Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 55: Chương 55: Biến Cố




Tên cướp trở về , thấy huynh đệ mình bị thương thì tức điên lên , hỏi xem có chuyện gì xảy ra . Hắn theo 2 tên đàn em xuống , để bọn chúng chỉ cho mình đứa con gái đã đánh vị đệ đệ của hắn . Hắn thấy khuôn mặt nàng quen quen , liền lấy giấy phác họa Vương thừa tướng đưa cho mình . Xem xong hắn bật cười :

- Haha ! Bọn này đúng là không tệ ! Đến chọn người để bị đánh cũng không chọn người tệ . Lần này khử nó cũng là một mũi tên trúng hai con chim . Tốt lắm ! Tốt lắm ! 

Hai tên kia khó hiểu nhìn nhau , sau lên tiếng hỏi :

- Đại ca nói như vậy là có ý gì ạ ?

Hắn quay lại nhìn hai tên kia , vẻ thỏa mãn :

- Ha ha ! Ngươi không biết cũng phải . Nói cho ngươi hay , người mà đánh lão Nhị các cậu ra nông nỗi kia chính là Hoàng hậu tương lai của thằng cẩu Hoàng đế kia . 

Cả 2 tên nhìn nhau tròn mắt , mồm há hốc :

- Hoàng hậu ... Hoàng hậu tương lai ? Vậy đại ca ... động vào nó nhỡ Hoàng đế ... Lúc đó mình làm sao sống yên ổn ? 

- Nói thừa ! Ta tất nhiên đã có dự định của mình . Chuyến vừa rồi lên kinh thành là do Vương thừa tướng hẹn gặp ta . Lão già đó đưa ta bản phác thảo của con bé này , nói là giết nó trong vòng 3 ngày . Lão cũng hứa chuyển tiền và giữ sự an toàn cho ta ! Lần này nó đụng vào lão Nhị , bắt nó sớm một chút , cho lão Nhị muốn làm gì thì làm với nó . Sau đó giết nó , đem xác vứt đi là được ! Ngươi nói rừng núi rộng như vậy làm sao tìm được xác nó ?

- Nhưng đại ca ? Làm sao bắt nó ? Con nhỏ này võ công cao cường , bắt nó gần như không có khả năng . 

- Không bắt chính diện được thì dùng mưu . Chúng mày không có đầu óc sao ?

Hai tên kia nghe xong chợt hiểu ra , cũng cất tiếng cười hùa . Còn tên tướng cướp trong lòng đầy suy nghĩ : “ Hoàng đế như ngươi , nếu không trị vì quá tốt cũng sẽ không khiến ta ngứa mắt ! Đến lúc đó con nhỏ này cũng không phải chết thê thảm ! “

---

Trong cung , từ lúc trở về Lý Khắc Minh đã bận rộn với đủ mọi thứ trên trời dưới đất . Tuy thế hắn vẫn ôm hết công việc vào người . Cũng không phải là hủy hoại bản thân gì cả mà căn bản nó có 2 lý do . Một là cứ đặt lưng xuống giường là lại nhớ đến nàng , nhớ đến nỗi bản thân không tài nào chợp mắt được . Những lúc ấy lại khoác áo vào ,  ra bàn ngồi duyệt nốt số tấu chương kia . Hai là không muốn ở trong hoàng cung này một mình nữa , xong việc sớm bao nhiêu liền đến đón nàng . 

Hôm nay Lý Khắc Minh đang sửa sang lại cung Nguyệt Hà , Vương Huyền Trâu sớm đã biết hắn tìm lại được Tạ Uyển Nhã , chính ả cũng là người bảo Vương thừa tướng tìm cách giết chết nàng . Nhưng đó là bí mật chỉ duy nhất một người biết . 

- Hoàng thượng hôm nay nhàn rỗi tới vậy sao ? Cho người sửa lại cái cung điện cũ rích này ? 

