S.C.I. Mê Án Tập

Chương 135: Chương 135




Chương 7 : Bữa tiệc

Gần bảy rưỡi tối, một loạt ô tô đậu trước cửa khách sạn Quốc Tế thành phố S. Nhưng không giống những bữa tiệc tùng linh đình hay họp mặt nghệ sỹ mọi khi, xe đậu trước cửa hôm nay đa phần là xe cảnh sát, người từ trên xe xuống cũng không phải ngôi sao kéo theo phái đoàn rầm rộ gì cả, ngược lại còn có chút giản dị. Đương nhiên, thỉnh thoảng cũng lẫn vào vài nhân vật đinh đám, hôm nay xem chừng họ cũng không phô trương như mọi ngày.

Trước cửa lớn không có phóng viên, không có thảm đỏ, chỉ có mấy cậu nhân viên bãi đậu xe là bận rộn không ngừng, chạy đi chạy lại.

Xe của Bao Chửng dừng ngay dưới chân tòa nhà. Ông bước xuống nhìn quanh, không thấy chiếc xe thể thao bắt mắt của Bạch Ngọc Đường, lông mày liền giật giật vài cái; lại nhìn đồng hồ, đã bảy giờ hai mươi chín phút. Bao Chửng nghiến răng: “Thằng nhóc chết tiệt này!”

“Cục trưởng Bao, đến rồi.” Lư Phương chỉ phía sau lưng ông.

Bao Chửng quay đầu lại, xa xa là bốn chiếc ô tô, dẫn đầu là con Spyker C8 của Bạch Ngọc Đường. Ông nhíu mày, “Nó tới dự tiệc mà làm như đang thi hành nhiệm vụ vậy.”

Lư Phương phì cười.

Lúc này, rất nhiều khách khứa lục tục kéo đến, trong đó không ít người bị hấp dẫn bởi chiếc xe chói lóa của Bạch Ngọc Đường. Họ tưởng có ngôi sao nào tới, nên đều đứng lại ngóng xem.

Cửa xe mở ra, người trên xe bước xuống……

“Oa~~”

Bao Chửng nghe rõ mồn một tiếng đám người hít một hơi thật dài.

Lư Phương che miệng cười, nói khẽ với Bao Chửng, “Cục trưởng Bao, chú không biết đó chứ, mỗi lần SCI ra quân làm nhiệm vụ đều có một đám nữ sinh vây xem.”

Bao Chửng cảm thấy mí mắt giật giật không ngừng.

Các thành viên SCI quả nhiên vô cùng thu hút, vài vị khách xôn xao bàn tán, luôn miệng hỏi “Ai thế? Ai thế?”. Đến khi biết được đó là SCI nức tiếng gần xa, tất cả đều chấn động, lòng đầy ngưỡng mộ, quả nhiên “tài sắc vẹn toàn”.

Mà giữa một dàn “sắc” này, đương nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người nhất chính là hai vị vừa bước xuống từ chiếc xe dẫn đầu kia, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu…

Bạch Ngọc Đường vạn năm không đổi tính, khoác trên mình bộ vest trắng tinh. Đó là bộ đồ Bạch mama đặc biệt chuẩn bị cho anh, chuyên dùng để đi dự tiệc. Bạch Ngọc Đường bị bệnh ưa sạch sẽ vô cùng nặng, nên bộ đồ nào cũng thuần một màu trắng, cả tủ đồ chỉ có hai bộ vest, bộ màu trắng này để đi dự tiệc vui, còn một bộ màu đen để mặc khi dự tang lễ. Thường ngày Bạch Ngọc Đường thích mặc không áo len trắng thì cũng áo jacket trắng, cả áo gió cũng màu trắng nốt. Dù anh đã cố gắng khiêm tốn, nhưng màu trắng lại tấn công quá trực tiếp vào thị giác của người ta. Đó là chưa kể tới, màu sắc chỉ là lý do phụ, cái chính vẫn là gương mặt đẹp trai và dáng người quá chuẩn kia thu hút bao ánh nhìn công chúng. Một người đàn ông có sức hấp dẫn mà phái nữ không thể chống lại, lại mặc một thân đồ trắng, đương nhiên không thoát khỏi vận mệnh làm “Hoàng tử bạch mã”! Triển Chiêu lườm nguýt cái gã đang tỏa sáng chói lọi, phát điện xẹt xẹt y như Pikachu bên cạnh mình, anh nhỏ giọng mắng một câu, “Đồ chuột chết.”

