Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 42: Chương 42: Là Ta Không Tốt ! Chính Ta Hại Con Ta !




Tạ Uyển Nhã dạo này bị Kim Ngân quản cực gắt gao , không được hoạt động mạnh , không được làm bao nhiêu thứ . Hàng ngày Kim Ngân đều mang về một đống thức ăn về , bắt nàng ăn cho bằng được . 

Uyển Nhã nàng từ khi trở về cung đến giờ béo lên không biết bao nhiêu cân . Nhưng nàng lại cực  kì ngoan ngoãn , mỗi khi Kim Ngân nói cái này tốt cho đứa bé thì ăn rất nhiều , nói không tốt liền không đụng tới .

Kim Ngân dạo này thường xuyên căn dặn nhà bếp làm những món có lợi cho thời kì mang thai cho nàng .

Chắc là do mang thai nên dạo này Uyển Nhã rất hay hỏi vu vơ mỗi khi nằm cạnh Lý Khắc Minh . Giả dụ như :

- Khắc Minh , chàng nói xem ... sau này nếu có Bảo Bảo chúng ta sẽ đặt tên nó là gì ?

Lý Khắc Minh ngờ vực , nhíu mày hỏi :

- Nàng hỏi vậy là có ý gì ? Không phải .... nàng có hỉ rồi chứ ?

- Đâu có ! Ta chỉ là hứng thú nên hỏi thôi . Lần trước xuất cung , thấy con của Bảo Nhi rất đáng yêu nên cảm thấy tò mò vậy thôi !

Nàng nói xong kéo tay hắn , đeo vào tay hắn cái vòng có con dao ngọc bích . Xong lại nằm gối đầu lên đùi hắn , lấy tay áo hắn nghịch nghịch :

- Cái này cũng gần giống bùa hộ mệnh ta và chàng và cả .... Bảo bảo sau này nữa . Hôm trước , ra ngoài thành nghe người ta nói nếu chàng đeo thì Bảo bảo sau này sẽ ra đời an toàn . Ta và chàng đều bình an .

Lý Khắc Minh cười , véo má nàng :

- Sao nàng nghĩ sớm như vậy chứ ? - nói rồi hắn cúi mặt xuống gần ngay mặt nàng - Có phải muốn có Bảo Bảo rồi không ?

Nàng đẩy mặt hắn ra , bĩu môi :

- Ai thèm chứ ? Chàng tự phụ vừa thôi .

Thấy hắn cười không nói gì , Uyển Nhã cũng rơi vào trầm lặng . Thú thực , nàng cũng rất thích trẻ con . Không hiểu mai sau sinh đứa bé này ra , nàng sẽ chăm sóc nó ra sao !

Nhắc mới nhớ , cũng đã  đến ngày sinh nhật hắn rồi . Nàng càng ngày càng háo hức , không hiểu hắn sẽ phản ứng ra sao nếu biết nàng có thai .

Đang dạo chân trên Ngự Hoa viên thì từ đằng sau có tiếng nói vọng đến :

- Thái tử phi ! Thật trùng hợp , người cũng ra đây sao ?

Nàng quay lại , thấy một người con gái cực kì xinh đẹp mĩ miều đang đứng đó nhìn nàng . Nhìn vào trang phục mà đoán thì chắc là các phi tần . Nhưng sao trước đây nàng không thấy người này bao giờ nhỉ ?

- Ngươi là ....

Cung phi đó nở nụ cười , dịu dàng bước đến bên nàng , thân thiện :

- Thần là Chu thứ phi ! Dạo này thần bị nhiễm phong hàn nên không ra ngoài . Thật vừa hay bây giờ lại gặp người ở đây .

Thái độ của Chu Hiền Anh làm nàng cảm thấy quý mến . Hình như cô ấy thực sự tốt với nàng chứ không giống những người khác .

- Vậy sao ? Giờ ngươi khỏe chưa ?

Chu Hiền Anh cười :

- Thần khỏe rồi ! Nếu nương nương không chê ... có thể đến cung của ta chơi một lúc ?

Uyển Nhã thấy cô ta có vẻ chân thành nên đồng ý . Dù gì hôm nay , Khắc Minh đi luyện binh cũng không về .

Cuộc đối thoại của bọn họ vô tình để Thanh Tâm của Vương Huyền Trân nghe được . Ả ta nhanh chóng chạy một mạch về cung Lưu Ly .

---

- Vậy sao ngươi lại vào cung ?

Tạ Uyển Nhã hỏi bằng giọng rất hốt hoảng . Từ đầu khi vào cung đến giờ nàng chưa nghe một cung phi nào nói mình không yêu Thái tử . Chu Hiền Anh là người đầu tiên và chắc cũng là duy nhất .