Nghe tiếng ả , hắn cười khẩy , còn chẳng buồn quay lại nhìn nàng ta làm gì , miệng lạnh nhạt nói :

- Cũ với ngươi nhưng chưa bao giờ cũ với ta . Tốt nhất quý phi nên lo cho bản thân trước đi , đừng lo chuyện bao đồng . Hắn ngưng lại , chợt đi đến gần ả , ghé sát vào tai ả :

- Vì không biết chừng ta lại phế ngươi lúc nào không hay ! 

Lời nói của hắn với Vương Huyền Trâu như thể xét đánh ngang tai , ả quay lại nhìn hắn ánh mắt đầy căm hận , nắm tay xiết chặt lại . Đã bao lâu rồi , bên cạnh hắn chỉ có duy nhất ả , mà sao ả vẫn không có địa vị trong mắt hắn . Sự độc ác của hắn tại sao không giết chết ả ? Tại sao làm ả yêu hắn hơn . 

Trưa hôm đó , chắc cũng vì lẽ quá mệt Lý Khắc Minh mới có thể ngã lưng một chút chợp mắt . Lúc chợp mắt , hắn chợt thấy viễn cảnh nàng bị đánh đập thảm hại , vậy mà hắn lại không thể tới cứu . Nhìn nàng bị từng mũi roi quật lên người mà nước mắt không hề rơi , tim hắn giống như bị ai đó bóp chặt đến nghẹn lại . Hắn muốn cất tiếng gọi nhưng không thể . 

Bất chợt hắn tỉnh lại sau giấc mơ khủng khiếp ấy .  Cảm giác có điều lành , ngay lập tức hắn truyền lệnh chuẩn bị ngựa , xuất phát đến Tam Xuyên . 

---

- Nguy to rồi thưa Thừa tướng ! Điện hạ đã xuất phát  Tam Xuyên . Như vậy sớm muộn gì chuyện chúng ta làm cũng bị bại lộ thôi ! 

Vương Thừa Tướng đang uống trà nghe xong vẫn giữ nguyên bộ mặt ấy :

- Hắn đi một mình sao ? Có dẫn theo ai không ? 

- Bẩm Thừa tướng , chỉ có hắn và cận vệ Từ Phi . 

Nghe được tin này , giọng vui vẻ , miệng nở nụ cười mãn nguyện :

- Vậy đây có vẻ là cơ hội lớn cho ta rồi ! Mau báo cho toàn quân ta chuyển bị di chuyển đến Tam Xuyên . Đây là cuộc chiến sinh tử của phe ta ! Không cho phép chậm trễ !

- Vâng Thừa Tướng .

Ra lệnh xong , lão ngả lưng ra sau  trong đầu không ngừng đắc chí : “ Lý Khắc Minh ! Suốt mấy năm qua ngươi chèn ép ta hết lần này đến lần khác . Cả phụ hoàng khốn khiếp của ngươi nữa ! Bây giờ ta với các ngươi sống chết một phen ! “

---

Lý Khắc Minh có giao cho một người có võ công cao cường , trà trộn vào làm gián điệp cho thừa tướng . Người này có tin tức gì sẽ ngay lập tức báo cho Phù công công . Lần này khi báo tin chắc có lẽ đội quân thừa tướng đã xuất phát được nửa ngày đường rồi . Phù công công đành tự mình sai Lưu tướng quân chỉ huy đội quân đi ứng cứu . Vương Sỹ Anh trước nay vốn trung thành với Lý Khắc Minh , thường thường là hắn đi ứng cứu . Nhưng lần này chính cha hắn làm phản , tình máu mủ ruột thịt , Phù công công vẫn phải bí mật giấu hắn .  Tình cờ lúc Phù công công bàn chuyện với Lưu tướng , hắn cũng nghe thấy nên giờ đang lặng lễ đi theo đoàn quân đó .

Còn Lý Khắc Minh , ngay khi đáp ngựa đã nghe bé Tiêu Hoa kể về mọi chuyện . Hắn , Từ Phi và Chấn Phong bàn bạc kế hoạch với nhau , khẩn trương vào rừng cứu Tạ Uyển Nhã . Có vài người biết chuyện nàng bị bắt đã đòi đi cùng bọn họ nhưng đều bị ngăn cản bởi kế hoạch này càng đông càng khó lường .

