Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 56: Chương 56: Nàng rốt cuộc bao giờ mới chịu tỉnh lại ?




Chuyện truyền về đến cung , Vương Huyền Trâu tuyệt vọng , ngay sau đó cũng thắt cổ tự vẫn . Đương nhiên , chuyện này chưa thể đến tai Lý Khắc Minh .

Sau trận chiến đó , Lý Tước trở về lo đám tang cho Tô Hạ , Vương Sỹ Anh cũng trở về lo hậu sự cho cha . Lần này , nhà họ Vương là có tang kép rồi . Lý Khắc Minh thì vô cùng phiền lòng , nàng cứ nằm đó mãi chưa tỉnh . Dự định của hắn là đợi nàng tỉnh lại sau đó đưa nàng về cung . Nhưng tình hình thế này đành phải đưa nàng về cung trong hôn mê rồi .

Ngày hắn chuẩn bị rời khỏi , Tiểu Hạ và Tiểu An khóc sướt mướt :

- Điện hạ ! Điện hạ bắt cóc mẹ Tô Hoa của Tiểu Hạ !

- Điện hạ xấu tính ! Cướp mẹ Tô Hoa của bọn con !

Hắn rất dịu dàng với hai đứa nhỏ này , từ từ hạ người xuống cho chúng nhìn nàng đang nằm trong vòng tay hắn :

- Các con xem , mẹ Tô Hoa của bọn con bị thương rồi ! Ta đưa mẹ con về kinh thành chữa bệnh , các con lại không chịu cho mẹ đi ! Các con khôngmuốn mẹ các con khỏi bệnh sao ? 

2 đứa bé đôi mắt long lanh nhìn nhau không biết phải làm gì . Chúng thương nàng , thương mẹ Tô Hoa của chúng . Nhưng chúng không muốn xa nàng ! Rồi mai đây ai nấu cháo cho chúng ăn nữa ? 

Lý Khắc Minh đương nhiên hiểu được tiếng lòng chúng . Hắn nắm tay Tiểu Hạ bé nhỏ , giọng cực kỳ cực kỳ nhẹ nhàng :

- Tất nhiên sau này ta sẽ đón các con vào chơi với mẹ Tô Hoa của các con ! Các con muốn ở bao lâu cũng được , muốn đi đâu trong cung ta đều dẫn các con đi . 

Tiểu An và Tiểu Hạ cùng nhìn nhau mắt lóe lên tia cười . Còn phía kia , vợ chồng Kim Ngân vẫn đang ngồi đó , đơ người nhìn hắn dỗ trẻ con :

- Này ! Chàng có nghĩ Điện hạ là người chưa có con không ? Dỗ trẻ con giỏi như vậy ... Nếu sau này nương nương có mang ... haizzz không dám nghĩ nữa ! 

- Nhưng thế cũng tốt . Uyển Nhã là người không thích trẻ con . Điện hạ như vậy là bù cho nương nương . Sau này nếu chẳng may Uyển Nhã có chán chê , bỏ đấy không trông con thì đã có điện hạ . 

Hai người bình phẩm chán chê , chợt Kim Ngân thấy tay áo mình bị ai đó giật giật . Cúi xuống thì thấy Hai đứa nhóc kia đang đôi mắt long lanh nhìn mình :

- Mẹ ơi ! Điện hạ nói muốn mẹ cùng cha còn có Tiểu Hạ Tiểu An cùng vào cung sống ! Mẹ đồng ý nha ! 

- Mẹ ơi ! Tiểu Hạ muốn vào cung ! 

Kim Ngân ngơ ngẩn ngước lên , thấy bóng dáng cao ngạo của Lý Khắc Minh tay ôm nàng đã rời đi được một chặng đường khá xa . Kim Ngân khóc ròng , than lớn :

- Hoàng thượng ! Người rời đi rồi , mang cả nương nương theo rồi thì chí ít cũng để thần được sống yên ổn ở đây chứ ! 

Hắn từ xa cũng nghe được , quay lại vẫy tay cười cười . Kim Ngân nhìn xuống hai đứa trẻ kia rồi chán nản quay sang định nói vớ Chấn Phong : 

- Xem ra lần này chúng ta phải trở lại trong đó rồi ! Chúng ta về nhà , bán cho nốt chỗ vải rồi mở tiệc khao mấy người hàng xóm thôi ! 

