Đó là một sáng mùa thu ấm áp. Những chiếc lá lao xao của hàng sồi cao sừng sững bao quanh lối lái xe vào nhà thờ bé nhỏ đều phủ một màu vàng nâu. Vài chiếc lá rơi rải rác trên con đường mòn lạo xạo dưới bàn chân Abby khi cô chậm rãi đi về hướng cổng vòm nhà thờ. Bàn tay vững chắc của Iris dưới khuỷ tay cô tạo ra một điểm ấm áp nhỏ bé trên cả người cô. Cô cảm thấy như bị đóng băng, tê liệt với tốc độ mà những sự kiện bất ngờ xảy đến trong tuần qua.
Trong những ngày qua, cô đã chiến đấu ác liệt với việc kiềm chế những cảm xúc ghen tị của mình. Đầu tiên là Jonathan rất cảnh giác với cha của nó, lắng nghe những lời của anh về một cuộc sống trên biển và những miêu tả về Hi lạp với một sự chấp nhận đầy nghi ngờ. Cậu bé đã bám lấy Abby nhiều hơn thường lệ, cho đến khi một hành động đơn giản của Nick đã đánh bại tất cả
.
Không biết là lần thứ bao nhiêu bánh xe của chiếc xe tải đồ chơi rơi ra khỏi trục.., và Nick đã thúc giục cậu bé ngồi vào xe của anh cùng với chiếc xe tải hư ấy và mang cậu bé đến một gara thật sự để nó được sửa chữa. Khi cả hai người quay về phòng tranh hai giờ sau, Jonathan trở nên sôi nổi về cuộc dạo chơi của mình và đầy tự hào khi cho Abby xem cái bánh xe mới được hàn lại của chiếc xe tải. Sau đó, với một sự tin tưởng vô lí đặc thù của đàn ông, cậu bé nhận xét với dáng vẻ quý tộc:’’ Mẹ thấy đó, mẹ cần có một người đàn ông để lo các vấn đề về máy móc. Ba bảo như vậy đấy”.
Sự ghen tị tàn phá cô, vốn quen với việc Jonathan dựa dẫm vào cô về mọi thứ, thật đau lòng khi thấy cậu bé quá hạnh phúc trong vòng tay ba nó.
Nick cũng đạt thành công như thế với Iris. Mê hoặc như một suối nước, anh thuyết phục Iris rằng anh tốt lành như lát bánh mì nướng. Harry thì giống như bị lừa bịp, trong khi Abby -với nỗi đau và sự ghê tởm càng tăng lên -bị bắt buộc nghe theo sự sắp xếp của Nick cho một lễ cưới trong nhà thở riêng ở Trevlyn Cove.
Cái giật mạnh ở ống tay áo đưa cô trở về hiện tại; Iris, trông thật đáng yêu trong bộ vét màu xanh nhạt rất hợp với màu mắt xanh của bà; đang chăm chú nhìn cô với sự quan tâm sâu sắc.
“ Cô ổn chứ bạn thân mến? Trông cô có vẻ xa cách quá”.
“ Không… à vâng, em khỏe mà”, Cô căng thẳng, miễn cưỡng mỉm cười. Cổng vòm phủ đầy hoa cúc vàng, rõ ràng đây là ý tưởng của Nick, cô cay đắng nghĩ. Cô vuốt tay xuống đùi, một cử động căng thẳng. Chiếc váy len bằng lông cừu màu kem trang trí bằng những đường thẳng mảnh mai và chiếc áo vét đồng bộ cùng với phần váy rũ xuống ở sau lưng được thiết kế bởi một thương hiệu cùng là một lựa chọn khác của Nick.
Cô đưa tay lên cô, cảm giác lạnh lẽo của những viên lục bảo nhắc cô nhớ đến sự phản đối quyết liệt của bản thân cô với anh vào đêm qua.
Đã muộn và cô đang ngồi trong phòng khách của mình mà không bật đèn, cố gắng đưa những suy nghĩ hỗn loạn vào trật tự. Nick đã rời đi sớm như thường lệ khi Jonathan đã ngủ. Hành động của anh trong những tuần qua thật đáng kinh ngạc, vừa làm cô bối rối cũng như tức điên lên.Tại sao anh ta cứ khăng khăng là lễ cưới phải tổ chức trong nhà thờ? Phòng đăng kí dường như là tốt hơn cả mong đợi của anh trong lần đầu tiên họ cưới nhau… Những hành động của anh làm cô không thể phán đoán. Anh đã không chạm vào cô, không làm gì vượt quá giới hạn; anh đã rất lịch sự, ân cần, và quá thấu hiểu đến nỗi làm cô cảm thấy ngột ngạt. Lúc đầu cô tự nói với bản thân đó chỉ là do sự có mặt của những người khác, nhưng khi mỗi ngày trôi qua cô miễn cưỡng thừa nhận rằng đó không phải là nguyên nhân. Một vài lần họ ở một mình cùng nhau, cô thấy thích thú khi làm anh khó chịu về những gì đã xảy ra trong quá khứ, về gia đình anh- hay bất cứ điều gì để cố làm anh chiến đấu với cô- nhưng dường như chẳng có gì làm anh khó chịu. Anh trông thật sự hạnh phúc, sự mãn nguyện trong lòng mách bảo cô rằng không có điều gì cô nói hay làm có thể khiến anh lo lắng. Cô cố bảo bản thân đó là chắn chắn là vì Jonathan, nhưng sâu thẳm trong cô lại không chắc chắn, và nó kéo cô vào những lo lắng.
Sau đó Nick đi vào như thể anh là chủ của căn phòng: “ Xin lỗi vì đã gọi cho em trễ thế này, nhưng tôi quên đưa cho em vật này.” Anh thả rơi cái hộp trang sức xuống vạt áo cô.
Lần cuối cùng cô nhìn thấy nó là khi cô rời khỏi Hi Lạp, và cô không bao giờ muốn nhìn thấy nó lần nữa. Hành động sau đó làm cô tái nhợt và run rẩy sau khi Nick rời khỏi đã lâu.
Abby buông tay khỏi cổ, một nụ cười thất vọng làm nhăn nhó hai cánh môi xinh đẹp của cô. Anh đã cố tình, nó là biểu tượng nhắc cô nhớ đến một trong những thời khắc hạnh phúc nhất trong đám cưới trước đây của họ, và vì thế anh cố chấp buộc cô đeo nó trong ngày hôm nay. Để cô đối mặt với sự thật. Sở thích tặng những trang sức đắt đỏ của anh chỉ làm cô nhớ đến việc anh đã phản bội cô như thế nào.