Tạ Uyển Nhã trong hang ổ của bọn cướp tay chân đều bị trói chặt rồi bị đem quẳng vào phòng của chính tên lão Nhị . Nàng bị hắn đánh đập thậm tệ nhưng đến một giọt nước mắt cũng không rơi . Bàn tay dơ bẩn của hắn sờ vào khuôn mặt đầy vết thương của nàng , tỏ vẻ thương hoa tiếc ngọc :

- Mỹ nhân ! Nàng chỉ cần nịnh nọt ta một tiếng , ta sẽ không đánh nàng nữa ! Việc gì phải giữ mình như vậy ?

Nàng nhổ nước bọt vào mặt hắn , nhìn hắn khinh bỉ :

- Ghê tởm ! Ngươi chỉ là thứ rác rưởi biết nói , có khi còn kém hơn cả nó .

Hắn tức điên lên vung tay tát mạnh nàng một cái .

- Con tiện nhân khốn khiếp .

Máu từ khóe miệng nàng chảy ra , đau thì đau nhưng nàng không thể khóc trước mặt tên khốn này , không thể làm hắn hả hê được ! Hắn cay cú nhìn nàng , sau cùng cười một cái hả hê :

- Sao ? Nữ cường ? Được ! Ông xem mày cường đến bao giờ !

Hắn lao vào nàng , đè nàng ra . Nàng biết hắn định làm gì , lớn tiếng kêu :

- Cứu ! Cứu với ! Dừng lại đi !

- Mày có kêu nữa cũng chẳng ai cứu mày đâu !

Hắn xé toạc áo nàng ra , bên trong chỉ còn một lớp áo mỏng . Vừa lúc đó , Lý Khắc Minh một chân đạp cửa xông vào . Chứng kiến cảnh tượng này , hắn sôi máu đi vào , chém tên kia một kiếm rồi vứt ra xa .

Hắn đến rồi ! Đến cứu nàng rồi .

Nước mắt nàng chợt rơi , không còn sức phát ra tiếng miệng chỉ lắp bắp gọi tên hắn .

Lý Khắc Minh cởi áo mình ra , khoác quanh người nàng rồi ôm nàng vào lòng chấn an :

- Được  rồi  ! Được rồi ! Đừng khóc nữa , ta đến rồi mà !

Hắn rất nhẹ nhàng cởi trói cho nàng . Uyển Nhã tinh thần hoảng sợ , cứ khóc không ngừng ôm lấy hắn . Hắn ôm chặt nàng trong lòng , vô cùng ôn nhu dỗ dành .

Tên kia người đầy máu cố gắng đứng dậy , lấy hết sức mình cầm chiếc bình gần đó nhắm đầu hắn định đập xuống . Uyển Nhã nhìn thấy , nhanh tay xoay người hắn lại, để mình đỡ hộ hắn . Chiếc bình đập vào đầu nàng , máu chảy không ngưng . Hắn ôm lấy nàng , lay nàng không ngừng , một tay cố gắng cầm máu cho nàng . Tên kia chưa kịp chạy đã bị một kiếm của Từ Phi từ ngoài giết chết .

- Điện hạ ! Mau đi thôi !

Hắn nhanh chóng bế nàng , chạy theo sự chỉ dẫn của Từ Phi . Đi một lúc thì gặp Chấn Phong ở cửa đã chờ sẵn . Cả ba cùng thoát ra ngoài , doanh trại của  đám cướp kia đã bị tiêu diệt sạch sẽ .

Cứ tưởng như mọi chuyện chấm dứt ở đây thì bốn người lại bị bao vây bởi quân lính của Vương Thừa tướng . Đám quân lính mang đuốc theo làm sáng cả một vùng rừng . Vương thừa tướng bước lên trước , cười giả tạo hỏi thăm :

- Ây dô ! Điện hạ hôm nay lặn lội xa xôi đến đây làm gì vậy ?

