Triệu Niên Hoa gác điện thoại xuống, nhìn gió vẫn đang không ngừng gào thét bên ngoài cửa sổ, giống như không bao giờ biết mệt mỏi. Bà mở máy tính, vụ án mà Tô Niệm Sơ đang nắm đã trở thành tiêu điểm trong giới kinh doanh, tin tức liên quan vụ án tràn ngập khắp các mặt báo. Thù mới hận cũ giữa hai công ty lại một lần nữa được vạch trần, biến thành tâm điểm bàn tán của mọi người trong thành phố trong những lúc trà dư tửu hậu. Đối thủ của cô thì vẫn đang bo mình giữ sức, còn quần chúng vây xem không biết rõ mọi chuyện thì đứng ngoài hóng hớt, tinh tế bình luận.
Triệu Niên Hoa không quá lo lắng. Công ty luật của bà đã đủ trưởng thành, bất kỳ một luật sư nào trong công ty đều là tinh anh trong tinh anh, đi tới nơi nào cũng là người tài được giới thương nhân truy phủng. Bà đã cố gắng rất nhiều trong mỗi lĩnh vực và danh tiếng của công ty luật Niên Hoa do bà làm ra đã chứng minh bà thành công. Bà có tiền, có quan hệ rộng rãi, lại có rất nhiều bạn bè đáng tin cậy, có rất nhiều học trò được bà dạy dỗ. Bà không phải không thể thua mà bà chắc chắn bà sẽ không thua.
Triệu Niên Hoa nghĩ tới một điều gì đó, bà mỉm cười vui vẻ. Mặc dù Lưu Tố Âm đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng mà cách cô nói chuyện đã thể hiện rõ sự hả hê trong lòng cô, nghĩ mà vui vẻ, rốt cuộc Tô Niệm Sơ cũng bị “báo ứng” cho cái tội suốt ngày trốn đi chơi bỏ lại một đống rắc rối để bà và cô phải giải quyết, lần này thì hết đường mà chạy. Tô Niệm Sơ trốn tránh quá lâu, lâu tới mức Triệu Niên Hoa bắt đầu tự hỏi, nếu có một ngày nào đó bà thực sự rời khỏi thế giới này thì học trò nhỏ nhất này của bà phải sống ra sao đây.
Lưu Tố Âm là học trò thứ hai của Triệu Niên Hoa, hoàn cảnh gia đình của cô rất phức tạp, từ sau khi tốt nghiệp đại học cô đã đi theo bà. Cô rất có chính kiến, chẳng cần bà phải quan tâm lo lắng quá nhiều, cô cũng rất cưng chiều Tô Niệm Sơ, Triệu Niên Hoa cũng rất an tâm với hai cô học trò nhỏ của mình. Nhưng Lưu Tố Âm càng tốt với Tô Niệm Sơ Triệu Niên Hoa lại càng lo lắng – bà sợ cứ cưng chiều đứa nhỏ này thì sẽ hại Tô Niệm Sơ. Đứa nhỏ này, nhìn thì rất khôn khéo giỏi giang nhưng thật sự là một đứa chẳng thể chăm sóc bản thân mình. Ví dụ như nấu cơm giặt đồ, dọn dẹp nhà cửa.... vv đừng mong Tô Niệm Sơ có thể làm cho ra hồn.
Lần đầu bà gặp đứa nhỏ này lúc đó bà mới ba mươi hai tuổi, đã có chút danh tiếng trong giới luật sư, trong lúc lái xe trên đường về nhà bà cứ tưởng rằng bản thân dụng phải Tô Niệm Sơ. Vội vã xuống xe đưa người bị nạn tới bệnh viện kiểm tra mới hay cô bé ốm tong ốm teo này bởi vì bị suy dinh dưỡng nặng nên mới ngất xỉu trước xe của bà. Trong tay cô nắm thật chặc một trang báo, dòng chữ phía trên đã bị nhàu nát chẳng rõ ràng, chỉ có thể nhìn được tiêu đề của bài báo, đó là một đoạn tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ.
