Shattered Trust

Chương 5: Chương 5




Abby đứng run rẩy vì cơn thịnh nộ, không thể nói gì khi Nick bước ra với nụ cười đểu cáng, đóng sầm cánh cửa lại.

Cô không hình dung nổi xem Nick quan tâm tới đâu. Cô không tin một câu nào của anh. Lý do nhỏ bé cho hành vi trong quá khứ mà cô bác bỏ như thường lệ, cố gắng kiêu ngạo để đạt lấy sự hợp tác sẵn lòng của cô. Chúa ơi! Cô cay đắng nghĩ. Chắc chắn anh đã thay đổi thái độ đủ nhanh lúc anh nhận ra cô không tiêu hóa nổi câu chuyện của anh. Nhận xét cuối cùng của anh về bản hợp đồng của Trevlyn thì không may cô không thể bác bỏ quá dễ dàng như vậy, cảm giác chìm nghỉm tận trong lòng cảnh báo cô rằng cuối cùng Nick có lẽ đã nói sự thật. Cô nhớ tới nụ cười chiến thắng mỉa mai của anh lúc anh bỏ đi. Chính Nick một người vô đạo đức nhất…

Suy nghĩ đầu tiên là bảo anh biến xuống địa ngục đi, Trevlyng Cove không phải trách nhiệm của cô, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng cô không thể làm điều đó cho bạn bè, và Nick, con lợn đó biết điều đấy. Sự trở lại của anh vào cuộc sống cô không phải là chuyện tình cờ, và cô, ngu ngốc tới đáng thương, đã tự thuyết phục bản thân đó chỉ là sự trùng hợp.

Abby thở dài, cơn giận rút đi giống như hơi rút ra từ một quả bóng bay bị nổ, và vỡ tan vào cái ghế gần nhất. Cô không thể làm gì cho tới khi câu chuyện của Nick được khẳng định, và cô không thể tự hỏi hết Harry vì vụ kinh doanh của ông. Nhưng có lẽ Micheal – đúng rồi, tất nhiên cậu ta có thể nói cho cô điều cô muốn biết. Chính Michael, 25 tuổi và một kỹ sư tài năng, người đưa ra ý tưởng xây dựng khu nghỉ dưỡng ở phía đầu của Trevlyn Cove ở nơi đầu tiên.

Anh đã thiết kế các gói du lịch sang trọng kết hợp với cả cơ sở vật chất phía trong và ngoài trời, hai hồ bơi, một phòng tập thể dục, một phòng tắm hơi, sân tennis, thậm chí là một sân gôn 18 lỗ, và theo lời xúi dục của anh trai David, một xe cáp quang đến chân vách đá, và một trường lặn. Có rất nhiều xác tàu ở quanh vịnh, từ chiếc Neptune có các gian vuông bị mất tích năm 1869 dùng động cơ hơi nước, tới tàu Thành phố Bessemer, mất tích năm 1935, và nhân tiện lặn là một sở thích của David. Cô biết rằng tìm được nguồn tài chính khá khó, vì Harry đã khăng khăng đầu tư hết số tiền ông có để có được một ghế trong hội đồng quản trị và kiểm soát được lực lượng lao động, nghĩ tới việc những người thợ mỏ sớm bị mất việc của ông có thể được thuê bởi một người khác, nhưng hoàn toàn bất ngờ, một công ty quốc tế đã liên lạc với ông và tất cả vấn đề của ông được giải quyết. Không may cho Abby, có vẻ mọi việc của cô mới chỉ bắt đầu.

Jonathan chạy ùa vào phòng, gương mặt bé nhỏ đỏ hồng lên với khí biển, hào hứng kể về một ngày đã qua của cậu. “Bọn con đi vòng quanh tất cả mọi nơi ở Trevlyn Cove, và những người đàn ông đang đào ở đáy mỏm đá. Michael nói rằng họ đang làm một thang máy khổng lồ trước khi thời tiết xấu đi.”

Cùng với vài câu hỏi đúng đắn với Michael và vai trò của Abby về việc khả năng chậm trễ, nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của cô được khẳng định.

“Đừng đề cập việc chậm trễ với Cha. Ông ấy đã mượn lãi cao để mua được nhiều cổ phần như có thể, vì nghĩ rằng một khi nơi này hoạt động lương của một chủ tịch và giám đốc điều hành sẽ đủ trả lãi cao cho khoản nợ của ông. Chỉ cần trì hoãn thêm 6 tháng, và tất cả chúng tôi sẽ ở phố Queer.”( Queer Street đề cập tới người gặp khó khăn về tài chính)

“Thật tuyệt,” Abby phát biểu, sự mỉa mai trong giọng nói của cô khiến cô nhận được cái nhìn xoi mói của Michael.

“Có chuyện gì khiến cô lo lắng à Abby?” Anh lặng lẽ hỏi.

“Không, không, tất nhiên là không rồi.” Cô mỉm cười. “Mời ngồi và uống chút trà nhé.” Sẽ không có gì tốt đẹp nếu nói cho Michael biết vấn đề của cô. Đây là việc cô sẽ phải tự giải quyết. Làm thế nào? Cô không biết…

Sau đó Abby đứng trần truồng trong nhà tắm, những tia nước sắc như kim không giúp gì được những dây thần kinh đang run lên của cô. Một vài giọt nước mắt trỗn lẫn với làn nước nóng chảy xuống ma cô khi tần cỡ của vấn đề cuối cùng cũng ăn sâu vào trí óc mệt mỏi của cô. Jonathan đã ngủ say, mệt mỏi suốt cả ngày trên thuyền và ngây thơ không nhận ra cuộc khủng hoảng của người cha tự nhiên định gây ra trong cuộc sống trẻ thơ của cậu.

Abby buộc não bộ cố cố nghĩ ra cách gì đó. Cứ nghĩ tới một trận chiến giam cầm lấy con trai cô khiến cô rất kinh sợ, nhưng việc lại lấy Nick Kardis còn dễ chịu hơn. Cô thầm chửi thề thật lâu và lưu loát. Nick thông minh thật. Một vụ kiến sẽ kéo dài nhiều tháng trời, và có lẽ anh sẽ thắng, còn nữa theo như Melanie, cha Nick không còn nhiều thời gian nữa. Không. Nick cần có được Jonathan nhanh nhất có thể, và điều đó nghĩ là tái hôn.

