Sẽ Không Yêu Cậu Nữa

Chương 22: Chương 22: Báo thù: Ánh sáng và bóng tối




Tô Niệm Sơ không biết cô nghe thấy tiếng đập cửa bao nhiêu lần rồi, cô thật sự không biết người bên ngoài đang đập cửa kia có liên quan gì tới cô hay không. Lắc đầu, cố gắng tìm số điện thoại của bảo vệ trong danh bạ điện thoại. Nhấn nút chờ kết nối:

“Bảo vệ.....bảo vệ chung cư đúng không?Trước nhà tôi có người cứ đập cửa, phiền chết được, mấy người mau lên lôi tên đó đi được không,....lầu mấy hả? À, lầu tám, lầu tám, nhanh lên đi.....”

Sau khi gọi xong, cô quăng điện thoại lên sofa, cầm lấy lon bia trên bàn, cố sức mở nó, bọt bia văng tung tóe lên cả khuôn mặt, thoạt nhìn rất chật vật. Tô Niệm Sơ đờ người một chút, sau đó cô vươn tay lau sạch mặt, nhấp vài ngụm thật to.

Có một cuộc gọi lạ, Tô Niệm Sơ nhanh chóng cúp mắt, nhưng ngay sau đó, số lạ vẫn không ngừng gọi tới, cô nhấc điện thoại lên, miễn cưỡng nghe máy.

“Tô Niệm Sơ, cô có ở nhà không? Cút ra đây mở cửa cho tôi coi!!”

“Hehe.” Tô Niệm Sơ mỉm cười: “Anh đẹp trai là ai vậy? Giọng nghe hay thật, mà nghe quen lắm...”

“Tôi là Tống Tử Dục, tôi đang đứng trước cửa nhà cô, mau ra đây!”

“Tống Tử Dục? Không quen, hình như tôi có quen một người tên Tống Dục.”

“....Tôi chính là Tống Dục! Mở cửa cho tôi!”

“Oh.”

Tô Niệm Sơ phớt lờ tiếng gào rít bên ngoài cửa vọng vào, cô đi vòng qua sofa, lờ đờ dựa lưng vào tường, mở cửa.

“Cô uống hết bao nhiêu mà thành bộ dạng này vậy?” Tống Tử Dục vừa bước vào cửa đã nghe thấy mùi rượu nồng nặc, Tô Niệm Sơ mỉm cười nhìn anh, vẻ mặt rất ngu.

“Anh, sao anh tới đây?”

“Chị gái của tôi nhờ tôi ghé thăm cô.” Tống Tử Dục nói một cách chẳng vui vẻ gì.

“À..” Tô Niệm Sơ lảo đảo đi vào phòng khách, cô chỉ chỉ vào sofa.

“Ngồi đi.”

Tống Tử Dục nhìn sáu bảy lon bia trên bàn nhíu mày:

“Cô không mở cửa cho tôi là vì uống đến ngu luôn rồi hả?”

“Anh mới ngu, cả nhà anh đều ngu.” Tô Niệm Sơ cầm lấy lon bia, trợn mắt nhìn anh.

“Tôi chỉ nghĩ là ai tìm nhầm nhà nên không quan tâm. Sau đó anh cứ đập cửa làm tôi phát bực....”

“Vậy là cô gọi điện thoại đến phòng an ninh, kêu họ kéo tôi ra?” Nhắc tới việc này Tống Tử Dục không khỏi bật cười.

“Anh thì biết cái quái gì?”Tống Tử Dục liếc mắt, đếm đếm ngón tay:

“Trừ giáo sư, học tỷ học trưởng, không có ai đến nhà tôi, mà nếu mọi người có đến thì luôn gọi báo trước để tôi dọn phòng, vậy nên tôi mới nghĩ anh tìm nhầm nhà.”

“......” Vẻ mặt của Tống Tử Dục vặn vẹo tới mức khó hiểu.

“Chết tiệt!! Tô Niệm Sơ, cô làm gì vậy?”

Tống Tử Dục mở to mắt, nhìn Tô Niệm Sơ xiu xiu vẹo vẹođi tới trước mặt anh, giống như không có xương sống ngã vào người anh, đôi taykhông ngừng sờ soạn khắp người.