Chu Hiền Anh thì cũng chẳng lấy làm lạ . Lần đó , nếu không vì bị cha ép nàng ra cũng lao vào cái chốn chán ghét này .

- Là cha ta ! Lần đó , nước ta nhiều lần bị hoạn thần trong lúc cha ta lâm bệnh luôn có ý định gây sự với Lý quốc . Đến khi cha ta tỉnh lại thì cảm thấy có lỗi . Liền gửi ta sang đây làm thứ phi cho Thái tử . Ta mặc dù có người trong lòng nhưng vì cha nên đành sang đây .

Uyển Nhã nhíu mày hỏi :

- Người trong lòng ?

Chu Hiền Anh mỉm cười gật đầu :

- Đúng thế . Nhưng chàng ấy không bằng được Thái tử . Chàng là Tướng quân của nước ta . Rất oai dũng , rất đẹp trai , rất quan tâm ta . Cha ta cũng rất yêu quý chàng , đã từng hứa sẽ gả ra cho chàng nhưng nào ngờ chuyện thành ra như vậy .

Nét mặt Chu Hiền Anh thoáng buồn khi nhớ về người đó . Uyển Nhã nhìn  , cầm tay nàng ấy lên an ủi :

- Ngươi ... có cần ta nói với Thái tử để xin cho ngươi trở về không ?

Chu Hiền Anh khẽ cười , lắc đầu :

- Nếu không có lý do gì , ngay cả Thái tử cũng không thể đưa ta về đâu . Ta sống trong cung cũng mấy năm rồi , chỉ sọ trở về thấy chàng có người mới thì khác gì tự đâm vào tim mình .

- Nếu vậy .... sau này đến cung ta chơi nhiều một chút ! Ta làm bạn với ngươi .

Chu Hiền Anh có vẻ bất ngờ nhìn nàng . Nàng nhún vai vui vẻ :

- Có gì lạ chứ ! Ta vốn dĩ đã rất muốn thân thiện với các cung phi  nhưng tiếc là bọn họ không cho ta cơ hội . Bây giờ , ngươi tốt như thế ... tại sao ta lại không kết thân với ngươi ?

Nàng ngừng đôi chút rồi lại nói :

- Ngươi đã yêu chắc cũng hiểu cảm giác nó như thế nào đúng không ? Ta biết ở thời đại này , bắt Thái Tử chung thủy với mình ta là rất khó . Nhưng ... lòng ích kỉ của người đàn bà khi yêu không thể nhượng bộ mà để người nam nhân của mình yêu một người khác . Ngươi nói xem ... có phải ta sai không ?

- Nương nương , người không sai . Nữ nhân chúng ta đều như vậy nên mới có chuyện cung đấu khốc nghiệt như vậy . Nhưng riêng Thái tử , ta nghĩ nương nương không cần lo lắng . Trước khi người đến , Thái tử gần như không biết đến nụ cười , bộ mặt lúc nào cũng đăm chiêu , lạnh lùng đến phát sợ . Chưa có nữ nhân nào được Thái tử nói chuyện riêng trừ Vương trắc phi . Nhưng đó là vì Trắc phi từ nhỏ đã bên cạnh Thái tử . Vậy nên ... nương nương đừng lo .

Uyển Nhã nhìn nàng ta , gật đầu một cái yên tâm . Chắc là đúng như nàng ta nói thật .

- Nương nương , người đói rồi phải không ? Có thể ở lại đây ăn cơm cùng ta không ?

Nàng cũng thoải mái gật đầu . Thực ra từ khi mang thai , nàng từ chối ăn mấy đồ ăn do các cung phi mời . Nhưng nàng tin Chu Hiền Anh , tin rằng nàng ta sẽ không làm như vậy .

Được nàng đồng ý , Chu Hiền Anh cho người đi dọn đồ ăn . Đồ ăn nhanh chóng được dọn ra .

Chu Hiền Anh cùng nàng vui vẻ dùng cơm . Trong khi dùng cơm , 2 người đối thoại rất vui vẻ .

- Hiền Anh , ngươi có nhớ vị tướng quân kia không ?

- Đương nhiên là nhớ , nhớ rất nhớ nhưng chẳng thể nói ra được . Mà có nói chàng ấy cũng chẳng biết .

- 2 người bắt đầu từ khi nào ?

- Chúng tôi là thanh mai trúc mã . Đến năm ta 15 tuổi thì phát hiện mình yêu huynh ấy . Lúc ta định nói rõ tình cảm với huynh ấy thì huynh ấy lại nói ra trước .

- Thật là lãng mạn .

- Nương nương , Thái tử cũng rất quan tâm người !

- ....

-  Phải rồi ! Hôm nay là sinh nhạt Thái tử . Người đã chuẩn bị quà gì rồi ?