Abby rên rỉ tự thấy kinh tởm khi cô nhớ lại kết luận hợp lý người lớn của cô vài tuần trước rằng Nick không đáng để hận. Đầu cô chắc hẳn mềm yếu quá. Từ hận còn không đủ diễn tả cảm giác của cô về anh. Cô khinh thường anh bằng mọi dây thần kinh cô có. Bốn năm vừa lòng, thậm chí là hạnh phúc đã bị phá hủy trong một buổi sáng. Cô không có cách gì để sống cuộc đời còn lại với Nick. Nó sẽ là một địa ngục sống…

Cô tắt vòi nước, và nhặt một cái khăn tắm màu hồng khá rộng, rồi quấn nó quanh người và bước ra ngoài. Cô bất ngờ dừng lại ở giữa phòng ngủ, khi giải pháp khiến cô đau đớn. Thái độ bất lực, gần như bị đánh bại mở đi trong đôi mắt xanh, và được thay thế bằng một tia hi vọng tính sẵn.

Tất nhiên… điều đó thật rõ ràng. Cô không phải sống cả đời còn lại với Nick, khi cha anh chết cô được tự do…. Đột nhiên mọi thứ không còn quá tệ nữa. Nick chưa từng muốn có cố hay Jonathan, anh muốn họ lúc này đơn giản vì lý do kinh doanh, và một khi cha anh qua đời anh sé không quan tâm xem Abby làm gì. Cô thở sâu, một quyết tâm mới khiến xương sống cô cứng lại. Nó sẽ khó khăn, nhưng cô có thể làm được. ảnh hưởng tới Jonathan khi ở vài tháng ở Hi Lạp sẽ không quá tệ – nó còn nhỏ, và khi họ quay lại sống ở St Ives nó sẽ nhanh chóng quên hết.

Một Abby khác đã mở cánh cửa một giờ sau cho chồng cũ của cô. Ngườ đã đi là một cô gái nói lắp bắp buổi sáng, và giờ ở đây là một người đàn bà thanh lịch chín chắn. Cô cẩn thận mặc chiếc áo len màu lạc đà kết hợp với áo sơ mi kiểu Viyella, và cô hi vọng trông mình giống doanh nhân.

“Chào Nick.” Cô khó có thể không nhìn anh trước khi quay gót và bước lên trên cầu thang, với câu nói cộc lốc, “Đóng cửa lại.” Cô không dừng lại cho tới khi đến phòng khác, và sau đó cô đi vòng quanh, cằm cô nghiêng lên thách thức, và nhìn thẳng vào anh.

“Một lời chào đón thật dễ chịu, Abby yêu quý, và anh cũng chào em.”

Đôi mắt xám của anh nhìn thẳng vào mắt cô, và anh cười cô. Cô thấy sự tức giận bùng nổ đáng ngạc nhiên và muốn đấm vào nụ cười trên gương mặt đẹp trai ấy, nhưng giống như trò ảo thuật con thỏ nhảy ra từ trong mũ, anh tặng cô một bó lớn hoa cúc vàng đỏ.

“Hoa dành cho quý bà của tôi,” anh tuyên bố giọng khàn kéo dài.

Cô do dự, anh đã thực hiện thật tinh tế, cô biết vậy. Trước khi lấy nhau, anh thường tặng hoa cho cô, và dùng những từ ngữ tương tự, cô đã khẽ nhín gối đáp lại. “Cám ơn anh, quý ông tốt bụng.” Nhưng cô thề sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa.

“Cám ơn, tôi sẽ cho nó vào trong nước,” cô lạnh lùng đáp lại, và đi ra khỏi phòng vào nhà bếp. Cô thửi chề mạnh mẽ khi cô mở tủ bát và lấy ra một lọa hoa, sau đó đổ đầy nước, cho họ vào như bỏ một mớ cần tây. Cô cảm thấy Nick theo sau cô, và cô nhanh chóng nói. “Tôi thấy ngạc nhiên là anh tìm ra được một cửa hàng hoa mở cửa vào Chủ Nhật.”

“Anh không làm thế. Anh lái xe vòng quanh và thấy một nhà kính trồng nhiều hoa – chúng khiến anh nhớ tới mái tóc em, nên anh thuyết phục ông chủ bán chúng cho anh.”

Môi Abby cong lên thành một nụ cười mỉa mai. Cô nên đoán ra, Nick luôn có được thứ anh muốn, từ một công ty khổng lồ tới một bông hoa đơn giản. “Anh không nên làm phiền,” cô thẳng thắn nói. Khi cô quay lại, tay cô hơi run khi cô đặt lọ hoa lên bàn. Nick đứng quá gần nên cô không thấy thoải mái. Vẻ ngoài công sở của cô trái ngược với những dây thần kinh đang run lên.

“Quá duyên dáng Abby. Em làm anh ngạc nhiên đó,” anh mỉa mai, và đưa tay lên, anh giữ lấy một lọn tóc tuột ra của cô.

“Anh nói đúng – chúng cùng một màu.”

Abby phải nuốt đi cái tắc nghẹn trong cổ họng, và bước lùi lại, cô đi nhanh qua bàn, tạo ra một khoảng trống giữa họ. đôi mắt xanh của cô lấp lánh tức giận.

“Ngồi đi và tôi sẽ pha cà phê,” cô chỉ dẫn chặt chẽ rồi đi tới cái bình đã chuẩn bị sẵn. cô không định chịu đựng vẻ tán tỉnh của anh, và anh nhận ra điều đó càng sớm càng tốt.

“Ở đây trong nhà bếp sao?” Anh lịch sự hỏi.