“Tôi không có dê anh đâu mà hét ầm lên thế?” Tô Niệm Sơ lấy ra một gói thuốctrong túi áo của anh, tìm một cái bật lửa bằng nhựa ở khe sofa, bấm một cái,ánh lửa đỏ cháy lên.

“Cô... tôi....” Chủ tịch Tống luôn luôn nói năng dứt khoát cũng có ngày cà lăm.

“Cô không hút thuốc sẽ chết à?” Tống Tử Dục tức giận nhìn vẻ mặt bơ phờ của cô.

“Bingo!” Tô Niệm Sơ gật đầu:

“Giống như anh sẽ chết khi không có phụ nữ, không có khói thuốc tôi sẽ chết.”

“Đừng nói như kiểu tôi là thứ hám gái vậy chứ, tôi hỏi cô, lần trước sao cô bỏđi mà không nói tiếng nào?”

“...Tôi chỉ sợ làm chậm trễ chuyện lớn của anh.” Tô Niệm Sơ khoanh chân nói tiếp:

“Thật ra tôi có gọi cho anh, nhưng lúc đó anh bận tán gái rồi, vậy nên khôngthể trách tôi được.”

“Ok ok, nói nhiều như vậy chỉ để chứng minh là cô vô tội thôi.”

“....anh nói anh đó, nhỏ nhen vậy, tốt xấu gì tôi cũng bảo vệ danh tiếng của côngty dùm anh, anh trả ơn tôi vậy đó hả?”

“Nửa đêm nửa hôm tôi lặn lội tới thăm cô còn muốn gì nữa?”

Tô Niệm Sơ nhìn lại bàn tay anh:

“Đi tay không còn nói thăm với chả hỏi!”

“Không có quà, tiền thưởng lấy không?”

“Bao nhiêu?”

“Hai mươi vạn.”

Tô Niệm Sơ nhìn chằm chằm Tống Tử Dục trong phút chốc.

Sau một hồi cô mỉm cười lấy lòng:

“Chủ tịch Tống đẹp trai, anh cho tôi mượn chút tiền nha.”

Tống Tử Dục:..... cô nương này, lật mặt như lật bánh tráng vậy.

“Cô muốn làm gì?”

“Mở cửa hàng, nhưng không đủ tiền. Anh cho tôi mượn một ít, coi như đầu tư đi.”

Tống Tử Dục nghi ngờ hỏi:

“Cô kinh doanh gì?”

“Anh đoán thử xem...”

“Tiệm hoa?”

“Showroom thời trang?”

“...Đừng nói với tôi là cô mở cửa hàng bán đồ chơi người lớn nha!??”

Tô Niệm Sơ ném một cái gối vào mặt anh.

“Bà đây muốn mở quán bar, quán bar hiểu không?”

“Còn hung dữ với tôi như vậy cô tin tôi “làm thịt” cô không?” Tống Tử Dục đùagiỡn nói.

Tô Niệm Sơ ngây ngơ chốc lát rồi làm động tác che tim: “Lại đây, lại đây”

...............

0:00 Tống Tử Dục gục ngã, bỏ mình.

Chủ tịch Tống không ngờ rằng có ngày anh lại trẻ con tính toán chi li với TôNiệm Sơ, nói qua nói lại mà chớp mắt đã nói hơn hai tiếng đồng hồ, anh càngkhông ngờ có ngày anh lại phải ngủ trong phòng khách. Tức nhất là trong lúc anhcòn đang nhẫn nhịn thì Tô Niệm Sơ còn mặc áo ngủ mỏng như không mặc, lượn tớilượn lui trước mặt anh.

“Đừng cứ lượn tới lượn lui trước mặt tôi được không?”

“Anh có thể nhắm mắt lại là được chứ gì?” Tô Niệm Sơ hỏi ngược lại.

“Này Tô Niệm Sơ...”Tống Tử Dục khoanh chân ngồi dậy:

“Đêm khuya thanh vắng, người người sum vầy, không thì hai chúng ta... cũng thửmột lần đi?”

