Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Chương 98: Q.2 - Chương 98: Chương 47.1: Tìm tới cửa




"Số điện thoại bạn gọi đã tắt máy..." Trong ống nghe truyền tới là giọng nhắc nhở đã tắt máy, Tòng Thiện gập máy, không cố liên lạc với Hàn Dập Hạo nữa, cô biết, Nhạc Thanh Lăng không có gạt cô, trong khoảng thời gian ngắn quả thật cô không thể liên lạc với anh.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định gọi đám người Đường Tuấn ra hỏi một chút, dù sao bọn họ cũng biết Hàn Dập Hạo đã nhiều năm như vậy, đối với Nhạc Thanh Lăng hẳn là cũng có chút hiểu biết, chi bằng hỏi bọn họ một chút làm thế nào để ứng phó với thúc ép của Nhạc Thanh Lăng.

"Alo, Đường Tuấn phải không?" Tòng Thiện bấm gọi Đường Tuấn.

"Cảnh sát Thẩm?" Trong lòng Đường Tuấn có chút kinh ngạc sao Tòng Thiện lại chủ động tìm anh, nhưng thái độ vẫn khách sáo trước sau như một.

"Tối nay các anh có rảnh không? Tôi có một số việc muốn thỉnh giáo các anh." Tòng Thiện dò hỏi.

"Chúng tôi?" Đường Tuấn hỏi, "Cô là nói nhóm bọn tôi, Tử Minh, Thiểu Kiệt đều gọi ra sao?"

"Ừm." Tòng Thiện đáp.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đường Tuấn thận trọng như tơ, cảm thấy Thẩm Tòng Thiện đột nhiên hẹn bọn họ ra ngoài rất không bình thường, cho nên hỏi.

"Mẹ của Dập Hạo tìm đến tôi." Tòng Thiện thẳng thắn nói.

"Tôi hiểu rồi, tối nay tôi cử người tới đón cô." Đường Tuấn lập tức hiểu được ý tứ của Tòng Thiện, anh đáp ứng một tiếng nói, đồng thời bày tỏ Câu Tử Minh và Tiễn Thiểu Kiệt cũng sẽ có mặt.

Cúp điện thoại, Tòng Thiện hơi thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu Hàn Dập Hạo bảo ba người bọn họ giúp chiếu cố cô, có phải chính là dự liệu được chuyện ngày hôm nay?

"Cốc cốc" tiếng gõ cửa truyền đến, sau khi Tòng Thiện lên tiếng "vào đi", Tiểu Kha đi vào.

"Sếp, chị không sao chứ?" Kể từ khi Tiểu Kha biết Tòng Thiện mang thai, luôn chủ động giúp cô làm này làm kia, công việc nặng nhọc không cho cô đụng vào, cẩn thận tỉ mỉ giống như một mẹ già. Sáng sớm hôm nay Tiểu Kha đã phát giác Tòng Thiện tư tưởng không tập trung, cho nên bây giờ vào xem tình hình một chút.

"Không có gì, sao cô lại cho rằng tôi có chuyện gì?" Tòng Thiện cười cười.

"Sáng nay tôi thấy tinh thần của chị không tốt lắm, có chút lo lắng. Chị mới vừa mang thai, tâm trạng nhất định là có chút phập phòng, cho nên bạn trai tôi bảo tôi quan tâm chú ý đến chị nhiều hơn, tránh cho chị suy nghĩ lung tung." Tiểu Kha đáp nói.

"Có lẽ là mệt mỏi thôi." Tòng Thiện qua quít nói, chuyển đề tài nói, "Sao bây giờ cô thong thả vậy? Bên tổ trọng án không cần người nữa sao?"

"Chị không biết sao?" Tiểu Kha liếc nhìn Tòng Thiện một cái, cảm thấy quả nhiên cô có cái gì đó bất thường, chuyện cũng đã truyền ra cả cục cảnh sát, cô lại hoàn toàn không biết, "Vụ đấu súng sắp kết án rồi."