“Đúng. Tôi nghĩ chúng ta có thể bỏ qua những lời đùa cợt và đi thẳng vào việc chính. Anh có thể giả vờ đây là một cái bàn phòng họp,” cô khôi hài nói với anh, cẩn thận rót cà phê đầy hai cốc.

“Việc chính?” Một cái lông mày cong lại giễu cợt. “Hầu hết các quý bà quen biết của anh sẽ không đánh đồng lời cầu hôn với việc kinh doanh,” anh nói khô khan.

“Thật sao!” Cô trắn trợn đốp lại, đặt cốc lên bàn. “Rõ ràng họ không hiểu rõ anh bằng tôi.” Và kéo một cái ghế ra, cô ngồi xuống, hít một hơi hài lòng khi Nick kéo cái ghế đối diện ra và ngồi xuống theo.

“Anh không thể tranh luận với em ở đây Abby. Không ai hiểu rõ anh như em.” Bàn tay to lớn của anh đặt lên tay cô để trên bàn, và trong một thoáng cô bị mê hoặc bởi tia sáng đen trong đôi mắt xám của anh. “Anh có những ký ức thật sống động về việc em vui vẻ khám phá từng cen ti mét, mọi lỗ chân lông trên da anh,” giọng nói trầm khàn kéo dài đầy gợi tình.

Những hình ảnh khêu gợi của cơ thể trần của họ quấn vào nhau hiện ra trong tâm trí của Abby trong giây lát, và cô phải thu hết ý chí để kéo tay ra. Cầm lấy ly cà phê bằng cả hai tay, cô uống một ngụm lớn chất lỏng nóng ấy.

Cô lờ đi câu nhận xét gợi cảm ngang nhiên của anh, và bằng sự bình tĩnh học hỏi được, cô đặt ly cà phê xuống và đi thẳng vào bài phát biểu cô đã chuẩn bị cẩn thận.

“Tôi coi thường kẻ tống tiền, nhưng trong trường hợp này tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý với lời cầu hôn của anh, như anh biết rất rõ. Tôi không có cách nào để mặc anh phá hủy sự thịnh vượng của bạn bè tôi. Nhưng tôi muốn anh hiểu rằng tôi biết lý do thực sự cho cuộc hôn nhân này và một khi…” Abby do dự. Cô đã định nói, một khi cha anh chết, nhưng nó nghe quá nhẫn tâm, nên cô dùng từ khác thay thế, “một khi anh đạt được thứ anh muốn, chính thế… chúng ta tự do sống cuộc sống của riêng mình. Đồng ý không?” Cô không nhìn thấy vẻ mặt giật mình cảnh giác khi Nick nhìn cô, và khi cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, cô hỏi lại. “Đồng ý không?” Nụ cười mỉa mai thường ngày của anh vẫn ở đó.

“Chắc chắn là đồng ý,” Nick sốt sắng trả lời. “Anh vui vì chúng ta hiểu nhau Abby. Anh sẽ hoàn tất những việc chuẩn bị cho đám cưới và chúng ta sẽ kết hôn vào thứ Bẩy. Trong lúc đó anh muốn hiểu con trai anh, và giải thích mọi chuyện với thằng bé.”

Cô cứng người lại khi anh nhắc tới Jonathan. “Giờ nó ngủ rồi, và bất cứ lời giải thích cần thiết nào sẽ tới từ phía tôi.” Câu trả lời của cô cụt lủn. Cô biết cảm giác của cô không hợp lý, nhưng đó chính là điều ta nghĩ tới thường được dùng đến và một thứ ta có được thì phải khẳng định nó quá vội vàng. Một vết nứt cho niềm tự tôn nữ tính của cô, cô nhẫn tâm nghĩ. Giọng nói của Nick vang lên trong đầu cô.

“Như em thích, nhưng anh muốn Jonathan biết anh là cha nó.”

“Không!” Câu cảm thán phát ra từ cô, sau đó cô không còn cảm thấy bình tĩnh nữa, cô nói thêm, “Tôi không nghĩ rằng điều đó rất khôn ngoan.” Cô không mong ở thêm với Nick lâu như vậy, và cô không có lý do gì để khiến Jonathan tức giận – nó còn quá bé để có thể hiểu được những mưu mô của người lớn.

“Được, Abby, anh xin em đó.” Ánh mắt cứng rắn có chủ định nhìn thẳng vào mắt cô và đầu tiên cô không thể nhìn ra chỗ khác.

Có lẽ anh đúng, cô cam chịu nghĩ. Sau tất cả mọi chuyện, anh đã đồng ý lại đóng vai trò của họ trong vài tháng có phải không? cô có thể hào phòng một chút. Một ngày nào đó Jonathan cần phải biết cha nó là ai, có lẽ biết bây giờ sẽ tốt hơn, khi nó vẫn còn đủ bé để lại quên đi.

“Được rồi,” cô lặng lẽ đồng ý, và đẩy ghế ra, đứng lên. “Tôi nghĩ điều đó bao gồm tất cả mọi thứ, nên nếu anh không phiền tôi muốn đi ngủ sớm. Đúng là một ngày mệt mỏi,” cô kết luận khô khan, và cố ý đi về phía cửa, định dẫn em ra ngoài, nhưng cô chưa kịp làm vậy khi Nick di chuyển nhanh như tia chớp và khóa lối ra của cô.

“Không phải tất cả mọi thứ,” anh nói, tay giữ lấy cằm cô, buộc cô nhìn thẳng vào mặt anh.

“Có gì khác ở đó? Tôi dám chắc anh sẽ nói cho tôi biết thời gian và địa điểm sau, vậy…” Giọng cô lạnh nhạt, nhưng phải nỗ lực hết sức mới duy trì được vẻ ngoài lịch sự. Cô đứng im, chỉ cách anh vài cm, cường độ ánh mắt nheo lại của anh, chiều cao và hơi thở của anh, thật thân quen trong căn phòng nhỏ.

“Em không quên chuyện với ông hôn phu Trevlyn của em chứ?” Nick hỏi giọng ngọt xớt.

