Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 97: Q.2 - Chương 97: Chương 46.2: Buông tay (tiếp)




Đêm đã khuya, Vương Đình cảm thấy khát nước, muốn đi ra ngoài rót cốc nước, khi cô đi tới phòng bếp lầu một, thì cách cửa sổ nhìn thấy trong vườn hoa có một căn nhà gỗ vẫn còn sáng đèn, nơi đó truyền đến một âm thanh không bình thường.

Cô ngắm nhìn bốn phía, trong căn nhà lớn yên tĩnh, một bóng người cũng không có, kể từ khi Câu Tử Minh bỏ lại câu nói hung hãn ấy, cô đã không còn gặp anh, trong nhà vốn là ít người, hôm nay ngoại trừ đầu bếp nữ nấu ăn, phỏng chừng cũng chỉ còn lại cô.

"Xin anh... đừng..." Trong căn nhà gỗ nhỏ truyền tới tiếng khóc lớn hơn, để cho Vương Đình nghe rõ nội dung.

Sắc mặt của cô đột nhiên thay đổi, người phụ nữ đã gặp trong nhà này, ngoại trừ đầu bếp nữ và cô, cũng chỉ còn lại cô gái nhìn thấy ngày đó, nghe nói là nhân tình của Tần Kha.

Nhớ tới Câu Tử Minh đã từng nói muốn nhốt cô gái kia lại để dẫn dụ Tần Kha hiện thân, bây giờ lại nghe thấy những âm thanh bất thường ấy, trong lòng Vương Đình cả kinh, theo bản năng liền đi tới sau vườn hoa.

Khoảng cách gần, Vương Đình cũng nghe được rõ ràng hơn, ngoại trừ người phụ nữ kia xin tha, còn có tiếng cười tục tằng của người đàn ông, cô có chút sợ hãi, vốn định gọi điện báo cảnh sát, nhưng máy điện thoại trong nhà này đều bị cắt, điện thoại di động của cô cũng bị mất, ngoại trừ Câu Tử Minh có thể liên lạc với bên ngoài, cô vốn không thể báo cho bất kỳ ai biết.

Suy nghĩ chốc lát, Vương Đình đi vòng đến trong phòng bếp, cầm dao để tăng thêm cam đảm cho mình, cô hít sâu một hơi, chạy đến nhà gỗ nhỏ phía ngoài, một đá đá văng cánh cửa, nhìn thấy một người đàn ông thô lỗ đang đè ở trên người một người phụ nữ, người phụ nữ kia chính là nhân tình của Tần Kha. Truyện chỉ được đăng tại

"Buông cô ấy ra!" Vương Đình quát một tiếng, tay nắm chặt con dao, chỉ vào người đàn ông kia.

Người đàn ông ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ như máu, cả người mùi rượu, vừa nhìn thì biết là uống say, anh ta nhìn thấy Vương Đình, lập tức lộ ra một nụ cười dâm đảng, chầm chậm đứng lên, cười to nói: "Lại tới thêm một người đẹp nữa, đêm nay bổn đại gia thật có phúc!"

Trong lòng Vương Đình cả kinh, bị mùi rượu từ trong miệng của người đàn ông phả ra làm ngạt đến thụt lùi từng bước, cô nâng con dao cao hơn, lấy can đảm tiếp tục nói: "Tên ma men này, nếu anh không đi, tôi sẽ không khách sáo!"

"Không khách sáo sao?" Người đàn ông mỉm cười dung tục, ánh mắt càn rỡ mà quan sát ở trên người Vương Đình, vẻ mặt tàn ác này khiến Vương Đình nhịn không được toàn thân nổi da gà, anh ta vốn không coi "con dao nhỏ" trong tay cô vào trong mắt, cất bước nhảy qua, đến gần Vương Đình, cười ha ha, "Tôi lại muốn nhìn xem cách cô không khách sáo là như thế nào!"