Chấn Phong nhìn 2 đứa tiểu ma đầu dưới chân , nở nụ cười khổ sở :

- Chiêu này của Hoàng thượng là quá thâm sâu rồi ! 

---

- Điện hạ ? Người có cần thuộc hạ đi thuê xe ngựa không ? 

Từ Phi thấy hắn cứ vừa ôm nàng trong tay vừa cưỡi ngựa , sợ hắn sẽ mệt mỏi nên mới đánh bạo lên tiếng . Trái lại với suy nghĩ của Từ Phi , hắn không mệt mỏi chút nào cả . Người nàng vốn đã rất nhẹ cho dù là 5 năm trước hay hiện tại đối với hắn việc bế nàng đều không mất chút sức lực nào . Hơn nữa , 5 năm vừa qua , nàng gầy đi nhiều như thế làm sao có thể khiến hắn mệt mỏi đây ? Vả lại , dù có mệt đi chăng nữa , hắn cũng sẽ không buông nàng ra . Vì hắn sợ trong xe ngựa nàng sẽ va đầu vào đâu đó , trong xe ngựa nàng sẽ không thoải mái nên tốt nhất vẫn để nàng nằm trong vòng tay hắn thì hơn :

- Không cần đâu ! Để nàng cứ nằm trong tay ta được rồi ! 

Nói đến đây hắn nhìn xuống khuôn mặt nhỏ của nàng , lòng có phần hơi nhói khi nhìn đến dải băng trắng trên đầu nàng có vết máu đỏ : “ Để nàng chịu khổ bấy lâu rồi ! “

- Điện Hạ ! Phía trước là kinh thành rồi ! Có cần ngụy trang tránh dân chúng làm loạn không ? 

Hắn ngước lên theo lời Từ Phi , thấy cổng kinh thành rộng lớn đang rộng mở trước mặt . 

- Không cần ! Dân chúng ấy mà , rất quý Uyển Nhã . Họ biết nàng là con của Tạ Thái Sử chuyên giúp những người dân khó khăn trong suốt những năm qua , nhất định không  có ý làm hại nàng . 

Từ phi nghe nói cũng không nói gì thêm . Ngựa của hai người đứng lại trước kinh thành vô duyên vô cớ bị hai tên tiểu tốt đứng ra nghênh ngang :

- Này 2 vị huynh đệ , muốn qua thành thì chí ít cũng phải thể hiện thành ý chứ ?

Tiếng của tên lính này hống hách ngang ngược  , giọng nói của hắn quá to , đến cả Lý Khắc Minh  cũng thấy khó chịu . Lý Khắc Minh không chịu được , quay ra nói với Từ Phi :

- Giải quyết hắn nhanh một chút ! Đừng để hắn đánh thức nàng ! 

Từ Phi nhanh chóng xuống ngựa giải quyết . 

- Các ngươi đừng lằng nhằng ! Mau tránh ra đi ! Hơn nữa nhỏ tiếng một chút . 

Tên kia thấy mình không thể hống hách với Từ Phi . Dù gì chỉ về bề ngoài , Từ Phi đã cao hơn hắn , lực lưỡng hơn hắn . 

- Được ! Nếu thế thì mau bỏ chút tiền ra làm lộ phí đi . 

Từ Phi nhíu mày nhìn hắn , tỏ vẻ khó hiểu :

- Lộ phí ? Trước giờ Hoàng thượng đâu ra luật phải nộp lộ phí ở mỗi cửa thành ? 

- Hoàng thượng không đặt thì ta đặt ! Nói nhiều thế làm gì ? Nộp tiền ra ! 

Từ Phi đang định tiến lên thì bắt gặp cảnh tên lính còn lại đang ngăn cản một bà lão đi qua cửa bằng cái giọng giống y hệt tên này :

- Này cái bà già lụ khụ kia ? Không nộp phí sao ?

Bà lão vác bó củi trên lưng , bó củi rất to lưng bà lại còng . Trông bộ dạng rất kham khổ , trên mặt thậm chí nếp nhăn hiện rất rõ . Bà giọng khàn khàn lại nhỏ nhỏ , van xin :- Bẩm cậu . Nhà tôi không có đồ ăn , cháu lại lên cơn sốt . Giờ mới kiếm được từng này củi để bán kiếm tiền mua cho nó ít thuốc với tí cháo . Cậu làm ơn cho tôi qua đi ! 

