu công kích của dư luận. Những lý luận của ông ta sẽ bị chế nhạo!”
“Vậy… Lại ví dụ, nếu Phương Ác không qua được bài kiểm tra, kết quả bị xử có tội… Rồi sau đó lại xảy ra án mổ bụng.” Triển Chiêu tiếp tục hỏi, “Kết quả sẽ thế nào?”
Bạch Ngọc Đường một lần nữa gật đầu: “Đến lúc đó, cảnh sát chính là mục tiêu công kích của dư luận. Chúng ta vất vả bao lâu, kết quả là bắt nhầm người!”
“Cuối cùng…” Triển Chiêu cười, “Nếu chúng ta thả Phương Ác trước, vụ án mổ bụng lại tiếp tục, chúng ta bắt hắn lại lần nữa, án mổ bụng vẫn không ngừng lại… Kết quả ra sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu cười, “Quần chúng nhất định sẽ thấy cảnh sát và các nhà tâm lý học đều ngu xuẩn.”
Triển Chiêu tổng kết, “Vô luận làm gì, tất cả đều làm quần chúng nghi ngờ khả năng của ngành tâm lý học tội phạm trong quá trình điều tra.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Miêu Nhi, vậy cho nên gần đây mới không có vụ mổ bụng nào á?”
Triển Chiêu mỉm cười, “Phương Ác chỉ là một mắt xích, mặc kệ hắn bị bỏ tù hay được phóng thích, dù có bị xử bắn… Chỉ cần án mổ bụng tiếp tục phát sinh, mục đích cuối cùng của hung thủ đều thành công.”
“Ông Lục Lương kia… chỉ là kẻ bị giật dây.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “Đúng là đã bị bán mà còn thay người ta đếm tiền.”
“Tôi nghĩ, chúng ta cần phải thăm dò các mối quan hệ của Lục Lương một chút, những ai hay qua lại với ông ta.” Triển Chiêu nói, “Còn nữa… Trên đời này, chẳng có chuyện gì xảy ra mà không có lý do, đặc biệt là những sự việc cực đoan.”
“Ý cậu là mục đích hành động của thủ phạm rất rõ ràng, hắn hận giới tâm lý học tội phạm?” Bạch Ngọc Đường tiếp, “Hắn chế giễu cảnh sát, căm ghét các nhà tâm lý học, tối thiểu hắn cũng là người am hiểu y khoa và giải phẫu học…”
“Còn nhiều thứ nữa.” Triển Chiêu đột nhiên nghiêm túc, “Tiểu Bạch, thực ra gần đây tôi mới nghiên cứu vài thứ.”
“Nghiên cứu cái gì?” Bạch Ngọc Đường tò mò, “Thảo nào đợt trước không có vụ án nào mà cậu lại cứ đầu tắt mặt tối như thế…”
“Tôi đang nghiên cứu về việc nhân hóa một khái niệm trừu tượng.” Triển Chiêu đáp.
Bạch Ngọc Đường mở giọng điệu kính trọng: “Xin ngài hãy giảng giải những lý luận này bằng tiếng người, kẻ hèn tài sơ học thiển, chỉ hiểu những gì thuộc về nhân loại thôi.”
“Biến!” Triển Chiêu trừng Bạch Ngọc Đường, nghĩ thêm một chút thì lên tiếng: “Ví dụ, một tên hung thủ giết một người hoặc làm hại một người… Muốn vậy hắn phải có động cơ gây án, địa điểm gây án, phương thức gây án, nhân chứng, vân vân… Tương tự, người bị hại cũng phải có những quan hệ xã hội có liên quan, lý do bị hại gì đó.”
“Ừ.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Có lý.”
“Phần lớn những sát thủ liên hoàn chúng ta đã tiếp xúc đều là trọng phạm cực kỳ nguy hiểm. Những kẻ tội ác tày trời đó không phải chỉ căm ghét, oán hận một hai người.” Triển Chiêu vừa đi vừa nói, “Bọn họ hận một nhóm người có đặc điểm giống nhau, hay chính xác hơn là một loại hành vi… Mở rộng ra vụ án của chúng ta, gọi là kẻ sát nhân cũng được, hại người cũng được, bởi vì hắn chỉ căm ghét một kiểu người nào đó…”
“Hiểu rồi!” Bạch Ngọc Đường cười, “Ý cậu là, chúng ta phải coi một đặc điểm hoặc hành vi đó như con người mà suy đoán? Ví dụ như vụ án lần này, nếu coi ‘tâm lý học tội phạm’ là người bị hại, chúng ta có thể tra ra người đó có những mối quan hệ xã hội nào, hay qua lại những nơi nào, có thể làm mất lòng ai…Miêu Nhi! Đi nào!”
