Sẽ Không Yêu Cậu Nữa

Chương 23: Chương 23: Báo thù: Ánh sáng và bóng tối




Một cơn mưa mùa thu đến bất chợt nhưng cũng rất đúng lúc.

Tiếng bước chân phá vỡ sự tĩnh lặng của cả căn phòng, cô gái mở cửa, bật đèn, ánh đèn cam nhu hòa xua đi bóng tối vô biên.

“Tối nay cảm phiền anh ở tạm nơi này rồi..”Cố Tuyền vén tóc mái rơi rớt trước mặt ra sau tai, nàng treo cây dù lên.

Tống Tử Dục hai tay để trong túi quần, bộ dạng thong dong, đưa mắt nhìn bố trí xa lạ trong căn phòng:

“Em sống một mình à?”

“Dạ, em không có bạn bè hay người thân ở thành phố này, nên hiện tại em ở một mình ạ.”

“Thư ký Cố còn độc thân, nghe khó tin thật!!”Tống Tử Dục làm bộ khoa trương kinh ngạc, khiến Cố Tuyền bật cười.

“Đừng nói với em là chủ tịch cũng độc thân.....” Cố Tuyền chỉ chỉ vào anh, miễn cưỡng hỏi ngược lại.

“Haizz, người đẹp, em bắt bẻ sếp của mình như vậy là không đúng rồi!!”

“Nhưng.... Bây giờ đã hết giờ làm rồi mà?” Cố Tuyền mỉm cười, nhìn bộ dạng nhăn nhó của đối phương.

“Em nghĩ anh nên đi tắm đi, không thì sẽ bị cảm mất.”

“Vậy nên?”

“Vậy nên chủ tịch anh đi tắm đi, để em tìm thử có bộ đồ nào phù hợp với anh không?”

“Oh...” Tống Tử Dục bước vào phòng tắm, đột nhiên anh xoay người lại:

“Sau này gọi tên của anh đi, đừng gọi chủ tịch nữa.”

Cố Tuyền tức khắc ngây người nhưng lúc này cửa phòng tắm đã đóng lại.

Buổi tối là thời điểm thích hợp nhất để trở nên điên cuồng.

Đối với những người giống như Tống Tử Dục vậy, buổi tối là thời điểm thích hợp để “động dục“.

Cố Tuyền không thể nào tìm thấy bất cứ bộ quần áo nào phù hợp với Tống Tử Dục trong nhà nàng, lý do rất đơn giản, nàng không có sống chung với bạn trai, vậy nên khi Cố Tuyền nhét cái áo choàng tắm qua khe cửa cho Tống Tử Dục, anh mỉm cười vui vẻ.

“Áo choàng rất vừa vặn.” Tống Tử Dục bước ra khỏi phòng tắm với nụ cười trên môi.

“Mua một cái được tặng thêm một cái, để ở đó cũng chẳng làm gì, anh không ngại là được.”Cố Tuyền liếc anh nhưng trong mắt Tống Tử Dục ánh mắt của nàng như đang quyến rũ anh.

Vào một đêm đẹp trời như thế này, nếu không làm chút gì đó có phải rất cô phụ cảnh đẹp của đêm nay không nhỉ? Tống Tử Dục suy nghĩ, bước tới gần nàng, cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp gần kề.

Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Không ai biết, ngoài trừ Tô Niệm Sơ.

Tô Niệm Sơ lắc lắc ly bia trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm máy tính, cô cầm lấy điện thoại ở góc bàn, tìm kiếm số liên lạc của Tống Tử Dục trong danh bạ, bấm máy gọi qua.

Điện thoại không ngừng kêu ong ong, xoay tròn trên bàn, âm thanh rền rỉ khi nó rung ma sát với mặt bàn giống như không ngừng nhắc nhở, phá tan cả bầu không khí ám muội xung quanh. Chàng trai khó chịu, không hề kiên nhẫn bước xuống giường, hơi thở của anh có chút hổn hển thở dốc.