Anh nói đúng, cô đã quên nhất. Cô nhanh chóng nhìn xuống, ghê cơm thái độ của anh khi trả lời, “Tôi và Harry đã phá bỏ hôn ước một tuần trước rồi. Chúng tôi quyết định làm bạn sẽ tốt hơn…”

“Hơn là tình nhân,” Nick mỉa mai xen ngang.

Abby không đính chính lời anh. Cứ để anh nghĩ gì anh muốn. Trời biết cô phải sống khi biết tới những người tình khác của Nick trong một thời gian đủ dài rồi.

“Đó không phải chuyện của anh, Nick. Harry và tôi chỉ là những người bạn tốt. Anh chỉ cần biết có thế.”

“Đúng rồi, nhưng anh tò mò. Anh biết em có sở thích tình dùng to lớn, và em là một người đàn bà rất đẹp – chắc hẳn phải có hàng tá những kẻ ngưỡng mộ trong vài năm qua.” Anh nói nhỏ, nhưng ngón tay giữ lấy cằm cô siết chặt lại cho tới khi cô thấy khó thở. Cô điên cuồng tìm kiếm một câu đáp trả khiếm nhã, nhưng mối đe dọa lấp lánh trong đôi mắt xám của anh khóa chặt mọi suy nghĩ trong tâm trí của cô trừ khao khát thoát ra. “Harkness dành cho những người mới. Hãy bỏ ông ấy đi.”

Ánh mắt đen cào lên cơ thể cô và cô run rẩy thậm chí lúc anh chạm vào cô, cùng lúc đó cô rối bời khi nghĩ anh đã biết Ian thế nào. Cô đã ra ngoài cùng với người đàn ông ấy lần đầu tiên vào tối qua, và nói rõ hơn, tại sao Nick lại hành động như thể anh để ý tới chuyện đó? Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng trước khi cô có thể nói đôi tay anh giữ chặt lấy cô như hai thanh sắt, kéo cô sát lại cơ thể cơ bắp căng cứng của anh trong lúc miệng ao bao phủ miệng cô, lưỡi anh đẩy vào, cướp bóc vị ngọt phía trong cô bằng một nụ hôn có pha trộn sự chiếm hữu mạnh mẽ và hoang dại.

Abby cố gắng đẩy anh ra, nhưng cô hoảng sợ khi chính cơ thể cô lại phản bội cô, khi một cơn bão cảm xúc đổ ấp xuống cô giống như một cơn sóng lúc triều lên, phá vỡ tất cả hàng rào của cô. Anh đã giữ lấy cô hoàn toàn không hề phòng bị, và khi anh dứt khỏi nụ hôn và lùi lại, cô quay cuồng vì sốc, sức mạnh cảm xúc mà nụ hôn của anh khuấy động khiến cô kinh hoàng.

Nick lấy cả hai tay giữ lấy gương mặt cô, rồi nói, “Đừng lo lắng, Abby, em sẽ không thất vọng đâu – đam mêm vẫn ở đó.” Anh muốn tát vào mặt anh để dập tắt nụ cười chiến thắng đầy mỉa mai, nhưng như đọc được ý định của cô, anh đưa tay xuống và thông minh lùi lại phía sau. “Anh có việc ở Luân Đôn vào sáng maiu. Thứ Ba anh sẽ quay lại, và đừng quên bỏ họ đi nha. Anh không chia sẻ…”

Abby nhìn chằm chằm vào anh, cơn giận nhanh chóng biến mất. “Gì vậy?” Cô hỏi, bất ngờ trước lời nhận xét của anh. Chắc chắn anh không mong cô ngủ chung với anh…?

“Em nghe rồi đó Abby. Khi em quay lại chiếc giường của anh, em chỉ được nghĩ tới nó, anh có thể khẳng định điều đó.”

“Nhưng anh không có ý ngủ sao?” anh tàn nhẫn chế giễu cô.

“Nh-Nhưng,” cô lắp bắp, “Tôi nghĩ rằng…” Cô đã nghĩ tới chyện gì? Sự đổi mới cho mối quan hệ xác thịt chưa từng xảy ra với cô…

“Nghĩ gì thế Abby? Nghĩ rằng em và anh có thể sống thuần khiết cùng nhau sao?” Nụ cười giễu cợt hằn lên trên chiếc miệng gợi cảm của anh và đôi mắt xám nhìn xuống cô đầy chế giễu. “Đó chính là điều em đã nói sáng nay sao? Tôi không thể sống bốn ngày không có đàn bà… Em luôn luôn là một đối tác của tôi trong vấn đề đó, em yêu. Vậy điều đó không có ý nghĩ gì với em sao?” Anh hỏi giọng ngọt xớt.

Abby không thể liên kết một câu với nhau, tim cô vẫn đập loạn vì cái ôm của anh.

“Không có gì để nói sao Abby?”

“Nh-Như-Nhưng…” cô mở to mắt nhìn chằm chằm vào anh, suy nghĩ trong cô rối loạn. Môi anh hé mở để lộ hàm răng trắng đều khi cười thật vui vẻ lúc ấy anh vui vẻ trước sự bối rối của cô.

“Ngốc thật, anh không nhớ nổi em từng nói lắp đó.” Anh cười khúc khích và cùng với sự kiêu ngạo thường ngày anh nâng cằm cô lên bằng một ngón tay dài. “Đừng tỏ vẻ ngạc nhiên thế chứ Abby yêu quý. Chúng ta sẽ có một đám cưới đầy đủ và bình thường, và theo đánh giá phản ứng của em với nụ hôn của anh thì em chắc chắn sẽ thích thú có được mọi giây phút như vậy. Giờ thì hãy đi ngủ sớm như em muốn – em trông như thể em có khả năng tận dụng nó vậy.” Và, đưa tay vuốt ve môi cô, anh nói nhỏ nhưng đầy ẩn ý tới chết người, “Hãy nhớ, anh không chia sẻ.”

