Ăn cơm xong, Tòng Thiện gọi điện thoại về nước báo bình an, trong nhà
không ai nhận máy, Lương Tư Hàn đang họp, vội vàng nói mấy câu, anh cho
biết đã điều ngày nghĩ, muốn bay tới Samos đón cô, Tòng Thiện từ chối,
cô nói nơi này còn có chút chuyện chưa xử lý xong, cũng không muốn vì
một vết thương nhỏ thì yêu cầu đãi ngộ đặc biệt, mình sẽ giải quyết và
trở về nước cùng với nhóm ứng cử viên gìn giữ hòa bình, bảo anh đừng lo
lắng.
Chuyện Tòng Thiện nói chính là giúp Dunham Linda tìm Arsfat, nhưng vẫn
không có giải thích rõ cho Lương Tư Hàn biết, Hàn Dập Hạo cũng đã đứng ở cửa.
"Được rồi, không nói nữa, anh giúp em nói với cả nhà cậu, bảo cả nhà
đừng lo lắng." Tòng Thiện cúp điện thoại, cô biết điện thoại vệ tinh rất mắc, không muốn lãng phí vật tư công cộng.
Ở dưới sự yêu cầu của Tòng Thiện, Dunham LinDa cũng được ngồi cùng xe với bọn họ đi lên thủ đô.
Trên đường đi, đứa nhỏ im lặng không nói, bất kể Tòng Thiện trêu chọc nó thế nào, nó cũng không cười không ầm ĩ, thậm chí một chút phản ứng cũng không có.
Nhìn thấy bộ dáng này của Dunham Linda, Tòng Thiện rất là đau lòng, nhất định là đêm đó đã gây kích động quá lớn với đứa nhỏ, dẫn đến nó tự khép mình.
Đến bệnh viện thủ đô, ba người làm kiểm tra thân thể rất chi tiết, cơ
thể Hàn Dập Hạo khỏe mạnh, Tòng Thiện hơi gầy yếu, cần răng cường dinh
dưỡng, còn Dunham Linda, bác sĩ lại bày tỏ bất lực, đứa nhỏ này cần bác
sĩ tâm lý, nhưng ở Somos lại không có điều kiện tư vấn tâm lý, chỉ có
thể để cho Tòng Thiện giao tiếp với đứa nhỏ nhiều hơn một chút, từ từ
thử tháo gỡ nội tâm khép kín của đứa nhỏ. Truyện chỉ được đăng tại dîễn
đàn lê qµý đôn.
Trở về doanh trại, Hàn Dập Hạo vốn định dẫn Tòng Thiện đi ăn cơm, nhưng Tòng Thiện nghĩ tới Lộ Gia Nghi, lập tức từ chối anh.
Ngày thứ hai, ngày thứ ba, mỗi lần Hàn Dập Hạo đến tìm cô, Tòng Thiện
đều lấy đủ mọi lý do từ chối, người đàn ông nào đó ẩn nhẫn rất lâu rốt
cuộc mất đi kiên nhẫn, ngăn chặn cô ở trong phòng.
"Anh vào đây làm gì?" Tòng Thiện đang định đi ngủ, lại thấy Hàn Dập Hạo sãi bước đi vào, sau đó trở tay đẩy cánh cửa.
Cô cả kinh, theo bản năng liền lui về phía sau hai bước.
Căn phòng này vốn là phòng hai người, nhưng bởi vì được Hàn Dập Hạo
chiếu cố, bây giờ chỉ có một mình Tòng Thiện ở, vì vậy Hàn Dập Hạo đi
vào không hề kiêng dè chút nào.
"Tại sao hai ngày qua trốn tránh tôi." Cũng không có nói lời vô ích với
cô, Hàn Dập Hạo đi thẳng vào vấn đề hỏi, con ngươi xinh đẹp nhìn cô chằm chằm, đáy mắt có hơi tức giận vì bị coi thường, chờ cô đưa ra lời giải
thích.