Kỳ thực Triển Chiêu mắng Bạch Ngọc Đường mà không nghĩ tới mình, ở đây một nửa số ánh mắt đều hướng về phía anh. Bộ vest màu chàm này là trang phục anh thường mặc nhất, và cũng là “đạo cụ” của anh… Học giả bình thường đều thích mặc vest, có điều Triển Chiêu mặc còn vì một mục đích “kín đáo tế nhị” khác — Khi mặc vest, nhìn anh sẽ “cường tráng” hơn một chút… Nếu anh mà mặc áo len hoặc cởi áo vest, chỉ mặc áo sơmi, trông sẽ chẳng khác nào một sinh viên xinh đẹp, thanh tao mà nhã nhặn. Quan trọng nhất vẫn là gương mặt người gặp người chết mê, rất dễ bắt người ta phải vây quanh mình, xôn xao bàn tán.

So với bề ngoài chói lọi của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhu hòa hơn. Nói một cách đơn giản, vẻ đẹp của Bạch Ngọc Đường khả năng làm người ta cảm thấy bị uy hiếp, chị em thì thích, nhưng cánh mày râu bình thường đứng cạnh anh sẽ cảm thấy không thoải mái; chẳng bù với Triển Chiêu, người người nhà nhà đều yêu mến, già trẻ gái trai đều bị chinh phục.

Bước xuống từ chiếc xe thứ hai là Công Tôn, Bạch Trì và Tưởng Bình.

Tưởng Bình muôn đời “ở ẩn” trong nhà, nên hầu như không có chút cảm giác tồn tại nào, nếu không chú ý sẽ không thể nhận thấy. Mà đằng sau cậu, một Công Tôn khí chất lạnh lùng diễm lệ tỏa ra từ xương cốt, đi cùng với một Bạch Trì đáng yêu từ đầu tới chân, thực sự làm người ta có cảm giác đối lập vô cùng mãnh liệt.

Nói theo cách của cặp sinh đôi họ Đinh, Công Tôn là người có thể mê chết đàn ông, hận chết phụ nữ. Người anh luôn tỏa ra sức hấp dẫn với đàn ông như một loại thuốc độc không thể cưỡng lại, nên lúc nào quanh người cũng bị ‘ruồi bọ’ đuổi bám, khiến Bạch Cẩm Đường ngày nào cũng như đang đối đầu với đại địch, thuê một đống vệ sỹ theo canh không sót một li.

Đối lập với anh, Bạch Trì lại thuộc phong cách “cháu yêu của ông bà”. Có điều, đêm nay cậu lại khoác bộ vest lên người, cảm giác không tự nhiên chút nào, giống như một đứa nhóc đang gồng mình học đòi làm người lớn, thành ra trông cậu chẳng những không trưởng thành hơn tí nào, chỉ đáng yêu hơn bội phần.

Phía sau bọn họ là xe của Mã Hán, Triệu Hổ và Lạc Thiên. Sở dĩ nói SCI là cảnh sát ngôi sao của thành phố S là vì ngoài các vị đứng đầu có tư sắc hơn người, mấy tổ viên còn lại cũng vô cùng bắt mắt.

Mã Hán là dạng lãnh khốc, có lẽ vì trước kia anh là tay súng bắn tỉa, cũng là loại hình được phái nữ hâm mộ.

Triệu Hổ thuộc dạng tỏa sáng ấm áp như ánh mặt trời, cảm giác vô cùng thân thiện, trông dễ bị bắt nạt, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ.