“ Abby, xin chúa tha thứ- họ đã diễu hành lần thứ ba rồi !” Có thể vì điều gì đó mà Abby đang thể hiện, nhưng Iris không chắc, trán của bà nhíu lại cau mày đầy lo lắng: “ Tôi yêu cô như yêu con gái của mình, Abby à, và nếu cô đang có gìn nghi ngờ dù là nhỏ nhất về đám cưới này thì không quá trễ đâu. Chúng ta có thể quay trở lại con đường mòn kia cũng dễ dàng như khi đi vào.”
“Không, em không có gì không chắc hết. Hoàn toàn không.” Và đó là sự thật. Cô bước xuống lối đi giữa hai dãy ghế nhà thờ, cánh tay cô vòng quanh tay Iris, giữ cho đầu cô ngẩng cao. Nhà thờ đã đông đủ, mọi người ở Trevlyn đều được mời đến dự lễ cưới. Tất cả họ đều xứng đáng có cơ hội giữ gìn ngôi làng của họ, cuộc sống của họ, và cô sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để chắc rằng họ có được điều đó.
Nghi lễ đã kết thúc, và không có gì có thể quay trở lại như cũ. Nick nghiêng đầu xuống với cô, đôi mắt xám của anh sáng lấp lánh niềm chiến thắng và một điều gì khác mà cô không biết hay có lẽ cô không muốn biết. Đôi môi nam tính cứng rắn của anh giữ lấy môi cô, nhưng cô đã quá cứng ngắc để có thể cảm nhận bất kì phản ứng nào. Khi Iris và Harry là người đến chúc mừng cô đầu tiên, cô mỉm cười sáng rỡ; sau đó khom người đặt một nụ hôn nhanh lên đỉnh đầu của Jonathan đang toét miệng cười đầy hạnh phúc.
Tiệc cưới được tổ chức tại Trevlyn House, Harry rất tốt bụng khi cho mượn nhà, nhưng Abby, quá xúc động để mà có thể ăn uống gì, Nick ngồi bên cạnh cô như thể anh không chịu được việc để cô ra khỏi tầm nhìn của anh, đóng vai chú rể ngốc nghếch một cách hoàn hảo. Tiếng mở chai rượu sâm banh và âm thanh của rượu đang chảy vào các ly thủy tinh như là dấu hiệu đầu tiên chúc mừng cho tương lai hạnh phúc của họ, được dẫn dắt khéo léo nhờ Harry. Abby, đặt ly rượu thứ hai của cô xuống, nhận thức tình trạng tê cứng đã bao phủ cô suốt buổi sáng đang chậm rãi tan ra. Đột nhiên, Nick đứng lên để đáp lại lời chúc mừng, bắp đùi cứng cáp của anh chạm nhẹ vào bên hông cô, dòng điện choáng váng chạy qua cô.
Cô xoay trở không yên trên ghế, và lắng nghe bài phát biểu hoàn hảo của anh với sự giận dữ đang chậm rãi bừng lên trong cô. Nhìn khắp mọi người xung quanh, cô tin rằng họ đã hoàn toàn tin sự tâng bốc của anh và chân thành tiếc cho sự bất hòa đã chia cách anh với người vợ xinh đẹp và con trai mình. Nhận thấy cái nhìn của cô, anh quay lại và mỉm cười, và lúc đó cô đã nhận thấy điều ẩn giấu sâu thẳm trong đôi mắt xám bạc của anh.
Tim Abby lỡ một nhịp, và cô vội vàng uống một ngụm rượu và quay đi. Trong một giây, cô thề rằng anh ngụ ý những gì anh nói. Anh sẽ không để cô bỏ đi lần thứ hai. Không, cô đang mơ mộng thôi. Anh là một diễn viên giỏi, điều đó giải thích cho tất cả. Cô thận trọng uống thêm một ngụm rượu nữa. Cô đã sai lầm…bị lừa. Anh không muốn cô, không một chút nào như cô đã muốn anh…
“ Anh nghĩ rằng mọi việc đã diễn ra rất tuyệt, đúng không em?” Nick dịu dàng nhắc lại khi họ đang lái xe rời khỏi bữa tiệc.
“ Đúng như những gì anh dự định” cô hững hờ trả lời. Một lần, chỉ một lần thôi, cô mong muốn thấy sự bất khuất của Nick Kardis bị đánh bại, nhưng thực tế cô biết điều đó không thể nào xảy ra. Anh là một người đàn ông quyền lực, với danh tiếng tốt đẹp trong giới kinh doanh. Mọi việc anh đã làm luôn phải hoàn hảo. Thiếu sót duy nhất của anh là anh không chịu đựng được tình yêu.
Suy nghĩ ấy làm trào lên trong cô nỗi đau buồn và tự chán ghét chính mình. Chúa biết rằng cô không còn là cô dâu trẻ nhìn đám cưới với giống như cuộc sống màu hồng. Cuộc sống đã cho cô một cú đánh điếng người, nhưng cô vẫn tồn tại và trở nên mạnh mẽ hơn hết. Cô có thể làm điều đó lần nữa và luôn có Jonathan bên cô.
Cô quay lại để kiểm tra con trai, đã được thắt đai an toàn trong chỗ ngồi ở phía sau của xe. ”Ổn chứ con yêu?”
“ Ổn cả mẹ ơi, nhưng con ước gì con có nhiều hoa giấy hơn nữa”.
Abby khẽ cười. Điểm đáng nhớ trong ngày của con trai cô đã qua, cậu bé đã tung những bông hoa giấy lên ba mẹ mình.” Mẹ nghĩ là con có đủ chúng. Mẹ vẫn còn cảm thấy những bông hoa ấy mắc kẹt lại trong áo vét của mẹ.” Cô quay lại đột ngột khi bàn tay của Nick đặt lên đùi cô, những ngón tay dài của anh gây ra áp lực nhẹ nhàng lên cơ bắp mượt mà của cô.
“ Đừng lo em yêu. Anh sẽ gỡ từng mảnh nhỏ ấy ra khỏi cho em tối nay, nhé ?” Tiếng cười thoát ra từ sâu trong cổ họng của anh và ánh nhìn trêu cợt chỉ làm bùng lên cơn giận trong cô. Cô phải kìm lại một phản ứng cay đắng, và tạm bằng lòng với việc gạt tay anh đi. Cô không đủ can đảm để tranh cãi với anh, không khi Jonathan đang ở trong xe cùng với họ.
