Hôm đó bầu trời rất xanh. Màu xanh của biển cả, phẳng phiu như tơ lụa tự do nhảy múa trên đỉnh đầu, không khí khô ráo, tiếng người cười nói rôm rả, tiếng ồn huyên náo như đập thẳng vào từng dây thần kinh.
Đám đông vây quanh bục gỗ. Bục rất rộng và cao, có các cọc gỗ chắc chắn ở chính giữa. Chàng trai quỳ ở đằng kia, ánh mặt trời chói chang làm anh chỉ có thể nheo mắt lại nhìn, anh quan sát mọi người – những người cũng đang nhìn anh - từ một khoảng trống nhỏ.
Cái rìu nện thẳng xuống cọc gỗ ở giữa bục cao, nó cồng kềnh, to lớn không gì sánh được, khi nện thẳng xuống cọc gỗ tạo ra một âm thanh rền rĩ, chát tai. Khi cái rìu chặt vào chiếc cổ bóng loáng tạo thành âm thanh “răng rắc răng rắc”, máu túa như mưa, không ngừng chảy ra, thấm vào khe gỗ, càng ngày càng nhiều.
Cô chen lấn giữa đám người đông đúc như thủy triều, hối hả đi ngược dòng người tìm anh. Anh quỳ rạp trên mặt đất, cái cổ bóng loáng, vết chém ngọt xớt, tay nghề có vẻ rất tốt. Cái đầu người lăn lông lốc trên bục cao vài vòng trước khi dừng hẳn lại.
Cô ngồi xổm xuống, ôm lấy cái đầu của anh, giơ cao lên không trung. Cô nhìn anh, nhìn đôi mắt nhắm nghiền, nhưng khóe môi anh vẫn cười, hàm răng trắng đều lóe mắt. Anh nhoẻn miệng cười khúc khích cô cũng mỉm cười với anh, cười tới lúc răng của anh rụng ra, nó rơi đập vào cánh tay cô như những viên đá thô ráp, cứng rắn.
Cô cười giữa đám đông, tiếng cười giòn tan, vang lên thật lâu, thật lâu. Ngay khoảnh khắc ấy, thế giới dường như chỉ còn một mình cô, đám đông biến mất, những người qua đường, những người vây xem không thấy tăm hơi, bầu trời ảm đạm, ánh sáng mặt trời bỗng chốc biến thành hàng vạn ngôi sao, máu tươi khô lại lắng động, cô vẫn cười, cười sặc sụa cười tới mức chật vật thở dốc.
Tô Niệm Sơ giật mình, mở mắt, ánh mặt trời xuyên qua khe cửa chiếu lên mặt cô, thật ấm áp. Cô đưa tay dụi đôi mắt khô khốc, chiếc gối nằm im trên mặt đất, chiếc giường trống trãi chỉ có mình cô, cô nhặt nó lên,đặt gọn gàng trên giường.
Điện thoại rung lên làm gián đoạn những suy nghĩ rối bời của cô, cô kéo chăn lên, tìm thấy di động nằm ở một góc, màn hình hiển thị người gọi làm cô giật mình, tim đập thật nhanh:
“Học tỷ?”
“Ồ, em còn biết nhớ tới chị à? Chị còn tưởng em dự định du lịch vòng quanh thế giới rồi quên bà chị già này với giáo sư rồi chứ!!”
“Sao em dám, có chuyện gì vậy chị?”
“Chị hả? đâu có gì đâu.” Nghe tới đây, Tô Niệm Sơ thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng giáo sư nhờ chị nhắc em một câu.” Đầu dây bên kia chậm rãi nói.
“... Cô nói gì ạ?”
“Giáo sư nói nếu em còn không quay về thì.... Khỏi cần về nữa. Còn có, tìm việc làm hoặc tìm người yêu, em tự chọn đi.”
“Học tỷ!!” Tô Niệm Sơ nhíu mày:
“Em có thể giả vờ là không hề biết được không?”
“Có thể. Dù sao thì còn ít hơn 48 giờ tới thời gian mà giáo sư quy định, em tự lo liệu đi.”
“......”
“Thế nào? Tô Niệm Sơ, được hay không trả lời một tiếng.”
“Học tỷ!!”
“ Ừ, chị vẫn đang chờ em đây!!”
“Em đi đặt vé máy bay.”
Cô gái hài lòng, mỉm cười sảng khoái.