"Sao cơ?" Tòng Thiện ngẩn người, gần đây sự chú ý của cô không có đặt vào công việc, cho nên không có bắt kịp tình hình, không nghĩ tới không lưu tâm một chút, vụ này cũng sắp kết án? "Các cô tìm được Câu Tử Minh và Tần Kha rồi hả?"

Không có lý do, Tần Kha thì cô không biết, nếu như Câu Tử Minh bị đưa về cục cảnh sát, cô không thể nào không biết.

"Chưa." Tiểu Kha lắc đầu, kéo cái ghế ngồi xuống, cô ở trước mặt Tòng Thiện vẫn luôn rất tùy ý, "Hai lão đại đó cũng không biết là mua chuộc được người ra mặt hay là thật sự vô tội, những người bị bắt về cục cảnh sát ấy chia nhau khai ra bọn họ là bị hai gã cán bộ cao cấp sai khiến, không liên quan tới thiếu gia của bọn họ. Hôm nay hai người kia bị bắt, cũng đều tự thú nhận, cho nên cấp trên chuẩn bị kết án, nên khởi tố thì khởi tố, nên bồi thường thì bồi thường, nên đền mạng thì đền mạng." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.

"Chỉ có vậy?" Tòng Thiện khẽ nhíu mày, "Hai người đó không lộ diện, chuyện cứ như vậy giải quyết lặng yên không một tiếng động?"

"Chúng ta không có lý do gì bắt người cả, coi như trong cục cảnh sát đều nói hai người mới bị bắt kia nhận tội thay, nhưng nhân chứng vật chứng đủ cả, chúng ta cũng không thể làm gì được, chỉ có thể theo lệ làm việc." Tiểu Kha nhún nhún vui, cấp trên cũng đã quyết định, bọn họ có thể làm gì chứ.

"Khoản bồi thường cảnh sát chết thì sao?" Tòng Thiện lại hỏi.

"Về mặt này, bọn họ thật đúng là ngay thẳng, mỗi bên đều tự chủ động đưa ra bồi thường năm triệu, hôm nay bên thân nhân cũng đã nói không truy cứu, cho nên vụ án này tiếp tục điều tra cũng không còn ý nghĩa." Tiểu Kha bĩu môi, nói.

Nói rõ là lấy tiền đè người, nhưng hai phe đều tổn thất một cán bộ cao cấp, tin rằng cũng là áp lực buộc bên phía cảnh sát, Tòng Thiện suy nghĩ một chút, có lẽ như vậy cũng coi là kết cục tương đối tốt đẹp, ít nhất thì cuộc sống sau này của người nhà cảnh sát không thành vấn đề, nếu quả thật tố cáo Tần Kha và Câu Tử Minh ngồi tù, nói không chừng phiền phức vẫn còn liên tiếp không ngừng.

"Đúng rồi, Tiểu Kha, ngày mai tan việc cô cùng tôi đến bệnh viện nhé, có một số việc mang thai cần chú ý tôi vẫn không rõ." Tòng Thiện nói, vốn là cô có thể đi một mình, nhưng vì lý do cẩn thận, vẫn là kêu Tiểu Kha cùng đi, dù sao Nhạc Thanh Lăng vẫn còn đang theo dõi cô, nếu như phái người đối phó cô trên đường, có Tiểu Kha ở đây, ít nhất có phần bảo đảm.

"Được." Tiểu Kha sảng khoái đáp ứng, cô là người như vậy, luôn rất dễ nói chuyện, "Sếp, bây giờ ở bên kia sắp kết án, mượn tạm người mấy ngày rồi về tổ trình diện, vụ án trẻ em mất tích ấy có cần tiếp tục điều tra nữa không?"