Nick không có e dè gì cả, giọng lè nhè, anh thì thầm một cách chết chóc:” Bây giờ, em phải chấm dứt với tất cả những người tình của mình. Chỉ được làm theo lời của anh.”
Trong phần còn lại của chuyến đi, Abby từ chối nói chuyện với Nick. Cuộc nói chuyện chỉ diễn ra giữa ba mẹ và con trai, vào lúc họ tới sân bay và trong máy bay riêng của nhà Kardis. Abby hoàn toàn bị bỏ rơi, Jonathan, quá mê mẩn chuyến đi trên máy bay đầu tiên của cậu bé và tập trung chú ý vào ba nó. Cô thấy biết ơn vì điều đó, khi mà những suy nghĩ của cô cứ lớn dần cũng như nỗi sợ hãi cũng tăng theo.
Cả tuần này cô đã cố không suy nghĩ điều Nick nói, rằng đám cưới của họ sẽ như những đám cưới bình thường khác, bỏ điều đó ở nơi sâu kín nhất trong đầu cô. Nick lại không thế, như thể anh sẽ không nhắc lại hay che dấu gì nó nữa. Bây giờ cô nhận thức được những thay đổi rõ ràng trong cách đối xử của anh. Khi mắt họ tình cờ gặp nhau, anh không cố gắng che dấu sự thích thú nam tính của anh. Đôi mắt xám của anh bao phủ một cách lười biếng lên cô; cố ý nán lại ở bờ ngực tròn đầy, đôi chân dài của cô với hiểu biết khoái lạc rõ ràng ; cô nhớ tất cả những điều tốt đẹp trong quá khứ. Những tháng sắp tới như là một phần của thời gian sống chung. Cô không chắc bản thân có thể miễn dịch lại kinh nghiệm tình dục thành thạo của Nick, và suy nghĩ này làm cô kinh sợ.
Cô chỉ vừa mới đăng kí chuyến đi của họ tại Corfu, và trong chuyến đi ngắn ngủi bằng xe hơi đến biệt thự của Kardis cô cố gắng một cách tuyệt vọng chống lại sự hoang mang thuần túy đang tràn lên như sóng. Chỉ khi họ dừng lại bên ngoài chiếc cổng mái vòm đồ sộ, ánh đèn sáng chói, cô mới dũng cảm quay lại. Nếu có một nơi nào trên thế giới cô ghét phải nhìn thấy lần thứ hai thì đó chính là ngôi nhà này, và không biết bằng cách nào điều đó cho cô dũng khí để đi theo Nick và Jonathan bước qua sàn đá cẩm thạch đến sảnh đợi trước lối vào có mái vòm cao ngất.
Jonathan qua sợ hãi trước sự lộng lẫy và to lớn của nơi đây, quay lại với Abby và nắm chặt tay cô, cơ thể bé nhỏ của cậu dựa vào cô. Nick, dĩ nhiên là được chào đón như một đứa con hoang tàng.
“ Tất cả những người đó là ai vậy mẹ, và họ đang nói gì đấy ?” Jonathan thắc mắc và đưa mắc nhìn quanh căn phòng.” Con không thích nơi này” cậu đưa tay chỉ vào tường ” Những bức tượng kìa. Chúng giống như nghĩa trang của nhà thờ vậy”
Tiếng cười của Abby vang lên trong trẻo vượt lên tất cả những giọng nói Hi Lạp; và giữ con trai trong vòng tay; cô ôm cậu bé. Cậu quấn tay quanh cổ cô, gương mặt nhỏ bé của cậu mỉm cười với cô, và họ cùng chia sẻ khoảnh khắc vui đùa đầy yêu thương ” Con nói đúng con trai” Ngôi nhà này luôn làm cho cảm nhận thẩm mỹ của cô thấy khó chịu, và Jonathan đã chạm đúng điều ấy. Tất cả những gì thuộc về nơi này đều có vẻ kinh khủng. Qúa phô trương, hai bức tượng là quá nhiều trên tường, thừa thãi những tượng khỏa thân, một đống đá cảm thạch với những cái lá vàng.“ Đừng lo con trai, chúng ta sẽ không ở đây lâu ” cô cam đoan với con trai một lần nữa, và những lời của cô rơi vào sự im lặng đột ngột. Sau đó Nick đã ở ngay cạnh cô.
“ Đến đây Abby, chào tất cả mọi người đi, và có lẽ chia sẻ thêm về câu chuyện hài hước của em nữa” những lời nói được thốt ra nhẹ nhàng, nhưng nhìn vào trong gương mặt chợt tối đi của anh, cô biết anh đã nghe những lời cô vừa nói và rất không hài lòng.
“ Marta,” cô lạnh nhạt chào người quản gia “ thật vui khi gặp lại bà” nếu người phụ nữ già nhận thấy cô nói dối, bà cũng sẽ không cho thấy điều đó.
“Thưa bà.Chúng tôi rất vui khi bà trở lại cùng con trai. Tôi đã chuẩn bị phòng cho bà và phòng nhỏ cho cậu, giống như là phòng của cha cậu bé. Cũng như món ăn mát tôi đã làm trong phòng ăn”
Quai hàm Abby như rơi xuống, miệng cô mở to như miệng của cá vàng. Đây là lần đầu tiên Marta nói chuyện bằng với cô tiếng Anh. Cô không biết rằng người phụ nữ này biết ngoại ngữ…Tiếp đó là Luc, chồng của Marta cũng chào đón cô nồng nhiệt như vợ ông đã làm. Sau đó là Catherine, em gái Nick, và chồng cô cùng năm đứa trẻ, Abby đếm với sự kinh ngạc- bốn cô bé và một cậu trai.
“ Abby yêu quý. Chúng em rất mừng chị và Nick lại cùng nhau lần nữa, và cả con trai đáng yêu của anh chị nữa. Hãy để em ôm cậu bé. Chắc là cháu kiệt sức sau chuyến đi rồi.”
Catherine vĩnh viễn là kiểu bà mẹ tốt, và Jonathan nhận thấy điều đó ngay và đi về phía cô ấy một cách vui vẻ, và chỉ vài phút sau bắt đầu chơi đùa với các anh em họ của cậu.