Nói xong, cánh tay to khỏe duỗi ra, liền chộp tới phía của Vương Đình, Vương Đình thốt lên một tiếng kêu sợ hãi, phản xạ có điều kiện liền bổ con dao xuống, nhưng không ngờ cánh tay khác của người đàn ông nhanh chóng bắt được cổ tay của cô, hơi dùng sức, cô thốt lên một tiếng kêu rên, con dao trong tay đã rơi xuống đất.

"Người đẹp, bây giờ cô chạy không thoát rồi." Người đàn ông cười lớn kéo Vương Đình vào trong ngực, bàn tay thô ráp sờ lung tung trên người cô.

"Thả tôi ra!" Vương Đình giãy giụa kịch liệt, nhưng sức lực sao địch nổi một người đàn ông to khỏe, cô đột nhiên liều màng cắn vào cánh tay của người đàn ông, dùng sức cắn, người đàn ông bị đau, muốn hất cô ra, lại bị cô nâng gối thúc vào chỗ háng của anh ta, chỗ hưng phấn của người đàn ông chịu một lực này, đau đến hét lớn một tiếng, "bốp" một bạt tay tát vào mặt Vương Đình, đánh cô ngã xuống đất.

"Đàn bà thối, dám đụng vào sinh mạng của ông, ông không hủy hoại cô không được!" Khuôn mặt người đàn ông đỏ bừng, rít lên, một phát bắt được hai chân Vương Đình, dùng dức tách ra, chỉ nghe "soạt" một tiếng, áo ngoài của cô đã bị xé rách.

"Buông ra!" Bị một cái tát kia làm cho váng đầu, Vương Đình còn chưa có kịp phản ứng, quần áo đã bị anh ta xé ra, cô thất thanh kêu to, một tay bắt lấy cộc gỗ chất đống trong nhà gỗ, dùng sức đánh vào đầu của người đàn ông quát tháo kia.

"Bụp!" Một tiếng, bất ngờ không kịp phòng bị, người đàn ông bị nện đến đầu ứa máu, anh ta lại càng lửa giận ngút trời hơn, lại hung hăng cho Vương Đình một cái tát.

Khóe miệng Vương Đình phun ra một ngụm máu tươi, mắt cũng bị đánh sưng lên, thần kinh khắp người đau đến kêu gào, cô đã không còn sức lực phản kháng.

"Đàn bà thối!" Người đàn ông lại giơ chân đạp ở trên bụng của Vương Đình, hung hăng giẫm xuống.

Cô đau đến toát mồ hôi lạnh, bắt lấy chân của người đàn ông, làm thế nào cũng không dời được, một cô gái khác trong phòng bị dọa sợ tới mức khóc lớn, tiếng khóc làm cho người đàn ông lại càng tức giận hơn, anh ta đạp cô gái kia một đạp, trong miệng la hét trừng trị Vương Đình xong sẽ tới trừng trị cô ta.

Ý thức của Vương Đình dần dần trở nên mơ hồ, cô thở dốc, khắp cơ thể đau đớn như muốn rụng rời, cô không thoát được, cho rằng hôm nay mình phải chết ở chỗ này, thì một bóng dáng màu xám tro nhanh chóng tiến đến gần, ngay sau đó sức nặng trên người cô bỗng nhẹ bẫng, người đàn ông hét to một tiếng, bị người ném bay ra ngoài!

Sắc mặt Câu Tử Minh u ám như sắt, đêm nay anh có việc đi ra ngoài, không nghĩ tới vừa về đến thì thấy sàn kính vườn hoa bị mở ra, nếu không phải nghe được tiếng vang, biết ở đây có cái gì đó bất thường, anh không kịp thời tới đây, nói không chừng Vương Đình đã bị thằng khốn này giẫm chết rồi!

Nghĩ đến khả năng này, Câu Tử Minh lại càng cảm thấy lửa giận ngút trời hơn, anh cắn răng, âm trầm nói: "Đánh gãy tay chân của hắn, ném xuống biển cho cá ăn!"