- Bà đến đây kể khổ sao ? Tôi cũng khổ chứ có mình bà sao ? Nộp lệ phí ! Không thì đừng vào nữa ! 

Bà lão vẫn cố chấp đến gần hắn , van xin tha thiết :

- Cậu ơi ! Cầu xin cậu một lần thôi ! Cháu tôi nó thực sự sốt cao lắm rồi ! 

Lý Khắc Minh nhìn hình ảnh phía trước lại ngó xuống người con gái đang nhắm mắt ngủ say trong lòng mình . Nàng ấy , nếu mà thức thì lần này nhất định không bỏ qua cho hai tên này . Hắn lần này mà không giúp , sau này khi nàng tỉnh dậy nhất định sẽ dần cho hắn một trận nhừ tử . 

Lý Khắc Minh bước xuống ngựa , giao nàng tạm cho Từ Phi , nhìn hai tên lính hỏi :

- Các ngươi ở đây thu lệ phí như vậy ? Không sợ hoàng thượng biết sẽ trừng phạt sao ? 

Tên lính kia thôi đôi co với bà lão cũng nhìn về hướng hắn :

- Nói cái gì cơ ? Hoàng thượng xuống đây trừng phạt bọn ta ? Như vậy ngươi đã là hoàng thượng chưa mà lên tiếng hách dịch ? 

Tên còn lại cũng lên tiếng :

- Tốt nhất là nhanh chóng nộp tiền rồi đi mau đi ! Ở đây mất thời gian của đại gia ta ! 

Lý Khắc Minh ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn :

- Nếu ta không nộp thì sao ? 

Hai tên đó ánh mắt nhìn nhau , phá lên cười . Một tên đến gần Từ Phi nhìn nàng :

- Nếu mà không nộp được tiền thì ... để tiểu mỹ nhân này ở lại cũng được ! 

Tay hắn chưa kịp đụng đến nàng thì đã bị Lý Khắc Minh nắm lấy , suýt chút nữa bẻ gãy . 

- Mẹ nó ! Người đâu ! Xông lên đánh hắn ! 

Ngay sau tiếng hô đó , tên lính còn lại và 2 tên đứng gác ở sau thành cũng xông lên lao vào Lý Khắc Minh . Với trình độ của Lý Khắc Minh , còn phải dè chừng để không đánh mấy tên này chết ở đây . 

Nhìn chúng nằm bẹp dưới đất , Lý Khắc Minh phủi phủi lại bộ quần áo , sau đó đi đến gần bà lão , lấy trong mình ra một ít ngân phiếu , đưa cho bà lão :

- Bà ơi ! Chỗ này bà cầm về mua thuốc cho cháu bà nhé ! 

Tay bà lão run lẩy bẩy nhìn thấy tiền nhưng vẫn xua xua , không chịu lấy :

- Không không ! Già này có chết cũng không lấy không của ai cả ! Hôm nay ngài giúp tôi qua được của thành , tôi đã biết ơn lắm rồi ! 

Lý Khắc Minh vẫn kiên quyết , ấn vào tay bà lão số ngân phiếu đó rồi từ từ gỡ bó củi trên người bà xuống :

- Ta không cho không bà đâu ! Ta mua bó củi này mà ! Bà không biết thôi , củi này là loại gỗ hiếm , ta đang cần dùng mà không biết đi đâu để mua ! Vừa đúng lúc gặp bà , ta nên cảm ơn bà mới đúng . 

Bà lão nghe xong ngập ngừng hỏi :

- Thật chứ ? 

- Đương nhiên là thật rồi ! Cho nên số ngân phiếu này là bà xứng đáng có được ! Không phải là cho không ! 

Bà lão nghe xong mừng đến rơi cả nước mắt , gật đầu nhận lấy , miệng luôn mồm nói cảm ơn . Lý Khắc Minh hắn biết rằng những người dân này tuy họ nghèo nhưng họ vẫn giữ cái lòng tự trọng của người nghèo . Không giống như mấy tên cẩu quan kia , vì vinh hoa phú quý đến những chuyện dơ bẩn nhất cũng có thể làm . 

Lý Khắc Minh đến gần chỗ Từ Phi nhẹ nhàng đón lấy nàng từ tay hắn rồi bảo :

- Trên người ngươi còn ngân phiếu đúng không ? Dùng chỗ ngân phiếu đó đi lo liệu cho bà lão này , còn bao nhiêu cứ đưa hết cho bà ấy ! Về cung ta sẽ trả lại cho ngươi !