“Vậy có phải ngoan hơn không, Tiểu Sơ luôn là đứa trẻ ngoan biết tôn sư trọng đạo, ngoan, tới đó chị sẽ đến đón em.”
“Em đi đặt vé máy bay đây, bái bai chị.”
Tô Niệm Sơ cúp máy, cáu kỉnh vỗ đầu. Tối qua cô ngủ quá trễ, đến giờ cơ thể vẫn còn rất mệt. Cô ngáp một cái, đi vào nhà tắm, nhân tiện gõ cửa phòng đối diện của chủ nhà.
Tống Tử Dục không ra mở cửa, cô dựa sát vào cửa gọi tên anh, nhưng chỉ có giọng nói của cô vọng khắp cả căn nhà, suy nghĩ trong chốc lát cô mới nghĩ tới, có lẽ anh đi ra ngoài tán gái rồi.
Tô Niệm Sơ mở danh bạ điện thoại, nheo mắt tìm số của anh. Tống Tử Dục từng lưu số điện thoại của anh cho cô, đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh. Chuông điện thoại reo rất nhiều lần, nhưng không ai bắt máy, Tô Niệm Sơ liếc mắt, trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Thực tế thì chẳng có quá nhiều quần áo trong tủ, Tô Niệm Sơ tùy tiện cuộn quần áo lại rồi bỏ vào vali, động tác rất thuần thục, thoáng chốc cả tủ quần áo đã trống không.
Điện thoại chỉ còn khoảng 50% pin, Tô Niệm Sơ cũng không có thời gian để sạc pin điện thoại. Nếu như có thể bình chọn một người mà cô không thể cãi lại thì đó chính là giáo sư của cô, tuy rằng đa phần những yêu cầu mà bà đưa ra thật sự rất kỳ cục hoặc quá khó khăn, nhưng cô chẳng có cơ hội nào để thương lượng.
Cô chụp lấy cuốn note, viết vài dòng ghi chú rồi dán nó lên trên cánh cửa tủ lạnh, sau đó cô kéo vali ra khỏi căn nhà mà cô đã ở trong vòng hai tuần qua.
Bên ngoài trời, ánh nắng ấm áp chiếu sáng cả không gian, cây cỏ hoa lá chim muôn như bừng bừng sức sống. Tô Niệm Sơ ngậm điếu thuốc, lắc lư đi trên lề đường. Có ai đó nhìn cô huýt sáo, một chàng trai tóc vàng mắt xanh, anh ta ngoắc tay về phía cô, cô rút điếu thuốc khỏi miệng, nhún vai lắc đầu.
“Tôi không giống tên kia, đi đến đâu cũng có thể tán tỉnh trai xinh gái đẹp, chị đây còn ngoan chán.” Tô Niệm Sơ nhìn chiếc siêu xe chạy nhanh khuất bóng, nhỏ giọng cảm thán.
Khi Tống Tử Dục về tới nhà sẽ biểu cảm như thế nào nhỉ?
Tô Niệm Sơ thử tưởng tượng một chút, nhưng trí tưởng tượng nghèo nàn của cô vẫn chẳng chịu phấn đấu chút nào, không nghĩ ra, thôi kệ vậy. Cô thở dài, đôi cao gót dưới chân ma sát với lòng đường như thét lên sung sướng.
Khi Tống Tử Dục về tới nhà sẽ biểu cảm như thế nào nhỉ?
Chủ tịch Tống không hề hay biết Tô Niệm Sơ đã bước lên máy bay về nước. Anh đẩy cô gái xinh đẹp đang dựa vào lòng anh, tựa vào gối đầu rút một điếu thuốc. Không biết vì sao, tự dưng anh lại nghĩ tới đôi mắt hẹp dài của Tô Niệm Sơ, chỉ thoáng liếc nhìn cũng đã rất quyến rũ, ba phần trào phúng, bảy phần trêu đùa, nhưng cô lại nói thẳng không chút nể mặt. Lúc đó cô đang ăn, một bên gặm bánh mì một bên vừa mắng:
“Loại người như anh nói thế nào nhỉ, đại khái là rút súng ra trận đánh tưng bừng, hưởng thụ xong xuôi thì quất ngựa truy phong. Trông mong anh quay đầu lại, trừ phi cái cổ của anh đứt rồi.”
Tống Tử Dục trần truồng đi thẳng vào nhà tắm, khi anh đi ra nhìn thấy cô gái xinh đẹp người anh đang nằm trên giường, chăn mền che lắp cơ thể để lộ ra đôi vai trần trắng nõn. Cô gái vuốt tóc nhìn anh:
“Anh đẹp trai, lưu số liên lạc không?”