Thật lâu sau khi anh bỏ đi Abby vẫn dựa người vào cánh cửa, cô không tin chân cô có thể bước đi. Cô biết Nick có ý gì khi nói vậy. Anh không thuộc kiểu người tự chối bỏ những cảm xúc của da thịt, và nếu Abby có sẵn ở đó anh sẽ khá hạnh phúc lợi dụng cô. Cô rên rỉ khá to vì sự ngu ngốc rõ ràng của chính mình. Kết luận vội vàng rằng một vài tháng ở Hi Lạp sẽ không quá tệ dường như quá ngây thơ. Rõ ràng Nick là người không thể sống mà không có lấy một quý bà trong một phút. Tất nhiên, luôn có Melanie, cô tự nhỉ. Nhưng một người đàn bà chưa bao giờ là đủ với anh, vì cô biết quá rõ rồi.

Cô mệt mỏi đứng thẳng dậy và bước vào phòng ngủ. Cô chậm rãi cởi quần áo và bò vào giường. Những chuyện của ngày hôm nay, biến động tình cảm đã khiến cô quá kiệt sức để có thể nghĩ sáng suốt, và cô biết ơn nhắm mắt lại chìm vào một giấc ngủ sâu không mộng mị.

Cô dậy sớm, ánh sáng lờ mờ của bình minh chưa kịp chiếu vào phòng cô khi cô cố lết ra khỏi giường và vào phòng tắm. Mặt cô tái nhợt và mắt thâm quầng, cơ thể thì vẫn kiệt sức dù cô đã ngủ như chết. Abby không thể tin vào những chuyện xảy ra tối hôm trước. Cô đã quá tự tin, và Nick đã đồng ý quá nhanh cho yêu cầu tự do của cô khi thời gian tới. Cô cảm thấy mình giống một vị tướng bại trận. Nick đã nổ súng khi nói rằng họ sẽ cuộc hôn nhân bình thường đã khiến cô hoàn toàn bị nhấn chìm. Cảm giác của môi anh trên môi cô gần như khiến cô sửng sốt, và dạ dày cô đau quặn lại khi nghĩ tới sự chiếm hữu hoàn toàn của anh với cô.

Giống như chú rô bốt, cô đánh thức Jonathan, rửa mặt và mặc đồ cho nó, cho nó ăn sáng, và họ lên đường tới trường mẫu giáo. Cô gần như không nghe được câu chuyện huyên thuyên của nó. Chỉ khi cảm thấy tay bị kéo mạnh và giọng nói của nó vang lên – “mẹ, mẹ đi qua nhà Ben rồi và nó phải đi cùng với chúng ta!” – thì màn sương trong tâm trí cô mới bị nâng lên.

Cô nhìn xuống và thấy nét mặt lo lắng của Jonathan và cơn sóng giận dữ khiến tâm trí cô lung lay – chính bản thân cô lại lờ đi những việc cần ưu tiên. Jonathan và bạn bè cô, một cuộc sống cô tạo dựng là tất cả của cô. Đứng giữa vỉa hè, cô nhìn quanh bến cảng nhỏ bé đáng yêu và lặng lẽ thề với chính mình rằng cô sẽ làm mọi thứ phải làm để đảm bảo rằng mùa hè sang năm họ sẽ quay lại đây ở thành phố xinh đẹp này, sống như họ sống lúc này.

Cả ngày cô vật lộn với vấn đề làm sao để thông báo với mọi người về lễ cưới sắp tới và nghe thật thuyết phục. Cô đã thành công khi tình cờ nhắc với Iris rằng Nick Kardis gọi điện thoại về hôm qua, uống nước, vậy có thể nói cô mong chờ tiếng hét tức giận. Cô thật ngạc nhiên khi thấy Iris nhận xét, “Chuyện người đàn ông muốn gặp con của anh ta cũng là điều tự nhiên. Và cậu ta là người Hi lạp, tôi không hiểu tại sao trước kia cậu ta không làm vậy. Họ nổi tiếng là yêu quý con cái.”

Abby suýt nữa phẫn nộ độp lại, nhưng may cô dừng đúng lúc. Một khi cô tin vào sự nối tiếp thế hệ ấy, tận tới khi cô nói với chồng rằng cô có thai, điều đó nhanh chóng bị xóa nhòa.000000000

Sau đêm đó, nắm chặt cốc cà phê ở Nhà Khách, cô nhớ rõ cách Ian nói chuyện lúc cô định bỏ đi vài tháng. Từ khi mối quan hệ khá thân thiết của họ vào tối thứ Bẩy, rõ ràng anh nghĩ họ đã tiến xa hơn tình bạn, và cô thấy tiếc khi phải mở miệng ra giải thích, nhưng cô chỉ đạt đến mức đó. Đôi mắt cô mở to kinh hoàng khi chúng nhìn thấy đôi mắt xám lạnh lùng đầy tinh toán của anh phía sau Ian. Nick sải bước trong nhà hàng với thái độ ngạo mạn thường ngày, trước khi cô kịp hiểu anh muốn nói gì, thì anh đã hôn mạnh vào đôi môi mở ra của cô.

Sau đó anh đứng thẳng dậy, anh đặt bàn tay sở hữu lên vai cô, và đưa bộ mặt nhạt nhẽo nhìn sang người bạn đồng hành của cô.

“Harkness phải không? Cám ơn vì đã chăm sóc Abby giùm tôi, nhưng anh phải để tôi thanh toán bữa ăn này. Tôi rất tiếc đã không đến đúng giờ để tham gia cùng anh.” Anh dài giọng xấc láo xin lỗi.

“Anh có ý chết tiệt gì khi sán lại đây, Kardis? Abby không còn là của anh nữa,” Ian lạnh lùng tuyên bố, trong khi Abby còn quá bất ngờ nên không nói được câu nào. Sao Nick dám ám chỉ rằng cô đang đợi anh? Ngày mai anh mới quay lại mà.

“Abby yêu quý,” Ngón tay của Nick bấm vào vai cô khi anh tặng cô một cái nhìn gợi cảm, “chắc chắn em cần nói với… bạn… em chúng ta lại lấy nhau?”

“Chúa ơi! Em có điên không Abby?” Ian thốt lên. “Người đàn ông này suýt nữa đã hủy hoại cuộc đời em. Em không thể quay lại với hắn ta.”