Từ Phi nhìn mặt hắn , cười :

- Điện hạ ! Giữa thần và người cần tính toán như vậy sao ? Phải rồi ! Điện hạ đi một mình lỡ có nguy hiểm gì ...

- Ta tự lo được ! Mau đi đi ! 

Từ Phi nhanh chóng theo lời hắn , vác bó củi lên lưng , một tay dắt ngựa tay còn lại dìu bà . 

Lý Khắc Minh quay lại , trèo lên ngựa tính đi tiếp thì nhìn thấy người dân đang vây quanh nhìn mình . Bất đắc dĩ , đang không biết nên làm thế nào thì Lưu tướng quân chạy đến , hớt ha hớt hải :

- Điện hạ ! Thứ lỗi vi thần nghênh đón quá muộn ! 

Sau lời nói của hắn , ánh mắt của toàn bộ người dân và cả mấy tên lính kia đều hồn bay phách lạc không dám ngước lên nhìn hắn . Còn Lý Khắc Minh không nói năng gì , chỉ trầm ngâm nhìn người trong lòng . 

---

Từ ngày về cung đến này cũng đã mấy ngày nhưng Uyển Nhã cứ thế nằm đấy , mãi không chịu tỉnh dậy . Lý Khắc Minh đương nhiên sốt ruột , hàng ngày sau khi thiết triều xong đều nhanh chóng trở về ngồi bên nàng . Cung Nguyệt Hà giờ là nơi ăn , nơi ngủ , nơi đọc tấu chương của Lý Khắc Minh rồi . 

Hôm nay , Kim Ngân và Chấn Phong cũng đã dọn vào ở một phần cung điện ở ngay sát cung Nguyệt Hà để tiện đường theo dõi . Hai tiểu ma đầu là Tiểu An và Tiểu Hạ lúc nào cũng ríu rít sang cung Nguyệt Hà với nàng , vậy mà nàng vẫn nằm đó . Mời Thái Y thì Thái Y nói tất cả mọi thứ đều không sao , nói đây là tâm bệnh . Mời Pháp Sư cũng nói hoàn toàn không có tà ma , chỉ là nàng vui đùa rong chơi ở đó , chưa muốn về mà thôi . 

Sau ngày hôm đó , Lý Khắc Minh cứ ngồi bên cạnh nàng miệng lải nhải không thôi :

- Uyển Nhã ? Rốt cuộc nàng giận ta cái gì ? Sao mãi không chịu tỉnh lại ?

- Ta biết là ta sai khi suốt 5 năm bỏ mặc nàng . Nhưng đó là ta muốn nàng nhận ra nàng thực sự yêu ta ! Nàng xem ? Chẳng phải bây giờ đã đón nàng về rồi sao ? 

- Nhân danh hoàng đế nước Lý ! Ta ra lệnh cho nàng ! Mau tỉnh dậy ! 

- Ta nói nàng nghe ! Ở chỗ đó có cái gì hay chứ ! Mau về đây đi lập tức ta sẽ đưa nàng đi chơi ! Nàng muốn đi đâu cũng được ! 

Thậm chí , Khắc Minh điện hạ cũng đã dùng chiêu giả khóc mà nàng vẫn hay làm :

- Nàng xem ! Vì nàng ta khóc rồi ! Rốt cuộc nàng bao giờ mới chịu tỉnh dậy ? 

Loay hoay mãi nhưng Uyển Nhã cứng đầu , đến một cái nhíu mi cũng không lộ ra . Hắn bất lực , nằm bên cạnh ôm nàng vào trong tay , nhẹ nhàng bằng giọng trầm trầm mà nói với nàng :

- Nàng biết không ! Ta chờ nàng 5 năm cũng có thể chờ nàng cả đời . Nếu nàng đã muốn dạo chơi như vậy , vậy thì cứ dạo chơi đi ! Nhưng đừng ham chơi quá ! Vì ta ở đây ... rất nhớ nàng ! 

Dường như có thể hiểu được hắn đang nói gì , ngón tay phải Uyển Nhã có một chút cử động . Đáng tiếc lúc đó Lý Khắc Minh lại nhắm mắt cho nên đều không biết được , nàng sắp trở lại rồi ! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.