Lý Khắc Minh ngay khi nhìn thấy đội quân này đã biết trước ý định của lão, cười khẩy :

- Ta mới phải hỏi thừa tướng chứ ? Lặn lội xa xôi đến đây lại còn đem theo binh sĩ .... là có ý gì ?

Lão cất tiếng cười , chưa kịp trả lời đã bị Kim Ngân đằng sau cướp lời :

- Là để tạo phản chứ để làm gì ?

Tiếng Kim Ngân nhất thời làm bọn họ dồn mắt về phía cô . Không chỉ có Kim Ngân mà còn cả dân làng nữa . Họ cầm tất cả mọi thứ có thể chiến đấu , gậy guộc quốc xẻng . Từ nam nhân đến nữ nhân cả những người lớn nhất cũng đứng ở đây . Trưởng làng đến gần Lý Khắc Minh , cung kính nói :

- Điện hạ ! Cho phép chúng thần vì người và Hoàng hậu nương nương nghênh chiến ! Chính hoàng hậu nương nương đã cứu chúng thần , nay người có chuyện chúng thần không thể làm ngơ !

Hắn liếc nhìn nữ nhân đang bất tỉnh trong lòng , nàng đúng là đi tới đâu người ta quý tới đó .

Còn Kim Ngân đứng cạnh Chấn Phong , mặt vui vẻ bảo :

- Để xem mấy động tác chàng dậy ta có ý nghĩa gì không nào ! Lần này có chết thì nhớ nắm tay nhau ! Đi gặp lão Thiên cùng nhau nhé !

- Không được ! Như vậy Tiểu An Tiểu Hạ ai lo ?

- Không phải gửi Lý Tước rồi sao ? Còn cả nương nương nữa !

Chấn Phong thấy có vẻ đúng , gật đầu hớn hở đồng ý .

Vừa nói xong thì giọng Lý Tước cũng lành lạnh đằng sau :

- Đừng vứt hai tiểu ma đầu đấy cho ta ! Ta cũng ở đây luôn rồi ! Để chúng cho Uyển Nhã lo đi !

Cả ba nhìn nhau , vui vẻ cười .

Giọng lão Thừa tướng vang lên , cắt ngang câu chuyện của họ :

- Chỉ với vài ba người này đòi thắng đội quân tinh nhuệ của ta ? Thái tử ! Người nghĩ đội quân ta đơn giản như vậy sao ?

- Không đơn giản ! Nhưng chúng ta vẫn chưa đếm hết mà !

Lưu tướng quân đã đến ! Hắn đứng ngay sau Lý Khắc Minh nói với vẻ đắc chí . Khuôn mặt lão trắng bệch nhìn hùng quân phía sau của bên Lý Khắc Minh . Bị dồn vào thế cuối , lão điên tiết hô :

- Giết cho ta ! Ai giết được cẩu hoàng đế sẽ thưởng lớn !

Cả 2 đội quân sau tiếng hô lao vào nhau mà chém mà giết , Lý Khắc Minh cũng đổi tư thế , ôm nàng bằng một tay còn tay kia cũng cầm kiếm xông lên . Cho đến cuối cùng , số lượng áp đảo , quân của thừa tướng đều đã bị giết sạch , chỉ còn lại lão ta đơn phương độc mã .

- Hoàng thượng , xin người nói chuyện với lão một chút được không ?

Lý Khắc Minh có phần băn khoăn , cuối cùng đồng ý . Hắn giao nàng cho Lý Tước , còn mình thì tiến lên phía trước . Tranh thủ lúc hắn xoay người , lão dùng kiếm phi đến , nhắm vào người nàng .

Mũi kiếm đâm vào bụng nữ nhân nhưng đó không phải là nàng mà là Tô Hạ . Cô đỡ cho nàng rồi ngã xuống đất . Lý Tước chạy đến bên cô còn Lý Khắc Minh kiếm kề kiếm với Vương thừa tướng , một bên tay hắn là nàng .

Tô Hạ hơi thở yếu ớt , nằm trong vòng tay Lý Tước .