Abby nghĩ sẽ được chào đón lạnh lùng giống như nó đã xảy ra trong quá khứ, nhưng việc được chào đón nồng nhiệt bởi tất cả mọi người đã đánh bại cô. Ai dám nghĩ rằng, cô ngẫm nghĩ, việc sinh một đứa trẻ có thể thay đổi thái độ con người? Catherine làm cô thấy ngạc nhiên hơn cả. Chắc chắn cô ây là người bị ảnh hưởng khi Jonathan xuất hiện, và gia đình của cô cũng sẽ mất đi nhiều thứ. Và Abby không khỏi nghi ngờ điều ẩn giấu đằng sau sự ấm áp trong nụ cười của cô em chồng.
Cú sốc lớn nhất đối với cô là cha Nick. Sự ồn ào thật khó để tập trung vào bất kì việc gì khác, trừ tay của Nick đang kiên quyết siết chặt khuỷ tay cô. Anh không quá vui mừng; cô có thể cảm nhận sự căng thẳng trong thân thể to lớn của anh. Anh vẫn còn tức giận sao? Nhưng với tay còn lại anh đang nắm lấy Jonathan và đưa họ băng qua sàn nhà cẩm thạch rộng lớn đến lối vào phòng ăn khi cha anh đang đợi họ.
Đôi mắt xanh của cô mở to trong nỗi khiếp sợ khi nhìn thấy người đàn ông đầy quyền lực trước kia giờ đang ngồi lọt thỏm trong xe lăn, cơ thể to lớn của ông rút lại chỉ còn da và xương. Cô nhìn ông với sự xót xa nhanh chóng được che giấu; bằng nỗ lực phi thường, ông ngẩng đầu lên và nhìn cô.
“ Vậy là Abby, cuối cùng con đã về, với một một đứa con trai. Ta cảm ơn con”. Đôi tay xương xẩu của ông nắm lại khi ông vươn tới để chạm vào mái tóc tơ đen của Jonathan, rồi yếu ớt thả tay lên vạt áo ông. “ Cháu trai của ta, một Kardis thật sự. Con không nên giữ bí mật về nó Abby”.
Mắt ông nhìn cô sắc bén, đôi mắt như tối sầm bao phủ bởi nỗi đau. Ngón tay Nick cắm sâu vào thịt cô trong sự cảnh cáo ngầm, nhưng điều đó không cần thiết- cô thật là không có lương tâm nếu đi tranh cãi với một ông già ốm yếu.Thay vì thế, cô mỉm cười:” Jonathan và con rất vui khi đến đây. Thật tốt khi gặp lại cha”.
“ Được, tốt rồi. Tận hưởng nhé… Y tá”’ những lời thì thầm vừa đủ nghe thoát ra khi đầu ông gục xuống ngực lại.
Tất cả sự oán hận và căm ghét của Abyby dành cho cha chồng đều biến mất. Thật khó để cảm thấy được gì ngoài nỗi đau cho con người khốn khổ này vốn từng là một người đàn ông đầy kiêu hãnh. Sau đó cô chú ý đến cô y tá. Tính phóng đãng cũ vẫn không thay đổi, cô nghĩ với sự thích thú đầy châm biếm.Cô gái không quá hai mươi tuổi- mái tóc màu sẫm, rất xinh đẹp và thân hình rất quyến rũ.
Trong những giây sau đó, sự thích thú của cô thay bằng sự chán ghét khi nhìn thấy cô ta đặt tay lên cánh tay của Nick và cười ngọt ngào với anh.
“ Nico, thật vui khi anh đã trở lại,” cô ta phô bày chất giọng khàn thấp của mình.” Em phải đưa ba anh về giường. Ông ấy thật không nên ngồi dậy, nhưng ông khăng khăng muốn thế. Ông đã từ chối để cháu trai gặp mặt ông khi đang nằm trên giường bệnh.”
Tay Nick rơi khỏi khuỷ tay Abby và, ôm cô gái trẻ bằng vòng tay, anh mỉm cười với cô ta với sự yêu mến và nồng nhiệt rõ ràng. “ Tốt lắm Sophia. Anh sẽ gặp em sau.” Sau đó anh nói thêm một cách vô tình “ Ồ, nhân tiện, đây là vợ anh, Abby, đây là Sophia Stakis, y tá của cha và một người bạn của gia đình”.
Tôi đánh cuộc cô ta là một người bạn của gia đình, Abby nghĩ một cách ác độc “ Ồ vâng” Abby kéo dài giọng mà không bận tâm che giấu sự ghê tởm của cô. Cô ta chăm sóc người cha và ngủ với ông con, chính xác vậy đấy. “Chào cô”. Khẽ hất mái tóc màu đỏ của mình, cô băng qua họ, dẫn theo Jonathan cùng cô vào phòng ăn. Cơn đau nhức nhối lên trong bụng, cô chắc chắn chỉ là do cơn đói bụng đang hoành hành.
Cô trải qua năm phút tiếp theo tập trung vào việc xem cho Jonathan ăn gì trong rất nhiều món bày trên cái bàn ăn gỗ sồi dài, suốt thời gian đó, thầm nhủ rằng cô rất vui với sự hiện diện của người đàn bà trẻ hơn kia. Điều đó chỉ xác nhận những điều cô đã biết; chồng cô là một kẻ kiêu ngạo, một người đáng khinh và sớm thôi cô sẽ rời xa anh ta, tốt hơn là như vậy….
Abby ngậm một miếng thức ăn, một loại thịt có tẩm gia vị được bọc trong lá nho. Nó thật ngon, nhưng cô không đói lắm, và Jonathan tội nghiệp gần như ngủ gục trên chân của mình. Thời gian đi ngủ thường ngày của cậu bé đã qua lâu rồi. Đột nhiên Nick đến cạnh cô, Jonathan đã nằm trong tay anh và anh chúc mọi người ngủ ngon. Cô vẫn còn nhai thức ăn trong miệng khi Nick đưa cô lên cầu thang cẩm thạch hoa lệ đến phòng của họ.