Anh nhặt áo choàng tắm khoác vào, quay đầu nhìn Cố Tuyền, rồi mang dép đi tới bên cạnh bàn.

Anh đưa tay cầm lấy điện thoại, bàn tay trái run run vô tình mở loa ngoài lên. Một giọng nói cực kỳ quen thuộc với cả hai vọng lại từ trong bóng tối.

“Chuyện gì?” Tống Tử Dục lên tiếng trước, giọng nói khô khốc, khó chịu thấy rõ.

“Anh bị cái quái gì vậy?” Tô Niệm Sơ nhíu mày:

“Nửa đêm nổi điên gì nữa,.......Hử, không được thỏa mãn dục vọng à?” Tô Niệm Sơ mỉm cười khoái trá.

“...Không có gì thì tôi cúp máy à.”

“Tống Tử Dục?”Không hiểu sao giọng nói đột ngột của Tô Niệm Sơ vang vọng khắp cả phòng khách trống trải.

“Tôi chỉ muốn hỏi anh là đã nhận được hợp đồng sửa đổi mà anh yêu cầu chưa?”

“Tôi sẽ xem nó, mai nói tiếp.”

“Oh“. Giọng nói vẫn mơ hồ: “Anh nhớ coi kỹ đó....”

“Biết rồi.” Lúc này cơn tức của Tống Tử Dục đã biến mất hơn phân nửa, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười.

“.... Vậy anh tiếp tục đi!!” Tô Niệm Sơ nhấp một ngụm bia:

“Tôi buồn ngủ, đi ngủ đây.”

“Ừ, ngày mai nhớ đến công ty đó.”

Tống Tử Dục đang định cúp máy thì Cố Tuyền đã ngồi xuống sofa, nhỏ giọng hỏi:

“Là cô Tô à?”

“..”Tống Tử Dục nhìn nàng: “Công việc, thói quen của cô ấy.” Nói xong anh dừng lại chốc lát, bất giác cau mày.

Tô Niệm Sơ nhìn nhìn cuộc gọi vẫn chưa tắt máy, cô lại tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

“Tống Tử Dục, anh dụ dỗ thư ký của anh lên giường à?Có phải tôi làm phiền chuyện tốt của anh không?”

“.....Tô Niệm Sơ!”Giọng Tống Tử Dục trầm trầm, như đang cảnh cáo.

“Ok ok, tôi biết rồi, đừng nổi nóng mà? Tôi tắt máy ngay đây, bái bai.”

Không biết có phải là ảo giác không, Tống Tử Dục cảm thấy âm cuối tiếng cười của Tô Nặc Nặc kéo dài đến mức khi cúp điện thoại tiếng cười ấy có vẻ trống rỗng và cô đơn.

Kết thúc cuộc gọi, Tống Tử Dục tắt máy để điện thoại lên bàn, Cố Tuyền phủ chăn che kín người, cả hai bỗng dưng rơi vào bầu không khí ngượng ngùng xấu hổ.

“Cố Tuyền....”Tống Tử Dục muốn nói gì đó nhưng dường như bị mắc kẹt trong cổ họng.

“Em hơi mệt, em về phòng ngủ trước đây.” Cố Tuyền đứng dậy, kéo lại dây áo rơi xuống bên vai, bọc chăn đi chân trần bước về phòng.

Tống Tử Dục nhìn bộ dạng vội vàng đóng cửa phòng của đối phương, dường như có chút gì đó chật vật, khẩn trương. Anh bỗng nhớ tới khoảnh khắc khi anh hôn nàng, khuôn mặt Cố Tuyền ửng hồng, như một buổi hoàng hôn rám chiều tuyệt mỹ mà anh đã từng vô tình nhìn thấy, khiến cho người ta cảm thấy phấn kích, khó có thể kiềm chế.

Hôm nay thật sự là một buổi tối tươi đẹp.