Triển Chiêu mỉm cười, “Đôi khi những chi tiết quá rời rạc khiến chúng rối loạn, nhưng nếu ghép những điểm rời rạc đó lại thành một thể thống nhất thì sẽ dễ tra ra một manh mối một cách hữu ích hơn!”
“Trước kia chúng ta chỉ biết tìm quy luật dựa trên những người bị hại, từ đó dựng lại hình ảnh hung thủ.” Bạch Ngọc Đường thông suốt, “Phương pháp của cậu lại là trừu tượng hóa người bị hại, trực tiếp định ra một phạm vi giới hạn những đặc điểm mà hung thủ có thể có! Phương pháp này thật quá tuyệt vời với những vụ án không có đầu mối!”
Triển Chiêu thỏa mãn vỗ vai Bạch Ngọc Đường, “Không hổ là đội trưởng Bạch, năng lực lý giải và phân tích thật đáng kinh ngạc!”
“Chúng ta trở về, liệt kê hết những kẻ có khả năng nằm trong phạm vi xác định. Những người như thế sẽ không nhiều lắm, chúng ta có thể theo dõi!” Bạch Ngọc Đường hưng phấn kéo Triển Chiêu, “Đi! Miêu Nhi, có lối ra rồi!”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vội vàng trở về cảnh cục, tối đó, toàn thể đội viên SCI tăng ca, ai cũng đọc tài liệu. Triển Chiêu đưa ra các điều kiện để chọn lựa như sau:
1. Trực tiếp hoặc gián tiếp tiếp xúc với Lục Lương, hết sức tán thành lý luận của ông ta, phát ngôn mang tính khiêu khích.
2. Có những nghiên cứu nhất định về tâm lý học, đã từng công bố trên báo chí hay xuất bản sách, giai đoạn đầu thì ủng hộ, sau lại phản đối.
3. Tham gia nhiều diễn đàn tâm lý học, thời gian đầu hoạt động thường xuyên, nhưng sau đó thì ít khi xuất hiện.
4. Có cơ hội tiếp xúc với xác chết.
5. Có kiến thức nhất định về y học hoặc giải phẫu học.
6. Thanh niên có sức vóc, trầm mặc kiệm lời.
7. Sự nghiệp không thành công, điều kiện kinh tế bình thường, nghề nghiệp mang tính tự do.
Với những điều kiện trên, thỏa mãn từ năm điều kiện trở lên là được. Qua một đêm khảo sát, mọi người tìm được 3 nghi phạm.
Người thứ nhất là một học trò của Lục Lương, Vương Lạc; sau khi tốt nghiệp, anh ta được giữ lại trường, từ đó tới nay làm trợ giảng cho Lục Lương, từng học y. Người thứ hai là một thành viên thường hay xuất hiện trên diễn đàn cá nhân của Lục Lương, La Hâm Dao; cô ta là một bác sĩ thực tập, là một người ham thích tâm lý học, nhưng ngôn từ rất kích động. Cuối cùng là một người tên Trâu Long, ngày thường rất hay trò chuyện cùng Lục Lương, luôn cùng đi uống đôi ba chén với ông ta.
“Ba người này đều phù hợp điều kiện.” Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường phái sáu người Mã Hán, Vương Triều, Trương Long, Từ Khánh, Triệu Hổ, Lạc Thiên, luân phiên nhau 24/24, ba ngày đổi chỗ một lần, theo dõi nhất cử nhất động của ba người kia. Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và Bạch Trì sẽ tiếp tục ở cục cảnh sát tìm tư liệu.
.
Hai ngày theo dõi, kết luận không ngờ lại là — Cả ba người đều cho cảm giác không quá bình thường.