Cô dừng lại phía trong cửa, một làn sóng đau đớn cuốn lấy cô. Không có gì thay đổi cả. Đôi mắt cô lướt đến chiếc giường khổng lồ, những kí ức của những thời khắc nhục nhã tồi tệ nhất trong lần cuối cô còn ở đây, và điều đó lấy đi tất cả sức mạnh của cô khi cô bước vào trong phòng. Nick sải chân qua cô và đi thẳng vào phòng thay quần áo. Theo trực giác của mình, cô vội vàng theo anh.”Chờ một chút,” cô đề nghị khi Nick đặt Jonathan lên chiếc giường đơn.“Tôi nghĩ Jonathan nên ngủ cùng tôi tối nay; đây vẫn là nơi xa lạ đối với nó. Con trai tốt hơn nên ngủ cùng với tôi.”
Nick đứng thẳng lên và đôi mắt xám cứng rắn của anh chạm vào mắt cô, ẩn sâu một sự giận giữ và chế giễu.” Không được Abby. Con trai sẽ ngủ ở đây.”
Cho tới lúc này cô chưa thực sự chấp nhận rằng họ sẽ ngủ chung một giường, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt khắc nghiệt của anh và cô biết sẽ vô ích để tranh cãi. Quay gót chân, cô kiêu hãnh đi trở lại vào phòng ngủ lớn và băng qua phòng tắm bên cạnh. Cô đang nổi giận, nhưng cũng đầy sợ hãi. Giật lấy một cái khăn mặt, cô giữ nó dưới vạt áo một lúc rồi siết chặt cho hết nước ra khỏi chiếc khăn, cô lấy một cái khăn tắm rồi đi trở lại phòng thay đồ. Cô sẽ cho anh ta thấy, cô thề. Không thèm nhìn Nick, cô ngồi xuống giường với con trai. Nhanh chóng cô lau mặt và tay cho con trai và mặc vào cho cậu bé bộ pyjamas. Cậu bé đã ngủ hầu như trước khi đầu chạm vào gối. Cô cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán con trai, vuốt nhẹ mái tóc đen mềm của con ra sau trán.
“ Ra ngoài đi Abby. Anh có chuyện muốn nói với em và anh không muốn đánh thức con trai chúng ta.”
“ Được thôi, thưa ngài” cô rít lên giễu cợt, và băng qua anh, cô trở vào phòng chính. Nếu anh nghĩ cô sẽ bình tĩnh bò vào giường cùng anh thì anh nên nghĩ đến điều sắp tới. Bướng bỉnh, cô quay lại để đối mặt với anh, sẵn sàng để bắt đầu một cuộc chiến. Cô nhìn anh với sự giận dữ và thất vọng đang bùng nổ khi anh đã đóng cửa phòng thay quần áo sau lưng và bước qua phòng và đứng cách cô một bước chân. Cái nhìn của cô dừng lại một lúc trên bờ vai rộng lớn của anh. Anh đã cởi áo khoác và cà vạt từ sớm và chiếc áo sơ mi màu trắng đắt tiền anh mặc đã mở nút đến thắt lưng để lộ ra phần ngực nam tính xù xì những sợi lông sẫm màu. Nhịp tim cô nhảy lên đáng lo ngại và sự phản ứng đầy phản bội của cơ thể cô chỉ như đồ thêm lửa vào cơn giận của cô. Đôi mắt xanh của cô sáng lên, bắt gặp cái nhìn chăm chú khắc nghiệt và lạnh lùng của anh. “ Anh muốn nói gì?” Cô hỏi ngay.
“ Em là vợ tôi, mẹ của con trai tôi, và vì thế đáng ra phải giúp tôi. Nhưng tôi không nhờ em cư xử một cách thiếu tôn trọng với khách của gia đình tôi. Em đã rõ chưa?” Anh ra lệnh một cách khắc nghiệt.
Cô đã không hiểu. Chắc chắn, cô nói với Jonathan họ sẽ không ở lại lâu,nhưng đó thật sự là sự sỉ nhục khắc khổ. Trừ phi…. Cô y tá… chắc rồi.” tôi không biêt Sophia là một thành viên của gia đình anh. Đúng vậy không?” Cô thắc mắc với vẻ chế giễu.
“ Cô ấy được tôi bảo vệ và em đã cố tình sỉ nhục cô ấy. Tôi ”
“ Ồ rất tiếc,” cô ngắt lời anh với sự lịch sự cường điệu. Nick với tay và nhấc cằm cô với chỉ một ngón tay dài, đôi mắt xám của anh thu hẹp lại để nhìn thẳng vào gương mặt đang xúc động của cô. Anh cười khẽ.
“ Em chưa bao giờ ác ý như vậy, em yêu. Ghen hử ?”
Sự thích thú biểu hiện rõ ràng của anh chỉ càng đốt cháy thêm cơn giận của cô.Anh tự tin như quỷ về bản thân.
“ Ghen? Anh đang đùa !” cô bác bỏ một cách kiêu kỳ “ Cô ta được anh chào đón. Ít nhất điều này sẽ giữ cho anh ở ngoài giường tôi” Và với một hành động mạnh mẽ cô gạt tay anh đi.
“ Ồ không” anh từ chối, trượt cái nhìn của anh suốt chiều dài cơ thể cô với sự hiểu biết muốn lột trần và thích thú làm cho làn da cô bốc cháy.” Không ai có thể giữ cho anh ở ngoài giường em tối nay, bao gồm cả em nữa, Abby yêu dấu của anh.”
“ Cưỡng đoạt đã trở thành thói quen rồi sao?” Cô chế nhạo đầy ác ý, ám chỉ trực tiếp đến lần cuối cùng họ cùng nhau chia sẻ căn phòng này. Đằng sau suy nghĩ của cô là ý nghĩ hão huyền rằng cô có thể chọc anh tức điên lên và anh có thể bỏ đi để cô ở lại một mình. Trong một khoảnh khắc cô nghĩ rằng cô đã thành công- thích thú khi thấy cách đôi tay giận dữ cứng rắn của anh siết chặt và thả lỏng hai bên hông anh. “ Sao thế, Nick? Sự thật đau lòng à?” Cô khiêu khích.
“ Không.” Anh gầm gừ. Sự căng thẳng trong không khí có thể sờ thấy được. Cô có thể cảm thấy sự đấu tranh trong anh để duy trì sự kiểm soát của bản thân.
Sau đó, lắc đầu, anh và quay khỏi cô đi về phía cửa ra.
“ Em sẽ không biết được sự thật cho đến khi nó đánh vào mặt em” Anh rít lên khó chịu.” Chưa bao giờ là sự bắt buộc giữa em và tôi. Một khi tôi bắt lấy em trong giận dữ, nhưng sau đó em sẽ theo tôi . Dù vậy, tôi sẽ không mắc sai lầm nữa, vì thế em hãy ngừng lại việc bắn phá của em đi, Abby. Nó không hiệu quả đâu. Tôi không định tranh cãi với em vào đêm tân hôn của chúng ta.”