Lạc Thiên là ‘kiểu dáng mới’ của SCI, vẻ trải đời khác biệt của anh càng có sức hấp dẫn. Việc đánh mất một phần ký ức, lại thêm sự tồn tại của Dương Dương cùng lòng biết ơn với SCI, đã tạo nên tính cách cực kỳ ôn hòa của anh. Chính sự ôn hòa ẩn chứa xúc cảm tang thương theo thời gian này cuốn hút đã người ta. Chỉ có điều, Lạc Thiên hiện giờ cứ không ngừng tỏ vẻ bất an. Anh lo Dương Dương buổi tối ở nhà một mình nên mới giao bảo bối cho Bạch Trì đưa về làm bạn với Lisbon, giờ lại lo không biết thằng bé có ngoan ngoãn làm bài không, bữa tối ăn cái gì, trước khi đi ngủ có ăn đồ ngọt không, ăn xong có đánh răng không,…

Chiếc xe sau cùng, Trương Long, Vương Triều và Từ Khánh bước xuống.

Trương Long nếu đứng giữa phần đông cảnh sát thì không có vẻ gì là cảnh sát cả. Bình thường anh lúc nào cũng tỏ ra cà lơ phất phơ, nhưng lại vô cùng thông minh nhanh trí.

Vương Triều có diện mạo bình thường như bao người khác, là dạng người đứng lẫn trong đám đông thì không ai chú ý tới, nhưng cũng không khó coi chút nào.

Từ Khánh vóc dáng khá lớn, lực lưỡng rắn chắc, dáng vẻ lôi thôi lếch thếch, nhìn rất cuồng dã.

Tóm lại, một đám người này vừa đứng ra ngoài đã phát sáng rực rỡ tới mức người ta phải che mắt mà nhìn, tựa như đang treo biển ‘Cứ tùy ý lựa chọn một người, thể nào cũng có người phù hợp thẩm mỹ của bạn!’

“Cậu chủ Bạch.” Nhân viên bãi đậu xe đều nhận ra Bạch Ngọc Đường, nhanh chóng chạy tới chào hỏi, dẫn tất cả mọi người lên lầu bằng thang máy chuyên dụng.

Sự đãi ngộ đặc biệt này càng làm cho người ta phải thì thầm to nhỏ về thân thế bọn họ.

Bao Chửng lắc đầu, có điều nghĩ tới hình tượng cảnh sát vừa già vừa tầm thường trong lòng người dân, vẫn cảm thấy quyết định mang mấy ‘thằng nhóc chết tiệt’ này đến là đúng, làm thay đổi bộ mặt của cục cảnh sát nha!

Thang máy đặc biệt vô cùng rộng rãi, mọi người tán thưởng, không hổ là khách sạn sáu sao! Thang máy đưa mọi người thẳng tới tầng cao nhất. Cánh cửa mở ra, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liền thấy gian đại sảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, chỉ có cách bài trí là thay đổi. Nghe nói sau sự kiện lần đó, toàn bộ cửa kính trong khách sạn đều được đổi thành kính chống đạn.

Triển Chiêu nghiêng người thì thầm với Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Bạch, cậu đoán tổng tài sản của anh hai là bao nhiêu?”

Bạch Ngọc Đường nghĩ một hồi, thì thầm đáp lại: “Ai mà biết, cái này phải hỏi Công Tôn, không chừng anh hai đã mang toàn bộ tiền tài nộp cho người ta rồi.”

Không ngoài dự đoán, Công Tôn nghe được lời này liền ném cho hai người một ánh mắt khinh thường, hai cậu em vội vàng mím môi nhịn cười.

Trong đại sảnh, phần đông khách khứa đã tụm thành từng nhóm, tốp năm tốp ba nói nói cười cười. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đưa mắt nhìn quanh, không thấy Bạch Cẩm Đường, lòng thầm hỏi — Anh hai đi công tác chưa về?

Mấy người vừa vào tới sảnh, chợt nghe một tiếng gọi: “Hổ Tử!”

Triệu Hổ vội rụt cổ, run rẩy quay đầu lại, quả nhiên Tề Nhạc đang lao tới hướng này. Cậu theo bản năng định bỏ chạy, lại bị Mã Hán đứng bên túm lại, chạy không nổi. Cậu chàng bị Tề Nhạc tóm gọn.

“Sao anh không nghe điện thoại?” Tề Nhạc hung dữ hỏi.

Triệu Hổ cười gượng, vò đầu: “Thì… mấy hôm rồi anh bận.”