“Tôi nghĩ không cần thiết đâu người đẹp.” Anh mặc quần áo chỉnh tề, đi tới bên giường lấy điện thoại di động, cầm trong tay quơ quơ như lời chào tạm biệt rồi bước ra khỏi cửa.
“Tô Niệm Sơ, Tô Niệm Sơ, Tô Niệm Sơ.....” Vừa về tới nhà, Tống Tử Dục như một đứa trẻ hét lớn tên cô. Anh đi vào phòng khách lấy đồ sạc điện thoại. Điện thoại của anh đã tắt nguồn từ lâu. Không thấy ai trả lời, anh sốt ruột chạy lên cầu thang.
Cửa phòng của Tô Niệm Sơ không có khóa, anh đẩy cửa bước vào. Giường nệm mặc dù có sửa sang đôi chút nhưng cũng còn rất lộn xộn. Anh mở tủ quần áo, bên trong chỉ có mấy cái áo tắm dài cũ.
Tống Tử Dục đi tới đi lui trong nhà vài vòng mới nhìn thấy tờ giấy ghi chú dán trên cánh cửa tủ lạnh. Dòng chữ xiêu vẹo, như chữ viết của một đứa trẻ nhưng nội dung thì bạc tình cực kỳ:
“Tống Dục, giáo sư ép hôn, trở về coi mắt, cám ơn đã chiếu cố, có duyên sẽ gặp lại, tạm biệt – Tô Niệm Sơ.”
“Chết tiệt, trốn nhanh thật!!” Tống Tử Dục không nhịn được chửi thề.
Tô Niệm Sơ không hề biết Tống Tử Dục luống cuống, cô ngồi thoải mái trên chiếc xe sang trọng của học tỷ, nghe chị lải nhải như gà mẹ không ngừng nhắc nhở.
“Tiểu Sơ, em cứ ở một mình như vậy hoài à, sao không kiếm một cậu bạn trai đi? em thích kiểu người như thế nào, chị giới thiệu cho em.”
“...Học tỷ, chị biết giới tính của em mà.”
“Tiểu Sơ thích mẫu con gái như thế nào? Chị sẽ chú ý tìm thử, nhưng phải coi em có tán tỉnh được người ta không nha.”
“Học tỷ, chị có thể nói chuyện bình thường không, nghe cứ gian gian á!!”
“Huhu, Tiểu Sơ không thương chị!!”
“Chị muốn em yêu chị à?” Tô Niệm Sơ móc gương cầm tay ra, thoa thoa một chút son môi.
“Em tưởng tượng hai chúng ta ở bên nhau, lão Triệu sẽ tự tay dùng bút đâm chết hai đệ tử ruột.”
“Được rồi, được rồi, chị chỉ nói giỡn thôi, em đừng có nghiêm túc vậy chứ!” Lưu Tố Âm dừng xe:
“Nhưng em nhớ kĩ, phỏng vấn không đậu thì chỉ có nước đi coi mắt, chỗ giáo sư có hơn mười bộ hồ sơ, nam nữ già trẻ có đủ hết, em tự lo liệu đi.”
“Học tỷ, chị làm ơn bỏ cái vẻ mặt hả hê đó đi rồi hãy nói chuyện với em.” Tô Niệm Sơ im lặng hất tóc ra phía sau.
Lưu Tố Âm: Mình biểu hiện rõ ràng vậy à??
Buổi phỏng vấn của Tô Niệm Sơ rất thành công, thành công ở chỗ là khi cô mới nói ra tên giáo sư của cô thì nhà tuyển dụng đã nhanh chóng nhận cô. Kỳ thật mọi người ở chỗ này đều hiểu rõ, buổi phỏng vấn này chỉ là một quá trình, Triệu Niên Hoa là cái tên rất nổi tiếng trong giới luật sư. Bà ta dám chống lại bất cứ vị quan tòa nào và tất cả đều thắng kiện. Công ty luật Niên Hoa tuyệt đối là ông vua trong ngành. Triệu Niên Hoa làm như vậy vì tránh việc Tô Niệm Sơ lại như trước, đi làm vài ba hôm lại trốn mất biệt. Tô Niệm Sơ cắn rắn ký tên cô lên trên hợp đồng, cô trở thành cố vấn pháp lý cho công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ Khoa Văn “Kewen Technology Co., Ltd.”