“ Anh là đồ đáng ghê tởm, Nick,” Cô cay đắng, nhận thức nhục nhã rằng anh không thể bác bỏ ý định của anh.
“ Có lẽ thế. Nhưng tối nay, tôi dự định sẽ lịch sự như một quý ông”.
Tay Abby rơi xuống và cô nhìn chằm chằm vào Nick, đôi mắt xanh của cô mở to hòa lẫn giữa ngạc nhiên và hi vọng. “ Ý anh là…”
“ Anh muốn nói là em có thể tằm trước. Anh phải đi kiểm tra ba anh. Sẽ không lâu đâu…” Giọng anh kéo dài một cách khêu gợi. Cô vẫn còn nghe tiếng cười anh dội lại, rất lâu sau khi anh rời khỏi phòng. Anh ta không phải là kẻ đáng ghê tởm- “ma quỷ” mới là từ đúng nhất với anh ta, cô bực tức khi lao vào phòng tắm.
Chẳng có ổ khóa nào trong này- hiển nhiên là nó được xem như không cần thiết trong một phòng ngủ chính- nhưng sự thiếu sót này làm cho Abby lần đâu tiên thay quần áo và tắm vội vàng nhất. Thật ngu ngốc, cô biết, Nick không bao giờ xông vào phòng tắm của cô, nhưng cô không có cơ hội nào. Cô quấn khăn tắm bao bọc thân hình mảnh dẻ của mình và vo quần áo thành một đống, cô băng qua phòng ngủ, nhẹ nhàng vào phòng thay quần áo nơi con trai cô ngủ.
Ngay dưới chân giường là chiếc va li cô đã mở ra lúc sớm để tìm bộ pyjama của con trai, không có thời gian để mở mọi thứ ra một cách đàng hoàng. Cô đào bới lung tung và tìm thấy chiếc T-shirt trắng rộng rãi, đồ ngủ giản dị hàng đêm của cô, thả rơi khăn tắm xuống sàn nhà, cô kéo cái áo qua đầu. Nhìn lần cuối vào con trai đang ngủ, cô lặng lẽ rời khỏi phòng. Vội vã vào phòng ngủ, cô tắt đèn và trườn vào chiếc giường khổng lồ được chạm trỗ những hoa văn lộng lẫy. Nếu may mắn cô sẽ ngủ ngay trước khi Nick trở lại.
Thật ngu ngốc, cô biết; cô đang hành động giống như một trinh nữ khiếp sợ, nhưng cô không cách nào ngăn lại được. Lạy chúa! Cô biết cơ thể Nick rõ như của chính cô vậy; họ đã là những người tình, vợ chồng. Và thật là điên rồ khi cứ sợ hãi như vậy.
Nằm co tròn như một quả bóng nhỏ, đầu gối gần như chạm ngực, Abby nằm sát mép giường, chăn kéo lên đến tận cằm và tay cô siết chặt nệm xung quanh. Cô khắc nghiệt mắng mỏ bản thân. Cô đang trở nên lố bịch. Cô đã là một phụ nữ trưởng thành. Cô có thể chấp nhận việc làm tình của Nick mà không cần lo lắng gì cả. Không không phải làm tình. Chỉ là tình dục. Đó là từ đúng nhất. Tình dục là sự khao khát thích thú không thể phủ nhận. Chỉ có những người trẻ và ngây thơ mới nghĩ nó như là tình yêu. Như cô nhớ, cô có thể vượt qua những tháng tới mà không có tổn thương gì về tình cảm. Hài lòng với logic trưởng thành mới mẻ của mình, cô bắt đầu thư giãn.
Cô ngáp dài và rúc sâu vào trong chiếc giường mềm mại. Cô kiệt sức và mệt mỏi. Những ngón tay cô nhẹ nhàng thả lỏng khỏi mép nệm, chỉ nắm hờ khi cửa mở. Cơ thể cô như đóng băng, bị khóa với tình trạng căng thẳng. Nick đã trở lại…Cô bắt buộc mình thở sâu và đều, giả vờ như đang ngủ, nhưng cô không thể xóa bỏ những âm thanh đã kiềm chế Nick tạo ra khi chuẩn bị lên giường. Với đôi mắt nhắm hờ, cô lắng nghe trong sự bối rối đang tăng nhanh khi âm thanh vòi tắm chảy và nhịp tim cô gấp gáp cảnh báo khi tiếng nước ngừng. Sự yên lặng như đe dọa…
Abby cảm thấy một luồng không khí lạnh lướt qua lưng cô, và nệm lún xuống. Cô vẫn còn nằm yên như ban đầu, gần như nín thở, sau đó một bàn tay lớn siết chặt vai cô và cơ thể cô đông cứng.
“Đừng giả vờ rằng em đang ngủ, Abby”hơi thở của Nick thì thầm vào tai cô.
Một cái rùng mình rối loạn trượt qua xương sống của cô và cô nhục nhã khi biết anh đã nhận ra cô giả vờ quá dễ dàng. Dù vậy, cô vẫn không thừa nhận nó,và, làm một tiếng rên rỉ, cô chậm chạp mở mắt” um—h, gì cơ?” Cô thắc mắc với sự bối rối giả vờ, nhưng Nick không để cô bỏ qua với điều đó.
“ Không phải cái gì Abby- ai! Anh muốn em nhìn thấy ai đang làm tình với em! Đừng giả vờ anh là Harkness hay bất kì người tình nào của em, hiểu không? ”Anh cảnh báo.
Miễn cưỡng, cô nhìn vào mắt anh và do dự khi tình trạng này làm cho hố ngăn cách giữa tan chảy. Cô sẽ không chống lại anh; cô sẽ không để anh hài lòng với việc đã chế ngự được cô. Để anh làm điều anh muốn, nhưng anh chỉ sẽ thấy một người phụ nữ lạnh giá trong vòng tay anh, cô thầm thề.
“ Chắc chắn không người phụ nữ nào có thể nhầm lẫm cái đụng chạm của Nick Kardis vĩ đại rồi ?” Cô giễu cợt, chế nhạo chỉ là cách để cô biện hộ cho những phản ứng của cô khi anh ở quá gần.