Tống Tử Dục thở dài, bước vào một căn phòng khác, đóng cửa lại.

Một buổi tối tươi đẹp vô tình bị gián đoạn.

Nếu như không có cuộc điện thoại không đầu không đuôi của Tô Niệm Sơ, chuyện gì sẽ xảy ra giữa Tống Tử Dục và Cố Tuyền?

Tô Niệm Sơ nhét tàn thuốc vào lon bia, tắt đi bộ phim còn đang chiếu dang dở trên máy tính, trong bóng tối giọng của nam nữ vai chính không ngừng rên rĩ. Giống như rắn độc quấn chặt lấy thần kinh của người nghe.

“Nhị thống, ngươi có nghĩ rằng Tống Tử Dục đang mài dao không?” Tô Niệm Sơ đứng lên, chậm rãi đi về phòng ngủ.

“...Không phải là bạn mài dao à?”Hệ thống nhịn không được mà hỏi, nó như một đứa trẻ tò mò với mọi thứ xung quanh:

“Bạn thật sự không để ý sao?”

“Nhị thống, cục cưng mệt quá, cục cưng muốn đi ngủ, biết không?” Tô Niệm Sơ trợn mắt, hệ thống tự động xem hành động trốn tránh của cô chính là cam chịu với những gì nó nói.

“Tôi biết là bạn xem phim XXX cả đêm!” Hệ thống thành thật trả lời.

“Ngươi hiểu là được rồi, không cần nói ra. Ngoan ~” Tô Niệm Sơ nói xong liền nằm xuống giường, nhắm mắt lại, mệt mỏi đi vào giấc ngủ.

Trong cơn mộng mị, cô nhìn thấy một người, cô ôm lấy một cô gái khác, giọng nói từ một nơi xa xăm vọng lại.

“Muốn hôn.”

“Muốn ôm một cái...”

“Muốn yêu...”

Em muốn chúng ta có thể mãi mãi bên nhau, em muốn chúng ta sẽ không bao giờ cách xa nhau.

Tiếc là, những gì chị muốn em không có khả năng để cho, còn những gì em muốn, chị chẳng bao giờ muốn cho.

..................

Tô Niệm Sơ thức dậy rất sớm, khoảng năm giờ sáng, dậy tắm rửa, trang điểm đậm, ngơ ngác nhìn chằm chằm tủ quần áo, cuối cùng cô chọn một bộ trang phục công sở bình thường nhất.

Đi xe buýt tới công ty, tránh xa những bàn tay bẩn thiểu của đám đàn ông lạ mặt, lướt qua những bàn chân nhỏ bé của những đứa trẻ và hít thở từng ngụm không khí trong một không gian chật hẹp đông đúc người. Điều đầu tiên cô làm sau khi xuống xe buýt là đi thật nhanh vào nhà vệ sinh của công ty đốt một điếu thuốc, rít thật mạnh.

“Niệm Sơ?” Một cô gái đứng bên bồn rửa tay chuẩn bị bước ra ngoài bỗng dưng đứng chững lại, vẻ mặt ngạc nhiên khi nhìn thấy cô.

“Hử?” Tô Niệm Sơ dập tắt điếu thuốc, quay đầu lại nhìn:

“Tiểu Mễ, sao em lại ở đây?”

“Hôm nay công ty có một cuộc họp, em làm bên phòng tuyên truyền nên phải tham gia. Còn chị?”

“Chị thì thảm hơn em một chút.” Tô Niệm Sơ dựa lưng vào tường, bất lực than thở:

“Kewen mua lại Feiyue, đây là lần đầu tiên gặp mặt thảo luận, chẳng biết chủ tịch của em nghĩ quái gì, một hai bắt chị phải đến.”

“....Niệm Sơ, nói nhỏ tiếng thôi.” Tiểu Mễ liếc nhìn xung quanh, cẩn thận nói khẽ với cô.