“Cô ấy đã quay lại rồi. Đêm qua chúng tôi ở cùng nhau,” Nick nói thẳng thừng, tất cả giả vờ với sự hài hước biến mất. “Có phải thế không Abby?” Anh hỏi, đôi mắt xám lấp lánh nhìn vào mắt cô, đố cô dám thách thức anh.

Cô tức giận. Nhìn liếc qua Ian thấy thái độ như nghiền nát của anh và cô muốn nói cho anh biết sự thật. Anh là người bạn thật sự của cô và không đáng phải chịu nhục như vậy, nhưng thậm chí đến lúc cô định nói rồi, cô biết rằng cô không thể nói ra. Ngón tay của Nick giống như móng vuốt trên vai cô, cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng gò bó trong cơ thể cứng đờ của anh, và khi nhẽ ra cô rất thích thú chứng tỏ anh là một kẻ nói dối, cô không dám làm thế. Cùng với cái nhún vai bất lực chấp nhận, cô đã dính vào sự thống trị của Nick.

“Vâng, đúng thế. Em sẽ lại lấy Nick.”

“Em là con ngốc Abby!” Ian nhảy dựng lên, sẵn sàng nổi đóa, sau đó lưỡng lự – có lẽ có gì đó trong thái độ của cô – và anh quay sang Nick, gằn giọng, “Tôi không biết anh đã làm thế nào Kardis, nhưng tôi sẽ khám phá ra.” Sau đó, cùng với nụ cười ngọt ngào – cay đắng dành cho Abby, anh nói thêm, “Hãy nhớ, nếu em cần một người bạn, anh sẽ luôn ở bên em.” Sau đó, ném một tập tiền giấy lên bàn, anh bước đi.

“Cảm động làm sao,” Nick chế nhạo.

Abby nghẹn lời, và không chống đối khi Nick tóm lấy cánh tay cô, và đẩy cô ra khỏi nhà hàng, ra ngoài chỗ chiếc xe anh thuê đang chờ, một chiếc Mercedex xanh đậm.

Cô có thể cảm nhận được cơn giận đang bùng lên trong người cô khi Nick khéo léo lái chiếc xe xuyên những làn đường quê tối đen tới St Ives. Trên đường đến phòng tranh, Abby cởi dây an toàn và nhảy ra khỏi xe, chiếc chìa khóa cửa trước đã sẵn sàng trong tay cô. Cô không định theo Nick vào trong, nhưng anh quá nhanh, và khi cô đóng cửa lại anh đã đẩy lấy lối đi vào. Cô quay đi không nói một lời và bước lên lầu.

Michael một lần nữa đảm nhận vai trò trông trẻ, không giống nổi ngạc nhiên khi cô đi nhanh vào phòng khách, Nick chỉ đi sau cô một chút.

“Abby của tôi của tôi, nhanh thật đó. Cô ra ngoài cùng một người đàn ông và trở về với một người khác.” Anh đùa.

Abby phải tự ép mình mỉm cười, khi cô thật sự thấy giống như hét vào tên cướp hay chữ. Nói cách khác, Nick với sự trơ tráo của anh khiến Abby trợn tròn mắt, đã khiến Michael tin rằng việc ly hôn của họ là một sai lầm và việc tái hôn là chuyện chắc chắn trong vòng có 5 phút. Michael rời đi cùng với nụ cười hiểu biết dành cho Nick và nụ cười dịu dàng cho Abby.

“Tôi thấy mừng cho cô Abby. Nick là một người đàn ông tốt và Jonathan cần bố nó.”

Cô đợi đến khi nghe thấy tiếng cửa trước khép lại, rồi quay lại nhìn Nick, suýt thì giơ móng tay ra. “Sao anh có thể? Sao anh dám?” Cô nổi đóa. “Tất cả dễ dàng thoát ra khỏi lưỡi anh vậy, đầu tiên là với Ian và giờ là là Michael. Hối tiếc… Tình yêu… Sai lầm…Nhảm nhỉ, hơn cả thế nữa. Chúa tôi! Anh đúng là không thể tưởng nổi.” Giọng cô vang lên hết cỡ khi cô nói, và cô run lên vì cơn giận bị kìm nén, nhưng trước khi cô có thể kiểm soát được cơn giận Nick gây ra thì Nick đã giữ lấy vai cô.

“Suỵt. Abby, em không muốn đánh thức con trai anh chứ.”

Cô quên mất Jonathan, và ngay lập thức hạ thấp giọng, giận dữ rít lên, “Nó là con trai tôi và-“

Nick nghiêm khắc ngắt lời cô. “Nó là con trai chúng ta, và anh biết rằng em vẫn chưa nói với con rằng nó có một người cha. Anh đã cảnh cáo em đêm qua, Abby, nếu em không nói với nó, anh sẽ nói. Em đã có 24 tiếng để giải thích với nó. Anh đã lãng phí bốn năm rồi, và anh không định mất thêm ngày nào nữa.”

Sự xấc láo tuyệt đối không hề giảm của người đàn ông này khiến cô ngừng thở. Cô bỏ tay anh ra khỏi vai cô và bước lùi lại, tạo ra khoảng cách giữa hai người. Đôi mắt xanh lóe lên rạng rỡ cùng cơn nóng giận khinh bỉ. “Anh sao? Anh đã lãng phí bốn năm? Đó là một bộ nhớ rất thuận tiện mà anh có – theo tôi nhớ, thì anh không mất đến hai giây để bỏ con tôi và tôi –“

“Abby, anh thật sự hối hận vì những gì anh đã nói hôm đó, nhưng anh có lý do.” Anh ngắt cả tràng của cô, tay anh định cầm lấy tay cô, nhưng cô đập vào nó.