Đôi mắt xám của anh sáng lên đầy giận dữ trước khi anh lấy lại được sự đùa cợt thích thú thường có của họ. Chậm rãi anh hạ thấp đầu, giữ sức nặng của anh trên hai cẳng tay bên cạnh cô vì thế cô như bị giam cầm trong vòng tròn cơ thể nam tính của anh.” Không ích gì đâu, Abby. Anh đã nói với em trước đó là anh từ chối tranh cãi với em tối nay. Anh có chuyện khác thú vị hơn” giọng anh mềm mại.
Cô cảm thấy hơi thở nóng hổi của anh phả vào mặt cô, và, không thể đứng vững trước những hứa hẹn đầy khoái lạc trong mắt anh, cô để cho cái nhìn của mình lướt qua đôi vai rộng đang ánh lên màu vàng dưới ánh sáng dịu nhẹ của anh. Cô hít vào một hơi thở run rẩy, một cơn rùng mình xuyên qua cô khi cô nhận ra anh hoàn toàn khỏa thân, cả chiều dài cơ thể anh áp lên cô, đốt cháy cô qua lớp vải mỏng của chiếc áo .
“ Và anh không nghĩ rằng em thực sự muốn anh,” anh giễu cợt, nhận thấy sự đáp ứng tự nhiên của cô: “ Em là một người phụ nữ đầy quyến rũ, và em đã không làm chuyện đó ít nhất một tuần rồi”.
Niềm kiêu hãnh còn lại của cô cho cô can đảm để trêu anh:” Một tuần? anh không thể biết điều đó. Chúng ta chỉ mới gặp nhau vào chủ nhật rồi” Lạy Chúa ! Nếu anh biết cô chưa từng có người tình nào khác, anh sẽ hả hê biết bao ! Cô cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ thể to lớn của anh, ham muốn của anh quá mãnh liệt. Tại sao lại như vậy, cô bắt đầu không hiểu nổi. Anh không thèm giả vờ yêu cô, vì vậy có vấn đề gì về việc cô đã ngủ với bao nhiêu người chứ? Nhưng điều đó đã làm anh khó chịu và cô cảm thấy vui mừng, vui vì đó là một trong những điều nhỏ nhoi có thể làm anh đau đớn. Cô kín đáo nhìn thẳng vào khuôn mặt anh. Mặt anh hiện rõ những đường nét cứng rắn, làn da màu đồng bao phủ hoàn hảo qua những nơi lồi lõm. Nhịp đập giật mạnh nơi quai hàm của anh khi cô nhìn thấy anh đấu tranh với sự thịnh nộ của mình… và thắng nó.
“ Làm tốt lắm Abby,,” anh dài giọng, cái nhìn tối tăm kiên định của anh rà soát trên mặt cô.” Nhưng nó thành công đâu. Khi anh chạm vào em đó phải là điều em muốn anh làm, anh thề như vậy đấy. Và về những điều anh đã nói, anh đã đến St Ives hôm thứ Bảy, và nhìn thấy màn tạm biệt say đắm của em với Harkness. Hắn bỏ đi với vẻ mặt của người đàn ông đang đói khát, không phải là đã ăn no.”
Nghĩ đến lời hứa khơi gợi của anh và tiết lộ của anh rằng anh đã bình tĩnh quan sát cô trong vòng tay của người đàn ông khác, cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào anh, cảm giác không thể chịu đựng bao phủ cô. Melanie đã đúng về tất cả.
“ Anh không khó chịu khi biết tôi căm ghét anh?” Cô thì thầm với chính mình hơn là với anh. Cho đến giờ, sau tất cả những gì xảy ra giữa họ, cô vẫn còn thấy không thể tin được anh có thể thiếu lương tâm như thế.
“ Không, tại sao phải như thế? Em đang ở trên giường anh. Anh còn muốn gì hơn? Và em quá đáng yêu khi cố chống lại điều đó “ Anh cười giễu cợt và cuối xuống cô.
Cô cảm thấy môi anh trên cổ cô, và cô quay đầu đi, giật mình với sự phản ứng ngay lập tức của cô với những đụng chạm nhẹ nhất của anh. Miệng anh khép lại trên mạch đập ở cổ họng cô và cô rung lên khi anh trượt bàn tay khỏe của anh xấc xược trên khắp vai cô, ngực cô, đường cong của eo và đùi cô, sau đó quay trở lại những ngón tay anh trêu chọc, giữ lấy ngực cô. Cô cảm thấy nụ hoa của cô cứng lên dưới lòng bàn tay của anh, phản ứng phản bội của cơ thể cô đối với những vuốt ve của anh làm cô thấy nhục nhã cay đắng. “Tôi không muốn điều này” cô hổn hển.
Nick chỉ cười và cô rùng mình khi tay anh siết nhẹ ngực cô.
“ Có, em muốn, em yêu” giọng anh mượt như nhung, trước khi môi anh khép lại trên môi cô, cơ thể to lớn của anh ép cô xuống giường.
Cú chạm của môi anh lên miệng cô thật mềm nhẹ như cánh bướm, môi anh khiêu khích môi cô lần nữa và lần nữa, như một con ong đang nhấm nháp mật ngọt từ đóa hoa, và sự kháng cự của cô vỡ tan. Sau khi cô hứa với bản thân nếu anh ép buộc cô cô sẽ không để điều này xảy ra dễ dàng, nhưng Nick quá thông minh.
Lưỡi anh đánh nhẹ xung quanh miệng cô, lôi cuốn một phản ứng rung động mà cô không cách nào kìm lại. Anh chuyển sang hôn cô, tách đôi môi run run của cô, lưỡi anh tìm tòi sâu cho tới khi cô đáp trả lại những nụ hôn của anh một cách nồng nhiệt, và khi anh giật lùi một cách khoan thai, một tiếng thở dài luyến tiếc thoát ra khỏi cô.
“ Em muốn anh” anh nói, đôi mắt xám của anh nhìn cô chăm chú “và chúa biết rằng, anh muốn em. Em đã là của anh ngay lần đầu và em sẽ luôn là của anh mãi mãi” với những ám chỉ trong lời nói, anh thêm vào” anh sẽ đóng dấu chính anh lên em, cơ thể và tâm hồn để em không bao giờ nhìn vào bất kì gã nào nữa”
Abby nằm bất động, một giọng nói nhỏ bé trong bóng tối ý thức cô nói vâng với sự chiếm hữu của anh.” Không!” cô khóc, phủ nhận giọng nói thầm kín đó hơn là phủ nhận Nick.