“Anh hai, đừng có mơ nữa.”Tô Niệm Sơ nhún vai:

“Dù anh có thể bảy lần một đêm thì tôi cũng không rơi vào hố đâu.”

Ánh mắt Tống Tử Dục tối sầm:

“Tôi rất chu đáo, cô có thể thử....”

“Suỵt....”Tô Niệm Sơ nhìn anh:

“Anh quen tán gái, tôi hiểu, nhưng lời mời của anh, tôi xin phép từ chối.”

“Anh Tống Tử Dục, nếu buổi tối tôi biết anh không có ở trong phòng khách....” TôNiệm Sơ sờ sờ đầu anh: “Hậu quả rất nghiêm trọng nha...”

“Hừ...” Tống Tử Dục phất tay cô: “Đừng có mà tự kỉ vậy, không thiếu người muốnleo lên giường của tôi, sao tôi có thể..??”

“Có phải anh nghĩ phụ nữ đều ước gì được leo lên giường của anh đúng không?”

“Không phải à?”

“...Thật ra tất cả cũng không hẳn.”

Tô Niệm Sơ tắt đèn, đi về phòng ngủ của cô trong bóng tối. Trong bóng tối mênhmang, Tống Tử Dục nghe được giọng nói giễu cợt:

“Tống Tử Dục, chắc là anh chưa từng yêu ai.”

Cánh cửa đóng chặt, chỉ có tiếng động nhẹ nhưng như chim lao vào rừng, gây sónglớn.

Tống Tử Dục ôm gối, làm động tác bắn chết.

“Xùy, nói như thể cô từng yêu vậy....”

Dù phàn nàn ai oán nhưng Tống Tử Dục vẫn đầu tư 50 vạn cho Tô Niệm Sơ. Cô baonhiêu cũng không từ chối, sau khi nhận được tiền thì bắt đầu chạy ngược chạyxuôi các nơi để chọn địa điểm mở quán, phớt lờ những lời đe dọa của Tống TửDục.

Cuộc sống tưởng chừng êm đềm trôi qua đã được một tháng, bởi vì là cố vấn phápluật nên Tô Niệm Sơ không cần phải đến công ty mỗi ngày, chỉ khi nào có tàiliệu quan trọng thì Tống Tử Dục sẽ gửi vào mail của cô, vậy nên cũng tránh đượcviệc Tô Niệm Sơ gặp phải Cố Tuyền. Do tiểu Mễ vô tình tiết lộ, nên các học trưởnghọc tỷ của Tô Niệm Sơ biết được Cố Tuyền cũng làm việc ở Kewen, cưỡng bức dụlợi không có cách nào thành công vậy nên tất cả chỉ biết thuận theo tự nhiênthôi.

Tô Niệm Sơ không biết Tống Tử Dục và cô thư ký xinh đẹp của anh đã tiến triểntới mức độ nào rồi, cô chỉ nghe người ta nói Tống Tử Dục bị người ta vô tìnhđẩy xuống hồ, Cố Tuyền mỹ nhân cứu anh hùng. Vậy nên lúc Tống Tử Dục mặt dàygọi điện muốn cô tới thăm anh, cô sém nữa đụng vào gốc cây ven đường.

“Anh thật sự rơi xuống nước?”

“Tôi giống người lấy tánh mạng mình ra giỡn lắm à?”

“... Chuyện thư ký Cố cứu anh cũng là thật?”

“...Nghe ngóng nhanh thật!”

“Hô hấp nhân tạo xong anh còn ôm khư khư người ta không buông....”

“Stop, stop here, tôi đang ở bệnh viện, cô có tới thăm tôi không?”

“Không, tôi sẽ gửi tặng anh một bó hoa để thể hiện tình cảm quan tâm củatôi! Hoa hồng, hoa huệ và hoa cẩm chướng, anh thích loại nào?”

“......”

Tô Niệm Sơ không quan tâm tới biểu cảm của Tống Tử Dục, cô dừng ở một tiệm hoaven đường, chọn một bó cẩm chướng rực rỡ, rồi điền địa chỉ bệnh viện nhờ giaohàng nhanh chóng chuyển đến đó,sau đó cô liền lái xe tới quán bar dạo một vòng,đi theo kỹ sư thiết kế nội thất bàn bạc về cách bày trí của quán.