“.....Hả? Không sao đâu, chị chỉ nói sự thật thôi.” Tô Niệm Sơ nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, nhưng điện thoại lại không ngừng réo gọi.

“Cô làm tổ ở đâu rồi? Còn nửa tiếng đồng hồ nữa là bắt đầu, tự mà lo liệu đi.” Tống Tử Dục bình tĩnh uy hiếp.

“Tầng nào?” Tô Niệm Sơ hỏi.

“Tầng 20, tôi sẽ nhờ Từ Mặc đứng ở cửa đợi cô.”

“Oh.” Tô Niệm Sơ nói xong liền nhanh chóng cúp máy.

“Tiểu Mễ chị đi trước nhá, nhớ chị thì gọi điện thoại cho chị.” Tô Niệm Sơ vỗ vai Tiểu Mễ, cười híp mắt.

“Em biết rồi, chúc chị thành công, đừng có nói xấu chủ tịch, không là bị đuổi việc đó.” Tiểu Mễ nắm lấy tay cô cẩn thận dặn dò, cho tới khi nhìn thấy ánh mắt trêu đùa của đối phương mới bất giác buông tay.

“Yêu thầm chị thì cứ nói thẳng, không cần lo lắng cho chị như vậy....” Trong lúc Tô Niệm Sơ trêu đùa Tiểu Mễ, cả hai cùng nhau đi ra khỏi WC.

Tô Niệm Sơ đi thang máy lên tầng 20, vừa bước ra cửa thang máy quẹo trái cô liền nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đứng đợi ở cửa, bộ vest đen ôm sát người, tóc ngắn gọn gàng, chiều cao trung bình, nhìn có chút gầy.

Chàng trai còn chưa lên tiếng thì Tô Niệm Sơ đã mở miệng trêu chọc, vừa nói vừa dùng tay phải quạt quạt gió bên tai:

“Anh đẹp trai, anh đẹp trai, có phải anh gọi là cuối tuần hay không?”

Từ Mặc đứng chờ khá lâu:................

“Xin chào, tôi là Từ Mặc, cô có phải cô Tô không, rất vui được gặp cô!”

“Vâng, tôi là Tô Niệm Sơ, rất vui được biết anh, anh Từ.” Tô Niệm Sơ nghiêm túc sửa họ cho cậu.

Từ Mặc nghe vậy chỉ mỉm cười:

“Tử Dục đang trong văn phòng, cậu ấy hơi mệt nên nhờ tôi ra đón cô.”

“.... Người nên mệt không phải là anh ta mới đúng?Kỹ thuật thụt lùi à?”Tô Niệm Sơ kinh ngạc nhìn Từ Mặc.

“Hả?”

“Không có gì, tôi chỉ tùy tiện nói thôi.”Tô Niệm Sơ cười cười theo phía sau cậu, bước đi rất thản nhiên.

<Lần trước lúc Tử Dục nằm viện, người tặng bó hoa cẩm chướng là cô phải không?> Từ Mặc đang rất muốn hỏi câu này, nhưng cửa phòng chủ tịch đã ở trước mắt.

“Thư ký Cố.” Từ Mặc mỉm cười chào hỏi Cố Tuyền.

“Từ thiếu gia tới gặp chủ tịch à?” Cố Tuyền hơi nghiêng người, mỉm cười khéo léo, khi cúi người xuống, cổ áo của nàng bị kéo xuống, trên cổ lộ ra vài vết đỏ.

“Cô Tô đến rồi, cô có muốn dùng cà phê không?” Cố Tuyền đóng cửa lại, nhìn Tô Niệm Sơ và nói.

Tô Niệm Sơ liếc mắt nhìn sang chỗ khác, vô thức vuốt ve đôi môi khô khốc, không hiểu sao bật cười thành tiếng:

“Tôi có thể uống trà sữa không?”

“Vâng, tôi đi chuẩn bị..” Cố Tuyền gật đầu, xoay người đi.