- Ta ... Cái đó không nói được .

Nói đến đây Uyển Nhã nhìn xuống bụng mình cười tủm tỉm . Phải ! Món quà này quá lớn , không thể nói cho ai được . Ăn trưa xong , Uyển Nhã ra về sớm vì lấy cớ chuẩn bị quà . Lúc nàng trở về cung thì gặp Kim Ngân đang hốt hoảng nhìn nàng :

- Nương nương ? Người đi đâu cả trưa nay ?

- Ta vào điện của Chu thứ phi dùng bữa !

- Nương nương ? Người điên sao ? Lỡ ... lỡ có chuyện ...

- Không nói nữa ! Ngươi nghĩ xa rồi . Ta mệt rồi ! Đi nghỉ một chút . Tý nữa đừng cho ai vào ! Kể cả Thái tử !

Nàng nói xong ung dung bước vào điện , trèo lên giường nằm . Kim Ngân muốn nói cũng không được , đành đóng cửa lại .

Nằm được một lúc , bụng nàng bắt đầu đau . Uyển Nhã nghĩ động thai thì vuốt bụng nhẹ nhàng bảo :

- Bảo bối ! Mẹ làm con khó chịu sao ?

Thường thường chỉ đau một chút là hết nhưng giờ cơn đau ngày càng đau hơn . Uyển Nhã tính gọi Kim Ngân nhưng đau đến nỗi chẳng thế gọi được . Nàng mở chăn ra định bước xuống giường thì phát hiện mình chảy máu . Nàng thấy sợ lắm , cố gắng dùng sức hất đổ lọ hoa trên bàn xuống . Nàng khóc không ra nước mắt , mệt quá mà ngất đi .

Kim Ngân đang ở ngoài , nghe tiếng đổ vỡ chạy vào . Thấy nàng đang nằm gục ờ giường , Kim Ngân chạy vào hốt hoảng :

- Nương nương ? Người ... người sao vậy ?

Nghe giọng hốt hoảng của Kim Ngân , Chấn Phong cũng chạy vào . Thấy sắc mặt nàng trắng bệch , Chấn Phong nhanh chóng chạy đi mời thái y .

---

Kim Ngân nhìn Thái y rồi lại nhìn mặt nàng mệt mỏi đang nằm trên giường . Thái y bắt mạch rất lâu , làm Kim Ngân ngày càng nóng ruột .

Mãi sau , Thái y mới bỏ tay ra nhìn Kim Ngân lắc đầu :

- Nương nương .... đứa bé mất rồi !

Lời của Thái y như thể sét đánh ngang tai . Kim Ngân không chịu được mà ngã gục xuống bên giường nàng , nhìn nàng mà nước mắt tuôn rơi không ngừng .

Chấn Phong đưa Thái y ra khỏi cửa cung rồi đi vào ngồi xuống bên cạnh Kim Ngân , ôm lấy Kim Ngân an ủi .

- Làm sao bây giờ ? Nương nương ... nương nương người không chịu được đâu ! Người ... làm sao ... bây giờ ?

- Hay là ... nói cho Thái tử ?

- Không được ! Như vậy nương nương càng không thể chịu được !

2 ánh mắt lo lắng nhìn về phía nàng , sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường .

---

Uyển Nhã tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trên một đám lá . Nàng gọi mọi người , Kim Ngân , Chấn Phong hay cả Lý Khắc Minh cũng chẳng ai thưa . Rồi giữa khoảng không toàn màu đen đó , chợt có một vật gì phát sáng . Nàng đi lại gần , nhìn vào trong đó thì thấy rất đáng yêu .

Đứa bé đang cười , nhìn thấy nàng nó cười rất vui . Nàng nhẹ nhàng bế nó dậy , nói chuyện với nó :

- Bé con ? Con có phải bảo bối của ta không ? Con xinh quá !

Nàng âu yếm nhìn nó , nó rất giống Lý Khắc Minh . Chợt , nó rời khỏi tay nàng , bay về phía ai đó . Nàng ngẩng lên , thấy gương mặt của những người thân thương hiện ra trước mắt .

- Bố ? Mẹ ? Huynh ?

Mẹ nàng bế đứa bé , trìu mến nhìn về phía nàng .

- Uyển Nhã con ! Mau trở về đi ! Bọn ta sẽ chăm sóc nó ! Đến lúc thích hợp , ta sẽ gửi lại nó cho con !

Nụ cười của nàng chợt tắt , nàng mơ hồ hỏi :

- Mẹ ? Mẹ định mang Bảo Bối đi đâu ?

Bố nàng dịu dàng lên tiếng :

- Uyển Nhã ! Con đừng lo ! Bố mẹ sẽ chăm sóc nó ! Con hãy chăm sóc cho bản thân nhé .