Tề Nhạc hôm nay vận bộ váy đen trẻ trung, nhìn rất hoạt bát. Cô trừng mắt liếc Triệu Hổ một cái, rồi quay sang tươi cười chào hỏi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đều cảm thấy mừng cho cô gái. Có thể nói duyên phận của bọn họ với Tề Nhạc bắt đầu chính từ đại sảnh này, nghĩ tới đây, trước mặt tựa hồ lại tái hiện hình ảnh nửa năm trước: một cô nữ sinh đậm phấn son, nồng khói thuốc, tiều tụy gầy gò, chịu sự giày vò của thuốc phiện. Nhưng nay, cô gái trước mặt đã thành giọng ca chính của ban nhạc rock nổi danh, sở hữu một lượng fan rất lớn; cô gái ấy cũng đã từ bỏ thuốc phiện, gương mặt vóc dáng đều tỏa sáng rực rỡ, tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân. Càng đáng ngạc nhiên hơn, Tề Nhạc không hề che giấu quá khứ của mình, thừa nhận mình đã từng hút thuốc phiện, nay đã cai nghiện thành công. Cô và ban nhạc ngoài làm nghệ thuật thì dành rất nhiều thời gian tham gia các hoạt động từ thiện, tuyên truyền phòng chống ma túy, kêu gọi cổ vũ thanh thiếu niên lầm đường lạc lối làm lại cuộc đời. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường luôn nghĩ, cô gái nhỏ này không hề đơn giản. Còn có một chuyện buồn cười hơn nữa, Tề Nhạc thường xuyên nhắc với công chúng cô có một người bạn trai làm cảnh sát, đã từng cứu sống cô, rằng đời này sẽ chỉ cưới anh ta làm chồng. Triệu Hổ lúc đầu hoàn toàn coi Tề Nhạc như em gái, nhưng lại bị cô gái nhỏ truy đuổi chặn đường, giày vò dằn vặt một phen, cuối cùng cũng đã bị cưa đổ.

Tề Nhạc kéo Triệu Hổ đi tới một bên gặp gỡ hội Trần Du, mấy người trẻ tuổi nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Những tổ viên khác của SCI cũng tản ra, Từ Khánh và Tưởng Bình đi tới bên cửa sổ nói chuyện với mấy người bạn cũ, Lạc Thiên tranh thủ chạy ra hành lang gọi điện cho Dương Dương.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, mỗi người cầm một ly champagne bồi bàn đưa đến, chợt nghe Mã Hán bên cạnh thì thầm: “Sếp, xem ai kìa.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trông theo ánh nhìn của Mã Hán, vô cùng sửng sốt. Cách đó không xa, trong đám đông, một người phụ nữ trang điểm kỹ lưỡng trau chuốt, tuy ăn mặc tinh tế, nhưng vẫn có thể nhận ra tuổi tác không trẻ. Lễ phục dạ hội đẹp đẽ quý giá, trang sức quý báu lấp lánh trên người, tướng mạo cũng có thể nói là đoan trang. Có điều, người thu hút ánh mắt của Bạch Ngọc Đường bọn họ không phải là người phụ nữ, mà là người đàn ông khoác tay bà ta, vận một bộ Âu phục trắng —– Phương Ác!

Bạch Ngọc Đường nhíu mày. Trước đó không lâu còn có tin Phương Ác đột nhiên mất tích, bao nhiêu người được phái ra lần theo tung tích của hắn đều không tìm được dấu vết, mọi người còn đang ca thán không có manh mối, chẳng ngờ hắn lại xuất hiện ở nơi này.

“Ra là anh thích phụ nữ lớn tuổi sao?” Phía sau bọn họ chợt cất lên một giọng nữ trong trẻo, Mã Hán liền cảm thấy da đầu tê rần.

“Có gì đẹp đâu?” Từ phía sau, một cô gái kiều diễm, mặc váy dạ hội màu tím tiến lên, đưa tay ôm lấy cánh tay Mã Hán, “Em không đẹp bằng bà ta sao?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thức thời bưng ly rượu chuồn êm.

Mã Hán có chút bất đắc dĩ nhìn Trần Giai Di tươi rói bám bên người, “Sao em lại tới đây?”

“He he ~” Trần Giai Di bật cười, “Tại em biết anh cũng tới mà. Anh đang nhìn ai thế? Người kia là người các anh tình nghi hả?”

Mã Hán hơi nhíu mày, hỏi Trần Giai Di, “Em biết người đó?”