Được Tiểu Kha nhắc nhở, Tòng Thiện liền nhớ tới còn có vụ này, khó trách hai ngày qua cô cảm thấy trong lòng không yên, giống như bỏ quên cái gì đó, hóa ra là quên chuyện này, chỉ là có chút kỳ lạ, trí nhớ của cô trở nên kém như vậy từ khi nào?

Thấy Tòng Thiện cau mày rồi lại giãn ra, bộ dáng giống như bừng tỉnh hiểu ra, tư chất luôn "ngu ngốc" của Tiểu Kha hiếm khi thông minh một lần, cô cười trêu ghẹo nói: "Có phải có thai khiến chỉ số thông minh của chị giảm xuống hay không vậy."

Tòng Thiện oán trách lườm cô một cái, "Nếu như tôi trở nên ngốc, chịu khổ chính là các cô."

"Cũng đúng." Tiểu Kha cười hề hề, lại hỏi tới, "Chị có nói cái tin tức tốt này cho đại tá Hàn biết chưa?"

"Chưa, gần đây anh ấy công việc bề bộn, tôi muốn chờ anh ấy về chính miệng nói cho anh ấy biết." Tòng Thiện đáp.

"Đây đúng là một kinh ngạc thật lớn." Tiểu Kha khoa trương làm một động tác, cười hì hì nói, "Tôi chờ uống rượu mừng của các chị."

Rượu mừng? Có thể giữ được đứa nhỏ hay không vẫn còn là một vấn đề, rượu mừng quá xa vời. Tòng Thiện lại có chút lo lắng, không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, cho nên đi ra ngoài cửa trước, "Chờ người đã đông đủ, chúng ta mở cuộc họp tiểu tổ, nghiên cứu một chút về vụ trẻ em mất tích."

"Được." Vừa nghe đến chuyện công việc, Tiểu Kha lập tức khôi phục lại sự nghiêm túc, cô đi theo Tòng Thiện ra ngoài.

Trong lúc Tòng Thiện bên này vội vàng mở cuộc họp, nhà họ Thẩm lại có một vị khách không ngờ tới.

"Bà là?" Trương Thục Hiền mở cửa, nhìn thấy quý phu nhân duyên dáng sang trọng ngoài cửa này, có chút kinh ngạc.

Nhạc Thanh Lăng vẫn mặc bộ đồ cao cấp già dặn đơn giản, bà là một người làm ăn, không phải là bà lớn sống an nhàn sung sướng chưa từng làm việc gì, cho nên trang phục của bà lộ vẻ "mộc mạc" hơn rất nhiều so với những phu nhân khác trong giới hào môn, nhưng đeo trang sức đá quý, lại sáng lóng lánh lóa mắt, một chút cũng không "khiêm tốn".

"Thẩm phu nhân, chào bà, tôi là mẹ của Hàn Dập Hạo." Nhạc Thanh Lăng khách sáo tự giới thiệu.

Trương Thục Hiền vừa nghe, lập tức trở nên kích động, Hàn phu nhân ư, nghe nói là siêu tổng giám đốc tài sản hơn nghìn tỷ, hôm nay đột nhiên xuất hiện ở trước cửa nhà của bà, còn có chuyện gì có thể khiến người ta kích động hơn sao?

"Mời vào, mời vào!" Trương Thục hiền cười đến mức rạng rỡ, khom lưng vội vàng để cho Nhạc Thanh Lăng vào nhà.

Nhạc Thanh Lăng một thân một mình vào nhà, không có mang theo những người khác tới.

"Mẹ, ai tới thế, mẹ kích động như vậy." Thẩm Tòng Như vừa mới ngủ dậy dụi dụi mắt, định đến nhà bếp tìm một ít thức ăn, đã thấy Trương THục Hiền khom lưng cười với một người phụ nữ, nhất thời có chút mơ hồ. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại

"Là Hàn phu nhân, con mau đi gọi bố con ra đây pha trà." Trương Thục Hiền kích động nói, vội vàng sai con gái đi gọi Thẩm Tòng Nghĩa đang ở trong phòng.

