Sẽ Chỉ Mình Nàng Là Hoàng Hậu Của Ta

Chương 10: Chương 10: Một Lũ Vô Học




Lúc này ở doanh trại của Lý Khắc Minh , ánh đèn trong phòng hắn vẫn sáng . Lần này đích thân ra trận , hắn cũng không phải là lần đầu . Tuy hắn ra trận , trận nào cũng bách chiến bách thắng nhưng cũng không vì thế mà chủ quan với địch .

Lý Khắc Minh bàn xong chiến lược , sẵn sàng cho ngày mai ra trận mới an tâm bước ra ngoài cửa hóng gió .

Hắn bước ra ngoài nhìn trăng sáng vời vợi liền nhớ về hình ảnh người con gái nào đó . Là người đầu tiên khiến hắn mềm lòng , là người đầu tiên bắt Thái tử như hắn giặt quần áo .

Chợt nhớ về cảnh hắn và nàng giặt quần áo hôm qua , khóe miệng Lý Khắc Minh có vài phần nhếch lên :

- Ngươi làm cái gì vậy ! Ướt hết quần áo ta rồi !!

Nhìn khuôn mặt ướt nhẹp kia tức giận , Lý Khắc Minh cười vui vẻ tay vẫn để ở chậu nước :

- Nàng có muốn nữa không ? Lại đây ! Nước mát lắm đó !

Tạ Uyển Nhã bị hắt nước dĩ nhiên không chịu để yên , chạy đến chỗ một chậu nước khác , cười đắc thắng :

- Ta cũng có nước để xem ai hơn ai !

Thế là hai người nọ như hai đứa trẻ , hồn nhiên té nước nhau . Lý Khắc Minh cũng ướt , Uyển Nhã cũng ướt . Hai mắt cười chăm chú nhìn theo hành động của đối phương . Trong chậu hắn hết nước bèn đi đến chỗ nàng có ý đồ . Tạ Uyển Nhã đoán được cười “hì” một cái hất hết nước vào người nam nhân kia , dùng hết sức chạy thật nhanh để khỏi bị bắt . Lý Khắc Minh đương nhiên đoán được ý định của tiểu nha đầu kia , né sang một bên chạy theo nàng . Cỏ ở đây có nước vào nên rất trơn , Tạ Uyển Nhã chạy không để ý liền bị ngã nhoài về phía trước . Theo phản xạ , hắn đưa tay ra nắm lấy tay nàng , may sao vẫn còn kịp . Bây giờ cùng là ngã nhưng không ngã dưới đất mà lại ngã trong lòng hắn . Tạ Uyển Nhã vẫn cười , làm cho tinh thần hắn cũng vì thế mà tốt theo . Từ bé tới giờ , hắn chưa đùa nghịch với ai cả . Nàng chính là người duy nhất !

Đang trầm ngâm suy nghĩ , từ phía sau Phù công công đi đến giọng lễ phép :

- Thái tử điện hạ ! Đêm khuya gió lạnh ! Người mau đi nghỉ đi ạ !

- Ta không sao ! Ngươi cứ về nghỉ đi ! Ta đứng thêm một lúc rồi sẽ vào !

Phù công công muốn can cũng không được , hiểu rõ tính khí hắn nên cũng nghe theo , lui xuống . Lý Khắc Minh ngẩng đầy lên nhìn trăng , lòng lăn tăn gợn sóng . Lần đi này hắn không có ở trong cung không biết có ai ăn hiếp nàng không nữa ! Thật là khiến hắn có cảm giác bất an . Sau này cưới nàng về rồi , nhất định mỗi lần đi đâu cũng sẽ kéo nàng đi đến cùng . Vì chỉ có bên hắn , hắn mới yên tâm rằng nàng đang an toàn .

Trăng đêm nay trong mắt nam nhân kia như thể đang in bóng bạch y nữ tử nào đó , làm cho hắn ngắm đến mê muội , ngắm mai khôn nguôi .