Trần Giai Di nhìn nhìn, nói, “Đó là người tổ chức bữa tiệc hôm nay, chủ tịch tập đoàn Thiên Vũ, Ngôn Lệ.”

“Còn người đàn ông đi bên cạnh bà ta thì sao?” Mã Hán hỏi.

“Em không biết.” Trần Giai Di lắc đầu, nghĩ một hồi lại nói tiếp, “Có điều nghe nói hôm nay Ngôn Lệ sẽ đính hôn với người bạn trai vừa được minh oan của bà ta.”

“Cái gì?” Mã Hán giật mình.

“Sao anh phải căng thẳng thế chứ?” Trần Giai Di trừng mắt, “Ngôn Lệ đủ tuổi làm mẹ anh đó, con gái bà ta cũng mười tám tuổi rồi!”

Mã Hán thở dài, “Anh không…”

“Đi, không cho anh nhìn nữa!” Trần Giai Di kéo tay Mã Hán, lôi đi.

Hai người nói gì, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đứng cách đó không xa đều nghe không sót một chữ, khó hiểu nhìn nhau, bạn trai vừa được minh oan… không phải Phương Ác thì là ai? Tại sao tối nay lại thành lễ đính hôn của Phương Ác và Ngôn Lệ?

“Thảo nào có nhiều người muốn cứu Phương Ác tới vậy.” Công Tôn một bên thong thả đi tới, “Với khả năng của Ngôn Lệ, đương nhiên có thể tìm nhiều chuyên gia hỗ trợ, càng có thể phát động giới truyền thông.”

“Triệu Trinh cũng đến kìa.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên cầm ly lên, chỉ tay về phía thang máy

Bạch Trì vừa liếc mắt nhìn lại, đã thấy Triệu Trinh nhàn nhã, thong dong bước ra khỏi buồng thang máy. Anh bước vào đại sảnh, đưa mắt chung quanh, dường như đang tìm ai đó.

“Mới có mấy ngày không gặp…” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng nhíu mày, hỏi Bạch Trì, “Triệu Trinh hình như gầy đi rất nhiều. Trì Trì, em ngược đãi cậu ta hả?”

Bạch Trì trợn mắt, “Không có chuyện đó, ngày nào em cũng bồi bổ thịt cá cho anh ấy. Chỉ có điều, gần đây anh ấy đang chuẩn bị cho tiết mục mới nên mới vậy.”

“Đúng rồi.” Triển Chiêu đột nhiên nói, “Hôm trước tôi có xem trên mạng cảnh quay Triệu Trinh luyện tập biểu diễn ảo thuật… Có màn cậu ta tự mình nhảy vào máy xay thịt, trông rất biến thái!”

“Còn có màn bước đi trên cửa sổ thủy tinh từ tòa nhà ba mươi sáu tầng lầu xuống nữa.” Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, “Cậu ta làm thế nào vậy?”

Bạch Trì lắc đầu, hơi bối rối, “Em cũng không biết, tới bây giờ em vẫn không dám xem màn nào anh ấy biểu diễn cả.”

Mọi người đang trò chuyện, Triệu Trinh đã nhìn thấy bọn họ, nhưng anh không tiến tới đây ngay lập tức, mà trước tiên nhìn chằm chằm vào Bạch Trì đang vận bộ vest, ánh mắt sửng sốt trong chốc lát, rồi lập tức cào tường mà cười.

Mặt Bạch Trì đỏ ửng, cậu cũng biết bộ dạng mình mặc vest trông rất kỳ cục, nhưng Triệu Trinh không cần phải cười đến mức này chứ?!

Cười thỏa thuê một hồi, Triệu Trinh tay vắt sau đầu, thả từng bước tiến về phía bọn họ. Dù sao anh cũng là đại minh tinh, không ít người nhận ra anh, đi tới đâu là hàng loạt ánh mắt ‘nóng bỏng’ bám theo tới đó.

Triệu Trinh ung dung lướt qua đám người, gật đầu chào Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Công Tôn, rồi quay sang ôm lấy vai Bạch Trì, cười cười, “Trì Trì, bây giờ cửa hàng thời trang trẻ em còn bán cả vest sao?”