Ngày thứ ba, cuộc tiến hành phát hiện nói dối của Phương Ác được phát sóng trực tiếp trên truyền hình.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường ngồi trước TV theo dõi quá trình phát hiện nói dối của Phương Ác. Cuối cùng, Phương Ác thuận lợi thông qua kiểm tra.
“Thằng cha này thật là…” Bạch Ngọc Đường thả điều khiển xuống, lắc đầu, “Không đơn giản chút nào!”
Triển Chiêu im lặng không mở miệng, mãi mới nói: “Phương Ác là một cao thủ, thân phận của hắn nhất định không bình thường!”
“Miêu Nhi, tiếp theo chính là một vở trọng đầu hí (2), buổi chiều sẽ có thành quả!” Bạch Ngọc Đường sắp xếp một lực lượng cảnh sát lớn, chuẩn bị xong xuôi.
(2) trọng đầu hí: nôm na như một vở opera với nhiều diễn xuất và lời ca hơn, khác với kinh kịch nhé. Thuật ngữ chuyên môn của nó là hí khúc hành thoại.
Buổi chiều cùng ngày, kết quả xét xử Phương Ác diễn ra — Chứng cứ chưa đủ, được phán vô tội, trả lại tự do!
Kết quả xét xử Phương Ác như một viên đá ném vào trong nước làm cuộn lên ngàn tầng sóng. Tin tức truyền thông thi nhau nghị luận sôi nổi, còn văn phòng SCI lại trống không. Mọi đội viên đều ra ngoài làm việc, tâm thế sẵn sàng đón địch.
Tối hôm đó, ba nghi phạm đồng thời ra khỏi cửa, sau khi hẹn gặp mặt thì nửa đêm tới cùng một chỗ — Nhà của Lục Lương.
Lúc Bạch Ngọc Đường vọt vào nhà Lục Lương, Lục Lương đã nằm sõng soài trên đất, còn trong tay La Hâm Dao chính là một con dao giải phẫu, đang cắm vào bụng ông ta — Tang chứng vật chứng đều bị tóm!
Điều kỳ quái chính là hai mắt Lục Lương lộ rõ thống khổ nhưng không hề phát ra tiếng kêu, ông ta vẫn có thể giãy dụa.
Công Tôn trông thấy bên cạnh đặt một bình thủy tinh, bên trong vẫn còn nửa bình sữa, anh chợt hiểu ra mà mỉm cười, “Thì ra là thế!”
“Công Tôn, là thế nào?” Cả Bạch Ngọc Đường lẫn Triển Chiêu đều chưa hiểu.
Công Tôn lắc đầu, “Đã từng nghe chuyện bỏng lò vi sóng chưa?”
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, gật đầu, chuyện bỏng lò vi sóng rất bình thường. Nguyên lý hâm nóng của lò vi sóng chính là gia tăng sự dao động của các phân tử mà sản nhiệt; cho nên khi dùng lò vi sóng đun nước, nước thường nóng trước mà vật chứa lại chưa nóng. Đó là lý do mà nhiều phụ huynh đun sữa cho con bằng lò vi sóng, tay sờ thấy ấm, lập tức bón cho trẻ, khiến con em mình bị bỏng nghiêm trọng.
Cổ họng con người rất yếu, nhiệt độ xấp xỉ 50 độ đã đủ gây bỏng, đặc biệt nếu bị ép uống, vị trí nuốt đồng thời chính là vị trí dây thanh quản, quá nóng sẽ phá hủy khả năng phát ra tiếng. Nói chung là vì bị ép uống sữa nóng nên Lục Lương vừa đau vừa khó chịu, nhưng dây thanh đã bị phỏng nên không thể thốt nên lời, chỉ có thể mở to mắt chờ chết.
Bạch Ngọc Đường gọi xe cứu thương, Lục Lương được đưa đến bệnh viện. Trước khi đi, ông ta nắm chặt bàn tay Triển Chiêu, nước mắt giàn giụa. Triển Chiêu lắc đầu, người đàn ông này có lẽ sẽ bị ám ảnh cả đời mất.
Bắt giữ ba tên hung thủ lại, nhân chứng vật chứng đầy đủ, án mổ bụng được phá. Triển Chiêu lưu ý thêm với Lư Phương, khi công bố thì nói hết ý đồ của hung thủ ra, và Lục Lương đã cố ý hợp tác với cảnh sát, giả vờ dùng sự kiện phát hiện nói dối của Phương Ác để dụ hung thủ thật sự; nội bộ giới tâm lý học rất đoàn kết.
