Tiếng nói vừa dứt, quả nhiên biểu cảm của hai người có mặt đều khác
nhau, Tề Danh Dương không hề che dấu sự hiếu kỳ của mình, Hàn Dập Hạo
lại cho anh ta một ánh mắt câm miệng.
Tòng Thiện thì là hơi có chút "Được yêu mà sợ", mặc dù Hàn Dập Hạo cũng
đã từng cho cô ăn cơm, nhưng khi cùng một hành động, hơn nữa xung quanh
cũng không có người quen, hiện tại anh làm như vậy ngay trước mặt của Tề Danh Dương, không sợ người ta nghĩ lung tung sao?
Nhưng nghĩ thì nghĩ, Tòng Thiện cũng không tiện làm trái ý của anh, "Oh" một tiếng, liền vùi đầu lặng lẽ ăn.
Cùng lúc đó, Hàn Dập Hạo vừa thảo luận một số cách nhìn về thế cuộc với
Tề Danh Dương, vừa thỉnh thoảng gắp thức ăn cho cô, tỉ mỉ chu đáo giống
như tình nhân vậy, dặn dò cô ăn từ từ.
"Tòng Thiện!" Đột nhiên, nơi cầu thang truyền đến giọng của Lộ Gia Nghi, Tòng Thiện ngẩng đầu lên, nhìn thấy bạn tốt đang cười đi tới phía bên
này, vội đứng lên vẫy tay ra hiệu.
"Gia Nghi, cậu cũng tới ăn sáng sao?" Tòng Thiện chào hỏi với cô ấy.
"Sếp Hàn, sếp Tề, chào hai sếp." Xa xa Lộ Gia Nghi đã nhìn thấy hai vị
sếp, đến gần lần lượt hành lễ chào hai người, mặc dù bản thân Lộ Gia
Nghi cũng có cấp bậc là Thiếu úy, nhưng ở trước mặt hai người, vẫn là
cấp dưới.
Tề Danh Dương gật đầu chào hỏi, Hàn Dập Hạo vẫn biểu lộ vẻ mặt quan tài, không nóng không lạnh.
"Cậu còn không biết thẹn nói được à, tại sao đi ra ngoài mà không gọi
mình. Mình dậy không tìm thấy cậu, liền định đi mua ít đồ về để cho cậu
trở về có cơm ăn, không nghĩ tới mọi người đã ở đây." Lộ Gia Nghi giận
trách nói.
"Thấy cậu ngủ ngon như thế, mình không muốn đánh thức cậu." Tòng Thiện
có chút ngượng ngùng nói, nhìn thấy hộp cơm trên tay của Lộ Gia Nghi,
vội vàng nói, "Gia Nghi, cậu còn chưa ăn cơm đúng không, ngồi xuống cùng ăn đi."
Nói xong, theo bản năng liền nhìn về phía Hàn Dập Hạo, dù nói thế nào,
bữa cơm này cũng là người ta mời, tự nhiên cần trưng cầu sự đồng ý của
anh.
Lúc này Tề Danh Dương lại đứng dậy, nói: "Thiếu úy Lộ, cô cứ ngồi ở chỗ
của tôi đi, tôi đã ăn xong rồi đang chuẩn bị đi tập luyện. Dập Hạo, cậu
có đi cùng tôi không?"
"Hôm nay tôi nghỉ phép." Hàn Dập Hạo từ chối.
“Vậy được rồi, tôi đi trước.” Tề Danh Dương nói lời chào tạm biệt với
hai cô gái, đội chiếc mũ Barets lên, thừa dịp đập vào bả vai của Hàn Dập Hạo, cúi người ghé vào tai anh nói nhỏ: “Tiểu tử cậu có vấn đề.”
Hàn Dập Hạo giả vờ không nghe thấy, vung tay đấm vào cơ bụng rắn chắc của Tề Danh Dương, bực mình đuổi người nói, “Đi mau.”
Tòng Thiên đã từ phía sau vòng ra ngoài, kéo Lộ Gia Nghi ngồi ở đối diện, nhiệt tình nói: “Cùng ăn chung với bọn mình đi.”
Nghe Tòng Thiện thốt lên từ “Bọn mình”, Lộ Gia Nghi không tự chủ liền
đưa mắt nhìn về phía Hàn Dập Hạo, thế nhưng trong mắt anh lại là nhìn
qua người còn lại.
“Sếp Hàn, để ý sao?” Lộ Gia Nghi mơ hồ cảm giác được gì đó, nhưng khó có được cơ hội chung đụng với anh, cô cũng không muốn dễ dàng từ bỏ.
“Tùy.” Đối diện với ánh mắt của Lộ Gia Nghi, trong mắt Hàn Dập Hạo không hề có một chút dịu dàng, nhưng hiếm khi không có vẻ mặt nghiêm nghị,
chỉ cần tâm trạng Tòng Thiện tốt, cô muốn kêu ai tới ăn cơm cũng được.
Lúc này, trong bộ đàm “nghỉ phép” của Hàn Dập Hạo lại vang lên, hóa ra
là tổng thanh tra của lực lượng gìn giữ hòa bình từ thủ đô gọi tới, nên
anh phải nhận.