---

Mấy ngày hắn đi , cuộc sống của nàng vẫn diễn ra như thường lệ . Sau khi kết thúc lần phạt ở phòng giặt liền tiếp tục đến học lễ nghi cùng mấy vị tiểu thư kia . Chỉ có điều bây giờ nàng luôn là tâm điểm để bọn họ “vui chơi” . Nàng cũng không phải là nữ nhân yêu đuối , hiền lành tất nhiên sẽ đáp trả cho đủ ! Cứ như vậy đã mười ngày nay , trong cung lúc nào cũng có sự đấu đá .

Dạo này , Bảo Nhi cùng tên vương gia kia rất hay gặp nhau . Hai người cũng đã thổ lộ rõ ràng , biết hết được tình cảm với nhau . Hắn nói sau khi Thái tử về sẽ lập tức xin cho Hoàng thượng ban hôn , cưới Bảo Nhi về làm vợ. Nhưng Bảo Nhi vì không muốn để Uyển Nhã lại một mình nên nói muốn ở lại hết kì tuyển tú nữ . Uyển Nhã cũng không muốn vì mình mà cản trở hạnh phúc của người khác , nghe Bảo Nhi nói thế một mực khuyên can , bảo nàng ta cứ về phủ còn mình có thể tự lo cho bản thân . Rốt cuộc sau mấy ngày , tâm ý Bảo Nhi cũng bị nàng làm cho thay đổi .

Vương Sỹ Anh cũng khá thân thiết với hoàng hậu , đã nói qua về việc này . Hoàng hậu cư nhiên đồng ý , nói rằng Bảo Nhi sẽ không cần đợi cho đến khi Thái tử về , cho Bảo Nhi xuất cung . Hoàng thượng cũng đã viết sẵn chiếu , chờ ngày Thái tử về liền lập tức ban hôn .

Vì thế nên trong cung này giờ chỉ có mình nàng thơ thẩn . Bảo Nhi sáng nay vừa xuất cung , cái tên đó ... đi cùng với Thái tử nay cũng chưa về . Tóm lại nàng chả có ai để trò chuyện .

Đang đi đúng lúc bắt gặp đám Vương Kim Liên đang đi với nhau túm tụm nói chuyện gì đó . Bọn họ nhìn nàng cũng vài phần lép vế . Mấy hôm trước liên tiếp bị nàng đáp trả , giờ không còn mặt mũi nhìn mấy người khác nữa ! May sao còn có Vương Kim Kiên .

Hiện tại , bọn họ không muốn kiếm chuyện nên cứ thế đi qua , chỉ lườm xéo nàng mấy cái . Tạ Uyển Nhã coi như không thấy gì , tiếp tục bước đi về phía trước .

Đang đi bỗng từ phía sau vọng đến tiếng ai như bà lão kêu lên . Ngay sau đó là tiếng quát tháo của mấy cô tiểu thư kia :

- Này ! Bà không có mắt à ? Đi để ý vào chứ ! Cái tay dơ bẩn kia của bà động vào áo tôi rồi ! Bẩn thỉu !

- Chỉ là a hoàn địa vị thấp kém mà ngay cả ứng xử trong cung cũng không biết ! Vô tích sự !

Tạ Uyển Nhã quay ra thấy bà lão tầm hơn 70 đang ngã ra đất . Bọn người kia thì lại tiếp tục muốn cậy thế mà mắng mà chửi . Bất bình không chịu đuợc liền lên tiếng , vội chạy ra đỡ bà :

- Mấy người có đúng là tiểu thư nhà khuê các không ? Đối xử với người già như thế nào cũng không biết còn nói mình thanh tao ! Bà đã lớn tuổi rồi đi không biết nhìn còn ở đó mà giở cái giọng hống hách ! Một lũ vô học !