Đứa nhỏ tỉnh, chẳng nói chẳng rằng chỉ nhìn chằm chằm bà, bỗng nhiên bà nghĩ tới có phải lúc bà mất đi con của mình cũng giống như cô, bình tĩnh nhưng sâu trong đôi mắt là nỗi oán hận tức tưởi. Cô không có nhà để về, Triệu Niên Hoa thu nhận cô, bà hỏi về gia đình cô, hỏi cô địa chỉ nhà của cô, hỏi vì sao cô lại một mình lang thang trên đường đêm đó, cô không trả lời, chỉ im lặng chảy nước mắt. Không giống như bây giờ, cô có thể vừa gạt tàn thuốc trả lời qua loa:
“Ai kêu em hại chết con trai bảo bối của bà ta chi? Một gậy không đánh chết em đã là may lắm rồi!”
Sau đó Tô Niệm Sơ ở cùng bà, lần đầu tiên cô ra tòa, vụ án đó là do Lưu Tố Âm đem vụ án do cô nắm đề cử cho Tô Niệm Sơ. Một người phụ nữ kiện chồng trước của bà và vợ hiện tại của ông bạo hành gia đình. Bà nghi ngờ ông và vợ ông đánh đập con ruột của ông bà. Tô Niệm Sơ thắng vụ kiện đó, cơ quan tư pháp đã vào cuộc làm việc. Triệu Niên Hoa đứng ra tổ chức sinh nhật cho cô, cũng như ăn mừng trận thắng kiện đầu tiên của cô. Tô Niệm Sơ nếm thử một miếng bánh sinh nhật rồi nói:
“Đây là lần cuối cùng em tổ chức sinh nhật, người đầu tiên em muốn cám ơn mẹ của em, vì bà đã có ơn sinh thành dưỡng dục em. Điều thứ hai em muốn cám ơn giáo sư và học tỷ đã luôn quan tâm và giúp đỡ em. Điều thứ ba đây sẽ là điểm kết thúc quá khứ lắm thị phi của em. Sau này em sẽ không bao giờ tổ chức sinh nhật nữa.” Tô Niệm Sơ nhấp cạn một ly rượu nói tiếp:
“ Vào ngày sinh nhật của em, em hại chết anh trai mình. Ngày sinh nhật của em chính là ngày giỗ của anh ấy.” Lúc cô nói câu đó, cô rất bình tĩnh, giống như lúc cô đang tranh cãi trên tòa vậy. Triệu Niên Hoa nhìn thấy hình bóng của bà năm nào. Bị người khác mắng chửi là người thứ ba chen chân vào gia đình người khác, bị người đâm cột sống, cố gắng nhịn đau sinh non, cuối cùng bà bằng vào thân phận luật sư làm cho người đàn ông kia mất hết tất cả, thân bại danh liệt. Đó là trận chiến đầu tiên của bà, cũng bằng vào trận chiến đó mới có Triệu Niên Hoa của hiện tại, một trận chiến làm tên tuổi của bà nổi tiếng trong giới luật sư.
Đêm đã khuya, Triệu Niên Hoa nằm trên giường nhớ lại từng chút từng chút kỉ niệm trong quá khứ. Bà rất thành công, cũng chẳng còn mơ mộng gì chuyện tình tình ái ái, bà chỉ mong những học trò của bà có thể tìm được chỗ dựa vững chắc cho bản thân. Mà trong những đứa nhỏ bên cạnh người làm bà lo nhất cũng bó tay nhất chính là Tô Niệm Sơ, thật sự chẳng biết làm sao mà trị đứa nhỏ này. Chỉ có thể dùng việc coi mắt để uy hiếp cô, có thể nói bà đang dùng chính bản thân bà để uy hiếp cô. Trong đầu hiện lên hình ảnh đứa nhỏ kia trợn mắt mở to miệng không vui nhưng vẫn cố hi hi ha ha nở nụ cười, Triệu Niên Hoa vui vẻ mỉm cười. Bà tắt đèn, nhắm mắt lại, từ từ chìm vào giấc mộng đẹp, chờ đợi Tô Niệm Sơ chiến thắng vẻ vang.
..........................
Bắc Kinh là một chỗ tốt, dù rằng ngư long hỗn tạp, người tốt kẻ xấu đan xen nhau nhưng nó thật sự là một chỗ tốt.
Nàng vẫn luôn tin như vậy.