“Tôi xử lý chuyện xong, đợi lát nữa tới bộ phận quân vụ tìm tôi.” Hàn Dập Hạo đứng dậy.
“Làm gì?” Tòng Thiện hỏi.
“Cùng tôi đi Mori, chúng ta đều phải làm một cuộc kiểm tra toàn diện.” Hàn Dập Hạo kẹp chiếc mũ, dặn dò mấy câu rồi rời đi.
Chờ anh đi rồi, Tòng Thiện nhìn một bàn món ăn chỉ động gần nửa phần,
làm một vẻ mặt khoa trương, tắc lưỡi nói: “Thật là lãng phí!”
“Tòng Thiện, cậu có thể nói cho mình biết, giữa cậu và Thượng tá Hàn có
cái gì không?” Lộ Gia Nghi không phải kẻ mù, dĩ nhiên nhìn ra được Hàn
Dập Hạo đối với Tòng Thiện vô cùng đặc biệt, cô thầm mến anh nhiều năm
như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy anh để ý cô gái nào như thế, vì
vậy, cô cũng không quanh co lòng vòng, hỏi thẳng Tòng Thiện.
“Không có.” Tòng Thiện lấy làm kinh hãi, không ngờ tới cô ấy lại hỏi vấn đề này. “Sao cậu lại cho rằng giữa mình và anh ta có cái gì.”
“Vừa rồi thái độ của anh ấy đối với cậu, chẳng lẽ cậu không nhìn ra được cùng cách đối xử với người khác rất không giống nhau sao?” Lộ Gia Nghi
hỏi tới.
Tòng Thiện bị cô ấy hỏi đến đầu óc có chút không xoay chuyển kịp, bình
thường Hàn Dập Hạo đối với người khác dường như đúng là chưa từng có sắc mặt tốt, nhưng điều này cũng không có nghĩa gì. “Có lẽ là bởi vì mình
đã từng cùng anh ta trải qua hoạn nạn, cho nên đối với mình hơi khách
sáo một chút.”
“Phải không?” Lộ Gia Nghi nhất quyết không tha, “Vậy những đồng đội cùng vào sinh ra tử với anh ấy, cậu đã từng thấy anh ấy đối xử như thế rồi
à?”
Tòng Thiện không biết rốt cuộc Lộ Gia Nghi làm sao, cũng không biết tại
sao cô ấy luôn giữ chặt cái vấn đề này không tha, theo Tòng Thiện thấy,
cùng nhau ăn cơm có gì ghê gớm đâu, nhiều nhất chính là anh ta hơi phô
trương lãng phí, có thể nói rõ cái gì.
“Gia Nghi, thật sự là cậu đã suy nghĩ quá nhiều.” Tòng Thiện an ủi nói:
“Giữa mình và anh ta, tuyệt đối không có gì. Điểm này, cậu trăm phần
trăm yên tâm, mình là người đã có bạn trai, hơn nữa mình còn biết cậu
thích anh ta, sao mình có thể có gì đó với anh ta cơ chứ.”
“Coi như cậu không thích anh ấy, nhưng anh ấy cũng có thể thích cậu.” Lộ Gia Nghi làm rõ nói, thật ra thì lúc bọn họ quay về, cô cũng đã nhận
thấy được không giống với lúc trước, lúc Hàn Dập Hạo ôm lấy Tòng Thiện
bước xuống xe, thì vẻ lo lắng trên mặt ấy, cô không thể không nhìn thấy. Từ sau khi Tòng Thiện hôn mê, một ngày anh đến thăm bảy, tám lần, cô
cũng không phải không nhìn thấy, ánh mắt anh nhìn Tòng Thiện lúc nãy
càng khiến cô kiên định hơn so với suy đoán của mình.
“Ha ha.” Tòng Thiện bị lời của cô ấy làm cho cả kinh đến mức mở to hai
mắt, “Nhưng anh ta là Hàn Dập Hạo đấy, ngang ngược càn rỡ, bá đạo hống
hách, không coi ai ra gì lại tự cho mình rất cao. Sao anh ta có thể ngắm trúng con tôm nhỏ như mình đây chứ. Gia Nghi, có phải cậu cũng phát sốt rồi hay không?”
Lộ Gia Nghi biết Tòng Thiện là một người ngốc về tình cảm, cô ấy không
nhìn ra được cũng rất là bình thường, song Lộ Gia Nghi lại kết luận tình cảm đặc biệt mà Hàn Dập Hạo dành cho Tòng Thiện là do mấy ngày gặp gỡ
này, đồng thời cô cũng tin rằng, chỉ cần Tòng Thiện không thích Hàn Dập
Hạo, chỉ cần cô không từ bỏ, thì chắc chắn Hàn Dập Hạo sẽ bị cô đả động.
Nghĩ vậy, Lộ Gia Nghi nở nụ cười, “Mặc kệ anh ấy có thích cậu hay không, mình cũng sẽ không bỏ cuộc.”
Tòng Thiện thở phào nhẹ nhõm, thật sự sợ Lộ Gia Nghi hiểu lầm, xem ra
sau này còn phải giữ một khoảng với Hàn Dập Hạo. “ Nha đầu này, suốt
ngày đoán mò, nhanh ăn cơm đi, đều nguội lạnh rồi.”