Vương Kim Liên từ nãy giờ không biết đã bỏ đi từ lúc nào , chỉ còn lại vài cô nương kia . Bọn họ nhìn nàng , thấy có phần run sợ nhưng lại nghĩ bên mình nhiều người hơn , lập tức cãi lại :

- Người già cái gì mà người già ? Đã là nô tì thì chỉ là thân làm trâu làm chó ...

Chưa nói xong liền bị Uyển Nhã giáng một bạt tai vào má . Vị cô nương nọ không biết làm gì ôm má trợn tròn mắt lên , há hốc mồm :

- Ngươi .... !

Tạ Uyển Nhã tát xong không một chút biến sắc dìu bà lão kia vào ghế ngồi . Để bà ngồi xuống chắc chắn mới quay ra giáo huấn những người kia :

- Thế nào là thân phận thấp hèn ? Đã là người thì đều như nhau , đều cần được tôn trọng . Ngươi không nhìn thấy bà đã già rồi sao ? Đụng phải làm bà ngã không đỡ dậy còn ra vẻ ta đây ? Làm cái gì chứ ? Ở đời đến cái ứng xử hàng ngày con không nắm rõ , ngươi lấy tư cách gì đòi làm Thái tử phi ?

Mấy người kia thất thế , lại không biết nói gì liền im lặng nép phía sau vị cô nương kia . Người kia cũng không nói được gì , lườm Tạ Uyển Nhã rồi vứt lại vài câu :

- Coi như nể mặt ngươi là con Thái sử đại nhân ,ta không tính toán !

Vừa nói xong đều lũ lượt bỏ đi . Tạ Uyển Nhã khẽ nhếch mép nhìn đám người nọ rồi trở lại bên ghế , ân cần hỏi bà :

- Bà ơi ! Bà có đau ở đâu không ?

Bà lão nhìn nàng , ánh mắt hiền từ khẽ lắc đầu :

- Già không sao ! Bị như vậy quen rồi ! Mà sao tiểu thư lại vì già mà cãi nhau với họ ? Như vậy không tốt đâu !

Tạ Uyển Nhã nắm tay bà , khẽ nhìn lên mặt bà cười :

- Bà ! Là họ sai , con chỉ là nói cái đúng cho họ sửa ! Hống hách như vậy thì có lợi gì cơ chứ ! Coi như con thay mặt họ xin lỗi bà nha ! Bà đừng để ý .

Bà lão phúc hậu kia ánh mắt có vài phần ngạc nhiên . Giữa hậu cung gian thâm hiểm ác này lại có người con gái lương thiện vậy sao ?

- Bà ơi ! Chân bà bị thương rồi ! Hay để con dìu bà về phòng con , con bôi thuốc cho bà được không ?- Tạ Uyển Nhã chăm chú nhìn vào vết sưng ở chân bà lão , trong lòng vẫn còn tức giận : Cái xã hội gì đây chứ ? Cứ có quyền có tiền là có thể muốn làm gì thì làn sao ?

- Thôi ! Già không làm phiền cô nương nữa ! Cô nương mau đi ăn đi , giờ ăn đến rồi ! Trễ là không có cơm đâu !

- Con không sao ! Trẻ như con nhịn một bữa có sao ! Bà bám vào vai con , con dìu bà đi ! - Vừa nói vừa đỡ bà dậy , dìu bà đi về phía Khanh Vân cung .

----

- Cô nương ở đây một mình sao ? - Bà lão ngồi trên ghế , nhìn xung quanh căn phòng .

Tạ Uyển Nhã ngồi ở dưới tỉ mỉ thoa thuốc , lễ phép trả lời :

- Hồi trước còn có một cô nương nữa ở cùng con nhưng nay muội ấy xuất cung rồi !

- Nói chuyện nãy giờ xin hỏi cô nương là ... ?

Uyển Nhã vừa lúc thoa thuốc xong , ngẩng đầu lên nhìn bà tươi cười nói :

- Con là Tạ Uyển Nhã con gái của Tạ Quang Lục Thái sử đại nhân .