"Hàn phu nhân?" Thẩm Tòng Như nghẹo đầu, nghĩ một lát, lập tức hiểu ra gì đó, vẻ mặt cũng biến đổi, "Mẹ của Hàn thiếu?"

"Đúng thế." Trương Thục Hiền vui tươi hớn hở nói, giống như Nhạc Thanh Lăng là thần tài vậy, khi bà nhìn thấy Thẩm Tòng Như quần áo không ngay ngắn mà đứng ở đó, thì lập tức quát lớn, "Còn không mau về phòng thay quần áo, cái bộ dáng này còn ra thể thống gì!"

Thẩm Tòng Như lập tức như một làn khói mà quay trở về phòng.

Chờ người của nhà họ Thẩm đến đủ, khóe miệng vẫn duy trì nụ cười 30 độ, Nhạc Thanh Lăng nãy giờ im lặng không lên tiếng mở miệng nói, "Xin chào, tôi là mẹ của Hàn Dập Hạo."

Phu nhân đúng là phu nhân, cách nói chuyện cũng có khác, Thẩm Tòng Như hâm mộ mà suy nghĩ, lúc nào thì mình mới có thể trở thành dạng như thế?

"Hàn phu nhân, chào bà." Trái lại, Thẩm Tòng Nghĩa tương đối trấn định, ông lịch sự gật đầu với Nhạc Thanh Lăng.

"Hàn phu nhân, mời uống trà." Trương Thục Hiền từ trong bếp bưng ra bộ đồ trà, pha trà Thiết Quan Âm thượng đẳng đưa cho Nhạc Thanh Lăng, nở nụ cười.

"Thật xin lỗi, tôi không uống trà." Nhạc Thanh Lăng từ chối khéo nói, cũng không có đưa tay đón nhận tách trà.

Trương Thục Hiền lập tức để trà qua một bên, lại ân cần hỏi, "Vậy xin hỏi bình thường Hàn phu nhân uống gì, tôi lập tức đi mua."

"Không cần, thật ra thì tôi đến để nói mấy lời, nói xong tôi sẽ đi." Nhạc Thanh Lăng cao quý mà ngồi thẳng, từ lúc vào cửa bà đã âm thầm quan sát hoàn cảnh ở đây, quả nhiên rất-- kém, cũng chứng thực phán đoán của bà, người nhà họ Thẩm mất đi nguồn kinh tế nhất định sẽ nhanh chóng vất vả.

"Có chuyện gì, bà cứ nói, bà cứ nói." Trương Thục Hiền vẻ mặt tươi cười nói, cho rằng Nhạc Thanh Lăng tới là để nói chuyện hôn sự của Tòng Thiện và Hàn Dập Hạo, như thế nhà bọn họ sẽ được cứu rồi, nghĩ vậy, sao có thể không kích động cơ chứ.

Nhạc Thanh Lăng cũng không có trả lời ngay, mà là lấy một tờ chi phiều từ trong túi da thật ra, đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt của Thẩm Tòng Nghĩa.

"Hàn phu nhân, bà đây là?" Thẩm Tòng Nghĩa mù mờ, nhìn một dãy số không khoa trương trên tờ chi phiếu kia, rất không hiểu.

"Ơ, Hàn phu nhân, đây là sính lễ nhà bà cho Tòng Thiện sao?" Trương Thục Hiền vừa nhìn thấy chi phiếu, hai mắt lập tức sáng lên, cho là mình thật sự đã đoán đúng.

Nhạc Thanh Lăng lại cười nhạt, mở miệng nói: "Tôi là để cho Thẩm tiểu thư rời khỏi Dập Hạo."

"Cái gì?" Ba người đối diện đồng thanh thốt lên câu hỏi kinh ngạc, thì ra Hàn phu nhân đây chỉ là cái mục đích này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.