Ngay lập tức, sự phê bình của dư luận với giới tâm lý học tội phạm biến mất, đồng thời, Lục Lương, người đang bị mất khả năng nói tạm thời do bỏng dây thanh quản, được tôn thành anh hùng. Ông ta trở nên khép kín khác thường, không tiếp nhận phỏng vấn cũng không đồng ý gặp ai.
Một tuần sau, Triển Chiêu nhận được một phong thư, là Lục Lương ký tên, bên trên ghi bốn chữ — Nhân giả vô địch.
Triển Chiêu nhận thư, tâm tình vẫn chưa thả lỏng được… Án mổ bụng tuy đã được phá, nhưng vụ án phân thây vẫn chưa có manh mối. Mặt khác, Công Tôn lại ọi người một cái tin khiến không ai có thể phấn chấn nổi: Anh đã kiểm tra thật kỹ cổ họng thi thể vụ án phân thây — Không có dấu hiệu bị phỏng.
Điều làm mọi người đau đầu thêm chính là kẻ duy nhất biết rõ sự tình – Phương Ác, đã mất tích!
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Xem ra vụ phân thây và vụ mổ bụng chỉ là trùng hợp, không liên quan đến nhau.”
Mấy ngày nay Triển Chiêu cứ đọc mãi mấy tư liệu liên quan tới vụ án mổ bụng. Anh phát hiện ba tên hung thủ kia hoạt động chung trên một diễn đàn, đó là một diễn đàn rất nhỏ, hơn nữa không thể lục soát được gì trong máy tính của họ. Tìm được trang web này là bởi máy tính cả ba đều lưu trang web lại favorites. Mà cả ba hầu như ngày nào cũng vào diễn đàn này — diễn đàn Huyễn Tượng.
Đó là một diễn đàn tâm lý học vô cùng cực đoan, đa phần các đề tài bàn luận đều có liên quan đến tâm lý học biến thái (3), admin có nickname là Huyễn Dạ Giáo Chủ. Qua những lời bàn luận của họ, Triển Chiêu cảm thấy những gì admin nói đều mang tính chất xúi giục. Hơn nữa, trí thức chuyên môn của người này rất vững, lý giải về tâm lý học cũng rất sâu. Người này dùng lời lẽ rất khéo léo, xúi giục thành viên trong diễn đàn phạm tội. Trong các bài viết của họ, còn có rất nhiều hình ảnh miêu tả cảnh phạm tội máu me, không biết là thật hay giả.
(3) tức là khai thác những góc biến thái của tâm lý học, kiểu thôi miên cho người ta lột đồ chạy ra đường ấy =))
Nhưng khi chờ Tưởng Bình kiểm tra trang web, lại phát hiện host của diễn đàn đặt tại nước ngoài, không thể một sớm một chiều truy tìm dấu vết. Hơn nữa, cái diễn đàn này sau khi ba tên hung thủ kia sa lưới đã ngừng update.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường xem hết những bài post trong diễn đàn, bĩu môi, “Sao trên đời lắm đứa biến thái vậy, trái đất này nguy hiểm quá!”
Triển Chiêu bất đắc dĩ: “Giống như những lý luận khoa học thuần túy tương tự có liên quan tới nhân loại thôi, đều nguy hiểm cả. Giống như tâm lý học, tôn giáo học chỉ cần lệch quỹ đạo khách quan là thành cực đoan, có thể trở thành công cụ xúi giục, sai khiến và kiểm soát con người. Vì vậy trên thế giới này, chẳng có ai là không có nhược điểm, không có những trắc trở tâm lý. Có nhược điểm thì nhất định sẽ bị lợi dụng.”
“Chung quy em vẫn thấy… Vụ án này chưa kết thúc.” Bạch Trì đột nhiên lên tiếng, “Không biết mục đích cuối cùng của hung thủ là gì.”
Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, Bao Chửng và Lư Phương đi vào.
“Cục trưởng Bao?” Bạch Ngọc Đường ngẩng lên, “Có chuyện gì thế ạ?”