Sắc mặt của bà lão kia cũng có phần giống Bảo Nhi lúc đầu , ngơ ngác hỏi :

- Là con thái sử , sao cô ... tiểu thư không lên Ninh Sương phòng ngủ ? Ở đây có vẻ bất tiện mà !

Tạ Uyển Nhã cười , thư thái mang đồ dùng , thuốc thang cất vào chỗ cũ , bình thản trả lời :

- Con không muốn làm thái tử phi gì đó ! Chuyển xuống cuối sẽ dễ dàng trốn thoát ngôi vị đó hơn !

- Tại sao tiểu thư lại không muốn làm thái tử phi ? Chẳng phải nếu làm thái tử phi sẽ rất nhiều người nể sợ , sẽ có rất nhiều tiền và sẽ có mọi thứ . Tiểu thư không thấy mấy cô nương khác đều tranh giành nhau ngôi vị đó mà không được sao ? - Lão bà đem tâm tư thắc mắc của mình ra hỏi thẳng . Từ xưa đến nay , đã vào cung thì có rất rất rất ít người nói không muốn làm thái tử phi .

- Con không muốn làm Thái tử phi đơn giản vì con cần một người chồng yêu thương con , chăm sóc cho con và gia đình . Bà thử nghĩ xem nếu con được chọn mà bị Thái tử ghẻ lạnh , không phải sẽ vô cùng cô đơn sao ?

Bà lão nghe xong , ngẫm nghĩ rồi gật đầu tán thành . Tạ Uyển Nhã đi đến gần bên bà , ngồi xuống :

- Vì thế con chỉ cần một người chồng bình thường . Không cần phải giàu có , không cần có quyền lực . Chỉ cần người đó có thể yêu thương con suốt đời thì dù có là ăn mày đi chăng nữa , con cũng sẽ cùng đi ăn mày với chàng .

Câu nói của Tạ Uyển Nhã vô tình khiến bà lão kia không khỏi thán phục . Ở cái nơi thâm cung này , tìm đâu ra người như nàng đây ? Không coi trọng giai cấp , không tham tiền của địa vị lại xinh đẹp tốt bụng , thông minh . Thật là một vị cô nương tốt !

- Bà ơi ! Bà ngồi đây con đi đổ nước rồi sẽ về ngay ! - Uyển Nhã từ từ bê chậu nước ra phía cửa , vọng lại nói với bà .

Bà lão cũng gật đầu , nhìn theo bóng nàng từ từ khuất sau cửa .

“ Vị cô nương này thực sự quá tốt ! Gia đây rất ngưỡng mộ ! Không được ... không thể để lâu ! Bắt nàng về làm cháu dâu thôi ! “ - Tâm tư bà lão nảy lên từng hồi suy nghĩ . Đã bao lâu nay bà cất công tìm người con gái như vậy , vậy mà bây giờ ông trời lại đưa đến trước mặt bà ! Không thể bỏ qua cơ hội này được !

- Thái hậu ! Thái hậu ! Người ở đâu ? - Từ ngoài có vài vị thái giám cùng cung nữ hớt hải đi tìm .

- Ta ở đây !

Bà lão nọ vừa cất tiếng nói , ngay lập tức công công cùng vị cung nữ tiến vào, trên trán vẫn lầm tấm mồ hôi .

- Người ... người đi đâu để nô tài tìm khắp nơi ! Hoàng thượng đang rất lo lắng đấy ạ ! - Tề công công cung kính , vừa thở hổn hển vừa bẩm báo .

- Thôi được rồi ! Dìu ta hồi cung rồi nói ! - Thái hậu phất tay , bám vào người nô tì bên cạnh .

Thế là cả ba người từ từ bước ra khỏi Khanh Vân cung, tiến về phía Long Nguyệt điện ( cung của Thái hậu) .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.