Vừa mở cửa văn phòng, nhìn thấy CEO của công ty đang lo lắng nhìn thị trường chứng khoán của công ty. Chuyện này rất bình thường – đàn ông thường là vậy, mỗi ngày vắt óc nghĩ hết mọi cách để phát triển công ty, dù rằng công ty của anh ta đã rất lớn và phát triển rất ổn định.
“Tiểu Tuyền, sao em lại tới công ty? Không phải em đang nghỉ phép à??”
Người đàn ông lên tiếng trước, đánh vỡ sự im lặng giữa cả hai, người phụ nữ nở một nụ cười chuyên nghiệp. Nàng đã quá quen với việc nở những nụ cười xã giao như vậy rồi, lăn lộn trong công ty bao lâu nay dạy cho nàng cách giấu đi những cảm xúc của bản thân.
“Anh đang bận à?” Nói xong nàng nộp đơn xin thôi việc.
Người đàn ông khá ngạc nhiên nhưng vẫn nhận lấy, lật vội hai tờ sắc mặt anh thay đổi.
“Tiểu Tuyền, em vẫn còn bận tâm chuyện mấy hôm trước à......”
“Không phải ạ, được sự đề bạt của anh em rất cảm ơn, lòng tốt của anh em sẽ luôn ghi nhớ nhưng trong nhà em xảy ra chút chuyện, em phải về nhà ạ.” Cô ngắt lời đối phương, không muốn nghe những lời giải thích rập khuôn mà đàn ông vẫn thường nói.
“Vậy anh sẽ để trống vị trí của em, khi nào em xong việc ở nhà thì đi làm lại cũng được!!” Người đàn ông hạ giọng lên tiếng, không biết lý do vì sao.
“Dạ không cần ạ, xin anh ký giúp em.”
Sự kiên trì của nàng cuối cùng cũng có tác dụng, người đàn ông miễn cưỡng ký vào tờ đơn xin thôi việc. Vậy là cuối cùng cũng xong, cô còn nhớ như in cái cảm giác hồi hộp, kích động lại của chút lo lắng khi lần đầu tiên đến công ty.
Bây giờ nàng rất bình tĩnh, mỉm cười giải quyết mọi việc. Lý do thật sự để nàng xin thôi việc ngày hôm nay có lẽ là do nàng vô tình nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc trên TV, khi cô nghiêng người để lộ nốt ruồi nhỏ trên cổ, khi bực bội cái thói quen không ngừng vuốt cổ vẫn không bỏ. Những ký ức tưởng chừng như đã biến mất bỗng chốc trỗi dậy, những bóng ma trong quá khứ lôi kéo nàng vào vực sâu vạn trượng. Như những cái bóng đè làm nàng không thể nào thở nổi, vốn tưởng chừng như vô cảm nhưng sao vẫn đau thế này.
Có lẽ nàng chưa bao giờ quên, chỉ là cố lừa dối bản thân, thì ra chính nàng vẫn cố ôm lấy một hi vọng mong manh đúng không?? thầm nói với bản thân, nàng chỉ muốn biết kết quả của cuộc báo thù năm đó, chỉ muốn lấy lại những gì họ nợ nàng. Chỉ vậy thôi!!
Vậy nên chỉ có thể xin thôi việc, đi thôi đi thôi.
Nàng bước nhẹ trên hành lang, mở tập hồ sơ bỏ tờ đơn xin thôi việc vào trong.
Họ và tên: Cố Tuyền.
Giới tính: Nữ.
Lí do xin thôi việc: Trong nhà có việc, về thăm người thân.
.......................
Hai tháng sau, Tống Tử Dục về nước, vết thương do ai đó bỏ đi không nói tiếng nào cũng được nguôi ngoai nhờ vô số người đẹp khác. Nếu nói việc Tô Niệm Sơ bỏ đi mà không chào tạm biệt không ảnh hưởng gì tới Tống Tử Dục thì cũng không đúng, nhưng nó chỉ như một hòn đá nhỏ rơi xuống mặt nước, chẳng tạo được chút gợn sóng nào.