"Tôi chỉ là không rãnh." Tòng Thiện đáp.
"Không rãnh ư?" Con ngươi xinh đẹp của Hàn Dập Hạo hơi híp lại, từng
bước một tiến tới phía cô, "Là em không rảnh hay là người khác nói gì đó khiến em giả vờ không rãnh?"
"Không biết anh đang nói cái gì." Anh tiến tới gần, cô liền lùi về sau,
mặc dù cô cũng không biết mình đang chột dạ cái gì, nhưng đợi đến phần
lưng truyền đến cảm giác lạnh buốt, cô mới ý thức được mình bị anh dồn
đến góc tường.
"Thẩm Tòng Thiện, dầu gì em cũng là xuất thân hình trinh, chẳng lẽ không biết cái bộ dáng bây giờ của em quả thật chính là viết hai chữ nói dối
trên mặt sao?" Hàn Dập Hạo nhếch môi, một tay ấn trên vách tường, vây
khốn cô, sự kiên nhẫn của anh bị cô tiêu sạch, đêm nay nhất định phải
hỏi cho ra đáp án.
"Tôi làm sao?" Mỗi lần khi anh lộ ra vẻ mặt ngoài cười nhưng trong không cười, thì Tòng Thiện đã cảm thấy có hơi bỡ ngỡ, giống như một con sói
tràn đầy tính công kích, khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt, trong lòng lại tính toán làm sao để nuốt chửng con mồi. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại dîễn đàn lê qµý đôn.
"Vẻ mặt hốt hoảng, ánh mắt lấp lánh, không dám nhìn thẳng." Hàn Dập Hạo nói từng câu từng chữ.
Nghe vậy, Tòng Thiện tức giận ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: "Sao tôi lại không dám nhìn anh cơ chứ."
"Phải không?" Phút chốc anh bỗng cúi người, kéo gần khoảng cách của hai
người, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn vào chỗ sâu trong linh hồn của cô, "Vậy thì trả lời vấn đề tôi vừa mới hỏi."
Hơi thở tràn đầy nam tính của anh bủa quanh cô, làm cô cảm thấy có chút
ngạt thở, nhịn không được quay mặt đi, cô muốn đẩy anh ra, "Không có gì
để nói, tôi có rãnh hay không là tự do của tôi, không liên quan gì đến
anh."
Thân hình anh cứng như sắt thép lại ngang ngược bất động, giữ chặt cằm
của cô, ép cô nhìn thẳng vào anh, môi mỏng như lưỡi dao thấp giọng nói:
"Em là đang kiêng dè Lương Tư Hàn hay là Lộ Gia Nghi?"
"Sếp Hàn, anh không cảm thấy lời anh nói đêm nay rất khó hiểu sao? Tôi
kiêng dè cái gì? Mà tại sao phải kiêng dè?" Tòng Thiện nhíu mày, cũng
bắt đầu tức giận, anh ta nói cái quái gì vậy, chẳng lẽ bọn họ đang yêu
đương vụn trộm hay sao? Còn cần phải kiêng dè người khác!
"Thẩm Tòng Thiện, em thật sự không nhìn ra được hay là cố ý giả bộ hồ
đồ." Cô gái này quả thật ngốc đến nỗi khiến người ta phát điên, xem ra
không thể đi từ từ với cô được, nếu không giữa bọn họ vĩnh viễn không
thể nào phát triển thêm một bước nữa.
"Bệnh thần kinh, không biết anh nổi điên cái gì." Ánh mắt của anh nóng
rực, hơi thở phả ra phất ở trên da thịt nhạy cảm của cô, khoảng cách
giữa hai người gần như vậy, gần đến nỗi cô có thể đếm rõ hàng lông mi
cong dài khiến các cô gái đều hâm mộ ghen tỵ, làm sao không sinh lòng
hoảng hốt.