Người đi theo anh tới không dám nói nhiều một câu, vội vàng y theo dặn dò mà lôi người đàn ông bị dọa sợ đến mức tè ra quần đi ra ngoài, cái bộ dáng này của thiếu gia họ trước giờ chưa từng thấy, cả người toát ra tàn bạo hơn nhiều so với lúc đi chém người, xem ra nhất định là có liên quan tới cô gái bị thương nằm trên đất. Cũng đáng đời tên này. Nhân tình của Tần Kha cũng đã bị rất nhiều người trong bọn họ ăn qua, tên này nhất định là uống rượu muốn tìm chút thú vui, nhưng không ngờ chết tử tế không chết động đến người phụ nữ của lão đại, chết một trăm lần cũng đủ.

Lúc này, Vương Đình đã hôn mê, Câu Tử Minh ôm lấy cô, nhìn cô thương tích đầy mình, khóe miệng mím chặt, anh sải bước bước ra khỏi nhà gỗ nhỏ, cả người tràn đầy giận dữ.

"Thiếu gia, tôi không biết cô ấy là người phụ nữ của cậu, xin cậu tha cho tôi một lần." Người đàn ông đã bị đánh gãy hai tay hai chân, cả người đầy máu bị kéo lùi về phía cửa, anh ta nhìn thấy Câu Tử Minh đi qua, lớn tiếng cầu xin nói.

"Tiếp tục móc mắt của hắn ra, cắt lưỡi, đem cho chó ăn!" Câu Tử Minh không hề quay đầu lại, bỏ lại một câu rồi đi vào nhà, sau lưng truyền tới tiếng kêu thê lương chọc thủng bầu trời.

Ôm Vương Đình trở về phòng, bác sĩ gia đình vội tới xem bệnh cho cô, nhịn không được nhắc nhở một câu: "Thiếu gia, sức khỏe của cô gái này vốn đã yếu, có thể không chịu được nhiều sự giày vò."

"Ông đi xuống đi." Câu Tử Minh không trả lời, ngồi ở bên cửa sổ hút thuốc, đợi bác sĩ đi rồi, anh dụi tắt tàn thuốc, đi tới bên cạnh Vương Đình, thấy trên mặt cô tuy là thuốc, nhưng vẫn sưng tấy, không khỏi nhíu mày càng chặt hơn.

Người phụ nữ ngốc nghếch này, tại sao rất thích tìm tổn thương cho người mình, nếu đêm nay không phải anh kịp thời trở về, thì nói không chừng ngay cả bã xương cũng không còn! Đáng chết, thế nào cũng phải để cho anh nơm nớp lo sợ hết lần này tới lần khác?

Song, khi bàn tay hạ xuống, thì lại là nhẹ nhàng chưa bao giờ có, khi anh không cẩn thận chạm vào vết thương của cô, thì đôi lông mày thanh tú của cô theo bản năng nhíu lại, anh lập tức dời đi, cho là cô sắp tỉnh, lập tức hỏi: "Em cảm thấy thế nào?"

Tuy nhiên, cô lại không có phản ứng gì, xem ra vẫn còn chưa có tỉnh, anh phát hiện, cho dù trong lúc ngủ mơ, cô ngủ cũng rất không yên ổn, kể cả hai đêm bị thương này.

Có lẽ là bệnh trầm uất dẫn đến di chứng, nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy bệnh án dày cộm của cô, thì anh cảm thấy rất đau lòng, thì ra là cô béo ra không phải vì sống tốt, mà là bởi vì dùng thuốc chống trầm uất lâu dài dẫn đến phát phì giả không bình thường, nhưng đau lòng không duy trì bao lâu, khi anh nhìn thấy tờ giấy làm phẫu thuật phá thai ấy, thì đều là tràn đầy lửa giận xâm nhập, thế cho nên quên mất chuyện cô là một người bệnh.

Mà bây giờ nhìn thấy cô thương tích đầy mình, vết thương cũ chưa hết lại thêm vết thương mới, Câu Tử Minh không tự chủ siết chặt nắm đấm, cô nói đúng, anh mang đến cho cô chỉ có đau đớn, thay vì hành hạ lẫn nhau giống như trước kia, chi bằng buông tay đi, đối với bọn họ đều sẽ là tốt nhất.

Nghĩ vậy, cuối cùng anh nhìn cô một cái, xoay người đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.