Vừa xuống máy bay, anh đã nhìn thấy một đống tin tức lộn xộn khắp trên các mặt báo, điều khiến anh ngạc nhiên nhất chính là vụ kiện ăn cắp ý tưởng sáng chế lần này giữa Kewen và Feiyue, Tống Tử Dục đọc đi đọc lại nhiều lần, anh có thể kết luận Tống Phẩm Như- chị gái “yêu quý” đã không hề báo cho anh biết về sự kiện lần này.
Vậy nên lúc Tống Phẩm Như buông bỏ hết mọi công việc còn đang dở dang chạy nhanh tới sân bay để đón cậu em trai dễ thương của cô thì từ xa cô đã nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhó của anh.
“Em trai yêu quý, có nhớ chị không nào? Về thôi, mẹ đã chuẩn bị cả một bàn tiệc thịnh soạn để mừng em về đó.”
Tống Tử Dục nhìn thẳng vào cô mỉm cười:
“Em nghĩ chị cần giải thích với em một số chuyện, ví dụ như những chuyện chị đang giấu em!!”
Tống Phẩm Như ngạc nhiên nhìn anh:
“Sao em biết được?!”
“Chị, em không có ngốc. Vừa mở điện thoại thì trên khắp các mặt báo đều đang bàn tán về chuyện của công ty, thật sự em không muốn biết đâu. Nhưng em không có mù!”
“Chuyện này không phải chị muốn giấu em, tại cha nói em vì chuyện của công ty mà mệt nhiều rồi, không thể vì chút chuyện cỏn con mà làm ảnh hưởng tới kỳ nghỉ của em, làm em mất hứng được. Hơn nữa chuyện này có chị lo rồi, em cứ yên tâm.”
Cả hai vừa nói chuyện vừa đi ra cổng, tài xế đậu sẵn ở đó chờ cả hai. Tống Tử Dục mở của cho chị mình rồi nói:
“Đưa cho chị em mới lo đó.”
“Em học đâu cái cách nói chuyện đó vậy, thật khó nghe! Còn khó chịu hơn cả Tô Niệm Sơ nữa.”
Tống Tử Dục vừa ngồi xuống chợt sững sờ, xong anh liền quay sang lớn tiếng hỏi Tống Phẩm Như:
“Chị nói ai?”
“Tô Niệm Sơ, luật sư biện hộ trong vụ án lần này của công ty, em quen cô ấy à?”
“.......... không biết.”
Tống Phẩm Như nhìn khuôn mặt của em trai, cố gắng nhìn xem rốt cuộc cậu có nói thật không hay chỉ là tức giận, nhưng nhìn một hồi cô cũng không thấy được điều gì đành hắng giọng nói:
“Đúng rồi, chị có thay đổi vài người cho em.”
Tống Tử Dục cảm thấy đau đầu.
“Chị đổi ai?”
“Cái cô thư ký suốt ngày không làm chuyện đàng hoàng của em, tổng giám đốc, à còn tư vấn pháp lý, chính là luật sư biện hộ lần này.”
“.......”
“Đừng nói là em giận nha?”Tống Phẩm Như làm bộ khoa trương:
“Đi Pháp có một chuyến mà sao trở về em nhỏ nhen vậy?”
“Chị, chị đừng có nóng nảy như vậy được không?”
“Chị hỏi em sao có nóng không nè? Em nhìn xem cô thư ký của em đi, cứ như hồ ly tinh, suốt ngày không chịu làm việc đàng hoàng, trong đầu chỉ nghĩ làm sao dụ dỗ đàn ông, chị kêu cô ta đi lấy báo cáo tài chính, việc nhỏ như vậy mà cô ta còn có thể lấy nhầm được, em giữ cô ta để làm gì chứ!!Còn về phía tổng giám đốc của em, ông tay đã hơn 40 tuổi rồi, là hơn 40 đó. Công ty của em là công ty chuyên về khoa học kỹ thuật, cái em cần là nguồn nhân lực trẻ, nguồn máu mới mẻ, có sáng kiến có sức sáng tạo, chứ không phải một vị cố vấn có bằng thạc sĩ tiến sĩ nhưng tư tưởng bảo thủ, cổ hủ........à còn về cố vấn pháp lý chị chỉ thấy cô ấy giỏi.”