“Bức tường này nền cần màu xanh nước biển, màu xanh nước biển sáng...”

“Cái này hình như là màu cam? Tôi nghĩ màu này không hợp, hay là dùng luôn màuxanh nước biển luôn.”

“Bàn hả.... dùng loại A hay loại B thì ok? Giá cả không thành vấn đề.”

.............

Bệnh viện,

Từ Mặc vừa đẩy cửa bước vào đã nhìn thấy một bó hoa cẩm chướng rực rỡ ở đầugiường.

“Ai đưa vậy?”

“Một mụ điên.” Tống Tử Dục bất mãn trả lời.

“Tử Dục, tính khí của mày càng ngày càng nóng nẩy vậy.” Tử Mặc nói giỡn.

“Vậy mày nói thử coi, nếu mày nằm viện mà có người gửi cho mày một bó hoa cẩmchướng mày có vui nổi không?”

“Ai mà thú vị vậy, chơi ác thật?” Từ Mặc tò mò.

“Tô Niệm Sơ, người lần trước không đến....”

Cố Tuyền bưng một chén canh hầm xương đi vào, nàng từ tốn khép cửa lại, nhìnTống Tử Dục nằm trên giường, Từ Mặc mỉm cười hóng hớt:

“Chủ tịch, em có hầm canh, anh có muốn dùng một chút không?”

Từ Mặc nháy mắt:

“Ôi chao, canh hầm xương do người đẹp mang tới....”

“Nói ít mấy câu mày chết à?” Tống Tử Dục liếc bạn thân một cái rồi nâng cằmnói:

“Vậy tôi phải nếm thử mới được.”

Cố Tuyền mỉm cười: “Mời anh nếm thử một ngụm...”

“Tai nạn bất ngờ lần trước mày điều tra chưa?”Tống Tử Dục vừa ăn vừa hỏi TừMặc. Cố Tuyền nhìn thì nóng bỏng đã vậy còn có thể lên được văn phòng vào đượcphòng bếp nữa chứ, nấu ăn rất ngon, dù là pha cà phê hay là nấu canh đều rấthợp khẩu vị của anh.

Từ Mặc mỉm cười nói:

“Đã kiểm tra rồi, không có gì to tát, tên nhóc kia cũng không phải cố ý, aibiết Tống thiếu gia mày đây không biết bơi cơ chứ, ngu hết sức nói.”

“Em cảm thấy thế nào?”Tống Tử Dục thổi canh, ngẩng đầu hỏi Cố Tuyền.

Cố Tuyền ngạc nhiên nhìn anh, lập tức mỉm cười:

“Em nghĩ những gì Từ thiếu gia nói đều có lý.”

Tống Tử Dục nhận được câu trả lời hợp ý vui vẻ nói:

“Mấy ngày nay cực cho em rồi, nghỉ ngơi hai ngày đi rồi đi làm lại.”

“Dạ vâng.” Cố Tuyền dọn dẹp mọi thứ:

“Vậy chủ tịch nghỉ ngơi cho khỏe, em về trước.”

“Thư ký của mày khá thú vị đấy.” Từ Mặc nhếch môi nhìn bóng Cố Tuyền rời đi.

“Mày nhìn ai cũng thú vị cả...”

“Không phải, ý tao là cô ta có vẻ rất quan tâm tới mày, nhìn vẻ ngoài và nhữnggì cô ta thể hiện chẳng ăn nhập gì cả, ai biết được người đẹp của chúng ta cóphải đã bị chủ tịch Tống đẹp trai chinh phục rồi hay không.”

“Fuck you!” Tống Tử Dục giả vờ muốn đánh người, nhưng nghĩ tới khoảnh khắc CốTuyền nhảy xuống cứu anh, vẻ mặt lo lắng quan tâm sợ hãi của cô.

<Tống Tử Dục, chắc là anh chưa từng yêu ai.> Không biết sao tự dưng anhlại nghĩ tới những lời hôm trước Tô Niệm Sơ từng nói.

Yêu một người rốt cuộc là như thế nào?

Anh rũ mày, bắt đầu suy ngẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.