Mặt Bạch Trì lập tức tối sầm, ba ông anh bên kia không nhịn nổi, quay mặt đi cười khùng khục.

Bạch Trì cắn răng trừng mắt với Triệu Trinh, hung tợn hỏi, “Sao anh lại tới đây?!”

Triệu Trinh chỉ Ngôn Lệ cách đó không xa, “Không phải anh đã nói với em rồi ư, lần này anh biểu diễn một màn nho nhỏ cho bà ấy.”

“Bà ấy… ra là đã lớn tuổi như vậy rồi.” Bạch Trì vô thức thở phào nhẹ nhõm, rồi quay đầu lại trợn mắt lườm Triệu Trinh, “Vậy mà anh còn nói bà ấy nhìn chằm chằm anh rồi chảy nước miếng?!”

Triệu Trinh nghe được lời này, đầu tiên sửng sốt, sau lại bật cười, “Em vẫn để bụng chuyện ấy sao?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liếc mắt nhìn nhau. Từ lúc nãy bọn họ đã có một cảm giác rất mãnh liệt, Triệu Trinh càng gầy càng giống Triệu Tước, nhất là lúc cười.

“Tay anh làm sao vậy?” Bạch Trì đột nhiên nhìn chằm chằm cổ tay Triệu Trinh. Triệu Trinh nâng tay lên, tới Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng phải chau mày, đây rõ ràng là dấu dây thừng trói.

“Khi nãy luyện tập bị thương thôi.” Triệu Trinh thản nhiên trả lời, kéo Bạch Trì, “Lấy cái gì đó ăn đi, anh đói quá.”

“Muộn thế này mà anh vẫn chưa ăn cơm?” Bạch Trì giận dữ lôi Triệu Trinh vào một góc, đi lấy đồ ăn.

Rất nhanh, người của SCI tán đi hết, chỉ còn Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu và Công Tôn, ba người tỏa sáng rực rỡ đứng một chỗ nói chuyện phiếm, chủ đề nói chuyện dĩ nhiên là Phương Ác.

Một lát sau, người trong đại sảnh càng lúc càng đông, trong đó có rất nhiều vị là tai to mặt lớn trong giới kinh doanh. Bao Chửng không hổ là cục trưởng, nhiều khách quý tới bắt tay chào hỏi ông. Bạch Ngọc Đường cười với Triển Chiêu: “Miêu Nhi, cậu có thấy hôm nay giống lễ cưới của cục trưởng Bao không?”

Triển Chiêu nhịn cười, liếc Bạch Ngọc Đường một cái: “Cậu còn dám nói, cẩn thận chú ấy nghe được, ngày mai cho cậu đi quét toilet…” Nói chưa dứt lời, anh há miệng sửng sốt, Bạch Ngọc Đường bên cạnh cũng kinh ngạc không kém — Thang máy mở ra, hai người đàn ông tiến vào… Bạch Duẫn Văn và Triển Khải Thiên.

Cặp đôi chuột mèo ngay lập tức lùi lại, Bạch Ngọc Đường hoảng hốt: “Tại sao hai ông cụ cũng tới?”

“Sao tôi biết được, ba tôi có mấy khi tham gia mấy thứ tiệc tùng này đâu.” Triển Chiêu lại càng kinh hoàng hơn. Hai đứa đang thì thào nhấm nháy, chợt nghe Công Tôn nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mới nhận ra một luồng khí lạnh lan tới sau lưng. Quay đầu lại, quả nhiên hai ông bố đã đứng đằng sau.

“Con chào ba, cháu chào chú.” Hai bạn nhỏ ngay lập tức ngoan ngoãn chào.

“Ừm.” Hai vị trưởng bối gật đầu, lập tức tình huống trở thành bốn người mở to mắt trừng nhau. Được một lát, hai ông bố xoay người đi chào hỏi nói chuyện với những người khác.

Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lui về một góc, hai người càng nghĩ càng không hiểu, sao hai cụ lại tới đây?

Công Tôn lắc đầu, hỏi: “Hai đứa đã bao lâu không về nhà rồi?”

Triển Chiêu chớp chớp mắt: “Cái đó… chắc ba bốn tháng gì đó. Tiểu Bạch, cậu thì sao?”