“Đúng, Dolores Stakis và cả đám còn lại,” cô bực mình. Quá tức giận nên không nhận ra nét đau khổ trong đôi mắt đen, và nói tiếp, “Hừ! Giờ anh cần có đứa con trai, anh mong chờ gì nữa ở tôi?” Một bên lông mày cong lên nhạo báng. “Dựng nó dậy giữa đêm và nói, “À này, đây là cha con. Xin lỗi còn vì trước đây cha con không đến, nhưng ông con đang hấp hối và con phải đi gặp ông để cha con có thể nhận được số cổ phần lớn nhất của Troy International.” Jonathan sẽ thích điều đó,” cô chế nhạo.

“Em đã nói gì?”Nick gầm lên.

“Ồ, thôi nào, Nick. Tại sao anh cứ tiếp tục giả vờ như thế? Cả hai ta đều biết sự thật. Tối qua anh đã thừa nhận khi nhanh chóng đồng ý để Jonathan và tôi đi khi ông già chết,” cô thẳng thắn nói.

Miệng Nick cứng lại. “Ai nói với em về cha tôi?”

Abby buộc mình phải bình tĩnh – cô kiệt sức rồi, và nhận xét cuối cùng thật vô cảm nhưng đã nói ra ít nhất, nhưng điều chết tiệt gì chứ? Một chút trung thực giữa họ có lẽ sẽ khiến những tháng tới dễ chịu hơn. “Melanie đã nói cho tôi biết.”

“Em nói chuyện với cô ấy khi nào?” Nick hỏi, mắt anh nheo lại nhìn vào gương mặt đỏ bừng của cô.

“Cô ta gọi cho tôi sáng hôm qua, trước khi anh tới.”

Anh cau mày vì câu trả lời của cô. “Tôi hiểu rồi,” anh nói, dường như là nói với mình, sau đó thấu hiểu, đi tới bên ghế sofa và ngồi xuống.

Abby mệt mỏi nhìn anh. Đôi tay khỏe khắn màu nâu của anh đã nắm chặt với nhau giữa đầu gối, cái đầu đen cúi xuống. Cô nghĩ anh dường như một người khác một người hoàn toàn thất vọng, nhưng không phải Nick Kardis. Cô tự hỏi còn thêm vai nào nữa sao? Anh chầm chậm ngẩng đầu lên, đôi môi đầy đặn của anh hiện lên một nụ cười châm biếm.

“Ồ, anh biết em đánh giá em khá thấp Abby, bằng một sự biện minh nào đó nhưng quá thấp.”

“Xuống tận hố sâu.” Cô xác nhận cộc lốc.

Cô nhận thấy tia giận dữ trong đôi mắt xám trước khi anh nhắm mắt lại. Khi anh lại nhìn cô thái độ của anh nhạt nhẽo, không có dấu hiệu cảm xúc nào cà.

“Trông em mệt mỏi, đó em yêu, và anh chắc chắn anh cũng vậy. Anh nghĩ chúng ta tốt nên hãy cho giờ là đêm và nên đi ngủ một chút.” Anh nói nhỏ.

“Chắc chắn rồi, hãy để tôi tiễn anh,” cô đáp, thở phào vì cuối cùng anh cũng đi. Cô quay sang phía cửa.

“Không cần đâu. Anh không đặt phòng khách sạn cho tới tận ngày mai. Anh sẽ ở lại đây đêm nay.”

Abby đứng lại ở cửa ra vào và quay lại nhìn anh. “Ở đây sao?” Cô hít một hơi khó khăn, và vô thức đứng thẳng lên. “Không đời nào.” Đáng nhẽ giọng cô phải kiên quyết, nhưng không may nó lại giống tiếng rít.

Miệng anh như biến dạng. “Đừng quá lo lắng. Anh không định ngủ cùng giường với em. Trong giây phút anh cảm thấy thích bóp cổ em hơn là làm tình. Vậy nên hãy đi lấy cho anh hai cái chăn, đó mới là cô gái ngoan.”

Cô do dự giây lát, thích thú với ý nghĩ ném anh ra ngoài đường. Ánh mắt cô trượt từ vai anh xuống đôi chân dài. Không, đó không thể là vì thể xác. Quay gót đi, cô tiến ra ngoài.

Cô quay lại sau hai phút, chăn trong tay cô, và đứng sững lại chỉ khi vừa bước vào cửa phòng nghỉ. Nick đã cởi giày, áo khoác và ca vát, và đang bận rộn cởi áo sơ mi. Cô đỏ mặt, nhớ lại rằng anh luôn ngủ khỏa thân, và ném chỗ chăn vào hướng cái sofa, cô nhanh chóng rút lui, nghiến răng lại khi anh nói mỉa, “Chúc ngủ ngon Abby yêu dấu,” câu nói vang lên tai cô theo dọc hành lang.

Mãi cô mới ngủ được, nghĩ tới Nick ở trên sofa của phòng bên cạnh chẳng giúp được gì.

Abby rên rỉ khi những ngón tay nhỏ bé chạm vào mi mắt.

“Mẹ, Mẹ dậy đi. Có một người lạ ở phòng khách. Một người đàn ông to lớn.”

Cô chao đảo nhìn vào gương mặt nhỏ bé thiên thần của cậu con trai. Đôi mắt to mở rộng và sợ hãi.

“Được rồi, con yêu,” cô thì thầm vẫn còn ngái ngủ. “Đó chỉ là.”

“Cha của con,” một giọng trầm ấm vang lên.

Abby ngồi thẳng trên giường, giữ lấy chăn kéo lên tới ngực, giọng nói mạnh mẽ nam tính, một âm thanh lạ vang lên trong phòng ngủ của cô. Đôi mắt xanh mở to kinh hoàng khi đầu óc mơ màng của cô kịp hiểu ra câu nói ấy. Sao anh có thể không khéo léo như thế? Một nụ cười dịu dàng hiếm hoi xuất hiện trên gương mặt đẹp trai của Nick, và anh đang đứng ở cửa ra vào, ánh mắt nhìn vào cậu bé trai đang ngồi trên giường.

“Cha – cha của con sao?” Jonathan lắp bắp. “Con nghĩ là cha chết rồi.”

Ôi, không, mình không thể đối mặt với điều này, Abby bất lực nghĩ, và nhắm mắt lại. Nó còn tồi tệ hơn so với những gì cô tưởng tượng.