- Tại sao ngươi phải đỡ thay ả ? Chẳng phải ngươi nói yêu Lý Tước sao ? Nên mới nhờ ta sắp xếp vào phủ hắn . Giờ nếu ả mà chết thì chẳng phải ngươi sẽ được toại nguyện sao ?

Vương thừa tướng hướng về phía Tô Hạ nói . Nàng ta miệng đầy máu , vẫn không nói gì . Lý Tước nhìn nàng ta , hốc mắt đỏ hoe :

- Tại sao ? Ngươi nói đi !

Tô Hạ cười nụ cười cuối , mấp môi nói 4 chữ :

- Vì ta yêu chàng .

Nàng ta nói xong thì mắt cũng nhấm chặt . Lý Tước vô vọng , đem thân thể đã ngừng thở kia ôm vào lòng .

Vương thừa tướng nhìn cảnh tượng bi thương kia , lão không những không đau lòng mà còn cười khinh bỉ :

- Tình yêu ... đúng là luôn giết chết con người ! Nó cũng giống như nàng vậy ! Tô Mai !

- Tô Mai ?

- Đúng vậy ! Chính là người mà phụ hoàng ngươi yêu say đắm khi còn niên thiếu ! - lão gầm lên , rồi giọng nhỏ hẳn đi - Và cũng là người ta yêu nhất ! Năm đó nếu như phụ hoàng ngươi không xuất hiện làm nàng mê đắm , khiến nàng vào cung thì giờ nàng cũng không chết thảm như vậy ! Tất cả đều tại các ngươi !

Lý Khắc Minh không lên tiếng . Hắn hiểu cảm giác hận vì tình mãnh liệt thế nào . Chợt lão di kiếm lên người nàng , giọng dọa nạt :

- Giờ ngươi có muốn thử cảm giác nhìn người nữ nhân mình yêu chết trước mặt mình không ?

- Ông đừng có làm càn !

Lão lại cười , giọng điệu ấy đáng sợ , rất đáng sợ .

- Cha ! Cha thôi đi !

Vương Sỹ Anh xuất hiện , đẩy Lý Khắc Minh ra sau còn mình thay chỗ hắn .

- Vương Sỹ Anh ? Con làm gì vậy ? Tại sao lại đẩy hắn ra ? Con phải đứng về phía ta ! Đứng về phía ta , ta là cha con !

- Không ! Từ khi cha trở nên ác độc như vậy cha không còn là cha con nữa ! Cha ép dì Tô Mai chết rồi,  ép mẹ con chết rồi , giết cả Tô Hạ nữa ! Cha còn định tiếp tục tới bao giờ ?

- Không ! Ta không ép Tô Hạ chết ! Không phải ta !

- Cha ! Mau quay đầu lại đi ! Bỏ kiếm xuống !

Vương Sỹ Anh tiến thên một bước , thanh kiến ấn vào ngực hắn cũng đã bắt đầu sâu , trên áo có vết đỏ .

- Con đừng qua đây ! Cha không thể quay đầu nữa rồi !

- Không ! Cha có thể mà !

Nhìn vào khuôn mặt xúc động của Vương Sỹ Anh , lão buông thõng kiếm xuống , gương mặt nhăn nhúm khổ sở :

- Ta ... ta ... ta đúng là sai rồi !

Vương Sỹ Anh vừa quay đi , tránh để cha nhìn nước mắt mình thì lão lại lên tiếng :

- Cho nên ... ta phải tạ tội !

Dứt lời lão dùng kiếm , xoẹt qua cổ mình một đường . Vương Sỹ Anh vội vàng chạy tới , ôm người cha hắn vốn không bao giờ coi trọng vào lòng .

Viễn cảnh bây giờ còn đau đớn hơn cả chiến trường . Lý Tước dằn vặt vì để mất Tô Hạ , còn Vương Sỹ Anh thì lại gián tiếp giết cha mình .

Hắn xoay mặt nàng , để nàng úp mặt vào người mình khẽ thì thầm :

- Đừng sợ ! Từ giờ ta sẽ là người bảo vệ nàng .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.