“Được rồi, được rồi, tùy chị vậy, nếu không thích hợp em đổi lại.” Tống Tử Dục nhìn đồng hồ trên cổ tay:
“Phiên tòa tiến hành tới đâu rồi, chừng nào mở tòa hội thẩm?”
Đột nhiên Tống Phẩm Như im thin thít, mỉm cười hề hề nhìn Tống Tử Dục:
“Nếu như chị nhớ không lầm.... hình như là hôm nay.”
Tống Tử Dục: Đây là chị ruột của mình hả trời? Sao cứ cảm giác chị muốn làm công ty phá sản mới chịu.
“Đến công ty, em phải đến công ty.”
“Em không về nhà à?”
“Chị nói thử xem.”
Tài xế dừng xe trước cổng công ty, nhìn vị chủ tịchtrẻ đóng mạnh cửa, cô Tống ngồi bên trong giật mình la to: “á”
“Ba, em trai bắt nạt con.... dạ. dạ, quá đáng lắm ạ.”Tống Phẩm Như gọi điện choTống Thiên, giọng điệu đáng thương:
“Đừng chừa cho em ấy, dù gì cũng không về nhà.....”
Tài xế: trên đời này đừng bao giờ gây chuyện với tiểu nhân và đặc biệt là... phụnữ.
Tống Tử Dục sải bước vào công ty, anh bước vào thang máy lên tầng, vào vănphòng của mình. Văn phòng sạch sẽ như mới, các loại văn kiện giấy tờ được sắpxếp ngăn nắp, anh vừa ngồi xuống thì liền có người gõ cửa.
“Mời vào.”
“Chào chủ tịch, em là Cố Tuyền, là thư ký mới của anh.” Cô gái nhẹ nhàng để lycà phê lên bàn, lịch sự chào hỏi.
Tống Tử Dục ngước đầu lên, nhướng mày bất ngờ.
“Cố Tuyền?” Anh cười.
“Vâng ạ.”
“Tóm tắt cho tôi về vụ kiện lần này của công ty?”
“Vụ kiện lần này là do Feiyue chủ động khởi kiện, họ lấy lý do chúng ta ăn cắpý tưởng sáng chế sản phẩm của công ty họ. Tòa án đã chấp nhận vụ kiện và côngkhai toàn bộ quy trình xét xử. Luật sư biện hộ lần này của công ty là luật sựTô Niệm Sơ, là luật sư thuộc công ty luật Niên Hoa và cô ấy cũng là học trò củaluật sư Triệu Niên Hoa. Luật sư mà lần này Feiyue mời tới là Châu Mẫn, ngườinày rất thành thạo trong các vụ án tranh chấp kinh tế và đặc biệt giỏi khaithác những kẻ hở của pháp luật. Vụ kiện hiện tại trong thời gian tạm hoãn, côngty của chúng ta vẫn chưa bị ảnh hưởng quá nhiều từ vụ kiện.”
“Tốt lắm.” Tống Tử Dục không chút do dự khen ngợi.
“Chủ tịch anh có cần dặn dò việc gì nữa không?”
“Thông báo cho nhân viên của tất cả các bộ môn, 6:00 (Pm) tối mở hợp bàn về vụkiện với Feiyue.”
“Vâng ạ“. Cố Tuyền mỉm cười, xoay người rời khỏi văn phòng chủ tịch.
Tống Tử Dục rút ánh mắt khỏi vòng eo thon thả của đối phương, cầm tách cà phêlên nhấp một ngụm nhỏ, tay trái khỏi động laptop mở ra truyền hình trực tiếp từtòa án. Vị đắng của cà phê đọng lại trên đầu lưỡi, mượt mà thấm đẫm vị giác.
Gee, cà phê ngon.
Cùng lúc đó, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mắt, áo sơ mi trắng váycông sở đen và áo vest ngoài, trang phục chuyên nghiệp, mái tóc xoăn lọn toquái dị, cô nheo mắt, nhìn thẳng vào ống kính máy quay nở một nụ cười chế giễu.
Tống Tử Dục gõ gõ ngón tay trên màn hình:
“Tô Niệm Sơ.... Tốt nhất cô đừng để thua.”
Nếu không thì thù mới hận cũ, chúng ta cũng nên tính một lần cho xong đi.