“Có phải mẹ con nói với con điều đó không?”

Giọng nói giờ gần hơn, khi chiếc đệm nún xuống, cô chậm rãi mở mắt. Nick đang ngồi trên giường ngay cạnh Jonathan, nhưng đôi mắt xám cứng như thép của anh, lạnh lùng, dán chặt lên cô. Abby nao núng như thể anh đánh cô, và phá vỡ cái nhìn ấy, cô quay sang con trai cô, cảm giác tội lỗi và bối rối tổng hợp trong biểu hiện của cô. Cô có thể hiểu được cơn giận của Nick – rõ ràng anh nghĩ cô đã nói với Jonathan rằng cha nó đã chết. Cô không có… cô không biết tại sao cái đầu nhỏ bé lại có kết luận như vậy.

“Không ai nói với con.” Giọng Jonathan vang lên phá vỡ bầu không khí im lặng, và di chuyển lại gần Abby hơn, trong khi không rời mắt khỏi người đàn ông lạ, nó nói thêm, “con đoán thế.”

“Thật là một điều thú vị để đoán ra,” cô nhắc nhở, cố mỉm cười và xoa dịu bầu không khí căng thẳng bao lấy ba người họ. Lòng cô quặn thắt vì nỗi sợ thay cho con trai. Cô sẽ không bao giờ tha thứ cho Nick nếu câu nói thẳng thắn tuyên bố quyền làm cha làm tổn thương Jonathan. Cô đặt một cánh tay đầy bảo vệ quanh bờ vai bé nhỏ của con trai.

“Không thật sự như vậy Mẹ à,” nó thỏ thẻ, tự tin hơn nhiều bây giờ vì nó được an toàn trong cánh tay của mẹ. “Con đã hỏi dì Iris, và cha dì đã chết, và con hỏi bác Harry và cha bác ấy cũng đã chết, và con hỏi chú Ian và cha chú ấy cũng đã chết, và mẹ nói với con cha mẹ đã chết.” Nó bất ngờ dừng lại. “Và cha của bạn Ben cũng đã chết, bạn ấy nói với con như thế, vậy nên…” Việc Ben mất cha rõ ràng là một tranh cãi ghì chặt trong tâm trí non nớt của nó. “Nên con nghĩ cha con cũng chết, mẹ hiểu không?”

Abby cười khúc khích với logic không thể chối cãi của nó. Nó thật sự là đứa bé đầy bất ngờ, cô nghĩ thế, và cô ôm chặt nó sang một bên. “Ồ, con yêu, con nghĩ sai bởi vì-“ Trước khi cô nói hết câu, một giọng khác đã xen vào.

“Abby, Jonathan – dậy nào, mấy người lười quá. Hai người đã ngủ tới – gần 9 giờ sáng rồi.”

“Iris….”Ồ, chết tiệt!” Cô thầm chửi thề khi người phụ nữ lớn tuổi hơn chạy vào phòng ngủ và đứng sững lại, miệng há to ra trước cảnh ba người ấm cúng.

Jonathan nhảy ra khỏi giường và chạy ngay sang Iris, nói vấp khi vội vã kể chuyện với chị.

“Dì Iris, người đàn ông đó – đó nói rằng chú ấy là cha cháu.” Cậu đưa một tay lên, và bàn tay mũm mĩm hào hứng vấy chỉ về hướng Nick. “Và chú ấy ở đây cả đêm.”

Những từ cuối cùng nói ra được kéo dài nhấn mạnh với Abby rằng con trai cô giống cha nó tới thế nào. Cô rùng mình nghĩ đến điều Iris tưởng tượng ra, nhưng nhìn vào mặt chị và cô hiểu…

Chị liếc nhìn Nick bực bội dò hỏi – chắc chắn anh sẽ nói gì đó, giải thích rằng anh đã ngủ ở phía bên kia cửa? Nhưng không… Anh ngồi đó, chiếc áo để hở, mái tóc đen rối bù mới ngủ dậy, một nụ cười tự mãn hiện lên trên gương mặt đẹp trai chưa kịp cạo râu ấy. Sau đó, dù kết luận thận trọng của Iris hiểu ngầm rằng họ đã ngủ cùng nhau, một bàn tay màu nâu thân thiết như thường trượt xuống dọc theo chiếc khăn trải giường để lộ ra chiều dài của đùi Abby. Cô lập tức cứng người lại, và có lẽ sẽ đập tay anh ra nếu không có mặt Jonathan và Irs. Cô không dám tạo ra một cảnh…

“Đi nào, bé con, dì sẽ cho cháu ăn sáng trong khi bố mẹ cháu mặc đồ nha.”

Trong một lát Jonathan do dự. “Chú ấy thật sự là cha cháu sao?” Nó hỏi. Đôi mắt to ngây thơ nhìn dán chặt vào mẹ, muốn biết sự thật.

“Đúng thế, con yêu, thật sự là cha con.” Abyy nhẹ nhàng khẳng định. Cô không còn lựa chọn nào khác. Nick đã nhận ra điều đó.

Ngay sau khi họ rời khỏi, Abby cho chân sang phía đối diện với Nick ở trên giường, túm lấy chăn và quấn nó quanh vai như chiếc áo choàng. “Sao anh có thể làm thế?” Cô cáu kỉnh.

“Thật ra em nên cám ơn anh.” Nick cười, đứng dậy và nhìn cô phía bên kia giường. Đôi mắt xám của anh lấp lánh nụ cười trước thái độ nổi loạn của cô. “Hãy nhìn lại cách đó, Abby yêu quý – tối nay tất cả bạn bè em sẽ biết chuyện của chúng ta. Đêm qua là Michael và sáng nay là Iris sẽ không lãng phí thời gian loan báo tin này tới bất cứ ai thích thú, và còn giúp em không tốn công giải thích.”

Cô buộc phải đối diện với sự thật trong câu nói của anh. Có lẽ điều đó là tốt nhất, cô chán nãn nghĩ thầm, ít nhất cô cũng không phải dối bạn mình…

hết chương 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.