“Cô thích uống trà sữa à?” Từ Mặc tò mò hỏi.

“Đúng vậy, tôi thích uống trà sữa, nhất định phải có vị dâu, nước phải nóng hổi vừa sôi, lại cho nhiều đường.” Tô Niệm Sơ mở cửa bước vào, bỏ lại Từ Mặc ở bên ngoài.

“Chủ tịch Tống, hôm qua thế nào rồi?” Tô Niệm Sơ đi tới trước mặt Tống Tử Dục trực tiếp ngồi xuống bàn, dùng chân trái đá vào chiếc ghế xoay bên cạnh.

“Cô nói thử xem?” Tống Tử Dục cười nhạt, nhưng sau đó lại bình tĩnh lại, vui vẻ hỏi cả hai:

“Hai người thấy bộ quần áo hôm nay của tôi thế nào?”

Tô Niệm Sơ kéo caravat của anh, lật qua lật lại nhìn hai lần, nâng cằm nói:

“Một chữ.”

Từ Mặc giơ ngón tay cái chêm vào:

“Đẹp trai.”

“Chữ gì?” Tống Tử Dục cứu chiếc caravat ra khỏi tay cô.

“...Một chữ, tao (lẳng lơ)” Tô Niệm Sơ mỉm cười chế giễu, nhảy xuống khỏi bàn, hất tóc:

“Rất hợp với phong cách của anh.”

Từ Mặc hớn hở vui vẻ cười to.

Tống Tử Dục thì thầm hai tiếng.

Cố Tuyền duyên dáng bước vào phòng:

“Chủ tịch, cà phê của anh.”

“Cô Tô, trà sữa của cô.”

“Cám ơn.”

“Hử....??” Từ Mặc kinh ngạc nhìn ly trà sữa trong tay Tô Niệm Sơ, lý do rất đơn giản, ly trà sữa mà Cố Tuyền mang đến có vị dâu tây đậm đà, nước nóng hổi, mùi hương ngọt liệm.

“Sao vậy?” Tống Tử Dục ngước lên hỏi.

Từ Mặc vô thức nhìn Tô Niệm Sơ, cậu thấy cô buồn bã ngơ ngác nắm chặt góc áo, khi phát hiện có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu, nhướng mày, khóe miệng nở một nụ cười mỉa mai, kỳ lạ.

“Còn bao lâu nữa thì bắt đầu cuộc họp?” Tô Niệm Sơ nhấp một ngụm trà sữa, vị trà sữa nồng đậm ấm áp trôi qua cuống họng vào dạ dày, giống như dung nham nóng chảy trượt qua một bức tường đá mỏng manh, khiến cô thở dài.

“Một phút.” Tống Tử Dục nhìn đồng hồ trên tay:

“Người đại diện của Feiyue chắc cũng đến rồi.”

“Chủ tịch Tống, thu mua tốt lành.” Tô Niệm Sơ nhấp một ngụm trà sữa, lắc lắc cái ly trong tay:

“Cố Tuyền, trà sữa rất ngon.”

Tống Tử Dục nhíu mày, Từ Mặc ngồi xuống bình tĩnh nói:

“Tôi cũng nghĩ vậy. Cô Tô, hy vọng sự hợp tác của chúng ta có thể thu mua Feiyue thành công.”

“Cố gắng hết sức.”

“Cảm ơn.”

Từ Mặc mở các bản báo cáo trong tay ra nhìn, chuẩn bị cho quá trình đàm phánthu mua. Nhưng nụ cười kỳ lạ của Tô Niệm Sơ giống như một hạt giống, lặng lẽđâm sâu vào trái tim anh. Một ngày nào đó sẽ vươn cành biến mình thành một câyđại thụ to lớn. Vàvận mệnh cũng giống như một con đường về nhà, dù ở phía trước hay ngã rẽ, nóđều là định trước không thể thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.