Sếp Lục Của Tôi

Chương 28: Chương 28: Trừ lương




“You look at a star for two reasons, because it is luminous, and because it is impenetrable.”

Người ngắm vì sao là bởi hai lý do, bởi vì nó lấp lánh, cũng bởi vì nó không thể chạm tới.

___

“Anh đến trễ đó.”

Giọng Lục Cẩn Phong vang lên đều đều khi anh vừa kịp chạy vào phòng cậu ta. Lau vội mồ hôi trên trán, anh lấy lại nhịp thở trả lời cậu.

“Xin lỗi chủ tịch, tôi... Tôi không đón được xe nên phải chạy bộ đến đây, tôi...”

Hôm nay quả thật là một ngày không may mắn đối với anh. Lúc sáng anh định sẽ đi bộ hết khúc đường đó để ra đường lớn đón taxi đến công ty, ai ngờ được suốt cả buổi anh không thể đón được một chiếc taxi nào, cuối cùng anh phải chạy bộ tới đây. Chưa hết đâu, lúc tới công ty anh đi hỏi phòng làm việc của thư ký riêng ở đâu, cô nhân viên nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ rồi gắt lên bảo anh tự mình tìm đi. Vương Tiểu Khôi định sẽ đi tìm Tiêu Hạ Nguyệt để hỏi, trớ trêu thay anh cũng không biết phòng cô ở đâu. Túng quẫn lắm anh mới phải chạy lên phòng Lục Cẩn Phong tìm cậu, không ngờ bị mắng thêm một lần nữa.

“Tôi không nhận lý do, tôi chỉ biết anh đến trễ. Trừ lương.”

“Sao lại như vậy chứ? Tôi đến công ty đúng giờ mà. Tại tôi không biết phòng làm việc của mình ở đâu nên mới phải đi tìm thôi.”

Thật tức chết anh rồi, ngày đầu đi làm đã trễ, ngày đầu nhận chức cũng trễ nốt. Vậy không phải lương tháng này của anh sẽ tan theo mây khói hay sao?

Lục Cẩn Phong nhàn nhạt hớp một ngụm cà phê, hất hàm sang góc bên phải nơi có một chiếc bàn làm việc hình như vừa được đặt ở đó.

“Đằng kia.”

“Hả?”

Vương Tiểu Khôi đang đau lòng cho tiền lương của mình nhất thời chưa load kịp cậu đang nói gì, nhìn theo hướng Lục Cẩn Phong vừa chỉ anh nghi hoặc hỏi lại.

“Tôi làm việc ở đây á? Có lộn không vậy?

Lục Cẩn Phong nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

“Có gì không ổn sao?”

“Rất không ổn nha. Tôi nghĩ trợ lý sẽ làm việc chung phòng với trợ lý chứ, sao tôi lại làm việc ở đây? Còn vị trợ lý chính làm việc ở đâu?”

Không được, không được. Nếu bàn làm việc của anh ở đây không phải hôm này anh cũng phải ngồi chung phòng với Lục Cẩn Phong hay sao? Còn nữa, nếu anh ngước mặt lên sẽ ngay lập tức bị nhan sắc kia đập vào mặt, như thế thì bảo anh phải tập trung làm việc thế nào được a?

Nội tâm Vương Tiểu Khôi đang gào thét dữ dội, nhưng Lục Cẩn Phong thì không biết được điều đó. Cậu đinh ninh là Vương Tiểu Khôi không muốn làm việc cùng phòng với mình, gương mặt đẹp trai của cậu hiện tại đã đen như đít nồi, cậu nói.

“Từ trước tới nay tôi không cần trợ lý riêng, đồng nghĩa với việc sẽ không có phòng làm việc riêng cho chức vụ này. Nếu không phải Tiêu Hạ Nguyệt khăng khăng muốn tôi tuyển thêm một trợ lý riêng thì tôi cũng không cần phải kêu người sắp xếp thêm một bộ bàn ghế ở đây làm gì cho chật phòng.”

Nếu nói bạn thân là thần là thánh, là đứa có tất cả các loại siêu năng lực trên thế giới này thì để bạn thân làm bia đỡ đạn cũng không phải là trường hợp ngoại lệ. Chuyện gì khó, cứ đổ lên đầu đứa bạn thân của mình.

Ở một nơi nào đó trong công ty, người tên Tiêu Hạ Nguyệt đang hắc hơi liên tục, cô lầm bầm chửi rủa tên nào vừa nhắc đến tên mình.

Vương Tiểu Khôi ngơ ngác trong giây lát. À, anh biết mà, anh biết vì Tiểu Nguyệt nói với cậu ấy như vậy nên hôm đó cậu ấy mới đồng ý cho mình làm trợ lý riêng. Bàn ghế để ở đây đối với Lục Cẩn Phong chính là phiền phức, là chiếm dụng không gian. Vậy mà anh cứ tưởng Lục Cẩn Phong cố tình đặt chúng ở đây, thật là tự mình đa tình rồi.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Có lẽ anh nên nhẩm đọc lại câu này vài lần cho thuộc lòng rồi.

“Còn đơ ra đó làm gì? Không ngồi xuống bắt đầu công việc đi, chờ tôi phải nhắc anh nữa sao?”

“A, xin lỗi, xin lỗi. Tôi bị phân tâm.”

Lục Cẩn Phong nghiêm mặt.

“Mang danh trợ lý riêng của tôi thì anh không được phân tâm, sao nhãng công việc. Nếu như tôi phát hiện anh cứ thừ người ra như thế thì anh sẽ bị trừ lương.”

Có lộn không vậy? Người nhà giàu đều mang câu “trừ lương” ra để dọa dân đen chúng tôi sao? Hở tí là trừ lương, hở tí là trừ lương, không biết Tiêu Hạ Nguyệt mắt nào nhìn không rõ mà kêu anh tiếp tục thích cái con người này nữa.

“Vâng, tôi biết rồi.”

Chán nản ngồi xuống ghế, Vương Tiểu Khôi nhìn sơ trên bàn một lượt, thầm cảm thán. Tuy cậu ta nói chiếc bàn này mới được đưa đến nhưng đồ dùng bên trên có vẻ khá đầy đủ, nếu Lục Cẩn Phong không nói chúng vừa được mang tới thì chính anh cũng không tin. Chiếc bàn được trang bị bên trên là một chiếc laptop xịn xò, một chiếc điện thoại để bàn, giấy tờ cần xử lý và đặc biệt là một chậu cây xương rồng vô cùng đáng yêu ở bên cạnh. Nói sao nhỉ? Ý anh không phải là cây xương rồng này đáng yêu, mà là cái chậu của nó được tô vẽ vài hình ảnh nho nhỏ cực kỳ đáng yêu. Vương Tiểu Khôi cứ ngờ ngợ hình như mình đã nhìn thấy những hình vẽ này ở đâu đó rồi, nhìn kỹ một chút thì đúng là rất quen mắt.

Cùng lúc đó ở một nơi cách đó không xa có một cô gái vẫn đang hắc hơi đến nỗi không dừng lại được.

______

_(ˇωˇ」∠)_


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.