Quang Thiếu cũng nhìn nàng mà nói :

- Nha đầu ngốc ! Đừng lo nữa ! Mau trở về đi .

Tạ Quang Thiếu vừa dứt lời thì cả 3 dần dần xa nàng . Uyển Nhã hoảng sợ cực độ , gào thét :

- Bố ! Mẹ ! Đừng mang Bảo Bối đi mà ! Đừng bắt con rời xa Bảo Bôi ! Bảo Bối ơi ! Về với mẹ đi con !

Cả không gian dường như vẫn văng vẳng tiếng cười của đứa bé . Nàng hét hét mãi nhưng họ vẫn bế đứa bé đi xa nàng .

Uyển Nhã bừng mở mắt , thấy mình đang ở trong cung . Kim Ngân thấy nàng đã tỉnh thì lại gần hỏi han :

- Nương nương ... người sao rồi ? Còn thấy khó chịu trong người không ?

Nàng bám vào Kim Ngân ngồi dậy nhìn ngó xung quanh rồi sờ bụng mình . Lát sau nàng ngỡ ngàng hỏi Kim Ngân :

- Kim Ngân , em nói cho ta biết con ta khỏe chứ ? Nó không sao chứ ?

Nhìn vẻ mặt đáng thương của nàng , cổ họng Kim Ngân bỗng nghẹn lại , nước mắt chỉ trực rơi ra .

- Sao em không nói gì ? Mau nói ta biết ? Rốt cuộc là làm sao ? Con ta sao rồi ?

Kim Ngân bị nàng lay , ngập ngừng mở miệng , quỳ xuống :

- Nương nương ... nô tì sai rồi . Tại nô tì nên mới .... Hoàng Thái tôn mất rồi !

Cánh tay đang nắm áo Kim Ngân chợt buông thõng , ánh mắt nàng thẫn thờ nhìn Kim Ngân .

Nàng bật cười xua tay :

- Không thể ... Bảo Bối của ta vẫn đang ở trong bụng ta . Ngươi đừng nói dối nữa .

Kim Ngân đang quỳ , ngước mắt lên nhìn nàng :

- Nương ... nương nương ... người đừng ...

- Đủ rồi ! Em ra ngoài đi ! Ta muốn nghỉ ngơi !

Nàng đáp bằng giọng bình thản , ánh mắt vẫn thất thần . Nàng không chịu được chùm trăn nằm xuống .

Kim Ngân nhìn nàng lòng cũng đau , đành phải để nàng một mình , cho nàng không gian yên tĩnh .

Uyển Nhã nằn trong chăn , tay vẫn ôm bụng . Mắt nàng đã đỏ , hốc mũi cũng cay cay .

Nhớ lại giấc mơ đó , nàng không kìm được mà rơi nước mắt . Là nàng ! Chính nàng hại chết con mình ! Tại sao nàng lại không nghĩ đến việc thức ăn sẽ ... ?

Nàng khóc , khóc nhiều lắm . Khóc vì mình đã không là người mẹ tốt , khóc vì con mình còn chưa kịp hình thành đã bị hại chết , khóc vì nàng không thể bảo vệ con mình . 

---

Buổi tối hôm đó , nàng chỉ ngồi im trong phòng không nói năng gì , cả nước cả thức ăn cũng không đụng .

Kim Ngân quỳ xuống bên nàng nức nở :

- Nương nương ! Xin người ăn chút gì đó đi ạ !

Uyển Nhã gượng cười lắc đầu :

- Ta ăn làm sao đây ?  Con ta ta không bảo vệ tốt ta còn có tư cách ăn sao ? Là ta ! Ta hại con ta chết thảm . Nó làm gì có tội chứ ? Tại sao bắt nó rời xa ta ?

Kim Ngân nhìn từng giọt nước mắt nàng rơi mà lòng cũng không kìm được .

- Không phải đâu nương nương ! Người đừng nói như thế !

- Ta là kẻ tồi tệ ! Ta ... ta hại chết con mình rồi .

Nói đến đây nàng gục xuống khóc . Mạnh mẽ thì mạnh mẽ , nhưng dẫu sao dù có thế nào quy cho cùng chẳng phài nàng vẫn là nữ nhân sao ? Làm sao có thể vui vẻ và bình tĩnh khi mà vừa mới mất đi đứa con đầu lòng được ?

Tiếng khóc của nàng ở trong dường như làm Lý Khắc Minh ở ngoài như ngã quỵ . Hắn ... hắn vừa mới đây còn vui vẻ trong khi ... hắn đã mất con sao ?

#chương #này #ngược #quas #viết #mà #đau #lòng #quas

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.