Bạch Ngọc Đường mặt như đưa đám: “Chắc cùng tầm đấy.” Hai người lập tức hiểu ra vấn đề, ông bố hai nhà đang mượn cơ hội đến gặp hai thằng con bất hiếu mấy tháng không vác mặt về nhà đây mà.

Công Tôn nhịn không được bật cười. Hai đứa nhỏ này quả nhiên sống trong hạnh phúc gia đình chuẩn mực, từ nhỏ không thiếu chút quan tâm yêu chiều nào, thế nên dù có trưởng thành tự lập thế nào trong sự nghiệp, trước mặt người nhà lại lập tức trở thành đứa trẻ. Thật là một cuộc sống làm người ta phải hâm mộ.

“Trùng hợp vậy sao?” Phía sau, một giọng nữ vang lên. Công Tôn quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng hiếu kỳ nhòm qua, trước mặt ba người là một cô nàng ăn mặc thật khiêu gợi.

Lập tức, Công Tôn cảm thấy hai bên thái dương đau buốt, trước mặt anh chẳng phải ai khác, chính là bà thím hai hôm trước tới quán cà phê trước cửa cục cảnh sát gây chuyện với anh – ‘người phụ nữ quan trọng nhất của Cẩm Đường’.

“Nghe nói hôm nay toàn mời những tinh anh trong giới cảnh sát.” Người phụ nữ nhếch miệng cười với Công Tôn, “Hình như anh không phải cảnh sát đúng không?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, hơi giật mình.

Bạch Ngọc Đường liếc liếc —- Ai đây?

Triển Chiêu hơi nhíu mày —- Chưa gặp bao giờ.

Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn lên —- Hình như có địch ý với Công Tôn đấy.

Triển Chiêu đưa mắt nhìn xuống —- Hay là bạn gái cũ?

Bạch Ngọc Đường mở to mắt —- Không phải chứ? Kiểu này anh hai không nổi bão mới là lạ.

Triển Chiêu nheo mắt — Thật may hôm nay anh ấy không đến.

“Có cần tôi cho người đưa anh về không?” Người phụ nữ hơi đắc ý, “Dù sao tôi cũng coi như một nửa chủ nhân chỗ này.”

Công Tôn bất đắc dĩ thở dài, quyết định chẳng việc gì phải đụng độ với cô ta. Anh uống một ngụm rượu, hơi bĩu môi, hướng về phía Bạch Duẫn Văn phía xa, cười cười, “Bác Bạch ở phía bên kia ạ.”

Người phụ nữ ngay lập tức lạnh mặt.

Bạch Ngọc Đường thắc mắc — Miêu Nhi, ‘bác Bạch’ không phải là nói ông cụ nhà tôi sao? Ba tôi có quen cô này hả?

Triển Chiêu cũng nghi hoặc —- Hay đó là bạn của ba cậu? Nhưng bạn ba cậu sao lại có thành kiến với Công Tôn?

Cô ả nhìn chòng chọc vào Công Tôn một lát rồi với một ly champagne trên khay của một người phục vụ, cười lạnh, để xem hôm nay ai đỡ giúp mi! Nghĩ rồi, cô ta liền nâng tay, hất thẳng ly rượu vào mặt Công Tôn.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu kinh hoàng. Đột nhiên có bóng người lóe lên bên cạnh họ, nhoáng cái đã thấy ai đó đứng chắn trước mặt Công Tôn. Công Tôn ngẩng đầu, bóng lưng quen thuộc… Người phụ nữ kia choáng váng, ngay lập tức rụt tay lại, “Cẩm Đường…”

Bạch Cẩm Đường lạnh băng đứng trước Công Tôn. Anh cúi đầu liếc dòng rượu chảy xuống trước ngực áo, đưa tay nhẹ nhàng phủi phủi, lại ném một ánh nhìn tới người đàn bà trước mắt. Khuôn mặt lãnh đạm thoáng hiện lên vẻ phiền chán.

Sắc mặt người phụ nữ nhanh chóng tái nhợt, vành mắt đỏ ửng.

=口= Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đứng phía sau há to miệng, liếc nhau, thấy trong mắt đối phương cũng tràn đầy hưng phấn y như mình —- Oa! Thật phấn khích! Thật hấp dẫn~!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.