"Nổi điên?" Anh cười tự giễu một tiếng, đột nhiên giữ chặt hai vai của
cô, tức giận thở hào hển không cách nào xem nhẹ, "Đúng vậy, tôi đúng là
điên rồi nên mới thích em! Thẩm Tòng Thiện, đừng bày bộ dáng này với
tôi, đừng tưởng rằng làm bộ không biết là có thể tránh được tôi. Hàn Dập Hạo tôi sống lớn như vậy cho tới bây giờ chưa từng để tâm đến một cô
gái nào như thế này, không phải em nhìn không ra, chẳng qua là em không
muốn thừa nhận, bởi vì em cũng có cảm giác với tôi!"
"Không có!" Tòng Thiện lên tiếng phủ nhận, mặc dù Lộ Gia Nghi đã từng
nhắc nhở cô, thỉnh thoảng chính cô cũng sinh ra ảo giác, nhưng trước nay cô không có nghĩ tới, chính miệng anh lại nói ra thích cô, trong lòng
vô cùng chấn động, nhưng khi nghe thấy anh nói câu nói sau cùng, thì
không chút nghĩ ngợi liền phản bác. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại
dîễn đàn lê qµý đôn.
"Vậy tôi đây sẽ chứng minh cho em xem!" Dứt lời, anh nâng mặt cô, cúi đầu chiếm lấy môi của cô, ra sức hôn thật sâu.
Tòng Thiện kinh hoảng, ra sức đánh anh, nhưng sức của cô làm sao có thể là đối thủ của anh.
Đầu lưỡi tràn đầy tính xâm lược cưỡng chế cạy mở hàm răng đang ngậm chặt của cô, bá đạo quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của cô, mút lấy.
Trong lòng tàn nhẫn, cô dùng sức cắn, cắn đầu lưỡi của anh, mùi máu tươi thoang thoảng lan ra trong miệng.
Thế nhưng anh lại giống như mất tri giác vậy, cố chấp không chịu nhượng bộ chút nào.
Xâm nhập, chống cự, dây dưa, né tránh, anh áp sát từng chút một, cô không thể né tránh.
Dần dần, đầu óc thiếu oxy khiến cô không cách nào suy nghĩ, tất cả giác quan chỉ còn lại nụ hôn nồng cháy như lửa của anh.
Từ từ, tay của cô buông thõng xuống, ngừng giãy giụa.
Nhận thấy được sự thay đổi của cô, bàn tay của anh vòng qua sau ót của
cô, nụ hôn này sâu hơn, tay kia trượt đến eo cô, để cho hai người kề sát nhau đến không còn chút khe hở.
Mãi đến cô suýt ngạt thở, anh mới lưu luyến mà dời khỏi môi cô, chuyển
sang ngậm dái tai của cô, giọng trầm thấp mất tiếng thì thầm bên tai cô: "Tòng Thiện, đừng tiếp tục lừa mình dối người nữa, em cũng có cảm giác
với tôi."
"Tôi." Mặt đỏ tới mang tai, còn chưa lấy lại tinh thần từ trong nụ hôn
vừa nãy, cả người Tòng Thiện bỏng đến kinh người, trái tim nhảy loạn
thình thịch, giọng nói từ tình của anh có mang theo ma lực, xâm nhập vào đầu óc của cô, mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng hành động vừa rồi
lại khiến cô không tìm được bất kỳ lý do gì để có thể giải thích.
Đúng vậy, trong lòng có một âm thanh đang hò hét, nếu như không phải cô
có cảm giác với anh, vậy tại sao lại bị một nụ hôn của anh làm cho tâm
thần rối loạn, thậm chí đến cuối cùng, cô không chỉ không có phản khán,
mà còn vụng về bắt đầu đáp lại.
"Tòng Thiện, anh thích em!" Anh hà hơi vào vành tai nhạy cảm của cô, làm cả người cô khẽ run, thâm tình nói nhỏ, "Cho tới bây giờ anh không có
si mê một người nào mà phát điên thế này, cho anh một cơ hội, cũng là
cho mình một cơ hội, được không?"