Tô Niệm Sơ thở phào nhẹ nhõm khi bản thân tránh khỏi một buổi coi mắt mù quáng, dù gì cũng có chỗ dung thân một khoảng thời gian. Trong khoảng thời gian này, Triệu Niên Hoa có gọi cho Tô Niệm Sơ một lần, dựa theo nguyên tắc kéo dài được chừng nào thì hay chừng nấy, Tô Niệm Sơ lại khua môi múa mép mô tả tương lai của bản thân trong tương lai. Triệu Niên Hoa chỉ cười cười, bà nói:
“Bạn của cô gọi, có gì cô sẽ liên hệ em sau.” Sau đó bà cúp điện thoại.
Tô Niệm Sơ cứ nghĩ chuyện này rốt cuộc cũng xong, cứ chăm chỉ đi làm vài ngày rồi thì cao chạy xa bay, muốn đi chỗ nào thì đi chỗ đó như trước kia. Nhưng chuyện đời đâu ai ngờ được, đúng một tuần sau cô gặp phải một vụ kiện đặc biệt thú vị - ăn cắp ý tưởng sáng chế giữa Kewen và Feiyue.
“Vụ này để cho học tỷ đi, nghe nói chủ tịch của Kewen rất đẹp trai.” Tô Niệm Sơ đau khổ cầu xin, mất hết mặt mũi.
“Học tỷ của em chuyên về luật dân sự - hôn nhân gia đình, lúc trước em ở bên cạnh cô chuyên học về luật sáng chế, vụ này em không nhận thì ai nhận.”
“Giáo sư, em biết sai rồi. Em không nên tránh vụ án mà cô đưa cho em, không nên trốn cô chạy khắp nơi, em không nên gây thêm nhiều rắc rối cho cô, em sai rồi, em không dám nữa.”
“Biết sai là tốt, vụ án của Kewen em cứ nhìn nhìn thử xem.”
“Dạ,... vụ này em có thể không cần quan tâm không ạ?”
“Đừng có khôn lõi, cô nói cho em biết, lần này mà em còn kéo dài lê thê nữa thì đừng có nói em là học trò của cô nha.”
“Tít...”Triệu Niên Hoa cúp máy, Tô Niệm Sơ ôm điện thoại, ngước đầu 45 độ lẩm bẩm:
“Tôi, tôi lại sai nữa sao?”
Mặc kệ như thế nào thì Tô Niệm Sơ cũng chính thức tiếp nhận vụ án này, sau hai lần gặp mặt Tống Phẩm Như, Tô Niệm Sơ rốt cục bỏ qua các cách giải quyết tệ hại mà cô từng nghĩ tới.
Công nghệ Kewen là công ty con thuộc tập đoàn Hằng Vũ, là một công ty khoa học công nghệ mới khai phá mảng kỹ thuật công nghệ, tạo ra rất nhiều sản phẩm mới lạ, cộng thêm cải tiến rất nhiều sản phẩm thiết bị điện tử có từ trước, bởi vì đây là một mảnh đất có tiềm năng cao nên khả năng phát triển của công ty rất tốt, Kewen được xem là một công ty mới có triển vọng tốt. Mà công ty do Tống Phẩm Như quản lý thì có hướng phát triển khác biệt hoàn toàn với công ty TNHH công nghệ Kewen, công ty của cô chuyên về sản xuất và buôn bán các mặt hàng hóa mỹ phẩm. Cả hai công ty đều có liên quan tới tập đoàn Hằng Vũ. Hay nói một cách đơn giản hai công ty con này là do CEO của Hằng Vũ đưa cho con cái của ông luyện tập quản lý kinh doanh. Trong khoảng thời gian này, Kewen là do Tống Phẩm Như quản lý, cô tới gặp Tô Niệm Sơ và nói rõ ràng phải thắng bằng được vụ kiện tranh giành quyền sáng chế này, mà nguyên văn cô nói là:
“Nếu như cả vụ kiện dễ dàng như vậy mà cô Tô cũng không thắng được thì chắc danh tiếng của công ty luật Niên Hoa cũng chẳng đúng như lời đồn.”
Nếu như cô thất bại trong vụ kiện này thì danh tiếng của công ty luật Niên Hoa cũng sẽ bị ảnh hưởng nên cô không còn cách nào khác đành phải phóng lao thì phải theo lao, Tô Niệm Sơ dẹp hẳn những nghĩ ngợi trong lòng, thiếu điều muốn treo ngược bản thân lên để nghĩ ra cách giải quyết vấn đề.