Bao Chửng lắc đầu: “SCI đã thành lập được một năm, phá được nhiều vụ án lớn. Lần này thêm vụ mổ bụng được phá nữa, để khen thưởng những đóng góp trị an của cục cảnh sát chúng ta cho thành phố S, đêm nay, một thương nhân nổi tiếng trong thành phố mở một bữa tiệc long trọng, muốn cảm ơn chúng ta.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc nhau, đang định mở miệng bảo không đi thì bị Bao Chửng lườm một cái, “Toàn người có địa vị tham gia, ai cũng phải đi!”
Hai người chán nản.
“Bảy giờ tối nay, tầng cao nhất khách sạn Quốc Tế!” Bao Chửng nhìn một vòng, “Toàn thể SCI đóng bộ tử tế, ai dám không đi tôi đá ra khỏi đội!” Nói rồi, ông xoay người rời đi.
Lư Phương cười cười với mọi người, nhỏ giọng, “Tôi biết tôi mà nói thì đảm bảo vô dụng, quả nhiên cục trưởng Bao vẫn áp đảo hơn!” Sau đó, anh cũng ha ha cười mà rời đi.
Văn phòng SCI tĩnh lặng, chốc lát sau, tập thể quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường, trăm miệng một lời hỏi: “Sếp, đóng bộ tử tế là làm sao?”
Bạch Ngọc Đường gãi đầu, “Đại khái đi ăn cưới mặc thế nào thì mặc thế chứ sao?”
Mọi người trầm mặc. Nhìn đồng hồ thấy sắp tới giờ, Bạch Ngọc Đường phất tay, “Về nhà thay đồ đi!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng tâm không cam tình không nguyện quay về nhà thay quần áo.
“Tiểu Bạch, khách sạn Quốc Tế có phải của anh hai không?” Triển Chiêu hỏi.
“Phải… Chính là cái hội trường diễn ra vụ bắn súng Tề Lỗi ấy.” Bạch Ngọc Đường nghĩ lại vẫn rùng mình, “Tối nay mà xảy ra sự cố gì, sau này chắc anh hai khỏi cần mở hội trường cho thuê đâu, sửa luôn thành nhà tang lễ đi.”
“Đừng nói nữa… Phải rồi, không phải anh hai đang đi công tác ư?”
Bạch Ngọc Đường nhún vài, “Tôi biết đâu được, hỏi Công Tôn xem… ây da…”
“Cậu sao thế?” Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường chợt kêu lên bèn lại gần.
“Miêu Nhi, mí mắt nháy!” Bạch Ngọc Đường cũng ghé lại, “Đến đây, thơm một cái!”
Bị đập!
+++
Chú thích:
(1) Đầu đuôi cuộc nói chuyện là như thế này:
1. Triển Chiêu đang nghiên cứu một phương pháp điều tra mới cho những vụ án giết người hàng loạt không có đầu mối.
2. Cơ sở của nghiên cứu là: “Muốn xác định một kẻ giết người, cần dựa trên những đặc điểm về động cơ gây án, cách thức gây án… Tương tự, một người bị hại cũng có những đặc điểm về quan hệ xã hội, những yếu tố có thể tạo thành nguyên nhân bị hại.
3. Kẻ giết người hàng loạt không căm hận cụ thể một người nào, mà là một dạng người. Ví dụ như: nạn nhân ‘phụ nữ’, ‘những người có tóc vàng’, … Nói cách khác, về bản chất, hắn không căm hận con người, mà là những ‘thứ’, những đặc điểm hắn lấy làm tiêu chí lựa chọn nạn nhân, là “giới tính nữ”, “mái tóc vàng”…
4. Phương pháp Triển Chiêu đưa ra là: Coi những ‘thứ’ đó như một con người X duy nhất. Sau đó dựa trên đặc điểm của X, tìm những thói quen đặc trưng, quan hệ xã hội mà X có thể có. Từ đó điều tra vụ án giết người hàng loạt như một vụ án giết người bình thường, nạn nhân là một người X. Dùng cách này sẽ loại bỏ được những chi tiết không cần thiết, tránh gây hỗn loạn khi điều tra.
5. Cách làm truyền thống khi điều tra một vụ án giết người hàng loạt là tìm đủ các manh mối từ các nạn nhân, rồi tìm quy luật, từ đó tìm ra hung thủ.à quá nhiều thông tin, gây hỗn loạn.