“ Có, có” anh trêu chọc cô, và bằng kinh nghiệm khéo léo, anh cởi bỏ chiếc áo thun của cô và thả nó xuống sàn nhà” Nếu muốn dừng lại điều anh đang làm thì nó không hiệu quả đâu,” anh gầm nhẹ, ánh nhìn thích thú lấp lánh của anh nghiên cứu cơ thể trần truồng của cô với sự thỏa mãn lười biếng.” em luôn rất xinh đẹp nhưng bây giờ em đáng yêu đến không thể tin được- hoàn hảo” ánh nhìn của anh nán lại nơi bờ ngực căng tròn trước khi trược lên khuôn mặt đang ửng đỏ của cô.
Abby cảm thấy cả cơ thể cô ửng hồng, hơi nóng xuyên qua cô. Đôi mắt xanh cô không thể ngừng lướt trên gương mặt đẹp trai của anh- chú ý đếm vùng sẫm tối trên xương ngực thích thú với đôi môi dày của anh- và trên sự rộng rãi của lồng ngực, những sợi lông đen xoăn dọc theo hình mũi tên xuống rốn anh và thấp hơn nữa. Tim cô như chạy đua trong ngực. Cô như bị mê hoặc bởi sự nam tính của anh, như cô đã từng như vậy cách đây vài năm. Tuyệt vọng cô nhắm mắt lại và nhắc lại trong đầu: chỉ là tình dục thôi, không gì cả.
“ Không Abby, đừng nhắm mắt” một ngón tay thon dài chạm khẽ xương cổ cô, ngực cô” Anh muốn em nhìn thấy điều anh đang làm với em” giọng Nick khàn khàn” và điều mà em làm với anh”.
Cô ước rằng cô không đáp lại nhưng không thể. Giọng khàn khàn của anh bao bọc cô trong sự mê đắm, không để ý đến gì khác, khi ngón tay anh vạch lên, nhẹ nhàng trên nụ hoa của cô, cơ thể cô cong lại theo bản năng đáp lại cội nguồn của sự thỏa mãn. Ngón tay dài của anh xoay tròn quanh rốn cô và thấp hơn đến vùng loăn xoan nữ tính ở đỉnh đùi cô. Một tiếng rên thoát ra khỏi môi cô, cô đã thua và cô biết điều đó.
“ Mở mắt ra nào Abby, Abby ngọt ngào” câu thần chú thoát ra từ sâu trong cổ họng như là mệnh lệnh cô không thể cưỡng lại được khi cặp đùi rắn chắc của anh nhẹ tách đôi chân run rẩy của cô và anh bao phủ cô hoàn toàn.
Cơ thể trần truồng của họ khít nhau từ vai cho đến đùi, một sự khao khát nhức nhối chậm rãi bùng lên trong dạ dày cô; sức nóng ẩm ướt tràn ngập nơi thầm kín của cô khi những ngón tay của anh trêu chọc và tìm thấy phần bí mật trong cô. Mùi xạ hương nam tính của anh bao phủ cô và không thể kiềm lại cô nhìn chằm chằm vào anh, đôi mắt xanh của cô mở to và như mờ đi vì ham muốn.
“ Tốt lắm” Hơi thở của anh phả vào miệng cô đôi mắt anh tràn ngập niềm vui chiến thắng. Cánh môi mềm mại của cô tách ra, và môi anh chiếm lấy môi cô trong một nụ hôn chiếm hữa sâu đầy hoang dại “ Em là của anh” anh kêu lên, chấm dứt nụ hôn và lưỡi anh bốc cháy trên cổ họng cô.
“ Vâng ồ vâng” Abby xác nhận khi môi anh phủ lên nụ hoa của cô. Với lưỡi và răng anh dày vò bên này rồi bên kia và làm cô đau đớn trong khi tay anh đánh thức cô. Những âm thanh rên rỉ thỏa mãn thoát ra khỏi cô, khi ham muốn phá hủy cô. Tay cô vuốt ve mái tóc đen mượt mà của anh, giữ anh cho cô, trong khi đôi chân dài của cô quấn quanh chân anh. Cô có thể cảm nhận chiều dài cứng cáp của anh chống lại cô, và sự ham muốn của anh xóa bỏ những ý nghĩ của cô.
Không còn gì tồn tại cho cô hay Nick. Đã quá lâu rồi kể từ khi tay anh chạm vào cô theo cách này….đôi môi anh khiêu khích, nếm và đốt cháy những nơi anh chạm vào, và cảm giác mà cô chối bỏ nhiều năm dâng trào trong cô như một cú đánh khủng khiếp, cô bị cuốn đi bởi con sóng đam mê không còn nghĩ gì nữa. Cơ thể cô cong lên như dây cung.
Abby níu lấy đầu anh giữa hai tay run rẩy và thúc giục miệng anh cho cô. Cô muốn cảm nhận sự chiếm hữu đầy đủ của anh, cần anh chiếm lấy.. “Bây giờ ” cô rên rỉ, tay cô trượt trên vai anh, móng tay cô cắm sâu vào da anh trong nỗi khát khao của cô.
“ Được Abby, được” anh âu yếm cô, khi tay anh uốn cong dưới mông cô, với một cú đâm mạnh mẽ họ hòa vào nhau. Trong một giây cô như lạc vào đỉnh điểm chấn động mà họ cùng đạt đến. Giọng khàn khàn của Nick hòa lẫn với âm thanh mê ly của cô khi được giải thoát.
Nick chậm chạp tách khỏi cô và cô cảm thấy mất mát. Âm thanh còn lại trong phòng là hơi thở mệt mỏi nặng nề của họ. Lạy Chúa! Sao cô có thể phủ nhận bản năng tình dục của cô lâu thế? Cô nghĩ và sự xấu hổ tràn ngập trong cô khi cô nghĩ đến hành động phóng túng vừa rồi của mình.
“ Giờ thì chúng ta đã biết,” Nick khàn khàn và kéo cô vào bờ vai anh. Anh nhấc tay và vốt ve những sợi tóc đỏ của cô trong một sự dịu dàng lạ kì “Phản ứng vẫn xảy ra mạnh mẽ như đã từng, ..?”
Abby không trả lời- cô không quan tâm- không đối với chính cô và nhắm mắt lại cô rơi vào giấc ngủ.
(Hết chương 6)